All Couple Dong Nhan
1.Chu Trạch Khải thích Giang Ba Đào.Đây là bí mật toàn liên minh, à thì ngoại trừ chính Giang Ba Đào và Phùng chủ tịch, đều biết.2.Nhưng hai người không phải một đôi.Tuy rằng nói thế thì ngay cả đội viên Luân Hồi cũng chả tin.Dù sao nhìn chính phó đội Luân Hồi chung sống bình thường thôi cũng đủ khiến người ta đau mắt hột.Tiếc thay đây là sự thật.3.Chu Trạch Khải cũng từng nghĩ rằng Giang Ba Đào thích anh.Nhất là những khi Chu Trạch Khải không kìm được quay lại nhìn Giang Ba Đào sẽ nhận được một ánh mắt quan tâm.Hoặc trong cuộc họp báo sau trận đấu khi anh còn đang chiến đấu với đám ngôn từ một giọng nói sẽ luôn đúng lúc vang lên cùng ánh mắt mang cười liếc tới.Hay khi mọi người ồn ào chuyện hai người họ anh đỏ mặt quay đi không nghe được tiếng phủ nhận mà là sự bối rối đánh trống lảng hiếm thấy.Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.4.Đây không phải tự ti về mị lực cá nhân, chỉ là anh không hiểu nổi Giang Ba Đào.Trong ấn tượng của anh Giang Ba Đào luôn luôn mỉm cười, với ai cũng là một anh trai tri kỷ tiêu chuẩn, tuy không biết thực tế trong lòng cậu đang tính toán gì.Giang Ba Đào không phải một trong các bậc thầy chiến thuật liên minh, nhưng độ đen của trái tim không phải tầm Chu Trạch Khải có thể nhìn thấu, hay ít ra là anh cảm thấy thế.Chu Trạch Khải không tìm được ai để trải mối tơ lòng, bình thường được Giang Ba Đào chăm tốt quá ngược lại khiến không ai ngoài cậu đủ sức làm quân sư quạt mo cho anh.Cho nên anh add cô em họ, một nữ sinh yêu Vinh Quang như mạng kiêm fan cuồng Luân Hồi.Tuy rằng anh cũng không hiểu mấy lời ẻm suốt ngày lẩm bẩm chèo thuyền Chu Giang cả đời nghĩa là gì.5.Vì sao không tìm Phương Minh Hoa?Chu Trạch Khải bày tỏ mỗi lần kiếm Phương Minh Hoa đều sẽ bị gương mặt không thể yêu thương nổi đám thích show ân ái từ chối tiếp kiến.6.Thích Giang Ba Đào hình như cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ.Người ta luôn nói sẽ dễ thích nhưng ai có tài năng trên phương diện mình khuyết thiếu.Mặc dù xét trường hợp Chu Trạch Khải cũng không chuẩn cho lắm.Dù sao trong liên minh vẫn có người giỏi ăn nói hơn.Ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên kĩ năng nói nhảm max level.Hình như cực đoan quá rồi.7.Có lẽ đã động tâm từ buổi chiều Giang Ba Đào chuyển tới.Sau lễ ra mắt cùng các việc liên quan linh tinh lang tang, quản lí chiến đội dùng lí do hoa mĩ là giao lưu quăng riêng hai người lại phòng họp.Nhìn nhau không nói.Không phải bảo Phương Minh Hoa nhìn người chuẩn không cần chỉnh sao, không phải bảo kiếm về keo con voi cho Luân Hồi sao, không cần nói một câu cũng biết tui nghĩ gì sao.Đây là ý nghĩ tức thời của Chu Trạch Khải, đương nhiên anh cũng biết đây chỉ là chày cối đổ thừa khi luống cuống.Vì vậy anh đảo mắt chung quanh xoắn xuýt tìm lời."Xin chào đội trưởng, tôi là Giang Ba Đào. Sau này xin được giúp đỡ nhiều hơn."Giọng nói ôn hòa chợt vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ngượng ngập trong căn phòng.Chu Trạch Khải nâng mắt nhìn Giang Ba Đào đứng đối diện.Ánh mặt trời từ cửa sổ phía sau người kia chiếu lên đường nét nhu hòa, không che được nụ cười dịu dàng trong mắt cậu.Thiên sứ.Đây có lẽ là từ chuẩn xác nhất Chu Trạch Khải có thể nghĩ tới.9.Về phần Giang Ba Đào có thích anh hay không.Nếu Chu Trạch Khải biết được lí do sau kì nghỉ hè Giang Ba Đào bắt đầu trốn tránh anh, có lẽ sẽ càng thêm tự tin.10.Không biết nguyên nhân Giang Ba Đào trốn tránh, anh chỉ có thể dùng cách riêng đi theo Giang Ba Đào.Ví dụ như khi đội phó yêu dấu nhà anh chuẩn bị chiến thuật tại phòng họp thì kiên trì đợi bên cạnh.Còn có thể cầm di động khoe khoang bản thân đang ở cùng Tiểu Giang với em gái.Nói đến mị lực của Tiểu Giang nét mặt không giấu được sự kiêu ngạo.Sau đó thận trọng nhìn Giang Ba Đào không hiểu sao ánh mắt trở nên ảm đạm cúi đầu cùng em họ tìm nguyên nhân.11."Giang, có sao không?"Trời mới biết để thốt ra mấy chữ này Chu Trạch Khải đã phải chuẩn bị tâm lí bao lâu, chần chừ do dự mãi mới dám hỏi ra miệng."Không sao, tiểu Chu anh đừng lo cho tôi." Vẫn như ngày thường nghe không ra tâm tình, Giang Ba Đào cúi đầu khiến Chu Trạch Khải không nắm bắt được tâm trạng cậu."Thật sự?""Thật sự không sao." Rốt cục thấy được cậu cười, nhưng đã quen trao đổi bằng mắt Chu Trạch Khải đương nhiên thoáng cái nhìn thấu né tránh trong mắt cậu.Vừa định truy hỏi lại bị Giang Ba Đào nhắc nhở chuyện quản lí đang tìm anh.Kỳ thực rất muốn nói không đi, kỳ thực rất muốn hỏi rõ.Nhưng khi nhìn thấy Giang Ba Đào lại cúi đầu, thái độ rõ ràng không muốn nói nhiều, không giỏi ăn nói như anh chỉ có thể xoay người đi khỏi.Cửa đóng lại, chia cắt thế giới hai người trong ngoài, hành lang quạnh quẽ trống trải khiến lòng người lạnh run.Dựa lên cửa nhắm hai mắt, Chu Trạch Khải thở dài không biết nên làm thế nào.Anh cảm nhận được sự chối từ rõ rệt của Giang Ba Đào, nhưng không biết lí do.Lẽ nào ngay cả tôi cũng không thể nói sao. Chu Trạch Khải có phần tủi thân. Hay là tôi không đủ quan trọng để cậu tâm sự tất thảy.12.Vòng đấu thường kết thúc, Luân Hồi vào bán kết với thành tích đứng thứ hai.Moi người điều chỉnh tâm trạng đối mặt vòng bán kết càng thêm nghiêm khắc huấn luyện, Chu Trạch Khải lại nhạy cảm phát hiện tần suất Giang Ba Đào cầm điện thoại tăng cao.Còn thường nhìn di động cười rất dịu dàng.Cảm giác nguy cơ nhất thời dâng lên lại không biết phải hỏi thế nào, Chu Trạch Khải xoắn xuýt không yên, ngay cả khi huấn luyện cũng có chút mất tập trung.Có điều có lẽ nhờ phần cứng khá hơn chút, khi Chu Trạch Khải đối luyện cùng đồng đội không có gì khác biệt, thế trận vẫn như mọi ngày nghiêng về một phía.Ngoại trừ Tôn Tường.Buổi chiều nào đó sau khi kết thúc huấn luyện Tôn Tường đột nhiên không nhịn được hỏi Chu Trạch Khải có phải tâm tình không tốt hay không, sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của anh thuận miệng giải thích khi PK cảm giác sai sai."Nói chung anh mau xốc lại tinh thần đi! Ngày kia có trận đấu đấy."Tôn Tường để lại những lời này rồi rời phòng huấn luyện, mà Chu Trạch Khải sau khi nhìn bóng lưng hắn rời đi không kìm được chuyển tầm mắt về phía Giang Ba Đào đang cúi đầu dùng điện thoại.Không có phản ứng.Lại nữa.Chu Trạch Khải thở dài có chút khó chịu. Thì ra trong lòng cậu tôi không phải người cần quan tâm nhất sao.13.Không biết có liên quan tới vòng bán kết hay không, hoặc là do nữ sinh kia thực sự chiếm cứ quá nhiều tinh lực Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải mỗi lần thấy Giang Ba Đào đều rất muốn kéo cậu về phòng ép nghỉ ngơi một ngày cho tốt.Tôi tốt hơn cô ấy nhiều.Ấu trĩ thầm so sánh giữa mình với cô gái kia, Chu Trạch Khải lại rõ ràng lựa chọn của Giang Ba Đào mới là lợi thế lớn nhất của đối phương.Mặc dù như thế Chu Trạch Khải vẫn sẽ nhịn không được thường xuyên nhìn về phía Giang Ba Đào, hy vọng có thể lần nữa nhìn thấy ánh mắt trước đây.Tiếc thay, chỉ thấy được Giang Ba Đào cười dịu dàng với di động.Bên cạnh là trêu chọc quen thuộc của đồng đội, trong lúc lơ đãng đối tượng đã đổi thành cái tên khác.Mau phản bác.Ánh sáng trong mắt Chu Trạch Khải dần tan biến khi Giang Ba Đào vẫn im lặng như cũ.14.Có thể trở về như xưa không.Gần đây Chu Trạch Khải không chỉ một lần nghĩ như vậy.Anh muốn buông tay, lại không biết làm thế nào.Giang Ba Đào là vầng mặt trời đầu tiên từ khi sinh ra anh có thể chạm tới, dù cho ánh dương này không chỉ rọi sáng riêng anh.Giang Ba Đào quá ấm áp, giống như trời sinh đã hiểu được cách giao tiếp với anh, anh không giỏi ăn nói cậu sẽ mở lời thay, chỉ một ánh mắt đã thấu triệt ý đối phương, ngay cả khi anh bối rối ở buổi họp báo sau trận đấu, cậu vẫn có thể đáp lời trôi chảy.Anh không chỉ một lần thấy may mắn khi gặp được Giang Ba Đào, cũng từng mong muốn hai người có thể tiếp tục như vậy.Không ngờ cứ thế bước tiếp, lại lọt vào vũng bùn tên Giang Ba Đào, không thể động đậy.Giang Ba Đào trái lại vẫn một thân sạch sẽ, đứng ở bên bờ lẳng lặng nhìn anh, không một động tác.Quan hệ anh vẫn tưởng là tình cảm hai phía, ngẫm lại cũng chỉ là trầm luân mê luyến của riêng anh.Thật tức cười, giống như một ca sĩ nhắm mắt hát hết buổi diễn, tưởng rằng lời ca đã vang tận trời xanh, mở mắt lại phát hiện dưới sân khấu không một bóng người.Chỉ là vở độc diễn mà thôi.Chu Trạch Khải đột nhiên không biết bản thân sau này nên sắm dạng nhân vật gì, hoặc là,trước lúc chết chìm, kẻ sắp chết nên giãy giụa hay nhắm mắt cam chịu.15.Mùa thi đấu thứ chín. Luân Hồi, đoạt quán quân.Toàn chiến đội ngập trong bầu không khí hân hoan, cho dù anh ở buổi họp báo vẫn chỉ thốt vài lời vàng miệng ngọc cũng không ảnh hưởng gì.Chu Trạch Khải gật đầu nhận lời mời của quản lí, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn đi về hướng Giang Ba Đào.Đoạt quán quân thì tỏ tình.Chu Trạch Khải không định trốn tránh, nhưng nháy mắt trông thấy nụ cười ngày một dịu dàng của Giang Ba Đào với điện thoại, lại do dự.Trong lúc hoảng loạn đối diện đôi mắt Giang Ba Đào.Khổ sở trong mắt cậu thoáng qua rồi biến mất.Không kịp nghĩ nhiều, Giang Ba Đào đã xoay người rời khỏi.16.Chu Trạch Khải không phải không muốn đuổi theo, chỉ là quản lí đã quay lại, chỉ là có phóng viên xông tới lần nữa, chỉ là...Anh không biết dựa vào lí do gì mà đuổi theo.Nét mặt Giang Ba Đào trong giây lát cuối cùng khắc sâu trong lòng anh, ngăn trở bước chân.Thực sự, nên sao?Chu Trạch Khải tắt khung chat với em họ, đột nhiên không muốn thảo luận chuyện này với cô.Vấn đề lại một lần nữa hiện lên trong đầu.Trước lúc chết chìm, kẻ sắp chết nên giãy giụa hay nhắm mắt cam chịu.17.Tiệc ăn mừng còn lâu mới kết thúc, Chu Trạch Khải đã sớm rời hội trường trở lại kí túc xá.Anh trước nay không giỏi nói chuyện với mọi người, ở loại tiệc mừng này không có Giang Ba Đào anh đi cũng chỉ có bị ép rượu, rời đi trước lúc tan tiệc không phải vấn đề lớn.Chu Trạch Khải cũng cố gắng bội phục mình lúc này còn có thể nghĩ vẩn vơ nghiêm túc như vậy, nhưng không cách nào bỏ qua lòng bàn tay rõ ràng vì bồn chồn mà có chút mồ hôi ẩm ướt.Chưa kịp tự giễu một câu, tiếng bước chân quen thuộc đã vang lên từ đầu kia hành lang.Đưa đầu rụt đầu đều nhận một đao, giơ tay chém xuống chặt đứt không phải tơ tình thì là chấp niệm, Chu Trạch Khải xoắn xuýt cả tối quyết định đánh cược một lần.Chu Trạch Khải ngẩng đầu nhìn Giang Ba Đào tiến vào tầm mắt, khóe miệng nhịn không được dẫn ra độ cung ôn nhu đến ngớ ngẩn.18.Giang, thích.— END —
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me