TruyenFull.Me

Alchemy Of Hatred

Seulgi nhận quyết định đình chỉ học đúng vào sáng thứ Hai.
Một tờ giấy in A4 lạnh lùng, lời lẽ đúng chuẩn:

“Do học sinh không chấp hành nội quy, tái phạm nhiều lần, nhà trường quyết định đình chỉ học 7 ngày để học sinh suy nghĩ và điều chỉnh hành vi.”

Cô cười nhạt.
Không sốc. Không phản kháng.

Chỉ lặng lẽ nhét tờ giấy đó vào túi áo khoác cũ, kéo khóa lên và bước ra khỏi trường. Không chào ai. Không ngoái lại.

---

Chiều hôm đó, Seulgi có mặt ở quán net đầu hẻm, nơi ánh sáng mờ, mùi khói thuốc ám vào không khí, và chẳng ai quan tâm đến danh tính ai.

“Cho mượn máy mấy tiếng.”
“Còn tiền không?”
“Không.”
“Không có thì cút.”

Seulgi rút trong balo ra một lọ keo xịt đen, nở nụ cười:
“Vậy tao vẽ con cặc lên tường quán mày được chứ?”

Thằng chủ quán khựng lại. Seulgi nhìn chằm chằm. Một ánh mắt không đùa. Không sợ. Không còn gì để mất.

“Một tiếng.” – hắn nhượng bộ. – “Đừng gây chuyện.”

---

Tối đến, Seulgi tụ tập cùng vài đứa quen cùng trong khu nhà cũ.
Mấy đứa hơn tuổi, xăm trổ, hút thuốc, rượu rẻ tiền. Chẳng ai hỏi cô mấy tuổi, chẳng ai phán xét cô mặc đồng phục học sinh.

“Bị đình chỉ à?”
“Ờ.”
“Chán hả?”
“Không.” – Cô nhấp rượu, môi cong lên – “Tao tự do.”

Cô cười như thật sự tự do. Nhưng mắt cô… trống rỗng.

---

Ba đêm liền, Seulgi không về nhà.

Cô lang thang qua các công viên cũ, trèo lên mái nhà người ta, dùng dao rọc giấy khắc tên mình lên từng bức tường hoang.

“TÔI TỒN TẠI.”

Ở đâu đó, trong sâu thẳm, cô sợ mình biến mất.

---

Tại trường, tin đồn về Seulgi lan đi nhanh chóng.

“Nghe nói nó đập vỡ gương xe người ta.”
“Bị công an phường nhắc rồi đó.”
“Có người thấy nó hút thuốc trong nhà hoang…”

Joohyun nghe hết.

Nhưng nàng không nói gì.
Không hỏi. Không tìm.

Chỉ cười khẩy mỗi khi ai đó nhắc đến cái tên ấy – như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

---

Tối hôm đó, tin nhắn từ một số lạ gửi đến máy Joohyun:

“Ê Joohyun, bạn mày Seulgi bị đưa về phường rồi. Vui không?”

Joohyun nhìn màn hình.

Ngón tay run nhẹ.

Một phút.

Hai phút.

Rồi nàng ấn xóa.
Không trả lời. Không phản ứng.

Nhưng tối đó… Joohyun không ngủ được.

Trong đầu nàng hiện lên những hình ảnh không ai kể:

Seulgi ngồi vắt vẻo bên cửa sổ lớp.
Seulgi cãi nhau ầm trời với nàng giữa sân trại.
Seulgi nói: “Chị nghĩ mình xứng đáng được yêu à?”

---

Cô bật dậy.
Cầm bút.

Và lần đầu tiên trong đời, Bae Joohyun viết một cái tên lên trang vở trắng:

KANG SEULGI

Dưới dòng chữ đó, nàng không biết viết gì tiếp.

Vì nàng chưa bao giờ học cách đối mặt với một người…
mà mình tưởng là kẻ thù,
nhưng khi biến mất lại khiến tim mình nhói lên từng nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me