All Couple Dong Nhan
Phòng huấn luyện Luân Hồi.Chu Trạch Giai nghiêm túc luyện tập, ánh sáng trên màn hình chiếu lên mặt cậu, cho dù không có biểu tình gì cũng đủ để nhóm con gái thét lên.Ngón tay trên bàn phím linh hoạt gõ, những động tác khó lần lượt được hoàn thành, không ngừng lập kỷ lục."Hả? Buổi họp báo Hưng Hân thông báo Diệp Thần lại giải nghệ! Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?!""Thật hay giả? Tôi cũng không chú ý, tránh ra tránh ra, cho tôi xem xem!""Lại giải nghệ? Đùa gì thế! Giành được quán quân rồi lại nói tạm biệt, chẳng phải là không cho người khác cơ hội phá kỷ lục sao?"Chu Trạch Giai cách đó không xa mới đầu cũng không chú ý, cho đến khi cái tên quen thuộc mà mình mặc niệm đột nhiên lọt vào tai.Chu Trạch Giai ngừng tay, liên kích hoàn mỹ bỗng dừng lại, bị tiếc nuối cắt đứt, Chu Trạch Giai lại hoàn toàn không để ý, luống cuống ngẩng đầu.Giang Ba Đào nhìn lướt qua cái tin được đưa lên đầu. Hiểu ý đội trưởng, anh lập tức chuyển cửa sổ, chỉ cho Chu Trạch Giai xem. Chu Trạch Giai đọc nhanh như gió, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên sáu chữ:'Diệp Tu tuyên bố giải nghệ'Bàn tay cầm chuột chợt buông ra, rơi xuống đất phát ra thanh âm chói tai, hơn nửa ngày Chu Trạch Giai mới phản ứng được, đứng dậy đi nhặt.Tiền bối, lại giải nghệ...Lại một lần nữa, rời khỏi nơi duy nhất giao nhau giữa hai người.Lúc này đây, có lẽ sẽ không trở về nữa.Tâm tư Chu Trạch Giai rối loạn, vô số từ lướt qua trong đầu nhanh đến không bắt được, cuối cùng chỉ còn lại có hai chữ, Diệp Tu.Chu Trạch Giai lấy điện thoại, muốn gọi cho Diệp Tu, lại nhớ tới tiền bối căn bản không dùng điện thoại, lại hướng Giang Ba Đào, "Nhóm?"Giang Ba Đào vội bùng nổ tốc độ tay lên QQ của nhóm tuyển thủ, kéo danh sách thành viên xem, Diệp Tu Quân Mạc Tiếu chỉ hiện màu xám tro. "Không online, Diệp Thần không có điện thoại di động sao?" luôn cảm có cảm giác đội trưởng còn chưa kịp bày tỏ sẽ thất tình luôn.Chu Trạch Giai mím môi, đứng tại chỗ mờ mịt không biết làm sao bộ dạng giống như chú cún khổng lồ bị lạc mất chủ nhân.Giang Ba Đào thở dài, cầm lấy điện thoại di động của đội trưởng, cẩn thận nhìn danh bạ, khi nhìn đến tên Trần Quả, liền đưa cho đội trưởng xem, "Diệp Thần không có điện thoại di động, nhưng bây giờ còn chưa rời khỏi Hưng Hân, cậu gọi cho chị chủ Hưng Hân chắc là vẫn kịp."Ánh mắt Chu Trạch Giai sáng lên, cầm lấy điện thoại, gọi vào dãy số."Alo, tôi đã nói là không biết lý do Diệp Tu giải nghệ rồi mà! Đừng gọi nữa!" Có vẻ Trần Quả bị đám phóng viên dằn vặt đến điên rồi, không hỏi một tiếng, trực tiếp gào lên.Chu Trạch Giai chớp mắt, "Tiền bối, ở đó không?"Trần Qu ả mới vừa thét xong liền hối hận, vừa nghe thanh âm này cùng cách nói chuyện, "Là Chu Trạch Giai sao?""Vâng, tiền bối, ở đó không?""Có có có, thằng nhóc, a không phải, Diệp Tu đang dọn dẹp đồ, cậu chờ một lát, Diệp Tu! Điện thoại!""Ai vậy?" Một lát sau, thanh âm Diệp Tu vang lên ở đầu bên kia, "A? Tiểu Chu?""Vâng." Chu Trạch Giai nghe thấy thanh âm Diệp Tu mang theo chút lười biếng, đột nhiên liền tỉnh táo lại.Tại sao lại giải nghệ? Cơ thể không khỏe sao? Có quay về nữa không? Tay không bị gì chứ?Quan trọng nhất là, tiền bối, anh có thích em không?Nhưng lúc này, những chuyện đó đều không còn quan trọng nữa, Chu Trạch Giai nói, "Tiền bối, chờ em."Diệp Tu bị cúp điện thoại, vẻ mặt mờ mịt nhìn điện thoại di động, một lát sau lại gọi tới, người nghe lại là Giang Ba Đào."A? Anh nói đội trưởng? Đội trưởng đặt xong vé máy bay đi Hưng Hân, vừa đi rồi.""Ha?"Lúc Chu Trạch Giai đến, đã là buổi trưa rồi.Diệp Tu còn đang không biết chuyện gì xảy ra, đã bị hội Trần Quả sai đi đón ở sân bay.Nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia, Diệp Tu muốn lên tiếng chào."Hở, Tiểu Chu?"Bị ôm chặt lấy, Diệp Tu có điểm kỳ quái ngẩng đầu.Diệp Tu cũng không tính là thấp, nhưng bị Chu Trạch Giai ôm vào trong lòng ngoài ý muốn lại có chút nhỏ bé."Tiền bối, thích.""A? Tiểu Chu em nói gì cơ?""Tiền bối, thích. Thích, tiền bối... Thích."Thích Diệp Tu, tiền bối, thích anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me