Ai Truoc Ai Sau
Hiện tại đang là buổi sáng, tầm 7 giờ, ở Limosca, trời đang dần chuyển thu sang đông nên thời tiết có hơi se lạnh, gió sương luồng qua lớp áo cũng đủ làm người ta rét run, những dãy núi đồ sộ bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc chưa chịu tan hết, dưới chân núi là lớp lông xanh óng của cỏ cây trải dài khắp cả một vùng đất rộng nhưng lại trống trải, lớp thịt đất ở đây không bằng phẳng, uốn lượn chủng xuống rồi gồ lên như cơn sóng, trên lớp đất xanh mọc thưa thớt vài căn nhà gỗ mái nhọn có ống đôi lúc lại nhả khói, ngồi bên cạnh ô cửa sổ ám mờ sương còn có thể trông thấy cả đàn bò lang cổ bình thản đang nhóp nhép bữa sáng của mình.Người ta thấy có cô gái nhỏ với mái tóc vàng buộc thấp mang bó cỏ khô sẫm màu trên vai, bước chân thoăn thoắt chạy vù vào trong căn nhà gỗ vuông vức trông cứ như một cái hộp.Người lái xe - ông lão chuyên chở phân bón cho cây trồng - hôm nay cũng như thường lệ lái chiếc máy kéo cũ lạch cạch tiếng động cơ dừng trước cửa nhà Hernandez, lão trèo xuống khỏi chiếc xe, đánh một vòng quanh hàng rào vốn sạch sẽ lại bị cơn mưa rào ồ ạt tối hôm qua xối cho cả một vũng bùn nhơ nhác, lão ta nhăn mày nhìn đôi ủng xanh mới thay của bản thân bị nhuộm một mảng nâu khó chịu, lẩm bẩm chửi rủa trong miệng, vác một, rồi hai, rồi ba bao phân bón đặt trước hàng rào, nơi treo cái bảng có khắc chữ to tướng "Nhà kho Hernandez", lão hét to vọng vào:"Alida, ra nhận đồ này, rồi thì bảo thằng cha mày mau chóng giải quyết nợ nần lần trước với tao đi, 300 lims của tao không phải tiền từ thiện!" Cô gái nhỏ tên Alida ngồi bên trong nhà kho giật bắn mình, vẫn ở lì trong căn gỗ nhỏ không dám đi ra, tay cô gái nắm chặt chiếc lượt chải lông ngựa đang làm dở, nói vọng ra bên ngoài:"Cha cháu đang bị bệnh, bác cũng biết mà, bây giờ không kiếm được ngay 300 lims trả cho bác, bác cho cháu thêm thời gian, cháu nhất định sẽ trả lại"- cô nàng Alida rụt cần cổ thon gọn lại vào lớp áo lông màu nâu đỏ, lớp lông cừu mềm mại hoàn hảo ngăn chặn cái lành lạnh của tiết trời khỏi lớp da cổ mỏng manh.Lão lái xe dường như nghe được một câu trả lời không mong muốn, mặt lão vì giận dữ mà đỏ bừng lên như trái cà chua chín, không còn kiềm chế lại cái giọng ồm ồm ấy nữa, lão quát to đến nỗi lũ chim trên cây sồi trước cổng bay tán loạn, tản ra tứ phía, giọng lão đay nghiến lại:"Thằng cha mày mà bị bệnh thì có khi tao sắp chết rồi, thằng ấy quả thật là thằng vô dụng, cả đời nó chỉ biết nằm một chỗ hưởng thụ, ăn chơi đàn đúm, hết tiền xài thì bán đi tự tôn ngửa cái mặt xấu xí ấy đi xin tiền người khác, trước đây tao tin nó muốn làm ăn nên vơ vét cho mượn chút đỉnh, há chẳng phải nó cũng chỉ tiêu vào bọn gái mại dâm ấy cho sướng cái thân mình sao"- tiếng thở lão ta hồng hộc, dần dần càng trở nên nặng nề, càng nói hăng thì giọng lão ta càng nhỏ lại, giống như là nhận ra cái gì đó, lão liền im bặt. Alida từ trong ló đầu ra ngoài, mắt nhìn chăm chăm vào cái lão vừa mới chửi rủa cha cô đây, chẳng nói chẳng rằng, Alida cầm lên một cục đá dưới chân ném thẳng vào lão lái xe, cô gái cứ thế mà ném không suy nghĩ, không để ý lão ta đã lấy lại ba bao phân bón rồi chạy biến từ lúc nào. Alida khựng bàn tay đang liên tục ném của mình lại, cuối gầm mặt một lúc lâu, chiếc lượt chải lông ngựa đang làm dở bị vứt vào bụi cỏ kế bên nhà, cô gái khóa cửa kho lại, lần mò theo con đường đất phủ toàn hoa cỏ dại trở về nhà chính.Trên đường đi, cô gái nhỏ tủi thân khóc lớn.Ở một vùng thung lũng chũng xuống dưới chân đồi cách nhà kho 500 mét, một người đàn ông độ 50 đang ưỡn mình trên mặt cỏ, gương mặt gã dài thòng, gò má hóp lại, mắt gã nhắm nghiền, mày rậm nhăn lại như hai con sâu róm chui đầu vào nhau, miệng không ngừng khép mở như đang ngân nga một giai điệu, nhưng ấy là giai điệu thế nào thì không ai nghe rõ. Đột nhiên tiếng gió lùa như bị ai đó xé rách, người đàn ông đột ngột mở trừng mắt, đứng bật dậy nhanh như cái lò xo, bởi thế nên mới thấy được gã ta cao ngòng như con hưu cao cổ, nhưng lại gầy đét như bộ xương khô, mà bộ xương này không biết thế nào chỉ còn sót lại duy chỉ một bên chân. Michiel bị hù dọa bởi tiếng xướt qua của kim loại gần ngay bên tai, gã ta nhìn thật kĩ chỗ mình vừa nằm, ở đấy không biết từ khi nào bị cứa sâu một đường dài, cuối vết cắt cắm chỏng chơ một thanh rìu bằng sắt. Michiel cứng người đứng im một chỗ, mắt gã ta vẫn mở to, cái chân nguyên vẹn còn lại yếu ớt giữ cho thân thể già nua ấy không ngã, một cảm giác quen thuộc ập đến với Michiel, toàn bộ cơ thể gã trông như mất hết máu, trắng bệt rồi lại xanh ngắt như con tắc kè hoa.Alida từ đằng xa đi tới, hai tay không ngừng quẹt lên khuôn mặt nhỏ nhắn lau đi hàng nước mắt cứ liên tục tuôn ra, cô gái nhỏ vẫn còn đang thút thít thê thảm, Alida phát hiện bóng hình quen thuộc đáng lẽ phải nằm ca hát hay chạy biến đi đâu đó, bây giờ lại thơ thẩn đứng trên đồi:"Cha! Ông làm gì thế"- Alida nghi hoặc hỏi với cái giọng nghẹn nghẹn của mình. Một hồi im lặng, Alida không nghe thấy cha mình trả lời, cô gái đang định chạy đến chỗ cha thì lại thấy gã ta gào ầm lên như bị chọc tiết, cánh tay gầy gò nỗi lên từng mạch gân xanh, trông như một chùm rễ cây chi chít, nhìn rợn vô cùng:"Thằng anh mày đâu, kêu nó ra đây, tao nhất định đâm chết thằng ấy!"- Michiel hoàn hồn về thì liền tức giận, gã giựt phắt cái rìu cắm sâu dưới đất lên, trừng mắt hung tợn nhìn Alida, sau đó chĩa mũi rìu về phía cô gái nhỏ -"Mau! Mau kiếm nó về đây, mày không kiếm ra nó thì tao phanh thây mày trước!" Rồi gã không suy nghĩ mà ném thẳng cái rìu về hướng cô gái.Chỉ thấy Alida chưa kịp ú ớ gì trợn mắt trắng nhìn chiếc rìu bay về phía mình, cảm giác sợ hãi tràn ra từ khuôn ngực lan khắp cả cơ thể cô, cả người cô gái cứng lại không chịu di chuyển, tim dường như ngừng đập, các giác quan chỉ còn cảm thấy được hàng vạn con rắn rết vô hình chạy loạn khắp bên trong lục phủ nội tạng rồi ngấu nghiến nó như một bữa ăn thịnh soạn, nước mắt cô gái nhỏ tràn ra khỏi khóe mắt đang căng cứng, chảy dọc theo gò má rồi "Toong" một tiếng, bãi cỏ dưới chân đón nhận cái vị mặn ngọt khác thường.Ngay khi Alida cảm thấy chiếc rìu sắp chém đứt cánh tay phải của mình, một bàn tay từ phía sau đẩy mạnh cô nàng một cái, Alida ngã nhào sang một bên, chiếc rìu bay thẳng cứa sâu vào phần thịt bắp tay của người nọ, chỉ trong chốc lát, tiếng thét khiếp sợ trào ngược lên từ chiếc dạ dày đang cồn cào giữa khung cảnh yên bình của Limosca, vọng lại giữa mây mù bạt ngàn của núi đồi, như là chèn ép con người xuống tận địa ngục bất tận của sự sợ hãi thuộc về cái chết. Ấy là tiếng thét của Alida. Cô nàng nằm lì trên thảm cỏ, mặt úp xuống đất, tay nắm chặt từng phiến cỏ xanh, hai bên vai không ngừng run rẩy, sau tiếng thét thảm thiết ấy là từng đợt từng đợt những câu nói không có nghĩa phát ra từ khuôn miệng Alida, cũng có cả tiếng khóc nức nở, nghe như là kêu cứu, cũng nghe như là đang khẩn khoản cầu xin.Người nọ không né kịp bị rìu chém một nhát chỉ có thể ôm chặt bắp tay, những đốt tay trái bấu chặt vào da thịt đến trắng bệt bị nhuộm một màu máu đỏ chót , phần thịt lồi bên ngoài cảm nhận rõ rệt sương sớm lạnh buốt của Limosca, đau đớn chuyển thành tê dại, cuối cùng tất cả những gì còn sót lại là cuộc phục kích bất ngờ của các dây thần kinh đánh thẳng vào địa phận trung ương. Người nọ đau đến nỗi không thể giữ vững cơ thể lăn vật ra đất, đầu gối vô thức cuộn lại vào bụng, máu cứ ồ ạt túa ra từ vùng bắp tay, nhuộm đỏ cả lớp cỏ vốn có màu xanh lục.Sau một khắc là tiếng thở "phù" nặng nhọc, trong không khí mờ ảo xuất hiện một làn hơi."Ông bị chém mất một chân mà vẫn còn sức ghớm nhỉ"- người nọ có lẽ đã bình tĩnh lại, hắn chịu đựng cơn đau, nằm ngửa ra, ngắm bầu trời giữa thời điểm giao mùa, chốc chốc lại suýt xoa một cái."Mày đi đâu từ nãy đến giờ, bà già Lucy lại muốn giết chết tao để lấy tiền bảo hiểm chăm cho lũ bò dơ bẩn của ả,"- nói rồi gã nhảy lò cò đến chỗ người nọ, cuối người xuống dùng sức bóp cổ hắn, gã đè chặt đến độ như muốn giết chết người, nước miếng cứ văng khắp nơi mỗi lần gã điên ấy gào ầm lên - "Tao bảo mày canh chừng con mụ ấy cho kĩ, thế mà vừa quay mặt đi một lát tao đã gần như mất mạng, hà, mày khoái trá lắm chứ gì, tao chết rồi thì mày không cần lo cho lão què này nữa" Michiel bóp càng lúc càng chặt, gã bị tức giận che mù con mắt, nhưng người nọ trông có vẻ đã quen với hành động của gã ta, bàn tay trái vốn đang đặt trên vết thương dời đến cổ tay Michiel, siết chặt lại:"Kẻ vô dụng cũng đòi hỏi được bảo vệ sao" - người nọ nhìn chằm chằm vào Michiel, có thể nghe thấy tiếng thở dài ngao ngán phát ra từ chỗ hắn ta, trên trán hắn xuất hiện mấy vệt gân xanh lúc ẩn lúc hiện, dở giọng cười khẩy - "Alida mà chết thì ông cũng không lành lặn toàn thây mà vào hòm được, tôi sẽ vặn xoắn đầu của ông đến khi nó đứt lìa khỏi cổ rồi treo trước cửa nhà Lucy để mỗi khi mụ nhìn thấy thì mọi u phiền đều sẽ tan biến, tay chân của ông sẽ được tặng cho 'đàn bò dơ bẩn' trong miệng ông liếm láp một cách ngon lành, còn nội tạng sẽ được bán cho cái tổ chức LEUP- cái tổ chức nổi tiếng chuyên ăn thịt người ấy ngấu nghiến, chui tọt vào bao tử của người khác làm chốn yên nghĩ cuối đời, và họ Hernandez sẽ kiếm được khối tiền từ ấy, hà, ông khi sống là kẻ vô dụng, nhưng chết lại giúp cuộc sống anh em tôi tốt lên biết bao, ông thấy thế nào?" "Mày không nhớ là ai nuôi mày đến từng tuổi này hả, thằng khốn" - Michele càng nghe máu nóng trong người càng sôi sục, gã ta siết chặt cổ của người nọ, mặc kệ hắn có phải con trai mình hay không."Là ông, ông nuôi tôi tận những 10 năm từ lúc vừa mới chào đời cơ đấy, ông và tôi đều nhớ rõ, và còn cả Adila nữa. Dù gì tôi cũng trả lại ông 15 năm rồi mà, ông lời những 5 năm cơ đấy, bây giờ lão già nên rời xa vòng tay của người con trai này rồi." Michiel hình như bị lời nói của người nọ chọc điên, gã buông thỏng đôi tay đang siết chặt cổ người nọ lại, trán gã hằn lên cơ máu, đôi mắt đỏ chót mở trừng trừng, hai con sâu róm rúc vào nhau càng gần hơn, gã xoay người xung quanh để tìm kiếm chiếc rìu, đột nhiên người nọ huýt một cái, cả đàn quạ đen từ khu rừng thông ngay dưới chân đồi nhà thị trưởng đồng loạt túa ra bám lấy gã già xui xẻo Michiel, cái mỏ nhọn của chúng liên tục đâm vào gương mặt dài thòng của gã đến rỉ vài giọt máu, gã ta bị đàn quạ không biết từ đâu lao tới dọa cho giật bắn mình, gã hoảng loạn vùng vẫy, toan chạy trốn nhưng cái chân gầy nhom duy nhất ấy chống đỡ cả người gã từ nãy đến giờ không còn chịu nỗi nữa, nó quắp lại như con tôm luộc làm gã ngã lăn quay cả một đoạn đường dài.Tiếng la thất thanh lọt vào tai người nọ lại biến thành một bản kịch nói hài hước đầy châm biếm mà hắn thường nghe trên radio trước mỗi giờ ngủ, người nọ cực kì hưng phấn xem trò hề, miệng cười không khép lại được, cái giọng cười của hắn ngày một lớn hơn, cười đến độ cánh tay đau đớn túa máu ấy cũng không thể ngăn cản sự sảng khoái ngập trong mắt hắn:"Alida! Alida! Nhìn đi nhìn đi, ngẩng đầu lên nhìn người cha em yêu quí kìa"
Alida bò từ dưới đất dậy, gương mặt nhỏ bị dính vài cọng cỏ khô, mắt xưng tấy cả lên, nước mắt lẫn nước mũi trộn lẫn vào nhau nhơ nhuốc y như vũng bùn trước hàng rào ban nãy lão lái xe để ý, cô gái lại gần chỗ anh mình, trông có vẻ đã bình tĩnh lại, cô gái không thèm liếc nhìn lão Michiel đang khổ sợ vì bọn quạ, nàng đỡ con người vẫn còn cười nghiêng ngả vì tên 'hề' kia trở vào trong nhà chính:"Đừng cười nữa"Cô gái thả người nọ lên giường, lục trong tủ đồ tìm thuốc xát trùng lẫn băng gạt, xử lý vết thương cho hắn. Miệng vết thương không ngừng chảy máu, phần thịt bị rìu cắt lỏm sâu vào một lỗ đỏ chót. Alida lấy ra một bộ kim khâu, chuẩn bị khâu lại vết thương, cô gái nom vẫn còn ấm ức:"Đừng cười nữa. Hết thuốc tê mất rồi""Cứ làm đi, khâu hình gì đẹp vào, em thấy khẩu súng thì thế nào?""Em chỉ biết khâu hình cục phân thôi""Cục phân thì không được đẹp lắm, sao em không học khâu hình nghệ thuật nhỉ? Chúng đẹp hơn cục phân ấy biết bao, hay là em thích mấy cục phân?" - người nọ vừa nói vừa ghé sát mặt lại chỗ Alida, nhởn nhơ cười cợt như mấy gã nghiện.Alida không phản ứng gì cả, sau một hồi, cô gái dừng mũi khâu lại, đắp một ít thuốc rồi băng bó cho người nọ, có điều lần này không được nhẹ nhàng.
"Em sẽ đi xin ít thuốc của Lucy về cho anh, rồi ghé nhà thị trưởng thăm con gái ông ấy, có lẽ tận chiều mới quay lại, anh tự kiếm gì bỏ bụng đi""Con gái thị trưởng, gì ấy nhỉ, Elly? Ellis?" "Là Elysia" - Adila đáp."À, con bé vẫn chưa khỏi bệnh sao? Nó đã bệnh gần hơn 1 tháng rồi, hừm, không phải nó giả bệnh chứ? Anh nghĩ thằng anh trai đầu đất có mỗi cái mã của nó mới là người bị bệnh""Elysia không giả bệnh, lần nào đến em cũng kiểm tra. Còn Egan thì có bệnh gì được, tên ấy khỏe như voi" - Alida nhăn mày lại, có vẻ hơi khó chịu."Ha! Còn bệnh gì được nữa?" - người nọ hớn hở - "Là bệnh tương tư đấy" - rồi hắn cười phá lên, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, trông thích thú lắm."Kenelm! Anh có thôi đi không!" - Alida quát lên một tiếng rồi cũng xoay người chạy mất.Kenelm vẫn chưa dứt tiếng cười ở đằng sau, hắn thấy bóng lưng cô em gái xa dần, nói vọng theo:"Sau 6 giờ mà không thấy em trở về, anh sẽ đốt nhà thị trưởng"
Alida bò từ dưới đất dậy, gương mặt nhỏ bị dính vài cọng cỏ khô, mắt xưng tấy cả lên, nước mắt lẫn nước mũi trộn lẫn vào nhau nhơ nhuốc y như vũng bùn trước hàng rào ban nãy lão lái xe để ý, cô gái lại gần chỗ anh mình, trông có vẻ đã bình tĩnh lại, cô gái không thèm liếc nhìn lão Michiel đang khổ sợ vì bọn quạ, nàng đỡ con người vẫn còn cười nghiêng ngả vì tên 'hề' kia trở vào trong nhà chính:"Đừng cười nữa"Cô gái thả người nọ lên giường, lục trong tủ đồ tìm thuốc xát trùng lẫn băng gạt, xử lý vết thương cho hắn. Miệng vết thương không ngừng chảy máu, phần thịt bị rìu cắt lỏm sâu vào một lỗ đỏ chót. Alida lấy ra một bộ kim khâu, chuẩn bị khâu lại vết thương, cô gái nom vẫn còn ấm ức:"Đừng cười nữa. Hết thuốc tê mất rồi""Cứ làm đi, khâu hình gì đẹp vào, em thấy khẩu súng thì thế nào?""Em chỉ biết khâu hình cục phân thôi""Cục phân thì không được đẹp lắm, sao em không học khâu hình nghệ thuật nhỉ? Chúng đẹp hơn cục phân ấy biết bao, hay là em thích mấy cục phân?" - người nọ vừa nói vừa ghé sát mặt lại chỗ Alida, nhởn nhơ cười cợt như mấy gã nghiện.Alida không phản ứng gì cả, sau một hồi, cô gái dừng mũi khâu lại, đắp một ít thuốc rồi băng bó cho người nọ, có điều lần này không được nhẹ nhàng.
"Em sẽ đi xin ít thuốc của Lucy về cho anh, rồi ghé nhà thị trưởng thăm con gái ông ấy, có lẽ tận chiều mới quay lại, anh tự kiếm gì bỏ bụng đi""Con gái thị trưởng, gì ấy nhỉ, Elly? Ellis?" "Là Elysia" - Adila đáp."À, con bé vẫn chưa khỏi bệnh sao? Nó đã bệnh gần hơn 1 tháng rồi, hừm, không phải nó giả bệnh chứ? Anh nghĩ thằng anh trai đầu đất có mỗi cái mã của nó mới là người bị bệnh""Elysia không giả bệnh, lần nào đến em cũng kiểm tra. Còn Egan thì có bệnh gì được, tên ấy khỏe như voi" - Alida nhăn mày lại, có vẻ hơi khó chịu."Ha! Còn bệnh gì được nữa?" - người nọ hớn hở - "Là bệnh tương tư đấy" - rồi hắn cười phá lên, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, trông thích thú lắm."Kenelm! Anh có thôi đi không!" - Alida quát lên một tiếng rồi cũng xoay người chạy mất.Kenelm vẫn chưa dứt tiếng cười ở đằng sau, hắn thấy bóng lưng cô em gái xa dần, nói vọng theo:"Sau 6 giờ mà không thấy em trở về, anh sẽ đốt nhà thị trưởng"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me