TruyenFull.Me

All Couple đồng nhân

[Mạc Diệp] Tuyết rơi rồi!

cuchoacuadiepbattu

Tác giả: Nguyên A Thu (?) (源阿秋)

Trời mới vừa tờ mờ sáng, theo thói quen ngủ sớm dậy sớm, Trần Quả đứng trước cửa Thượng Lâm Uyển hét một câu "Tuyết rơi rồi!", đánh thức một đám Hưng Hân tối qua thức đêm chờ cướp Boss.

Diệp Tu nhíu mày mở cửa phòng, chưa kịp phàn nàn vài câu đã thấy một cái bóng vụt qua trước mắt anh. Sau lưng, Ngụy Sâm đang ngậm thuốc lá bị dọa đến ngây người, suýt ăn luôn đám khói thuốc vào miệng.

"Mới vừa rồi là... Mạc Phàm?" Gã móc bật lửa ra đốt thuốc, hé cửa thò đầu ra, nhưng không còn thấy hình bóng Mạc Phàm đã lao như gió ra Thượng Lâm Uyển.

Phải nghe Trần Quả hét như vậy, hơn nữa mọi người rất hiếu kỳ với tuyết đầu mùa ở Hàng Châu, ngoại trừ Tô Mộc Tranh và Đường Nhu vẫn còn yên giấc, những người khác và cả hai đại gian thần đều rời khỏi phòng, khóa cửa đi xem tuyết.

Khí trời Hàng Châu tương đối ấm áp, mấy năm rồi chưa mùa đông nào có tuyết. Năm nay không khí lạnh tràn về phía nam, mang đến một trận tuyết lớn, dân Hàng Châu lâu rồi mới có thể nhìn thấy tuyết bao phủ vạn vật.

Trần Quả từ nhỏ đã mê tuyết, mấy năm nay không hề nhìn thấy hoa tuyết, vất vả lắm mới đợi được một trận tuyết lớn, cô sau khi tỉnh dậy đầu tiên là nhào vào tuyết lăn lộn vài vòng, sau đó chạy vào Thượng Lâm Uyển bắt mọi người đi chơi tuyết. Có thể do quá hưng phấn nên quên mất đêm trước bọn họ còn hăng hái đánh Vinh Quang, lúc Trần Quả thấy vòng mắt đen thui của bọn họ cũng có chút ngượng ngùng.

"Nếu không mọi người trở về ngủ một lát?" Cô đến bên cạnh Diệp Tu, Diệp Tu nheo mắt nhìn Trần Quả, thấy Trần Quả mũ khăn quàng cổ khẩu trang bao tay giày đi tuyết đầy đủ cả, cũng không đành lòng để mất cơ hội khó có này, thầm nghĩ sẽ theo cô đi thôi.

"Không cần đâu, chút về rồi ngủ cũng được mà." Diệp Tu hà hơi vào lòng bàn tay. "Mạc Phàm đâu?"

"Ở đằng kia." Trần Quả chỉ về một hướng, Diệp Tu híp mắt thấy Mạc Phàm ngồi chồm hổm dưới đất. Anh đút tay vào túi áo bông rồi bước qua, đến bên Mạc Phàm rồi ngay lập tức kéo cậu đứng lên, trán nhăn thành hình chữ "xuyên" (川).

"Thằng nhóc này, mùa đông lạnh vậy mà chỉ mặc áo ngủ ra đây chơi?" Anh phủi tay Mạc Phàm rơi ra một đống tuyết, cởi áo khoác rồi đem cậu vùi vào lồng ngực mình.

Mạc Phàm quả thật không biết mình đã rét cóng, toàn thân lại chỉ mặc một cái áo ngủ trắng. Hòa với xung quanh thành một thể, thảo nào Diệp Tu nhất thời không tìm ra cậu.

Mạc Phàm run run ôm sát Diệp Tu , nhưng lại lưu luyến mảng tuyết dưới mặt đất, bèn giơ chân đá đá vài cái. Diệp Tu nhìn thấy vừa bực vừa buồn cười, Mạc Phàm quả thật còn ương bướng hơn Trần Quả vài phần.

Đương nhiên điều này cũng không thể trách cậu, từ nhỏ sống ở Côn Minh, Mạc Phàm chưa từng thấy tuyết, chứ chưa cần nói là chơi với tuyết. Khó khăn chạy đến Hàng Châu, đạt được ước mơ thuở nhỏ, không chơi đùa vui vẻ thì thật có lỗi với tuổi thơ của cậu.

Diệp Tu đã sớm đoán ra một chút tâm tư trẻ con của Mạc Phàm, anh đưa tay xoa chóp mũi lạnh đến đỏ bừng của cậu, dỗ cậu nhóc quay về mặc quần áo đầy đủ rồi ra chơi tiếp.

"Ở quê của anh, hàng năm tuyết rơi, so với ở đây không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần." Anh thấy ánh mắt sáng rỡ của Mạc Phàm dõi theo anh, cũng biết người trong lòng đã bị lời của anh hấp dẫn. "Chờ đánh xong trận này, dẫn em về quê anh, cho em chơi chán thì thôi."

Mạc Phàm gật đầu, định rời đi lại bị Diệp Tu cuốn lấy ôm vào trong lồng ngực. Sau đó Diệp Tu thừa dịp cậu không chú ý phía sau lưng, cầm một cục tuyết tan nhét vào cổ áo Mạc Phàm.

—— Xa xa

Ngụy Sâm nhét hai tay vào ống tay áo, ngậm điếu thuốc nhìn Mạc Phàm bị Diệp Tu ném tuyết đến mức không còn chỗ nào để trốn, lấy cùi chỏ huých vai Trần Quả.

"Bà chủ, chúng làm gì kìa?"

Trần Quả kéo kín áo bành tô.

"Ngược cẩu đó."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me