All Diep Ky Su Quoc Khanh Den Diep Gia Lam Khach
7)
Bữa tối không phải yến tiệc truyền thống, cũng không phải kiểu Pháp sang trọng. Vì mọi người đến từ khắp mọi miền đất nước, sở thích ăn uống khác biệt, nên bữa tối được phục vụ theo hình thức buffet, đáp ứng được đầy đủ nhu cầu của khách mời. Ngay cả đậu hủ non cũng được chế biến đủ hai hương vị, ngọt và mặn. Chính điều này đã gây ra cuộc chiến khẩu vị nội bộ do Hoàng Thiếu Thiên hảo ngọt đối đầu với Trương Giai Lạc ưa mặn.Hoàng Thiếu Thiên không tin Trương Giai Lạc, một người miền nam, thực sự thích ăn đậu hũ mặn, đây chính là tà đạo đó có biết không!Trương Giai Lạc nói rằng, hương vị ẩm thực của quê hương họ gần với vùng Tứ Xuyên, vì vậy hắn không thể chấp nhận sự tồn tại của đậu hũ ngọt!Diệp Tu đột nhiên hiểu ra: "Trách không được a Lạc Lạc, thì ra đây là lý do chú tới Bá Đồ, không chịu đến Hưng Hân, thành phố H thuộc miền nam nha."
Trần Quả ngạc nhiên nhìn Trương Giai Lạc, như thể đang nói: ... Là vậy sao? Nhưng ở thành phố H cũng có đậu hũ mặn mà.Trương Giai Lạc tức ói máu, đậu xanh rau má, không phải vì lý do này, hiểu chưa!!Hắn đứng lên, chỉ đũa vào Diệp Tu, tức giận: "Móa, ông không được gọi tui là Lạc Lạc!!"Tất cả mọi người: "..."Đối với các biệt danh giang cư mận đặt ra, anh chàng không có bày tỏ thái độ, nhưng rõ ràng hắn đối với bốn chữ 'Lạc Lạc tiểu thư' vẫn luôn canh cánh trong lòng.Diệp Tu rất vô tội nhìn hắn: "Chậc chậc Trương Giai Lạc, nhìn bên trái chú xem."Trùng hợp làm sao, Trương Giai Lạc lại thực sự ngồi cạnh Hàn Văn Thanh. Mặc dù ở nhà ăn Bá Đồ, hắn cũng thường ăn cơm với đội trưởng, nhưng khi đó hắn rất an phận, lúc này bị Diệp Tu kích động, liền vỗ bàn ăn một cái. Hàn Văn Thanh đang định uống nước canh, bất ngờ bị hất tung tóe. Đỗ Minh, người chứng kiến mọi chuyện ở phía bên kia bàn tròn, suýt chút nữa quỳ xuống nộp ví tiền ngay tại chỗ.
Trương Giai Lạc: "..."Cảm nhận được tính mạng bị đe doa, Trương Giai Lạc bùng nổ tốc độ phản xạ mà một tuyển thủ chuyên nghiệp nhất định phải có, cầm đĩa thức ăn dở dang, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi: "Đội trưởng, tôi xin lỗi, tôi đi lấy thêm chút đồ ăn." Nhanh như chớp bỏ chạy, ngay cả dụng cụ ăn cũng mang theo, rõ ràng là muốn đổi bàn luôn, một đi không trở lại.Hoàng Thiếu Thiên không có xíu xiu tình đồng đội nào, ngồi một bên cười đến run rẩy. May là hắn chỉ vụиɠ ŧяộʍ cười lén, bằng không Trương Giai Lạc chắc chắn sẽ cùng hắn trở mặt thành thù."Hoàng Thiếu Thiên, chú bị động kinh à?""..." Bả vai run rẩy của Hoàng Thiếu Thiên bị ấn nút tạm dừng, hắn vỗ bàn: "Diệp Tu, em gái mi!!"Dụ Văn Châu: "..."Diệp Tu: "A.""Đội trưởng, tôi xin lỗi, tôi đi lấy thêm thức ăn!" Hoàng Thiếu Thiên nối gót, chạy theo Trương Giai Lạc.
Mọi người: "..."Diệp Thu im lặng, nhích ra xa Diệp Tu."... Sao phải làm vậy?" Tiêu Thời Khâm cứng họng."Chú không thấy trêu chọc bọn họ rất vui vẻ sao? Tùy tiện chạm một cái liền nổ." Diệp Tu nói: "Anh tưởng Tiêu Tiêu rất hiểu ca chứ."... Đó là bởi vì đối tượng là anh có được không? Loại thái độ này, chả trách sao bọn họ lúc nào cũng hò hét đòi PK hội đồng."Phải nói thế nào đây..." Lý trí nói với Tiêu Thời Khâm tốt nhất không nên hỏi, nhưng hắn vẫn thấy tò mò."Hả?" Diệp Tu lộ vẻ khó hiểu: "Lúc còn ở Gia Thế, chú không trêu đồng chí Tôn Tường sao? À... đúng rồi, với IQ của Nhị Tường, một là hiểu sai, hai là đách hiểu luôn, đúng không? Nói rõ ràng quá thì còn gì vui vẻ nữa.""..." Má nó, hoàn toàn không thể phản bác."Mẹ kiếp! Diệp Tu, anh cố ý đúng không?! Cái gì gọi là chỉ số thông minh của tui?!" Tôn Tường... hắn vỗ bàn!
Diệp Tu: "Chú xem ╮ (๑ • ́ ₃ • ̀๑) ╭"Chu Trạch Khải: "...!""Sheet!! Tôn Tường, mi bệnh à!! Diệp Tu rõ ràng đang cố ý!!" Bị ảnh hưởng còn có Đường Hạo, hắn cũng vỗ bàn!Vương Kiệt Hi: "..."Trương Tân Kiệt không nói lời nào, cầm đĩa bỏ đi. Ở nơi này thực sự không có cách nào ăn được.Tôn Tường còn muốn nói gì đó, nhưng phát hiện đội trưởng nhà mình đang nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng, đồ uống bị lật úp trên bàn, chất lỏng dần dần lan ra."... Được rồi!! Đi thì đi!!"Đường Hạo nhìn quanh một vòng, cũng bưng đĩa lên: "Hừ!"..."A... Không hổ danh Diệp Thần, diệt gọn bốn mục tiêu một cách dễ dàng." Giang Ba Đào nói.Diệp Thu im lặng, một lần nữa nhích ra xa Diệp Tu.Ở một cái bàn khác, có mấy người nói chuyện: Sao hai ông tới đây? Bên kia xảy ra chuyện gì rồi?
Những người nối gót đi theo: Tự qua hỏi đi, đây GG rồi, người chết không thể nói chuyện.Bên này, Vương Kiệt Hi đột nhiên hỏi: "Vậy, Diệp Tu, đậu hũ mặn và đậu hũ ngọt, anh theo đảng nào?"Diệp Tu chống cằm suy nghĩ: "Đây là một vấn đề khó a."Mọi người: ... Đi đi đi....Bữa tối cộng thêm tráng miệng bằng hoa quả mất hơn một tiếng đồng hồ. Sau giờ cơm có người đi dạo, có người về phòng nghỉ ngơi, sắp xếp lại hành lí, giải quyết các nhu cầu cuộc sống khác.Khoảng 8h30, mọi người lại tề tựu đông đủ trong phòng khách tòa nhà chính.Đợt này không giữ quy củ như lần trước. Có người cho rằng ngồi ghế sofa quá mức gò bó, bèn lấy mấy cái đệm hơi nhồi bông đặt trong góc khuất ra, cả bọn lôi lôi kéo kéo, cùng nhau chơi trò kim tự tháp.(*)(*) 叠罗汉游戏: Thấy google đại thúc dịch là La Hán xếp hình gì gì đó, nghe đâu là một trò chơi truyền thống. Ảnh minh họa để cuối chương.
Hoàng Thiếu Thiên trùng nhịp sóng não với mọi người, đều muốn bắt Diệp Tu cho bằng được.Diệp Tu thấy Bánh Bao đang cười ha ha ha, bày ra tư thế hình chữ đại, lấy đà nhảy lêи đỉиɦ tháp, phía dưới cùng là La Tập đã không còn nhìn thấy mặt mũi, cậu vội vội vàng vàng trốn sau lưng Diệp Thu.Lúc Diệp Thu trán nổi gân xanh, bất đắc dĩ chơi trò đại bàng bắt gà con với cả bọn, Lục Gia Dao và Chung bá cùng bước vào.Lục Gia Dao: "..."Chung bá: "..."Đám đông giải tán trong vòng năm giây, như thể không có chuyện gì xảy ra."Ăn tối ngon không? Thức ăn có hợp khẩu vị không?" Lục Gia Dao thản nhiên ngồi xuống vị trí trống dành riêng cho bà, trên người đã thay quần áo mới, lần này là một bộ sườn xám, tóc búi thấp nhẹ nhàng. Bà không ăn tối cùng mọi người, nói rằng không muốn quấy rối náo nhiệt của lớp trẻ.
"Ngon lắm!" Hoàng Thiếu Thiên ngồi xếp bằng trên thảm, giơ ngón tay cái lên: "Mùi vị đồ ăn giống hệt ở thành phố G luôn, đa tạ bá mẫu tiếp đãi.""Vậy là tốt rồi." Lục Gia Dao khẽ mỉm cười, sau đó ánh mắt chậm rãi quét qua khuôn mặt từng người, tuy rằng không có bức bách, nhưng cũng khiến bầu không khí trầm mặc vô cớ, ý vị hàm xúc, không cho ai cơ hội lỗ mãng.Bầu không khí ồn ào dần dần lắng xuống dưới ánh mắt này. Thời điểm mọi người bốn mắt nhìn nhau, Lục Gia Dao đột nhiên thở dài, cảm thán có, buồn bực có, vui vẻ cũng có."Liên minh Vinh Quang thành lập đã gần mười một năm, nói thật với bọn con, dì là một người mẹ, nhưng đã hơn mười năm không gặp con trai cả của mình. Nếu không phải Tu nhi và Tiểu Thu lớn lên giống nhau, có lẽ đến mặt con trai mình dì cũng không nhận biết." Bà chậm rãi nói.
Diệp Thu mím môi, Diệp Tu nhìn mẫu thân, bất đắc dĩ cười cười, không nói cái gì, tựa đầu lên vai em trai.Mọi người đều nhận ra, đây là đang nói về Diệp Tu."Trốn nhà đi bụi." Vương Kiệt Hi nói."Đúng vậy." Lục Gia Dao nói, không biết nghĩ tới cái gì, bà liền cười thành tiếng: "Nói nào ngay cũng buồn cười lắm. Vốn dĩ muốn trốn nhà đi là Tiểu Thu, thế nhưng lại bị Tu nhi giành trước, còn đoạt luôn hành lý thằng bé đã chuẩn bị sẵn. Lúc Tiểu Thu nói với chúng ta, ba nó đã rất tức giận, mắng Tu nhi đi rồi đừng có trở về nữa. Lúc đó dì cũng không biết nên cười hay phải khóc.""..." Mọi người đều không biết nên thổ tào cái gì, chỉ thấy đây thực sự là việc Diệp Tu sẽ làm, cho nên bọn họ dành cho Diệp Thu một ánh mắt đồng tình.Diệp Thu: "...... = =""Bất quá, tức thì có tức, nhưng thấy buồn cười nhiều hơn. Dì cứ nghĩ một đứa trẻ mười lăm tuổi có thể rời đi bao xa?" Lục Gia Dao nhẹ nhàng lắc đầu: "Cứ tưởng Tu nhi sẽ sớm trở lại, thật không ngờ tới, đi một lần là đi suốt mười ba năm. Dì cho rằng con mình thông minh lanh lợi, tiền đồ xán lạn, nằm ngoài dự đoán, Tu nhi lại dành hết tinh lực vào trò chơi điện tử."
"Thành thật mà nói, thành tích của Tu nhi không là gì trong mắt ba nó cả. Bất quá, chúng ta nhiều đêm suy nghĩ, cũng dần thông suốt. Hài tử chỉ là đến kỳ phản nghịch, quyết định trốn nhà đi theo con đường mình chọn, đợi đến khi va phải tường nam sẽ tự biết trở về. Hơn nữa, tuổi thọ nghề nghiệp của người chơi thể thao điện tử cũng có hạn, gia đình liền chiều theo ý Tu nhi.""Sự tình sau này mọi người chắc là đã biết. Tu nhi cuối cùng cũng trở về nhà, lại bị ba nó vội vàng đẩy đi giành lấy vinh quang cho đất nước." Lục Gia Dao lại cười: "Ông ấy thỉnh thoảng cũng sẽ xem ti vi trực tiếp giải đấu thế giới. Nhẫn vô địch của Tu nhi cũng bị ba nó lấy mất rồi. Lúc đến phòng làm việc của ông ấy, dì thấy nó được cất trong hộp l*иg kính, bày hẳn trên bàn tiếp khách, có vẻ là muốn khoe khoang đấy."
"..." Mọi người im lặng lắng nghe, sau đó bật cười, dù sao cái kết như vậy cũng xem như là có hậu.Diệp Tu: ... Cậu thực sự không biết mấy cái này."Vì vậy, dì muốn gặp các con, muốn bù đắp khoảng trống giữa dì với Tu nhi suốt mười năm qua. Dì cũng biết rằng Tu nhi sẽ rất vui khi dì làm như vậy. Cảm ơn các con đã đến, cũng cảm ơn các con đã giúp đỡ và làm bạn với Tu nhi, tất cả các con đều là những hài tử tốt."Lời nói này quá mức trang trọng, mọi người không biết đối đáp thế nào. Tô Mộc Tranh cười ấm áp. Trần Quả biết Diệp Tu đã vất vả như thế nào, nhất thời vô cùng cảm động, suýt nữa bật khóc."Như vậy đi, trước đó Mộc Tranh đã nói với dì về Tu nhi, không bằng mỗi người nói cho dì nghe, trong lòng các con, Tu nhi là người thế nào?" Lục Gia Dao nói.... Cái nào nên nói thế nào a...
Không có hạn cuối? Không biết xấu hổ? Vô sỉ xấu xa? Ma nghiện thuốc lá? Hãm hại lừa gạt? Ác ngữ khẩu nghiệp?... Căn bản là không thể nói có được không a! Dì ơi, con dì thế nào dì rõ nhất mà!!"Dì ơi, cứ đơn giản như vậy đi, mỗi người nói một câu là được rồi." Tô Mộc Tranh đề nghị: "Mọi người sẽ không để dì thất vọng đâu, đúng không?"Tất cả mọi người: "...""Vậy thì Hưng Hân chúng ta bắt đầu đi nào." Tô Mộc Tranh cười nhìn Phương Duệ: "Đội phó, cậu trước đó."... Tại sao không phải là đội trưởng cô tiên phong a!! Phương Duệ than thở trong lòng, trợn mắt nhìn Diệp Tu: "Thôi, tui trước cũng được. Lão Diệp thật sự là mắt sáng như đuốc, ổng nhìn ra tiềm lực tài năng của tay phải hoàng kim trứ danh là tui đây, sau đó dồn hết công sức kéo tui về Hưng Hân cho bằng được." Hắn chân thành chớp chớp mắt.
Ngụy Sâm sờ sờ cái cằm râu ria, cười hắc hắc: "Càng già càng dẻo! Thế hệ người cao tuổi điển hình a~!"...Đờ mờ, sao lại để hai tên bỉ ổi vô sỉ này bắt đầu chứ!!Bánh Bao không cần suy nghĩ: "Đương nhiên lão đại là tốt nhất rồi!!"Đường Nhu tương đối nghiêm túc: "Mục tiêu phấn đấu."Kiều Nhất Phàm nghiêm túc hơn: "Tiền bối rất dịu dàng."...Chú chắc chứ?La Tập: "Uyên bác, hiểu rõ nhiều điều em không biết."...Lời này nói ra từ miệng học bá, thực sự là...An Văn Dật: "Thầy giáo tốt."Trần Quả: "Tuy rằng thỉnh thoảng rất đáng ghét, nhưng vẫn là Đấu Thần trong lòng chị."Mạc Phàm: "... Rất tốt."...Ủa ổng tốt vậy luôn á hả?Hưng Hân thuận lợi kết thúc, Lục Gia Dao mỉm cười nhìn Tôn Tường đang ngồi trên ghế sofa đầu tiên bên phải.Tôn Tường: "...Nói tóm lại, tôi sẽ không làm mất mặt Nhất Diệp Chi Thu!"
Đường Hạo: "Mục tiêu lấy hạ khắc thượng."Đỗ Minh: "Đại đại đại đại đại thần!"Trên thực tế, Đỗ Minh, chú có thể trực tiếp nói rằng, đây là đối tượng thầm mến của chú.Lý Hiên: "... Ân, đàm tiếu tà tà, tro bụi bay đi." (*)(*) 谈笑间, 樯橹灰飞烟灭: Trong lúc nói chuyện cười đùa vui vẻ êm đềm, 800 vạn quân Tào bại như trò tàn. Câu này xuất phát từ 念奴娇·赤壁怀古 thời nhà Tống.Ngô Vũ Sách: "Lửa rừng cháy không dứt, gió xuân lại thổi qua." (*)(*): 野火烧不尽, 春风吹又生: trích trong bài thơ '赋得古原草送别' thời Đường, nghĩa là: ngọn lửa dù tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần gió xuân thổi qua, khắp nơi sẽ có cỏ dại xanh tươi, thể hiện sinh động sức sống ngoan cường của cỏ dại.Lý Tấn: "Nơi nào có Diệp Thần, đích thị là giang hồ tinh phong huyết vũ."
...Hư Không, văn phong của mấy chú dùng không đúng a _ (: з) ∠) _Đới Nghiên Kỳ: "Mọi người đều yêu quý anh ấy!"Sở Vân Tú: "Những người nói chán ghét hắn, kỳ thực đều là hận chi thiết, ái chi thâm." (*)(*) 恨之切爱之深: Khi thật sự yêu một người thì sẽ yêu tận sâu xương tủy, nhưng trong quá trình đó xảy ra nhiều biến động, chẳng hạn như người mình yêu phản bội, yêu chuyển thành hận, như câu nói, "tình yêu sâu sắc nhất, thù hận sâu sắc nhất".... Con mọe nó, cô gái này, cô độc ác như vậy lương tâm có thấy đau không? Tụi tui còn chưa có đến lượt đâu.Cao Anh Kiệt: "Là một tiền bối đáng ngưỡng mộ."Hoàng Thiếu Thiên: "Một câu căn bản không thể nói hết a! Dù sao tui với ổng quan hệ phi thường tốt. Cho dù có chuyện gì xảy ra, tui vẫn luôn đứng bên cạnh ủng hộ anh."
... Phi thường tốt cái quỷ á.Trương Giai Lạc nói chỗ mình cảm động nhất: "Dùng sinh mệnh yêu thương Vinh Quang."Giang Ba Đào: "Ý chí rộng lớn, bình tĩnh thong dong."Tiểu Thời Khâm: "Bền gan vững chí, vĩnh viễn không từ bỏ."Vương Kiệt Hi: "Linh hồn là một biển tinh hải vô biên."Trương Tân Kiệt: "Vinh Quang chi thần."... Khen đến muốn lên trời luôn rồi.Dụ Văn Châu: "May mắn được gặp anh."Chu Trạch Khải: "Không thể thay thế."... Thực ra, rất muốn nói rằng đây là người yêu của tôi.Hàn Văn Thanh: "Đối thủ cả đời."Tô Mộc Tranh: "Em yêu anh."Diệp Tu: "... ^ _ ^"8)
Chân tâm thật ý ca ngợi mang đến nguồn năng lượng vô hạn, người nói có lẽ không để ý, nhưng người nghe chắc chắn cảm nhận được. Nó có thể khiến một người tự ti ngay lập tức tự tin ngập tràn, tiền tài không quan trọng (*), nhưng lời khen ngợi khẳng định mỗi người đều rất thích nghe.(*) 金钱如粪土: Coi tiền như đất, không quan trọng tiền bạc. Câu này xuất phát từ 增广贤文 của 周希陶. Ý này tui không hiểu lắm, nên để nguyên si luôn.Tự tin của Diệp Tu chẳng bao giờ thiếu, nhưng được một đám thủ hạ bại tướng mồm năm miệng mười thay phiên ca ngợi, cái này đúng là trước đây chưa từng gặp qua, bởi lẽ bình thường trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, đều nhất quyết không chịu nói ra.Lần đầu tiên cậu tình nguyện ngồi im, không có mở miệng nói gì sát phong cảnh, trong lòng cũng đã minh bạch dụng ý của mẹ mình. Cái này không phải nói cho bà nghe, rõ ràng là cho cậu đấy.... Ca tuy biết mình rất ưu tú, nhưng mà ngồi nghe một hồi, tự dưng cũng thấy xấu hổ ghê nơi!!"Tô Mộc Tranh, em đây là..." Hoàng Thiếu Thiên nhịn không được hỏi thăm, không rõ cô nàng rốt cuộc là ý tứ gì. 'Em yêu anh' ba chữ này có thể tùy tiện nói ra được sao?Tuy nói cô nàng cùng Diệp Tu có gian tình, ngoại giới cũng đồn đoán ầm ĩ, nhưng thực tế bọn họ không có làm ra hành động mập mờ nào.Mọi người vừa kết luận mối quan hệ của họ là thuần khiết, giờ phút này Tô Mộc Tranh bất ngờ bày tỏ, ánh mắt chân thành tràn ngập tình cảm, rõ ràng là yêu sâu sắc Diệp Tu rồi ah!!... Hay là bọn họ đã bí mật ở cùng một chỗ, chỉ là không có công khai?Nếu chân tướng là vậy... đây quả thực là một sự kiện đáng mừng, người hâm mộ ngoài kia sắp sửa đốt pháo ăn mừng rồi đi!!"Em làm sao?" Tô Mộc Tranh nghiêng đầu cười."Em không phải đang hướng lão Diệp thổ lộ đó chứ?" Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp hỏi."Ai nha, anh cũng hiểu cái này sao?"Hoàng Thiếu Thiên im lặng. Cái này còn có thể không hiểu hay sao? Em đều đã nói huỵt toet ra rồi!"Ân? Cái này có thật không vậy?" Lục Gia Dao ngồi bên cạnh nhìn về phía Tô Mộc Tranh, bộ dạng vô cùng kinh hỉ: "Mộc Tranh nguyện ý làm con dâu của dì sao?"Mọi người: "..."Oh sheet?!!!"!" Diệp Thu cũng cả kinh. Hắn lúc trước đã biết đến sự tồn tại của Tô Mộc Tranh, cũng từng gặp gỡ cô nàng, thậm chí hoài nghi đây có phải bạn gái Diệp Tu hay không, nhưng xem xét thái độ của anh trai, tựa hồ chỉ xem cô nàng là em gái, vì thế Diệp Thu không để ý nhiều. Suy cho cùng giữa 'em gái' với 'chị dâu', khác biệt có hơi bị lớn."Cái này phải xem ý tứ của Diệp Tu a." Tô Mộc Tranh nháy mắt, cười hì hì: "Nếu đến cuối cùng, không có ai muốn lấy anh ấy, con đương nhiên là nguyện ý rồi.""Con muốn con muốn!" Đới Nghiên Kỳ giơ tay: "Dì ơi, con nguyện ý gả cho Diệp Thần, trở thành con dâu Diệp gia!!"... Con mọe nó tên phản đồ này, cô không phải là hủ sao?!Lục Gia Dao buồn cười: "Lại nói a, Tu nhi ra ngoài một chuyến, mang về nhiều mỹ nữ như vậy, này có chút ngoài dự liệu của dì đó." Ánh mắt bà mang theo hàm ý trêu ghẹo, nhìn qua một lượt tất cả nữ sinh, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Tu: "Tu nhi có thích hay không?"Diệp Tu nhìn nhìn, kỳ quái phát hiện mấy cô gái này đều không phản bác lời nói của Lục Gia Dao, hắn ngẫm nghĩ một hồi, xòe hai tay ra, như thể đang thấy khó xử, hạ quyết tâm lên tiếng: "Được rồi, nếu đã như vậy, ngoại trừ Mộc Tranh, tui nhận hết."
"... ..."Các cô gái bị trưởng bối trêu ghẹo chẳng phải việc gì to tát, nhưng Diệp Tu cái tên không biết xấu hổ này lại dám trả lời như vậy, thật sự không thể nhẫn nhịn!Trần Quả với tư cách là một cô gái thô bạo, dẫn đầu binh đoàn phẫn nộ, nói: "Bà mọe nó! Ai muốn gả cho chú mày ah! Chú mày bị hỏng đầu rồi hả?!"Sở Vân Tú dẫu môi: "Dám nói như vậy, anh không sợ đoạn tử tuyệt tôn luôn sao?"Ý tứ là: coi chừng tiểu kê kê của anh đó.Đường Nhu rất bình tĩnh: "Thực xin lỗi, em không có coi anh là người khác giới."(Đỗ Minh: Còn tui nè?! Tui thì sao?!)Đới Nghiên Kỳ bộ dáng thương tâm, đưa tay gạt nước mắt: "Diệp Thần, nếu anh định lập hậu cung... vậy em chỉ đành... đứng kế bên xem kịch a (*/ω*) "Liên minh hán tử thấy thế... cả đám nhẹ nhàng thở ra.Diệp Tu tuy là nói lời vô sỉ, nhưng mà đã hóa giải tốt đẹp lời đồn đại về mối quan hệ mập mờ với Tô Mộc Tranh ah.
"Phốc—" Lục Gia Dao bỗng nhiên bật cười: "Đây là làm sao a? Cảm giác... nhóm nam sinh các con, đều yêu thích Tu nhi a?"Không trách nàng kỳ tư diệu tướng (*), thật sự là do biểu lộ của mấy tên kia quá mức sinh động phong phú rồi.(*) 奇思妙想: Ý tưởng mới và lạ.Liên minh muội tử: ... Cái này cái này cái này, nên nói là Diệp mẫu nhạy bén, hay là não động lợi hại đây nha?Liên minh hán tử: Thừa nhận cũng không được, phủ nhận cũng không phải...Diệp Thu: "...""Ai thích ổng ah!!" May mà vẫn có người tình nguyện đánh vỡ cục diện khó xử này đây, mọi người quả thực muốn hướng Tôn Tường giơ ngón tay cái: "Bá mẫu, dì đừng có đùa như vậy ah!"Lục Gia Dao nhìn Tôn Tường thẹn quá hóa giận, mặt đỏ rần rần, vội vàng giải thích: "Dì đùa thôi, Tiểu Tường tất nhiên là không yêu thích Tu nhi vốn chẳng có chút đáng yêu nào rồi. Con đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều mỹ nữ yêu thích con a."
Bà nói xong, hơi dừng lại một chút, sau đó che miệng cười rộ lên: "Bất quá, ha ha, trước kia quả thực có mấy nam sinh tỏ tình với Tu nhi, có một hôm, dì kiểm tra cặp sách của nó, phát hiện mấy bức thư tình nữa cơ.""Này này này..." Diệp Tu nhịn không được lên tiếng: "Loại lịch sử đen tối này mẹ đừng có nhắc tới nữa a."Công lao Tôn Tường gì đó đều bị ném qua một bên, đoàn người lập tức di dời chú ý, Hoàng Thiếu Thiên gấp gáp nói: "Lịch sử đen tối? Lịch sử đen tối gì a? Diệp Tu bị nam sinh tỏ tình? Thiệt hay giả a? Bá mẫu dì đừng để ý tới ổng, mau tới mau tới, cùng tụi con chia sẻ một chút!! Con muốn nghe con muốn nghe!!"Đúng vậy a đúng vậy a." Lý Tấn nhanh chóng lên tiếng, cũng rất vội vàng: "Dù sao cũng lỡ nhắc tới rồi mà, dì ơi dì nói đi~! Tụi con đều rất tò mò về quá khứ của Diệp Thần!!"
"Làm gì làm gì, quá khứ của ca mấy chú tò mò cái gì." Phảng phất nhớ lại lịch sử đen tối kia, Diệp Tu nhịn không được lên tiếng ngăn cản. Bất quá chỉ trong nháy mắt, cậu đã bình tĩnh trở lại. Nhớ đến sở thích xấu xa của mẹ mình, kiểu gì cũng bị tuồn ra sạch sẽ. Kinh nghiệm bị bán đứng này, đếm hai tay cũng không có hết, chi bằng lợi dụng cơ hội kiếm chát chút đỉnh: "Được rồi, vậy đi, muốn nghe cũng được a, sau khi Vinh Quang cập nhật xong, từng chiến đội cử người đến Hưng Hân làm công một tuần, thế nào?"... Chết tiệt, sao có thể vô sỉ như vậy!!!Hưng Hân: ... Quả thực vô sỉ ah, nhưng mà tụi tui thích!!"Sao có thể đối đãi với bằng hữu của mình như vậy?" Lục Gia Dao liếc Diệp Tu một cái."Cuộc sống khó khăn quá ah!" Diệp Tu đau lòng: "Không làm như vậy, con của mẹ đã sớm đi hít gió Tây Bắc rồi!"
Mọi người: ... A."A, mẹ còn lạ gì con sao?" Lục Gia Dao bất vi sở động: "Bằng hữu của con là do mẹ mời tới, chiêu đãi thế nào tất nhiên là do mẹ định đoạt."Diệp Tu: "..." Mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?Mọi người: Đây quả thật là mẹ ruột ah!!!"Bất quá, tránh cho sau này con oán mẹ không thương con, mẹ sẽ ra điều kiện. Các con ai có thể đoán được đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, dì sẽ cho mọi người xem đồ vật bảo bối dì cất giữ."Lục Gia Dao vừa dứt lời, Dụ Văn Châu liền lên tiếng: "Thời điểm học sơ trung có nam sinh tỏ tình với Diệp Tu, là nhầm Diệp Tu thành nữ sinh sao?""Nhưng mà nhầm Diệp Tu thành nữ sinh cũng không hợp lý lắm, cho dù có trẻ tuổi cũng sẽ không ngu ngốc như vậy." Trương Tân Kiệt nói tiếp: "Cho nên Diệp Tu lúc đó mặc trang phục nữ sao?"
"Cho nên bá mẫu, thứ dì muốn cho bọn con xem chính là ảnh chụp Diệp Tu trước đây đúng không?" Tiêu Thời Khâm kết thúc bài phát biểu một cách hoàn mỹ.Diệp Tu: "..."Lục Gia Dao: Ha ha.Mọi người: Ái chà chà."... Không được!" Diệp Thu biến sắc, nếu như là ảnh chụp lúc bé... hắn cũng ở trong đó có được không a?!Diệp Tu xem xét nét mặt Lục Gia Dao hào hứng bừng bừng, biết rõ mọi sự không thể vãn hồi. Cậu lợn chết không sợ nước sôi, lôi kéo Diệp Thu: "Có chết thì cùng nhau chết, dù sao em cũng giống y hệt anh thôi, có gì khác nhau đâu?"Lục Gia Dao hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, chỉ thấy bà đưa cho Chung bá một cái USB. Chung bá lấy ra bộ điều khiển từ xa, ngay lập tức, một màn hình lớn xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó ông đem USB cắm vào máy chiếu.Nhiều người như vậy, truyền album có phần bất tiện, vậy nên dứt khoác xem phim luôn cho nhanh.
Đám người nhanh chóng di chuyển trận địa, trực tiếp ngồi xếp hàng trên đệm hơi.Chung bá tắt đèn chính, chỉ để lại một cái đèn treo tường, trong phòng lập tức có không khí, còn kém cầm theo bắp rang khoai tây chiên nữa thôi.Lục Gia Dao cầm bộ điều khiển từ xa, bắt đầu tỉ mỉ chọn lựa hình ảnh.Là một người mẹ, những lúc thế này vẫn luôn đặc biệt hào hứng.Ảnh chụp phân loại theo độ tuổi, có thể nhìn ra Diệp mẫu hằng nằm đều sẽ chụp ảnh cho cặp song sinh. Phía trước vẫn vô cùng ổn, mặt chữ T khi còn nhỏ chính là một tiểu thiên sứ, gương mặt bánh bao trắng nõn, có vẻ vô cùng ngây thơ, đôi mắt to tròn đen nhánh, ngồi bên cạnh là Diệp Thu giống y như đúc, lực sát thương lập tức nhân đôi.Nếu không phải có Lục Gia Dao giảng giải, mọi người căn bản không phân biệt được đâu mới là gương mặt trào phúng của Diệp Tu.
Sự chuyển biến bắt đầu từ bộ ảnh thứ tư, thời điểm hai anh em tròn bốn tuổi. Có con cái ở độ tuổi này, các bà mẹ bắt đầu suy nghĩ chệch đường ray. Cặp song sinh, cuối cùng! cũng! mặc! nữ! trang! rồi.Tóc giả thật dài được cột hai chùm cao cao, váy nhỏ xinh đẹp như một công chúa, nụ cười trên môi ngọt ngào hơn keo, ngồi trên xích đu đung đưa hai chân.Tiểu chính thái (*) một giây biến thành tiểu la thái (*), hơn nữa còn vì đang xem trình chiếu, hai bé khả ái manh manh như là gần ngay trước mắt.(*) 小正太: có nguồn gốc từ Nhật Bản, có nghĩa tương tự như loli, được dùng để chỉ những cậu bé nhỏ tuổi và dễ thương, và thường được dùng để xưng hô với học sinh tiểu học nam.(*) 萝太: được tạo ra bằng cách ghép 萝莉 (Loli) +正太 ( Shota ) = Lotai, thường dùng để chỉ một cậu bé dễ thương, xinh đẹp và cư xử như một cô gái.
Âm thanh hít thở dồn dập vang lên, tiếng sau khoa trương hơn tiếng trước.Cái đờ mờ!!! (*)(*) Nguyên văn là 我屮艸芔茻, 4 từ trong cụm "屮艸芔茻" đều dùng để chỉ từ "thảo" (nghĩa là cỏ) nhưng thảo có pinyin là "cǎo", trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc đồng nghĩa với fuck. Suy ra có thể hiểu "我屮艸芔茻" dùng để chửi bậy, nghĩa như "tôi fuck". Không biết dịch sao nên mình để đại vậy.Thúc thúc/ a di cho con kẹo nè, em gái nhỏ, theo tui đi!! Ngaooo (≧皿≦)!!!Cao Anh Kiệt mơ hồ nghe thấy tiếng đội trưởng nhà mình hít mạnh một hơi, vô ý nghiêng đầu nhìn sang, lập tức sợ hãi nhích mông ra xa.... Đội trưởng, người kiềm chế một chút!!! Đôi mắt ngày càng to rồi a!!!!Cặp song sinh năm tuổi, một bé mặc váy xanh, một bé xuyên váy hồng, đầu đội mũ nhỏ, tóc dài mềm mại hơi gợn sóng.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời rực rỡ, gió cũng có hơi lớn, đứa bé mặc váy xanh nhạt chạy trên đồng cỏ, cười đùa vui vẻ.Bé gái mặc váy hồng lấy hai tay đè lên mũ nhỏ, ngăn không cho nó bay đi mất, lại quên mất phải giữ chân váy, theo gió thổi qua lộ ra một cái qυầи ɭóŧ thêu hình Tiểu Trư.Lục Gia Dao bổ sung: Váy hồng phấn chính là Diệp Tu....... _ (: З) ∠) _ may là không có bật đèn, bóng đêm trở thành khiên chắn, che đi một đám ngốc nghếch đang lau nước miếng.Quả thực là manh muốn xỉu...Ảnh năm sáu tuổi là hai tiểu la thái mặc kimono, tóc đen thẳng mượt xoã xuống.Trong bộ ảnh này, hai anh em có chút mất hứng. Chắc là bắt đầu ý thức được giới tính, gương mặt trở nên vô cảm chán chường, phối hợp với trang phục đang mặc, vậy mà lại vô cùng hợp lý. Cặp song sinh xinh đẹp tinh xảo như là búp bê, khiến cả đám tiếc hận không thể đóng gói mang luôn về nhà.
╥﹏╥ Trái tim tui còn chữa được nữa hay không... Trương Giai Lạc che ngực, manh không chịu nổi a!!Bộ ảnh năm bảy tuổi bắt đầu khôi phục dáng vẻ bình thường, phần lớn thời gian hai anh em đều mặc đồng phục tiểu học.Trời xui đất khiến bộ đồng phục kia lại là âu phục, quần đùi, vớ dài kèm theo giày da nhỏ....Vì cái gì ham muốn tội ác không có giảm đi, trái lại còn tăng cao??Sự khác biệt giữa hai anh em cũng rõ nét từ năm bảy tuổi. Nguyên lai bộ dáng lười biếng, đánh chết không dậy kia bắt đầu từ thời điểm này sao...Thần sắc dần dần trùng khớp một cách vi diệu, nhưng Diệp Tu trước mắt râu ria lôi thôi, mặt chữ T chán chường, trạch nam cả ngày ôm máy tính, đã vậy còn có chút mập giả, hoàn toàn không đoán ra được, cậu thuở thiếu niên lại là một tiểu thiếu gia môi hồng răng trắng, xinh xắn đáng yêu!!
Lừa quỷ à!!Diệp Tu, chú rốt cuộc đã tự giày xéo bản thân đến mức nào ah!!Lục Gia Dao dừng lại ở bộ ảnh năm mười ba tuổi một lúc lâu.Mọi người không có phản ứng gì, cũng không thúc giục bà, giữ nguyên tư thế, nhìn chằm chằm vào màn hình."Khụ..." Xét thấy phản ứng lúc trước của mọi người, bà hảo tâm nhắc nhở: "Ảnh tiếp theo khẩu vị có chút nặng, thỉnh chú ý cẩn thận."...Thời điểm Diệp Tu mười bốn tuổi, nhân ngày kỷ niệm thành lập trường, lớp của cậu quyết định diễn kịch.Kịch bản là Bạch Tuyết và bảy chú lùn, mà Diệp Tu, bất hạnh thay (may muốn chết), rút thăm được vai công chúa Bạch Tuyết.Tuy nhiên, bất kể luyện tập thế nào, cái vẻ lười biếng trên mặt công chúa cũng không mất đi.Đúng lúc này, kịch phục được chuyển tới nơi. Các đồng học bắt đầu mặc thử, cái gì không đúng còn kịp mang đi sửa lại.
Chất lượng trang phục không có gì phải bàn cãi, Diệp Tu khoác lên người bộ váy trắng tinh, dáng người thiếu niên mảnh mai mềm mại, quần áo cũng rất vừa người, nhưng mà cứ thấy, ừm...không ổn chút nào.Trưởng ban văn nghệ kiêm biên kịch đại nhân, nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Tu, minh tư khổ tướng (*) cả buổi, không cam lòng đổi nhân vật chính, cuối cùng hạ quyết tâm, tuyệt bút vung lên sửa lại kịch bản, sau đó yêu cầu tổ phục trang chế tác lại kịch phục một lần nữa.(*) 冥思苦想: suy nghĩ kỹ, suy nghĩ nhiều.Vì vậy, bức ảnh tĩnh, nhưng lại rõ ràng nội dung, trông như thế này —-Trên đài cao, hoa hồng đen quấn quanh vương toạ. Một 'thiếu nữ' trong bộ váy kiểu Gothic (*) huyền bí, ngạo nghễ an vị. Mái tóc đen cài băng đô viền ren, điểm xuyết một bông hồng đỏ, uốn lượn theo khung ngai vàng, chạm đến rìa váy. Chân cô mang đôi tất đen, giày cao gót phối với ruy băng, ngay trên mắt cá kết thành một cái nơ bướm tao nhã xinh đẹp,
Kỵ sĩ anh tuấn quỳ thẳng lưng, nắm lấy bàn tay mảnh mai của thiếu nữ, sau đó hơi cuối đầu xuống, đặt lên đấy một nụ hôn, trung thành tuyên thệ.Chàng trai mang gương mặt giống với thiếu nữ, thần bí đứng cạnh vương tọa. Tay hắn đặt trên ngai vàng, hơi cúi người xuống, hướng về phía thiếu nữ, tay kia cầm một lọn tóc đen, khóe miệng cong lên nụ cười hàm ý, nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt ôn nhu, sâu không thấy đáy.Thiếu nữ nhìn thẳng ống kính, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, tựa đang nghiền ngẫm, lại như trào phúng, ánh mắt cao ngạo khinh miệt, làm cho thế nhân cúi xuống xưng thần.Mọi người: "... ... ... ... ... ... ... ... ... . . ."(*) Phong cách Gothic:9)
Tiếp theo đây, xin mời thầy cô, phụ huynh và tất cả các bạn học sinh cùng hướng mắt về sân khấu, theo dõi vở cổ tích do lớp năm nhất sơ trung biểu diễn — công chúa Bạch Tuyết...Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc xa xôi, quốc vương cùng vương hậu đồng hành nắm quyền cai trị. Bọn họ khao khát có được một người thừa kế, tiếp tục bảo hộ vương quốc, ngày ngày đêm đêm hướng trời cao cầu nguyện.Không lâu sau đó, vương hậu hạ sinh một cặp song bào thai, càng may mắn hơn, đây còn là một đôi long phượng, bằng không với thân thể yếu ớt của bà, sợ là không thể hoài thai lần nữa, mà loan sinh (*) thì không có tư cách kế thừa vương vị.(*) Song sinh cùng giới tính.Đệ đệ với tư cách người thừa kế hợp pháp phải tiếp nhận hệ thống giáo dục nghiêm khắc của hoàng gia, trong khi tỷ tỷ song sinh nhận hết sủng ái của quốc vương và vương hậu. Nàng có làn da trắng như tuyết, tóc đen tựa gỗ mun và đôi môi đỏ mọng kiều diễm, giống màu máu tươi trên nền tuyết trắng.
Vì thế, nàng được đặt tên là Bạch Tuyết.Một nhà bốn người vui vẻ trải qua thời gian sinh hoạt hạnh phúc. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn. Vương hậu thân thể yếu ớt, không thể chống đỡ bao lâu, đã sớm qua đời. Cũng từ ấy, quốc vương thương tâm khổ sở, ngoại trừ chính sự bên ngoài, ông không quan tâm đến chuyện gì khác.Mất đi sự yêu thương của mẹ, hai tỷ đệ sống nương tựa vào nhau. Giữa vương cung rộng lớn, họ tuy buồn bã, nhưng không cô đơn.Công chúa thường xuyên an ủi quốc vương, ông cũng dần dần mở lòng, bộc lộ nỗi niềm nhớ thương với Bạch Tuyết. Nghe xong câu chuyện giữa hai người, từ lúc gặp nhau, yêu thương rồi kết hôn, nàng sâu sắc nhận ra, phụ vương rất yêu mẫu hậu.Sau một năm quốc tang, quốc vương cưới về một vương hậu mới. Ông đối với bà không có tình cảm, cũng chẳng giao phó bổn phận, chỉ yêu cầu bà chiếu cố hài tử của mình, bổ khuyết tình mẫu tử hai đứa thiếu thốn.
Vương hậu mới xinh đẹp như hoa. Người theo đuổi bà xếp hàng dài từ thành đông sang kinh bắc, thậm chí một vài thái tử tiểu quốc ngỏ lời cầu hôn. Bất quá, bà vẫn như cũ, một lòng muốn gả cho quốc vương. Không chỉ vì vinh hoa phú quý, còn bởi bà thật lòng luyến mộ quốc vương.Vương hậu có một tấm gương kỳ lạ, chỉ cần hướng nó đặt câu hỏi, là có thể biết được tất cả đáp án.Bà nhìn vào gương, hỏi: "Gương thần, gương thần, ai là người quốc vương yêu nhất?""Là công chúa Bạch Tuyết." Gương thần trả lời."Gương thần, gương thần, trên thế gian này, ai là nữ nhân xinh đẹp nhất?" Vương hậu lại hỏi."Nữ nhân đẹp nhất thế gian chính là người, thưa vương hậu."Vương hậu nghe thế, yên lòng. Bà là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian, tin tưởng với mỹ mạo này, nhất định chiếm được trái tim quốc vương.
Vì thế, bà quyết định sắm vai hiền thê lương mẫu, muốn gây dựng hảo cảm với quốc vương. Thế nhưng kết quả chẳng đi đến đâu, người ông sủng ái nhất vẫn là công chúa Bạch Tuyết, mà bà bởi vì diễn trò dối trá, cũng chỉ đổi được sự lạnh lùng và chán ghét của hai tỷ đệ.Thời gian từng ngày trôi qua, vương hậu mỗi ngày đều hỏi gương thần, ai là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian.Tuy đạt được đáp án mong muốn, nhưng lòng căm thù của bà với công chúa Bạch Tuyết ngày càng sâu sắc. Bởi nàng không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà còn giống hệt mẫu hậu. Ngay cả khi nhìn bà, khóe miệng cũng giống hệt ả kia, vừa hờ hững, thừa trào phúng, một chút cũng không để bà vào mắt.Chính điều đó khiến vương hậu nhớ về quá khứ của mình. Bà từng cầu xin nữ nhân kia. Quốc vương yêu ả như vậy, bình thường đối đãi với bà cũng rất tốt. Ả ta còn là đường tỷ của bà, chỉ cần ả chịu mở lời, quốc vương nhất định sẽ đáp ứng cho bà vào cung, hai tỷ muội cùng nhau phụng dưỡng một người chồng.Nhưng ả ta trả lời thế nào? Bà đã không còn nhớ rõ. Hình như khuyên nhủ rất nhiều, cũng không chịu đáp ứng. Bà từng phẫn hận, vì cái gì không nhường quốc vương cho bà? Rõ ràng trước kia, ả đối với bà hữu cầu tất ứng.Mặc cho bà điên cuồng chửi bới, ả ta cũng chỉ biết nhìn, khóe miệng treo lên nụ cười thản nhiên, thậm chí mang theo mỉa mai châm chọc, sau đó sai tùy tùng đuổi bà ra khỏi cung.Hiện tại ả đã chết rồi, chết rất lâu rồi, nhưng vẫn để lại hậu họa, đúng là âm hồn bất tán!...Ba ngày sau, cách lễ trưởng thành một tuần, Bạch Tuyết tại ngoại ô bị côn đồ gϊếŧ chết, thi thể bị phanh thây tàn nhẫn, thủ cấp không thấy tung tích.Vương quốc chìm trong bi thương thống khổ. Bạch Tuyết là con gái quốc vương yêu thương nhất, là trưởng công chúa bách tính tôn kính nhất. Nàng còn là người tình trong mộng của vô số thanh niên danh gia vọng tộc. Đến cả nữ nhân quyền quý đài các cũng sùng bái ngưỡng mộ nàng. Nói đến uy oai ở nhân gian, Bạch Tuyết thậm chí vượt qua quốc vương và vương tử.Vương tử đến tìm vương hậu, thần sắc tối tăm ảm đạm: "Là ngươi làm, ngươi hại chết tỷ tỷ của ta."Vương hậu khϊếp đảm nhìn hắn: "Cái gì? Cho dù các ngươi chán ghét ta, ngươi cũng không thể bịa đặt vu khống! Ta là mẫu thân của nàng, sao có thể ra tay gϊếŧ nàng? Rõ ràng nàng bị côn đồ hung hăng ngộ sát!"Cho dù khu vực tỷ tỷ đi thị sát tương đối xa xôi, nhưng vẫn ở trong vương đô, sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện côn đồ, còn đúng thời điểm tỷ tỷ vì che giấu thân phận nên không mang nhiều thị vệ tuần tra?Vương tử đã sớm phát hiện thái độ thù hằn của vương hậu đối với tỷ tỷ, căn bản không muốn nhiều lời. Hắn rút dao ra, muốn gϊếŧ chết bà ngay lập tức.Quốc vương đúng lúc xuất hiện, ra tay ngăn cản. Ông trách hắn vô lễ với vương hậu, nghiêm phạt diện bích, hảo hảo suy nghĩ, cái gì gọi là lễ nghi quyền uy của một vương tử, đồng thời xác thực công chúa Bạch Tuyết bị côn đồ gϊếŧ chết.
Vương tử tức giận bỏ đi.Vương hậu kinh hỉ, muốn tới gần quốc vương, động viên an ủi. Ông đã lớn tuổi, mấy ngày qua càng thêm gầy gò tiều tụy. Con gái thương yêu nhất hương tiêu ngọc vẫn, phận làm cha, ông sao dễ dàng chấp nhận? Vương hậu ngồi bên cạnh, lại bị ông tàn nhẫn đẩy ra, nhất thời đóng băng tại chỗ."Hài lòng chưa, vương hậu?""... Cái gì?""Vì muốn gϊếŧ chết Bạch Tuyết, ngươi thật là hao hết tâm tư, không tiếc mạng bán tình báo cho địch quốc, cấu kết cùng ngoại tộc. Cũng khó trách, Bạch Tuyết sau khi trưởng thành sẽ tiếp nhận quân quyền, so với ngôi vị vương tử kia nguy hiểm hơn bội phần.""Ta, ta không có!!" Đối diện với ánh mắt thông tỏ của quốc vương, bà sợ hãi cuống cuồng: "Ngài nói bậy! Ta không có! Ta làm sao có thể...""Yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi." Ánh mắt quốc vương ôn nhu, nhưng bà biết đó chỉ là ảo giác.
"... Vì sao?" Vương hậu hỏi."Biết tại sao ta lấy ngươi không?""... Chẳng lẽ không phải vì hài tử của ngươi?""A, trừng phạt một kẻ như ngươi, xử tử là quá đơn giản, không có chút ý nghĩa nào... Rất thống khổ a, những năm tháng này." Quốc vương nhàn nhạt nhìn bà, nụ cười không mang theo độ ấm: "Đau đến điên dại, từ đầu tới cuối, cầu mà không được."Vương hậu sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch: "... Ngươi biết?""Lúc đầu ta chỉ hoài nghi. Nhưng khi phụ thân ngươi đề nghị hôn ước, muốn gả ngươi thay thế đường tỷ, ta đã có thể xác nhận. Tác Phỉ (*) thân thể tuy có yếu ớt, nhưng không đến mức chỉ có hai năm ngắn ngủi, đã bỏ ta mà đi."(*) Tui đoán đây là tên vương hậu, trong raw gọi là Sophie, tui phân vân không biết để tiếng Tây hay tiếng Tàu, nên hoy ghi theo âm Hán Việt, con tên Bạch Tuyết mà mẹ tên Sophie thì cũng kỳ.
Nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn của ông, vương hậu thẫn thờ, bộ dáng vương tử anh tuấn ôn nhu trong ký ức nhòe dần đi, bà bật cười ha hả: "Ha ha ha! Vậy thì sao?! Ta còn sống! Còn ả đã chết rồi! Ngươi cũng chỉ có thể dùng phương thức này trả thù ta!! Kết quả thế nào? Ngươi nhìn xem, con gái yêu quý bị ngươi hại chết rồi!!""... Chết cũng tốt.""... Cái gì?" Vương Hậu hoài nghi chính mình nghe lầm.Quốc vương không trả lời. Nương theo nụ cười dần biến mất, cả linh hồn ông cũng tiêu thất đi: "Tác Phỉ phạm sai lầm, cũng nên có người thay nàng gánh chịu hậu quả..."Vương hậu trở về phòng, mở khóa ngăn tủ, lấy gương thần ra, nội tâm bỗng xẹt qua ý tứ gì đó."Gương thần, gương thần, ai là người quốc vương yêu nhất?" Vương hậu hỏi."Người quốc vương yêu nhất là công chúa Bạch Tuyết." Gương thần trả lời.
Vương hậu cầm gương thần, ngồi ngơ ngác nửa ngày trời, bà đột nhiên bật cười điên cuồng, như là vui đến cực điểm: "Ha ha ha ha! Hay cho cái gọi cầu mà không được!! Tốt!! Tốt lắm!! Cầu mà không được!!!"Gương thần rơi xuống đất, vỡ tan tành, phản chiếu vô số gương mặt điên cuồng của vương hậu....Nửa tháng sau, địch quốc phát động chiến tranh. Quốc vương ngự giá thân chinh, lại bị thân tín phản bội. Người này là tùy tùng thân cận của ông, ai cũng không ngờ tới, nguyên lai hắn đã thầm mến vương hậu rất nhiều năm.Quốc vương bị quân địch đánh lén, trúng tên trọng thương.Tàn quân cố gắng kéo dài hơi tàn, không ngờ thực sự chờ được viện binh.Dẫn binh đúng là công chúa Bạch Tuyết vốn dĩ đã chết từ lâu."Phụ vương!" Công chúa gấp gáp gọi quân y, nhưng đã bỏ qua thời cơ trị liệu tốt nhất, quốc vương mất máu quá nhiều, hơi thở dần mỏng manh.
Ông lệnh cho mọi người ra ngoài."Trẫm biết... tiểu công chúa của phụ vương sẽ không dễ dàng chết đi như vậy." Quốc vương thất thần nhìn Bạch Tuyết, sau đó cười rộ lên: "Con xem, trẫm đến tang lễ cũng không cử hành.""Đừng nói chuyện, phụ vương..." Bạch Tuyết đã không còn dáng vẻ thong dong thường ngày. Nàng rưng rưng nước mắt, vươn tay cố gắng lau đi vệt máu trên mặt quốc vương, lại không cách nào xóa bỏ triệt để: "Thực xin lỗi, con đã đến muộn. Trách con thông suốt mọi chuyện quá chậm...""Bạch Tuyết." Quốc vương cắt ngang lời giải thích rối rắm của công chúa: "Chờ chiến tranh thắng lợi, con hãy trở về kế thừa vương vị.""Không, vương đệ hắn...""Vị trí kia vốn nên là của con, hơn nữa, so với đệ đệ, con thích hợp hơn hắn. Vương tử cũng sẽ không phản đối."
Vốn đã mất máu quá nhiều, sắc mặt quốc vương đột nhiên hồng nhuận bất thường. Phát hiện này làm cho Bạch Tuyết càng thêm đau đớn."Hãy làm một nữ hoàng, Bạch Tuyết.""Con không muốn làm nữ hoàng." Bạch Tuyết lắc đầu, giống như trong quá khứ, nàng đã nhiều lần cự tuyệt: "Vị trí đó không có tự do."Đứa ngốc, nếu con không làm nữ hoàng, sẽ càng không có tự do. Một khi vương tử đăng cơ, tâm tư của hắn không còn gì cản nổi. Bạch Tuyết tuy rằng xuất chúng, nhưng dù gì cũng là công chúa, một điểm võ nghệ cũng không biết, học cưỡi ngựa đã là cực hạn lắm rồi.Những lời này quốc vương sẽ không nói ra. Ông chỉ để ý một kỵ sĩ lạ mặt đang đi vào: "Đây là?"Công chúa nhanh chóng quay đầu lại nhìn: "Là kỵ sĩ của con. Phụ vương, chính là hắn cứu con. Lúc ấy con bị thương, không kịp trở về tham dự lễ trưởng thành, đã tự ý bổ nhiệm hắn làm kỵ sĩ."
"Bệ hạ, công chúa điện hạ." Kỵ sĩ anh tuấn quỳ xuống, cung kính cúi đầu: "Quân địch đã bị đánh lui.""Đã biết, ngươi lui trước đi.""Đợi một chút." Quốc vương gọi hắn lại: "Ngươi, ngẩng đầu lên."Kỵ sĩ nghe lệnh ngẩng đầu.Quốc vương cẩn thận đánh giá một hồi, hỏi: "Ngươi đã lập lời thề?""Đúng vậy, bệ hạ. Tại hạ tính mạng, tư tưởng, thân thể, tất cả tại khoảnh khắc tuyên thệ, chỉ thuộc về công chúa điện hạ. Nếu có một ngày công chúa điện hạ không cần lòng trung thành của ta, ta cũng không còn lý do tồn tại.""Sai rồi, cho dù Bạch Tuyết không cần ngươi, ngươi cũng phải dùng tánh mạng của mình, bảo hộ nàng chu toàn."Quốc vương không để ý câu trả lời của kỵ sĩ, lại hỏi: "Ngươi yêu Bạch Tuyết sao?""Phụ vương?!" Bạch Tuyết kinh ngạc cực điểm.Kỵ sỹ ngẩn ngơ, vội vàng cúi đầu: "... Tại hạ không dám."
"Ngươi có yêu Bạch Tuyết không?" Quốc vương lặp lại câu hỏi, ngữ khí tuy đã có phần suy yếu, nhưng ánh mắt vẫn minh bạch như cũ: "Thành thật trả lời cho trẫm.""... Vâng." Kỵ sĩ như trước cúi đầu, thanh âm vô cùng kiên định: "Khoảnh khắc gặp được công chúa điện hạ, trái tim ta đã không thuộc về ta nữa.""Vậy thì, hôm sau, thời điểm Bạch Tuyết đăng cơ, chính là lúc các ngươi thành hôn.""... !!""Phụ vương, người đang làm gì? Con không đồng ý! !""Bạch Tuyết, đây là thánh chỉ, không phải trưng cầu ý kiến của con... khụ khụ."Thấy quốc vương ho ra máu, Bạch Tuyết lập tức im lặng. Nàng cắn chặt môi, giúp ông lau đi."Tuy các ngươi kết nghĩa vợ chồng, nhưng thứ cần ngươi tuân thủ, chỉ là chi trách của một kỵ sĩ. Nếu tương lai Bạch Tuyết có người nó yêu thích, ngươi không có quyền can thiệp, cũng không có quan hệ gì tới ngươi."
"Vâng." Kỵ sĩ không phản bác."Phụ vương, người..." Sắc mặt công chúa cực kỳ phức tạp: "... Người biết rồi.""Ha ha, con nghĩ chút ít tiểu xảo của mẫu hậu có thể lừa gạt được ta sao?" Sắc mặt quốc vương dần dần tái đi, nhưng môi ông vẫn nở một nụ cười: "... Khi mẫu hậu con qua đời, ta đã nghĩ, có thêm nhiều nữ nhân cũng tốt. Không ngờ tới, khi con lớn lên, ta tưởng như đã gặp lại bà ấy. Mỗi lần nhìn thấy con, đau buồn trong lòng ta cũng vơi đi bớt.""...""Vương hậu có một cái gương. Nếu như ả hỏi, trên thế gian này, ai là người xinh đẹp nhất, đáp án khẳng định là con đi. Dù sao năm đó, nữ nhân khắp thiên hạ, nào có người đẹp hơn mẫu hậu của con ah.""...""Bạch Tuyết, có phải hiện tại phụ vương rất xấu không? Nhớ năm đó, ta cũng là một vương tử anh tuấn, rất xứng đôi với mẫu hậu con ah..."
"Không xấu, phụ vương, một chút cũng không xấu. Người trong lòng con vĩnh viễn là nam nhân anh tuấn nhất thế gian.""Ha ha... nghe vậy... ta rất cao hứng ah... Bạch Tuyết, phụ vương muốn ngủ một chút... cuối cùng ta cũng đợi được ngày gặp lại mẫu hậu của con...""Ân... phụ vương ngủ ngon. Thay con cùng vương đệ hỏi thăm mẫu hậu."...Lại nửa tháng trôi qua, vương quốc đại thắng, lãnh thổ đất nước nhờ đó mở rộng thêm một phần tư.Một tháng sau, công chúa Bạch Tuyết đăng cơ, trở thành nữ hoàng đầu tiên của vương quốc.Toàn dân một mảnh hân hoan, khắp chốn kết đèn mừng vui. Theo lời bách tính kinh thành, tân nữ hoàng mỹ mạo như hoa, phong hoa tuyệt đại.Nam nhân vương quốc bày tỏ, cho dù công chúa đã trở thành nữ hoàng, nàng vĩnh viễn là bạch nguyệt quang trong lòng chúng ta!
Một ngày sau khi đăng cơ, nữ hoàng đại hôn. Đối phương không phải thanh niên xuất thân danh gia vọng tộc, mà là một kỵ sĩ lạ lẫm vô danh.Người từng là vương tử, nay trở thành thân vương, đứng ra chủ trì hôn lễ.Theo lời người tham dự kể lại, vị điện hạ ôn nhu gần gũi trước kia, từ đầu đến cuối, mặt không có biểu tình, cũng chẳng nở nụ cười chúc phúc....Sau khi video kết thúc, trong phòng khách một mảnh im lặng.... Cái này rốt cuộc là thứ tà môn ngoại đạo loạn thất bát tao gì đây trời!!!Thợ săn đâu? Chú lùn đâu? Táo độc đâu? Hoàng tử đâu?Kịch bản công chúa Bạch Tuyết có phải thế này đâu a??
Bữa tối không phải yến tiệc truyền thống, cũng không phải kiểu Pháp sang trọng. Vì mọi người đến từ khắp mọi miền đất nước, sở thích ăn uống khác biệt, nên bữa tối được phục vụ theo hình thức buffet, đáp ứng được đầy đủ nhu cầu của khách mời. Ngay cả đậu hủ non cũng được chế biến đủ hai hương vị, ngọt và mặn. Chính điều này đã gây ra cuộc chiến khẩu vị nội bộ do Hoàng Thiếu Thiên hảo ngọt đối đầu với Trương Giai Lạc ưa mặn.Hoàng Thiếu Thiên không tin Trương Giai Lạc, một người miền nam, thực sự thích ăn đậu hũ mặn, đây chính là tà đạo đó có biết không!Trương Giai Lạc nói rằng, hương vị ẩm thực của quê hương họ gần với vùng Tứ Xuyên, vì vậy hắn không thể chấp nhận sự tồn tại của đậu hũ ngọt!Diệp Tu đột nhiên hiểu ra: "Trách không được a Lạc Lạc, thì ra đây là lý do chú tới Bá Đồ, không chịu đến Hưng Hân, thành phố H thuộc miền nam nha."
Trần Quả ngạc nhiên nhìn Trương Giai Lạc, như thể đang nói: ... Là vậy sao? Nhưng ở thành phố H cũng có đậu hũ mặn mà.Trương Giai Lạc tức ói máu, đậu xanh rau má, không phải vì lý do này, hiểu chưa!!Hắn đứng lên, chỉ đũa vào Diệp Tu, tức giận: "Móa, ông không được gọi tui là Lạc Lạc!!"Tất cả mọi người: "..."Đối với các biệt danh giang cư mận đặt ra, anh chàng không có bày tỏ thái độ, nhưng rõ ràng hắn đối với bốn chữ 'Lạc Lạc tiểu thư' vẫn luôn canh cánh trong lòng.Diệp Tu rất vô tội nhìn hắn: "Chậc chậc Trương Giai Lạc, nhìn bên trái chú xem."Trùng hợp làm sao, Trương Giai Lạc lại thực sự ngồi cạnh Hàn Văn Thanh. Mặc dù ở nhà ăn Bá Đồ, hắn cũng thường ăn cơm với đội trưởng, nhưng khi đó hắn rất an phận, lúc này bị Diệp Tu kích động, liền vỗ bàn ăn một cái. Hàn Văn Thanh đang định uống nước canh, bất ngờ bị hất tung tóe. Đỗ Minh, người chứng kiến mọi chuyện ở phía bên kia bàn tròn, suýt chút nữa quỳ xuống nộp ví tiền ngay tại chỗ.
Trương Giai Lạc: "..."Cảm nhận được tính mạng bị đe doa, Trương Giai Lạc bùng nổ tốc độ phản xạ mà một tuyển thủ chuyên nghiệp nhất định phải có, cầm đĩa thức ăn dở dang, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi: "Đội trưởng, tôi xin lỗi, tôi đi lấy thêm chút đồ ăn." Nhanh như chớp bỏ chạy, ngay cả dụng cụ ăn cũng mang theo, rõ ràng là muốn đổi bàn luôn, một đi không trở lại.Hoàng Thiếu Thiên không có xíu xiu tình đồng đội nào, ngồi một bên cười đến run rẩy. May là hắn chỉ vụиɠ ŧяộʍ cười lén, bằng không Trương Giai Lạc chắc chắn sẽ cùng hắn trở mặt thành thù."Hoàng Thiếu Thiên, chú bị động kinh à?""..." Bả vai run rẩy của Hoàng Thiếu Thiên bị ấn nút tạm dừng, hắn vỗ bàn: "Diệp Tu, em gái mi!!"Dụ Văn Châu: "..."Diệp Tu: "A.""Đội trưởng, tôi xin lỗi, tôi đi lấy thêm thức ăn!" Hoàng Thiếu Thiên nối gót, chạy theo Trương Giai Lạc.
Mọi người: "..."Diệp Thu im lặng, nhích ra xa Diệp Tu."... Sao phải làm vậy?" Tiêu Thời Khâm cứng họng."Chú không thấy trêu chọc bọn họ rất vui vẻ sao? Tùy tiện chạm một cái liền nổ." Diệp Tu nói: "Anh tưởng Tiêu Tiêu rất hiểu ca chứ."... Đó là bởi vì đối tượng là anh có được không? Loại thái độ này, chả trách sao bọn họ lúc nào cũng hò hét đòi PK hội đồng."Phải nói thế nào đây..." Lý trí nói với Tiêu Thời Khâm tốt nhất không nên hỏi, nhưng hắn vẫn thấy tò mò."Hả?" Diệp Tu lộ vẻ khó hiểu: "Lúc còn ở Gia Thế, chú không trêu đồng chí Tôn Tường sao? À... đúng rồi, với IQ của Nhị Tường, một là hiểu sai, hai là đách hiểu luôn, đúng không? Nói rõ ràng quá thì còn gì vui vẻ nữa.""..." Má nó, hoàn toàn không thể phản bác."Mẹ kiếp! Diệp Tu, anh cố ý đúng không?! Cái gì gọi là chỉ số thông minh của tui?!" Tôn Tường... hắn vỗ bàn!
Diệp Tu: "Chú xem ╮ (๑ • ́ ₃ • ̀๑) ╭"Chu Trạch Khải: "...!""Sheet!! Tôn Tường, mi bệnh à!! Diệp Tu rõ ràng đang cố ý!!" Bị ảnh hưởng còn có Đường Hạo, hắn cũng vỗ bàn!Vương Kiệt Hi: "..."Trương Tân Kiệt không nói lời nào, cầm đĩa bỏ đi. Ở nơi này thực sự không có cách nào ăn được.Tôn Tường còn muốn nói gì đó, nhưng phát hiện đội trưởng nhà mình đang nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng, đồ uống bị lật úp trên bàn, chất lỏng dần dần lan ra."... Được rồi!! Đi thì đi!!"Đường Hạo nhìn quanh một vòng, cũng bưng đĩa lên: "Hừ!"..."A... Không hổ danh Diệp Thần, diệt gọn bốn mục tiêu một cách dễ dàng." Giang Ba Đào nói.Diệp Thu im lặng, một lần nữa nhích ra xa Diệp Tu.Ở một cái bàn khác, có mấy người nói chuyện: Sao hai ông tới đây? Bên kia xảy ra chuyện gì rồi?
Những người nối gót đi theo: Tự qua hỏi đi, đây GG rồi, người chết không thể nói chuyện.Bên này, Vương Kiệt Hi đột nhiên hỏi: "Vậy, Diệp Tu, đậu hũ mặn và đậu hũ ngọt, anh theo đảng nào?"Diệp Tu chống cằm suy nghĩ: "Đây là một vấn đề khó a."Mọi người: ... Đi đi đi....Bữa tối cộng thêm tráng miệng bằng hoa quả mất hơn một tiếng đồng hồ. Sau giờ cơm có người đi dạo, có người về phòng nghỉ ngơi, sắp xếp lại hành lí, giải quyết các nhu cầu cuộc sống khác.Khoảng 8h30, mọi người lại tề tựu đông đủ trong phòng khách tòa nhà chính.Đợt này không giữ quy củ như lần trước. Có người cho rằng ngồi ghế sofa quá mức gò bó, bèn lấy mấy cái đệm hơi nhồi bông đặt trong góc khuất ra, cả bọn lôi lôi kéo kéo, cùng nhau chơi trò kim tự tháp.(*)(*) 叠罗汉游戏: Thấy google đại thúc dịch là La Hán xếp hình gì gì đó, nghe đâu là một trò chơi truyền thống. Ảnh minh họa để cuối chương.
Hoàng Thiếu Thiên trùng nhịp sóng não với mọi người, đều muốn bắt Diệp Tu cho bằng được.Diệp Tu thấy Bánh Bao đang cười ha ha ha, bày ra tư thế hình chữ đại, lấy đà nhảy lêи đỉиɦ tháp, phía dưới cùng là La Tập đã không còn nhìn thấy mặt mũi, cậu vội vội vàng vàng trốn sau lưng Diệp Thu.Lúc Diệp Thu trán nổi gân xanh, bất đắc dĩ chơi trò đại bàng bắt gà con với cả bọn, Lục Gia Dao và Chung bá cùng bước vào.Lục Gia Dao: "..."Chung bá: "..."Đám đông giải tán trong vòng năm giây, như thể không có chuyện gì xảy ra."Ăn tối ngon không? Thức ăn có hợp khẩu vị không?" Lục Gia Dao thản nhiên ngồi xuống vị trí trống dành riêng cho bà, trên người đã thay quần áo mới, lần này là một bộ sườn xám, tóc búi thấp nhẹ nhàng. Bà không ăn tối cùng mọi người, nói rằng không muốn quấy rối náo nhiệt của lớp trẻ.
"Ngon lắm!" Hoàng Thiếu Thiên ngồi xếp bằng trên thảm, giơ ngón tay cái lên: "Mùi vị đồ ăn giống hệt ở thành phố G luôn, đa tạ bá mẫu tiếp đãi.""Vậy là tốt rồi." Lục Gia Dao khẽ mỉm cười, sau đó ánh mắt chậm rãi quét qua khuôn mặt từng người, tuy rằng không có bức bách, nhưng cũng khiến bầu không khí trầm mặc vô cớ, ý vị hàm xúc, không cho ai cơ hội lỗ mãng.Bầu không khí ồn ào dần dần lắng xuống dưới ánh mắt này. Thời điểm mọi người bốn mắt nhìn nhau, Lục Gia Dao đột nhiên thở dài, cảm thán có, buồn bực có, vui vẻ cũng có."Liên minh Vinh Quang thành lập đã gần mười một năm, nói thật với bọn con, dì là một người mẹ, nhưng đã hơn mười năm không gặp con trai cả của mình. Nếu không phải Tu nhi và Tiểu Thu lớn lên giống nhau, có lẽ đến mặt con trai mình dì cũng không nhận biết." Bà chậm rãi nói.
Diệp Thu mím môi, Diệp Tu nhìn mẫu thân, bất đắc dĩ cười cười, không nói cái gì, tựa đầu lên vai em trai.Mọi người đều nhận ra, đây là đang nói về Diệp Tu."Trốn nhà đi bụi." Vương Kiệt Hi nói."Đúng vậy." Lục Gia Dao nói, không biết nghĩ tới cái gì, bà liền cười thành tiếng: "Nói nào ngay cũng buồn cười lắm. Vốn dĩ muốn trốn nhà đi là Tiểu Thu, thế nhưng lại bị Tu nhi giành trước, còn đoạt luôn hành lý thằng bé đã chuẩn bị sẵn. Lúc Tiểu Thu nói với chúng ta, ba nó đã rất tức giận, mắng Tu nhi đi rồi đừng có trở về nữa. Lúc đó dì cũng không biết nên cười hay phải khóc.""..." Mọi người đều không biết nên thổ tào cái gì, chỉ thấy đây thực sự là việc Diệp Tu sẽ làm, cho nên bọn họ dành cho Diệp Thu một ánh mắt đồng tình.Diệp Thu: "...... = =""Bất quá, tức thì có tức, nhưng thấy buồn cười nhiều hơn. Dì cứ nghĩ một đứa trẻ mười lăm tuổi có thể rời đi bao xa?" Lục Gia Dao nhẹ nhàng lắc đầu: "Cứ tưởng Tu nhi sẽ sớm trở lại, thật không ngờ tới, đi một lần là đi suốt mười ba năm. Dì cho rằng con mình thông minh lanh lợi, tiền đồ xán lạn, nằm ngoài dự đoán, Tu nhi lại dành hết tinh lực vào trò chơi điện tử."
"Thành thật mà nói, thành tích của Tu nhi không là gì trong mắt ba nó cả. Bất quá, chúng ta nhiều đêm suy nghĩ, cũng dần thông suốt. Hài tử chỉ là đến kỳ phản nghịch, quyết định trốn nhà đi theo con đường mình chọn, đợi đến khi va phải tường nam sẽ tự biết trở về. Hơn nữa, tuổi thọ nghề nghiệp của người chơi thể thao điện tử cũng có hạn, gia đình liền chiều theo ý Tu nhi.""Sự tình sau này mọi người chắc là đã biết. Tu nhi cuối cùng cũng trở về nhà, lại bị ba nó vội vàng đẩy đi giành lấy vinh quang cho đất nước." Lục Gia Dao lại cười: "Ông ấy thỉnh thoảng cũng sẽ xem ti vi trực tiếp giải đấu thế giới. Nhẫn vô địch của Tu nhi cũng bị ba nó lấy mất rồi. Lúc đến phòng làm việc của ông ấy, dì thấy nó được cất trong hộp l*иg kính, bày hẳn trên bàn tiếp khách, có vẻ là muốn khoe khoang đấy."
"..." Mọi người im lặng lắng nghe, sau đó bật cười, dù sao cái kết như vậy cũng xem như là có hậu.Diệp Tu: ... Cậu thực sự không biết mấy cái này."Vì vậy, dì muốn gặp các con, muốn bù đắp khoảng trống giữa dì với Tu nhi suốt mười năm qua. Dì cũng biết rằng Tu nhi sẽ rất vui khi dì làm như vậy. Cảm ơn các con đã đến, cũng cảm ơn các con đã giúp đỡ và làm bạn với Tu nhi, tất cả các con đều là những hài tử tốt."Lời nói này quá mức trang trọng, mọi người không biết đối đáp thế nào. Tô Mộc Tranh cười ấm áp. Trần Quả biết Diệp Tu đã vất vả như thế nào, nhất thời vô cùng cảm động, suýt nữa bật khóc."Như vậy đi, trước đó Mộc Tranh đã nói với dì về Tu nhi, không bằng mỗi người nói cho dì nghe, trong lòng các con, Tu nhi là người thế nào?" Lục Gia Dao nói.... Cái nào nên nói thế nào a...
Không có hạn cuối? Không biết xấu hổ? Vô sỉ xấu xa? Ma nghiện thuốc lá? Hãm hại lừa gạt? Ác ngữ khẩu nghiệp?... Căn bản là không thể nói có được không a! Dì ơi, con dì thế nào dì rõ nhất mà!!"Dì ơi, cứ đơn giản như vậy đi, mỗi người nói một câu là được rồi." Tô Mộc Tranh đề nghị: "Mọi người sẽ không để dì thất vọng đâu, đúng không?"Tất cả mọi người: "...""Vậy thì Hưng Hân chúng ta bắt đầu đi nào." Tô Mộc Tranh cười nhìn Phương Duệ: "Đội phó, cậu trước đó."... Tại sao không phải là đội trưởng cô tiên phong a!! Phương Duệ than thở trong lòng, trợn mắt nhìn Diệp Tu: "Thôi, tui trước cũng được. Lão Diệp thật sự là mắt sáng như đuốc, ổng nhìn ra tiềm lực tài năng của tay phải hoàng kim trứ danh là tui đây, sau đó dồn hết công sức kéo tui về Hưng Hân cho bằng được." Hắn chân thành chớp chớp mắt.
Ngụy Sâm sờ sờ cái cằm râu ria, cười hắc hắc: "Càng già càng dẻo! Thế hệ người cao tuổi điển hình a~!"...Đờ mờ, sao lại để hai tên bỉ ổi vô sỉ này bắt đầu chứ!!Bánh Bao không cần suy nghĩ: "Đương nhiên lão đại là tốt nhất rồi!!"Đường Nhu tương đối nghiêm túc: "Mục tiêu phấn đấu."Kiều Nhất Phàm nghiêm túc hơn: "Tiền bối rất dịu dàng."...Chú chắc chứ?La Tập: "Uyên bác, hiểu rõ nhiều điều em không biết."...Lời này nói ra từ miệng học bá, thực sự là...An Văn Dật: "Thầy giáo tốt."Trần Quả: "Tuy rằng thỉnh thoảng rất đáng ghét, nhưng vẫn là Đấu Thần trong lòng chị."Mạc Phàm: "... Rất tốt."...Ủa ổng tốt vậy luôn á hả?Hưng Hân thuận lợi kết thúc, Lục Gia Dao mỉm cười nhìn Tôn Tường đang ngồi trên ghế sofa đầu tiên bên phải.Tôn Tường: "...Nói tóm lại, tôi sẽ không làm mất mặt Nhất Diệp Chi Thu!"
Đường Hạo: "Mục tiêu lấy hạ khắc thượng."Đỗ Minh: "Đại đại đại đại đại thần!"Trên thực tế, Đỗ Minh, chú có thể trực tiếp nói rằng, đây là đối tượng thầm mến của chú.Lý Hiên: "... Ân, đàm tiếu tà tà, tro bụi bay đi." (*)(*) 谈笑间, 樯橹灰飞烟灭: Trong lúc nói chuyện cười đùa vui vẻ êm đềm, 800 vạn quân Tào bại như trò tàn. Câu này xuất phát từ 念奴娇·赤壁怀古 thời nhà Tống.Ngô Vũ Sách: "Lửa rừng cháy không dứt, gió xuân lại thổi qua." (*)(*): 野火烧不尽, 春风吹又生: trích trong bài thơ '赋得古原草送别' thời Đường, nghĩa là: ngọn lửa dù tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần gió xuân thổi qua, khắp nơi sẽ có cỏ dại xanh tươi, thể hiện sinh động sức sống ngoan cường của cỏ dại.Lý Tấn: "Nơi nào có Diệp Thần, đích thị là giang hồ tinh phong huyết vũ."
...Hư Không, văn phong của mấy chú dùng không đúng a _ (: з) ∠) _Đới Nghiên Kỳ: "Mọi người đều yêu quý anh ấy!"Sở Vân Tú: "Những người nói chán ghét hắn, kỳ thực đều là hận chi thiết, ái chi thâm." (*)(*) 恨之切爱之深: Khi thật sự yêu một người thì sẽ yêu tận sâu xương tủy, nhưng trong quá trình đó xảy ra nhiều biến động, chẳng hạn như người mình yêu phản bội, yêu chuyển thành hận, như câu nói, "tình yêu sâu sắc nhất, thù hận sâu sắc nhất".... Con mọe nó, cô gái này, cô độc ác như vậy lương tâm có thấy đau không? Tụi tui còn chưa có đến lượt đâu.Cao Anh Kiệt: "Là một tiền bối đáng ngưỡng mộ."Hoàng Thiếu Thiên: "Một câu căn bản không thể nói hết a! Dù sao tui với ổng quan hệ phi thường tốt. Cho dù có chuyện gì xảy ra, tui vẫn luôn đứng bên cạnh ủng hộ anh."
... Phi thường tốt cái quỷ á.Trương Giai Lạc nói chỗ mình cảm động nhất: "Dùng sinh mệnh yêu thương Vinh Quang."Giang Ba Đào: "Ý chí rộng lớn, bình tĩnh thong dong."Tiểu Thời Khâm: "Bền gan vững chí, vĩnh viễn không từ bỏ."Vương Kiệt Hi: "Linh hồn là một biển tinh hải vô biên."Trương Tân Kiệt: "Vinh Quang chi thần."... Khen đến muốn lên trời luôn rồi.Dụ Văn Châu: "May mắn được gặp anh."Chu Trạch Khải: "Không thể thay thế."... Thực ra, rất muốn nói rằng đây là người yêu của tôi.Hàn Văn Thanh: "Đối thủ cả đời."Tô Mộc Tranh: "Em yêu anh."Diệp Tu: "... ^ _ ^"8)
Chân tâm thật ý ca ngợi mang đến nguồn năng lượng vô hạn, người nói có lẽ không để ý, nhưng người nghe chắc chắn cảm nhận được. Nó có thể khiến một người tự ti ngay lập tức tự tin ngập tràn, tiền tài không quan trọng (*), nhưng lời khen ngợi khẳng định mỗi người đều rất thích nghe.(*) 金钱如粪土: Coi tiền như đất, không quan trọng tiền bạc. Câu này xuất phát từ 增广贤文 của 周希陶. Ý này tui không hiểu lắm, nên để nguyên si luôn.Tự tin của Diệp Tu chẳng bao giờ thiếu, nhưng được một đám thủ hạ bại tướng mồm năm miệng mười thay phiên ca ngợi, cái này đúng là trước đây chưa từng gặp qua, bởi lẽ bình thường trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, đều nhất quyết không chịu nói ra.Lần đầu tiên cậu tình nguyện ngồi im, không có mở miệng nói gì sát phong cảnh, trong lòng cũng đã minh bạch dụng ý của mẹ mình. Cái này không phải nói cho bà nghe, rõ ràng là cho cậu đấy.... Ca tuy biết mình rất ưu tú, nhưng mà ngồi nghe một hồi, tự dưng cũng thấy xấu hổ ghê nơi!!"Tô Mộc Tranh, em đây là..." Hoàng Thiếu Thiên nhịn không được hỏi thăm, không rõ cô nàng rốt cuộc là ý tứ gì. 'Em yêu anh' ba chữ này có thể tùy tiện nói ra được sao?Tuy nói cô nàng cùng Diệp Tu có gian tình, ngoại giới cũng đồn đoán ầm ĩ, nhưng thực tế bọn họ không có làm ra hành động mập mờ nào.Mọi người vừa kết luận mối quan hệ của họ là thuần khiết, giờ phút này Tô Mộc Tranh bất ngờ bày tỏ, ánh mắt chân thành tràn ngập tình cảm, rõ ràng là yêu sâu sắc Diệp Tu rồi ah!!... Hay là bọn họ đã bí mật ở cùng một chỗ, chỉ là không có công khai?Nếu chân tướng là vậy... đây quả thực là một sự kiện đáng mừng, người hâm mộ ngoài kia sắp sửa đốt pháo ăn mừng rồi đi!!"Em làm sao?" Tô Mộc Tranh nghiêng đầu cười."Em không phải đang hướng lão Diệp thổ lộ đó chứ?" Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp hỏi."Ai nha, anh cũng hiểu cái này sao?"Hoàng Thiếu Thiên im lặng. Cái này còn có thể không hiểu hay sao? Em đều đã nói huỵt toet ra rồi!"Ân? Cái này có thật không vậy?" Lục Gia Dao ngồi bên cạnh nhìn về phía Tô Mộc Tranh, bộ dạng vô cùng kinh hỉ: "Mộc Tranh nguyện ý làm con dâu của dì sao?"Mọi người: "..."Oh sheet?!!!"!" Diệp Thu cũng cả kinh. Hắn lúc trước đã biết đến sự tồn tại của Tô Mộc Tranh, cũng từng gặp gỡ cô nàng, thậm chí hoài nghi đây có phải bạn gái Diệp Tu hay không, nhưng xem xét thái độ của anh trai, tựa hồ chỉ xem cô nàng là em gái, vì thế Diệp Thu không để ý nhiều. Suy cho cùng giữa 'em gái' với 'chị dâu', khác biệt có hơi bị lớn."Cái này phải xem ý tứ của Diệp Tu a." Tô Mộc Tranh nháy mắt, cười hì hì: "Nếu đến cuối cùng, không có ai muốn lấy anh ấy, con đương nhiên là nguyện ý rồi.""Con muốn con muốn!" Đới Nghiên Kỳ giơ tay: "Dì ơi, con nguyện ý gả cho Diệp Thần, trở thành con dâu Diệp gia!!"... Con mọe nó tên phản đồ này, cô không phải là hủ sao?!Lục Gia Dao buồn cười: "Lại nói a, Tu nhi ra ngoài một chuyến, mang về nhiều mỹ nữ như vậy, này có chút ngoài dự liệu của dì đó." Ánh mắt bà mang theo hàm ý trêu ghẹo, nhìn qua một lượt tất cả nữ sinh, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Tu: "Tu nhi có thích hay không?"Diệp Tu nhìn nhìn, kỳ quái phát hiện mấy cô gái này đều không phản bác lời nói của Lục Gia Dao, hắn ngẫm nghĩ một hồi, xòe hai tay ra, như thể đang thấy khó xử, hạ quyết tâm lên tiếng: "Được rồi, nếu đã như vậy, ngoại trừ Mộc Tranh, tui nhận hết."
"... ..."Các cô gái bị trưởng bối trêu ghẹo chẳng phải việc gì to tát, nhưng Diệp Tu cái tên không biết xấu hổ này lại dám trả lời như vậy, thật sự không thể nhẫn nhịn!Trần Quả với tư cách là một cô gái thô bạo, dẫn đầu binh đoàn phẫn nộ, nói: "Bà mọe nó! Ai muốn gả cho chú mày ah! Chú mày bị hỏng đầu rồi hả?!"Sở Vân Tú dẫu môi: "Dám nói như vậy, anh không sợ đoạn tử tuyệt tôn luôn sao?"Ý tứ là: coi chừng tiểu kê kê của anh đó.Đường Nhu rất bình tĩnh: "Thực xin lỗi, em không có coi anh là người khác giới."(Đỗ Minh: Còn tui nè?! Tui thì sao?!)Đới Nghiên Kỳ bộ dáng thương tâm, đưa tay gạt nước mắt: "Diệp Thần, nếu anh định lập hậu cung... vậy em chỉ đành... đứng kế bên xem kịch a (*/ω*) "Liên minh hán tử thấy thế... cả đám nhẹ nhàng thở ra.Diệp Tu tuy là nói lời vô sỉ, nhưng mà đã hóa giải tốt đẹp lời đồn đại về mối quan hệ mập mờ với Tô Mộc Tranh ah.
"Phốc—" Lục Gia Dao bỗng nhiên bật cười: "Đây là làm sao a? Cảm giác... nhóm nam sinh các con, đều yêu thích Tu nhi a?"Không trách nàng kỳ tư diệu tướng (*), thật sự là do biểu lộ của mấy tên kia quá mức sinh động phong phú rồi.(*) 奇思妙想: Ý tưởng mới và lạ.Liên minh muội tử: ... Cái này cái này cái này, nên nói là Diệp mẫu nhạy bén, hay là não động lợi hại đây nha?Liên minh hán tử: Thừa nhận cũng không được, phủ nhận cũng không phải...Diệp Thu: "...""Ai thích ổng ah!!" May mà vẫn có người tình nguyện đánh vỡ cục diện khó xử này đây, mọi người quả thực muốn hướng Tôn Tường giơ ngón tay cái: "Bá mẫu, dì đừng có đùa như vậy ah!"Lục Gia Dao nhìn Tôn Tường thẹn quá hóa giận, mặt đỏ rần rần, vội vàng giải thích: "Dì đùa thôi, Tiểu Tường tất nhiên là không yêu thích Tu nhi vốn chẳng có chút đáng yêu nào rồi. Con đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều mỹ nữ yêu thích con a."
Bà nói xong, hơi dừng lại một chút, sau đó che miệng cười rộ lên: "Bất quá, ha ha, trước kia quả thực có mấy nam sinh tỏ tình với Tu nhi, có một hôm, dì kiểm tra cặp sách của nó, phát hiện mấy bức thư tình nữa cơ.""Này này này..." Diệp Tu nhịn không được lên tiếng: "Loại lịch sử đen tối này mẹ đừng có nhắc tới nữa a."Công lao Tôn Tường gì đó đều bị ném qua một bên, đoàn người lập tức di dời chú ý, Hoàng Thiếu Thiên gấp gáp nói: "Lịch sử đen tối? Lịch sử đen tối gì a? Diệp Tu bị nam sinh tỏ tình? Thiệt hay giả a? Bá mẫu dì đừng để ý tới ổng, mau tới mau tới, cùng tụi con chia sẻ một chút!! Con muốn nghe con muốn nghe!!"Đúng vậy a đúng vậy a." Lý Tấn nhanh chóng lên tiếng, cũng rất vội vàng: "Dù sao cũng lỡ nhắc tới rồi mà, dì ơi dì nói đi~! Tụi con đều rất tò mò về quá khứ của Diệp Thần!!"
"Làm gì làm gì, quá khứ của ca mấy chú tò mò cái gì." Phảng phất nhớ lại lịch sử đen tối kia, Diệp Tu nhịn không được lên tiếng ngăn cản. Bất quá chỉ trong nháy mắt, cậu đã bình tĩnh trở lại. Nhớ đến sở thích xấu xa của mẹ mình, kiểu gì cũng bị tuồn ra sạch sẽ. Kinh nghiệm bị bán đứng này, đếm hai tay cũng không có hết, chi bằng lợi dụng cơ hội kiếm chát chút đỉnh: "Được rồi, vậy đi, muốn nghe cũng được a, sau khi Vinh Quang cập nhật xong, từng chiến đội cử người đến Hưng Hân làm công một tuần, thế nào?"... Chết tiệt, sao có thể vô sỉ như vậy!!!Hưng Hân: ... Quả thực vô sỉ ah, nhưng mà tụi tui thích!!"Sao có thể đối đãi với bằng hữu của mình như vậy?" Lục Gia Dao liếc Diệp Tu một cái."Cuộc sống khó khăn quá ah!" Diệp Tu đau lòng: "Không làm như vậy, con của mẹ đã sớm đi hít gió Tây Bắc rồi!"
Mọi người: ... A."A, mẹ còn lạ gì con sao?" Lục Gia Dao bất vi sở động: "Bằng hữu của con là do mẹ mời tới, chiêu đãi thế nào tất nhiên là do mẹ định đoạt."Diệp Tu: "..." Mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?Mọi người: Đây quả thật là mẹ ruột ah!!!"Bất quá, tránh cho sau này con oán mẹ không thương con, mẹ sẽ ra điều kiện. Các con ai có thể đoán được đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, dì sẽ cho mọi người xem đồ vật bảo bối dì cất giữ."Lục Gia Dao vừa dứt lời, Dụ Văn Châu liền lên tiếng: "Thời điểm học sơ trung có nam sinh tỏ tình với Diệp Tu, là nhầm Diệp Tu thành nữ sinh sao?""Nhưng mà nhầm Diệp Tu thành nữ sinh cũng không hợp lý lắm, cho dù có trẻ tuổi cũng sẽ không ngu ngốc như vậy." Trương Tân Kiệt nói tiếp: "Cho nên Diệp Tu lúc đó mặc trang phục nữ sao?"
"Cho nên bá mẫu, thứ dì muốn cho bọn con xem chính là ảnh chụp Diệp Tu trước đây đúng không?" Tiêu Thời Khâm kết thúc bài phát biểu một cách hoàn mỹ.Diệp Tu: "..."Lục Gia Dao: Ha ha.Mọi người: Ái chà chà."... Không được!" Diệp Thu biến sắc, nếu như là ảnh chụp lúc bé... hắn cũng ở trong đó có được không a?!Diệp Tu xem xét nét mặt Lục Gia Dao hào hứng bừng bừng, biết rõ mọi sự không thể vãn hồi. Cậu lợn chết không sợ nước sôi, lôi kéo Diệp Thu: "Có chết thì cùng nhau chết, dù sao em cũng giống y hệt anh thôi, có gì khác nhau đâu?"Lục Gia Dao hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, chỉ thấy bà đưa cho Chung bá một cái USB. Chung bá lấy ra bộ điều khiển từ xa, ngay lập tức, một màn hình lớn xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó ông đem USB cắm vào máy chiếu.Nhiều người như vậy, truyền album có phần bất tiện, vậy nên dứt khoác xem phim luôn cho nhanh.
Đám người nhanh chóng di chuyển trận địa, trực tiếp ngồi xếp hàng trên đệm hơi.Chung bá tắt đèn chính, chỉ để lại một cái đèn treo tường, trong phòng lập tức có không khí, còn kém cầm theo bắp rang khoai tây chiên nữa thôi.Lục Gia Dao cầm bộ điều khiển từ xa, bắt đầu tỉ mỉ chọn lựa hình ảnh.Là một người mẹ, những lúc thế này vẫn luôn đặc biệt hào hứng.Ảnh chụp phân loại theo độ tuổi, có thể nhìn ra Diệp mẫu hằng nằm đều sẽ chụp ảnh cho cặp song sinh. Phía trước vẫn vô cùng ổn, mặt chữ T khi còn nhỏ chính là một tiểu thiên sứ, gương mặt bánh bao trắng nõn, có vẻ vô cùng ngây thơ, đôi mắt to tròn đen nhánh, ngồi bên cạnh là Diệp Thu giống y như đúc, lực sát thương lập tức nhân đôi.Nếu không phải có Lục Gia Dao giảng giải, mọi người căn bản không phân biệt được đâu mới là gương mặt trào phúng của Diệp Tu.
Sự chuyển biến bắt đầu từ bộ ảnh thứ tư, thời điểm hai anh em tròn bốn tuổi. Có con cái ở độ tuổi này, các bà mẹ bắt đầu suy nghĩ chệch đường ray. Cặp song sinh, cuối cùng! cũng! mặc! nữ! trang! rồi.Tóc giả thật dài được cột hai chùm cao cao, váy nhỏ xinh đẹp như một công chúa, nụ cười trên môi ngọt ngào hơn keo, ngồi trên xích đu đung đưa hai chân.Tiểu chính thái (*) một giây biến thành tiểu la thái (*), hơn nữa còn vì đang xem trình chiếu, hai bé khả ái manh manh như là gần ngay trước mắt.(*) 小正太: có nguồn gốc từ Nhật Bản, có nghĩa tương tự như loli, được dùng để chỉ những cậu bé nhỏ tuổi và dễ thương, và thường được dùng để xưng hô với học sinh tiểu học nam.(*) 萝太: được tạo ra bằng cách ghép 萝莉 (Loli) +正太 ( Shota ) = Lotai, thường dùng để chỉ một cậu bé dễ thương, xinh đẹp và cư xử như một cô gái.
Âm thanh hít thở dồn dập vang lên, tiếng sau khoa trương hơn tiếng trước.Cái đờ mờ!!! (*)(*) Nguyên văn là 我屮艸芔茻, 4 từ trong cụm "屮艸芔茻" đều dùng để chỉ từ "thảo" (nghĩa là cỏ) nhưng thảo có pinyin là "cǎo", trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc đồng nghĩa với fuck. Suy ra có thể hiểu "我屮艸芔茻" dùng để chửi bậy, nghĩa như "tôi fuck". Không biết dịch sao nên mình để đại vậy.Thúc thúc/ a di cho con kẹo nè, em gái nhỏ, theo tui đi!! Ngaooo (≧皿≦)!!!Cao Anh Kiệt mơ hồ nghe thấy tiếng đội trưởng nhà mình hít mạnh một hơi, vô ý nghiêng đầu nhìn sang, lập tức sợ hãi nhích mông ra xa.... Đội trưởng, người kiềm chế một chút!!! Đôi mắt ngày càng to rồi a!!!!Cặp song sinh năm tuổi, một bé mặc váy xanh, một bé xuyên váy hồng, đầu đội mũ nhỏ, tóc dài mềm mại hơi gợn sóng.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời rực rỡ, gió cũng có hơi lớn, đứa bé mặc váy xanh nhạt chạy trên đồng cỏ, cười đùa vui vẻ.Bé gái mặc váy hồng lấy hai tay đè lên mũ nhỏ, ngăn không cho nó bay đi mất, lại quên mất phải giữ chân váy, theo gió thổi qua lộ ra một cái qυầи ɭóŧ thêu hình Tiểu Trư.Lục Gia Dao bổ sung: Váy hồng phấn chính là Diệp Tu....... _ (: З) ∠) _ may là không có bật đèn, bóng đêm trở thành khiên chắn, che đi một đám ngốc nghếch đang lau nước miếng.Quả thực là manh muốn xỉu...Ảnh năm sáu tuổi là hai tiểu la thái mặc kimono, tóc đen thẳng mượt xoã xuống.Trong bộ ảnh này, hai anh em có chút mất hứng. Chắc là bắt đầu ý thức được giới tính, gương mặt trở nên vô cảm chán chường, phối hợp với trang phục đang mặc, vậy mà lại vô cùng hợp lý. Cặp song sinh xinh đẹp tinh xảo như là búp bê, khiến cả đám tiếc hận không thể đóng gói mang luôn về nhà.
╥﹏╥ Trái tim tui còn chữa được nữa hay không... Trương Giai Lạc che ngực, manh không chịu nổi a!!Bộ ảnh năm bảy tuổi bắt đầu khôi phục dáng vẻ bình thường, phần lớn thời gian hai anh em đều mặc đồng phục tiểu học.Trời xui đất khiến bộ đồng phục kia lại là âu phục, quần đùi, vớ dài kèm theo giày da nhỏ....Vì cái gì ham muốn tội ác không có giảm đi, trái lại còn tăng cao??Sự khác biệt giữa hai anh em cũng rõ nét từ năm bảy tuổi. Nguyên lai bộ dáng lười biếng, đánh chết không dậy kia bắt đầu từ thời điểm này sao...Thần sắc dần dần trùng khớp một cách vi diệu, nhưng Diệp Tu trước mắt râu ria lôi thôi, mặt chữ T chán chường, trạch nam cả ngày ôm máy tính, đã vậy còn có chút mập giả, hoàn toàn không đoán ra được, cậu thuở thiếu niên lại là một tiểu thiếu gia môi hồng răng trắng, xinh xắn đáng yêu!!
Lừa quỷ à!!Diệp Tu, chú rốt cuộc đã tự giày xéo bản thân đến mức nào ah!!Lục Gia Dao dừng lại ở bộ ảnh năm mười ba tuổi một lúc lâu.Mọi người không có phản ứng gì, cũng không thúc giục bà, giữ nguyên tư thế, nhìn chằm chằm vào màn hình."Khụ..." Xét thấy phản ứng lúc trước của mọi người, bà hảo tâm nhắc nhở: "Ảnh tiếp theo khẩu vị có chút nặng, thỉnh chú ý cẩn thận."...Thời điểm Diệp Tu mười bốn tuổi, nhân ngày kỷ niệm thành lập trường, lớp của cậu quyết định diễn kịch.Kịch bản là Bạch Tuyết và bảy chú lùn, mà Diệp Tu, bất hạnh thay (may muốn chết), rút thăm được vai công chúa Bạch Tuyết.Tuy nhiên, bất kể luyện tập thế nào, cái vẻ lười biếng trên mặt công chúa cũng không mất đi.Đúng lúc này, kịch phục được chuyển tới nơi. Các đồng học bắt đầu mặc thử, cái gì không đúng còn kịp mang đi sửa lại.
Chất lượng trang phục không có gì phải bàn cãi, Diệp Tu khoác lên người bộ váy trắng tinh, dáng người thiếu niên mảnh mai mềm mại, quần áo cũng rất vừa người, nhưng mà cứ thấy, ừm...không ổn chút nào.Trưởng ban văn nghệ kiêm biên kịch đại nhân, nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Tu, minh tư khổ tướng (*) cả buổi, không cam lòng đổi nhân vật chính, cuối cùng hạ quyết tâm, tuyệt bút vung lên sửa lại kịch bản, sau đó yêu cầu tổ phục trang chế tác lại kịch phục một lần nữa.(*) 冥思苦想: suy nghĩ kỹ, suy nghĩ nhiều.Vì vậy, bức ảnh tĩnh, nhưng lại rõ ràng nội dung, trông như thế này —-Trên đài cao, hoa hồng đen quấn quanh vương toạ. Một 'thiếu nữ' trong bộ váy kiểu Gothic (*) huyền bí, ngạo nghễ an vị. Mái tóc đen cài băng đô viền ren, điểm xuyết một bông hồng đỏ, uốn lượn theo khung ngai vàng, chạm đến rìa váy. Chân cô mang đôi tất đen, giày cao gót phối với ruy băng, ngay trên mắt cá kết thành một cái nơ bướm tao nhã xinh đẹp,
Kỵ sĩ anh tuấn quỳ thẳng lưng, nắm lấy bàn tay mảnh mai của thiếu nữ, sau đó hơi cuối đầu xuống, đặt lên đấy một nụ hôn, trung thành tuyên thệ.Chàng trai mang gương mặt giống với thiếu nữ, thần bí đứng cạnh vương tọa. Tay hắn đặt trên ngai vàng, hơi cúi người xuống, hướng về phía thiếu nữ, tay kia cầm một lọn tóc đen, khóe miệng cong lên nụ cười hàm ý, nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt ôn nhu, sâu không thấy đáy.Thiếu nữ nhìn thẳng ống kính, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, tựa đang nghiền ngẫm, lại như trào phúng, ánh mắt cao ngạo khinh miệt, làm cho thế nhân cúi xuống xưng thần.Mọi người: "... ... ... ... ... ... ... ... ... . . ."(*) Phong cách Gothic:9)
Tiếp theo đây, xin mời thầy cô, phụ huynh và tất cả các bạn học sinh cùng hướng mắt về sân khấu, theo dõi vở cổ tích do lớp năm nhất sơ trung biểu diễn — công chúa Bạch Tuyết...Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc xa xôi, quốc vương cùng vương hậu đồng hành nắm quyền cai trị. Bọn họ khao khát có được một người thừa kế, tiếp tục bảo hộ vương quốc, ngày ngày đêm đêm hướng trời cao cầu nguyện.Không lâu sau đó, vương hậu hạ sinh một cặp song bào thai, càng may mắn hơn, đây còn là một đôi long phượng, bằng không với thân thể yếu ớt của bà, sợ là không thể hoài thai lần nữa, mà loan sinh (*) thì không có tư cách kế thừa vương vị.(*) Song sinh cùng giới tính.Đệ đệ với tư cách người thừa kế hợp pháp phải tiếp nhận hệ thống giáo dục nghiêm khắc của hoàng gia, trong khi tỷ tỷ song sinh nhận hết sủng ái của quốc vương và vương hậu. Nàng có làn da trắng như tuyết, tóc đen tựa gỗ mun và đôi môi đỏ mọng kiều diễm, giống màu máu tươi trên nền tuyết trắng.
Vì thế, nàng được đặt tên là Bạch Tuyết.Một nhà bốn người vui vẻ trải qua thời gian sinh hoạt hạnh phúc. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn. Vương hậu thân thể yếu ớt, không thể chống đỡ bao lâu, đã sớm qua đời. Cũng từ ấy, quốc vương thương tâm khổ sở, ngoại trừ chính sự bên ngoài, ông không quan tâm đến chuyện gì khác.Mất đi sự yêu thương của mẹ, hai tỷ đệ sống nương tựa vào nhau. Giữa vương cung rộng lớn, họ tuy buồn bã, nhưng không cô đơn.Công chúa thường xuyên an ủi quốc vương, ông cũng dần dần mở lòng, bộc lộ nỗi niềm nhớ thương với Bạch Tuyết. Nghe xong câu chuyện giữa hai người, từ lúc gặp nhau, yêu thương rồi kết hôn, nàng sâu sắc nhận ra, phụ vương rất yêu mẫu hậu.Sau một năm quốc tang, quốc vương cưới về một vương hậu mới. Ông đối với bà không có tình cảm, cũng chẳng giao phó bổn phận, chỉ yêu cầu bà chiếu cố hài tử của mình, bổ khuyết tình mẫu tử hai đứa thiếu thốn.
Vương hậu mới xinh đẹp như hoa. Người theo đuổi bà xếp hàng dài từ thành đông sang kinh bắc, thậm chí một vài thái tử tiểu quốc ngỏ lời cầu hôn. Bất quá, bà vẫn như cũ, một lòng muốn gả cho quốc vương. Không chỉ vì vinh hoa phú quý, còn bởi bà thật lòng luyến mộ quốc vương.Vương hậu có một tấm gương kỳ lạ, chỉ cần hướng nó đặt câu hỏi, là có thể biết được tất cả đáp án.Bà nhìn vào gương, hỏi: "Gương thần, gương thần, ai là người quốc vương yêu nhất?""Là công chúa Bạch Tuyết." Gương thần trả lời."Gương thần, gương thần, trên thế gian này, ai là nữ nhân xinh đẹp nhất?" Vương hậu lại hỏi."Nữ nhân đẹp nhất thế gian chính là người, thưa vương hậu."Vương hậu nghe thế, yên lòng. Bà là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian, tin tưởng với mỹ mạo này, nhất định chiếm được trái tim quốc vương.
Vì thế, bà quyết định sắm vai hiền thê lương mẫu, muốn gây dựng hảo cảm với quốc vương. Thế nhưng kết quả chẳng đi đến đâu, người ông sủng ái nhất vẫn là công chúa Bạch Tuyết, mà bà bởi vì diễn trò dối trá, cũng chỉ đổi được sự lạnh lùng và chán ghét của hai tỷ đệ.Thời gian từng ngày trôi qua, vương hậu mỗi ngày đều hỏi gương thần, ai là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian.Tuy đạt được đáp án mong muốn, nhưng lòng căm thù của bà với công chúa Bạch Tuyết ngày càng sâu sắc. Bởi nàng không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà còn giống hệt mẫu hậu. Ngay cả khi nhìn bà, khóe miệng cũng giống hệt ả kia, vừa hờ hững, thừa trào phúng, một chút cũng không để bà vào mắt.Chính điều đó khiến vương hậu nhớ về quá khứ của mình. Bà từng cầu xin nữ nhân kia. Quốc vương yêu ả như vậy, bình thường đối đãi với bà cũng rất tốt. Ả ta còn là đường tỷ của bà, chỉ cần ả chịu mở lời, quốc vương nhất định sẽ đáp ứng cho bà vào cung, hai tỷ muội cùng nhau phụng dưỡng một người chồng.Nhưng ả ta trả lời thế nào? Bà đã không còn nhớ rõ. Hình như khuyên nhủ rất nhiều, cũng không chịu đáp ứng. Bà từng phẫn hận, vì cái gì không nhường quốc vương cho bà? Rõ ràng trước kia, ả đối với bà hữu cầu tất ứng.Mặc cho bà điên cuồng chửi bới, ả ta cũng chỉ biết nhìn, khóe miệng treo lên nụ cười thản nhiên, thậm chí mang theo mỉa mai châm chọc, sau đó sai tùy tùng đuổi bà ra khỏi cung.Hiện tại ả đã chết rồi, chết rất lâu rồi, nhưng vẫn để lại hậu họa, đúng là âm hồn bất tán!...Ba ngày sau, cách lễ trưởng thành một tuần, Bạch Tuyết tại ngoại ô bị côn đồ gϊếŧ chết, thi thể bị phanh thây tàn nhẫn, thủ cấp không thấy tung tích.Vương quốc chìm trong bi thương thống khổ. Bạch Tuyết là con gái quốc vương yêu thương nhất, là trưởng công chúa bách tính tôn kính nhất. Nàng còn là người tình trong mộng của vô số thanh niên danh gia vọng tộc. Đến cả nữ nhân quyền quý đài các cũng sùng bái ngưỡng mộ nàng. Nói đến uy oai ở nhân gian, Bạch Tuyết thậm chí vượt qua quốc vương và vương tử.Vương tử đến tìm vương hậu, thần sắc tối tăm ảm đạm: "Là ngươi làm, ngươi hại chết tỷ tỷ của ta."Vương hậu khϊếp đảm nhìn hắn: "Cái gì? Cho dù các ngươi chán ghét ta, ngươi cũng không thể bịa đặt vu khống! Ta là mẫu thân của nàng, sao có thể ra tay gϊếŧ nàng? Rõ ràng nàng bị côn đồ hung hăng ngộ sát!"Cho dù khu vực tỷ tỷ đi thị sát tương đối xa xôi, nhưng vẫn ở trong vương đô, sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện côn đồ, còn đúng thời điểm tỷ tỷ vì che giấu thân phận nên không mang nhiều thị vệ tuần tra?Vương tử đã sớm phát hiện thái độ thù hằn của vương hậu đối với tỷ tỷ, căn bản không muốn nhiều lời. Hắn rút dao ra, muốn gϊếŧ chết bà ngay lập tức.Quốc vương đúng lúc xuất hiện, ra tay ngăn cản. Ông trách hắn vô lễ với vương hậu, nghiêm phạt diện bích, hảo hảo suy nghĩ, cái gì gọi là lễ nghi quyền uy của một vương tử, đồng thời xác thực công chúa Bạch Tuyết bị côn đồ gϊếŧ chết.
Vương tử tức giận bỏ đi.Vương hậu kinh hỉ, muốn tới gần quốc vương, động viên an ủi. Ông đã lớn tuổi, mấy ngày qua càng thêm gầy gò tiều tụy. Con gái thương yêu nhất hương tiêu ngọc vẫn, phận làm cha, ông sao dễ dàng chấp nhận? Vương hậu ngồi bên cạnh, lại bị ông tàn nhẫn đẩy ra, nhất thời đóng băng tại chỗ."Hài lòng chưa, vương hậu?""... Cái gì?""Vì muốn gϊếŧ chết Bạch Tuyết, ngươi thật là hao hết tâm tư, không tiếc mạng bán tình báo cho địch quốc, cấu kết cùng ngoại tộc. Cũng khó trách, Bạch Tuyết sau khi trưởng thành sẽ tiếp nhận quân quyền, so với ngôi vị vương tử kia nguy hiểm hơn bội phần.""Ta, ta không có!!" Đối diện với ánh mắt thông tỏ của quốc vương, bà sợ hãi cuống cuồng: "Ngài nói bậy! Ta không có! Ta làm sao có thể...""Yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi." Ánh mắt quốc vương ôn nhu, nhưng bà biết đó chỉ là ảo giác.
"... Vì sao?" Vương hậu hỏi."Biết tại sao ta lấy ngươi không?""... Chẳng lẽ không phải vì hài tử của ngươi?""A, trừng phạt một kẻ như ngươi, xử tử là quá đơn giản, không có chút ý nghĩa nào... Rất thống khổ a, những năm tháng này." Quốc vương nhàn nhạt nhìn bà, nụ cười không mang theo độ ấm: "Đau đến điên dại, từ đầu tới cuối, cầu mà không được."Vương hậu sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch: "... Ngươi biết?""Lúc đầu ta chỉ hoài nghi. Nhưng khi phụ thân ngươi đề nghị hôn ước, muốn gả ngươi thay thế đường tỷ, ta đã có thể xác nhận. Tác Phỉ (*) thân thể tuy có yếu ớt, nhưng không đến mức chỉ có hai năm ngắn ngủi, đã bỏ ta mà đi."(*) Tui đoán đây là tên vương hậu, trong raw gọi là Sophie, tui phân vân không biết để tiếng Tây hay tiếng Tàu, nên hoy ghi theo âm Hán Việt, con tên Bạch Tuyết mà mẹ tên Sophie thì cũng kỳ.
Nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn của ông, vương hậu thẫn thờ, bộ dáng vương tử anh tuấn ôn nhu trong ký ức nhòe dần đi, bà bật cười ha hả: "Ha ha ha! Vậy thì sao?! Ta còn sống! Còn ả đã chết rồi! Ngươi cũng chỉ có thể dùng phương thức này trả thù ta!! Kết quả thế nào? Ngươi nhìn xem, con gái yêu quý bị ngươi hại chết rồi!!""... Chết cũng tốt.""... Cái gì?" Vương Hậu hoài nghi chính mình nghe lầm.Quốc vương không trả lời. Nương theo nụ cười dần biến mất, cả linh hồn ông cũng tiêu thất đi: "Tác Phỉ phạm sai lầm, cũng nên có người thay nàng gánh chịu hậu quả..."Vương hậu trở về phòng, mở khóa ngăn tủ, lấy gương thần ra, nội tâm bỗng xẹt qua ý tứ gì đó."Gương thần, gương thần, ai là người quốc vương yêu nhất?" Vương hậu hỏi."Người quốc vương yêu nhất là công chúa Bạch Tuyết." Gương thần trả lời.
Vương hậu cầm gương thần, ngồi ngơ ngác nửa ngày trời, bà đột nhiên bật cười điên cuồng, như là vui đến cực điểm: "Ha ha ha ha! Hay cho cái gọi cầu mà không được!! Tốt!! Tốt lắm!! Cầu mà không được!!!"Gương thần rơi xuống đất, vỡ tan tành, phản chiếu vô số gương mặt điên cuồng của vương hậu....Nửa tháng sau, địch quốc phát động chiến tranh. Quốc vương ngự giá thân chinh, lại bị thân tín phản bội. Người này là tùy tùng thân cận của ông, ai cũng không ngờ tới, nguyên lai hắn đã thầm mến vương hậu rất nhiều năm.Quốc vương bị quân địch đánh lén, trúng tên trọng thương.Tàn quân cố gắng kéo dài hơi tàn, không ngờ thực sự chờ được viện binh.Dẫn binh đúng là công chúa Bạch Tuyết vốn dĩ đã chết từ lâu."Phụ vương!" Công chúa gấp gáp gọi quân y, nhưng đã bỏ qua thời cơ trị liệu tốt nhất, quốc vương mất máu quá nhiều, hơi thở dần mỏng manh.
Ông lệnh cho mọi người ra ngoài."Trẫm biết... tiểu công chúa của phụ vương sẽ không dễ dàng chết đi như vậy." Quốc vương thất thần nhìn Bạch Tuyết, sau đó cười rộ lên: "Con xem, trẫm đến tang lễ cũng không cử hành.""Đừng nói chuyện, phụ vương..." Bạch Tuyết đã không còn dáng vẻ thong dong thường ngày. Nàng rưng rưng nước mắt, vươn tay cố gắng lau đi vệt máu trên mặt quốc vương, lại không cách nào xóa bỏ triệt để: "Thực xin lỗi, con đã đến muộn. Trách con thông suốt mọi chuyện quá chậm...""Bạch Tuyết." Quốc vương cắt ngang lời giải thích rối rắm của công chúa: "Chờ chiến tranh thắng lợi, con hãy trở về kế thừa vương vị.""Không, vương đệ hắn...""Vị trí kia vốn nên là của con, hơn nữa, so với đệ đệ, con thích hợp hơn hắn. Vương tử cũng sẽ không phản đối."
Vốn đã mất máu quá nhiều, sắc mặt quốc vương đột nhiên hồng nhuận bất thường. Phát hiện này làm cho Bạch Tuyết càng thêm đau đớn."Hãy làm một nữ hoàng, Bạch Tuyết.""Con không muốn làm nữ hoàng." Bạch Tuyết lắc đầu, giống như trong quá khứ, nàng đã nhiều lần cự tuyệt: "Vị trí đó không có tự do."Đứa ngốc, nếu con không làm nữ hoàng, sẽ càng không có tự do. Một khi vương tử đăng cơ, tâm tư của hắn không còn gì cản nổi. Bạch Tuyết tuy rằng xuất chúng, nhưng dù gì cũng là công chúa, một điểm võ nghệ cũng không biết, học cưỡi ngựa đã là cực hạn lắm rồi.Những lời này quốc vương sẽ không nói ra. Ông chỉ để ý một kỵ sĩ lạ mặt đang đi vào: "Đây là?"Công chúa nhanh chóng quay đầu lại nhìn: "Là kỵ sĩ của con. Phụ vương, chính là hắn cứu con. Lúc ấy con bị thương, không kịp trở về tham dự lễ trưởng thành, đã tự ý bổ nhiệm hắn làm kỵ sĩ."
"Bệ hạ, công chúa điện hạ." Kỵ sĩ anh tuấn quỳ xuống, cung kính cúi đầu: "Quân địch đã bị đánh lui.""Đã biết, ngươi lui trước đi.""Đợi một chút." Quốc vương gọi hắn lại: "Ngươi, ngẩng đầu lên."Kỵ sĩ nghe lệnh ngẩng đầu.Quốc vương cẩn thận đánh giá một hồi, hỏi: "Ngươi đã lập lời thề?""Đúng vậy, bệ hạ. Tại hạ tính mạng, tư tưởng, thân thể, tất cả tại khoảnh khắc tuyên thệ, chỉ thuộc về công chúa điện hạ. Nếu có một ngày công chúa điện hạ không cần lòng trung thành của ta, ta cũng không còn lý do tồn tại.""Sai rồi, cho dù Bạch Tuyết không cần ngươi, ngươi cũng phải dùng tánh mạng của mình, bảo hộ nàng chu toàn."Quốc vương không để ý câu trả lời của kỵ sĩ, lại hỏi: "Ngươi yêu Bạch Tuyết sao?""Phụ vương?!" Bạch Tuyết kinh ngạc cực điểm.Kỵ sỹ ngẩn ngơ, vội vàng cúi đầu: "... Tại hạ không dám."
"Ngươi có yêu Bạch Tuyết không?" Quốc vương lặp lại câu hỏi, ngữ khí tuy đã có phần suy yếu, nhưng ánh mắt vẫn minh bạch như cũ: "Thành thật trả lời cho trẫm.""... Vâng." Kỵ sĩ như trước cúi đầu, thanh âm vô cùng kiên định: "Khoảnh khắc gặp được công chúa điện hạ, trái tim ta đã không thuộc về ta nữa.""Vậy thì, hôm sau, thời điểm Bạch Tuyết đăng cơ, chính là lúc các ngươi thành hôn.""... !!""Phụ vương, người đang làm gì? Con không đồng ý! !""Bạch Tuyết, đây là thánh chỉ, không phải trưng cầu ý kiến của con... khụ khụ."Thấy quốc vương ho ra máu, Bạch Tuyết lập tức im lặng. Nàng cắn chặt môi, giúp ông lau đi."Tuy các ngươi kết nghĩa vợ chồng, nhưng thứ cần ngươi tuân thủ, chỉ là chi trách của một kỵ sĩ. Nếu tương lai Bạch Tuyết có người nó yêu thích, ngươi không có quyền can thiệp, cũng không có quan hệ gì tới ngươi."
"Vâng." Kỵ sĩ không phản bác."Phụ vương, người..." Sắc mặt công chúa cực kỳ phức tạp: "... Người biết rồi.""Ha ha, con nghĩ chút ít tiểu xảo của mẫu hậu có thể lừa gạt được ta sao?" Sắc mặt quốc vương dần dần tái đi, nhưng môi ông vẫn nở một nụ cười: "... Khi mẫu hậu con qua đời, ta đã nghĩ, có thêm nhiều nữ nhân cũng tốt. Không ngờ tới, khi con lớn lên, ta tưởng như đã gặp lại bà ấy. Mỗi lần nhìn thấy con, đau buồn trong lòng ta cũng vơi đi bớt.""...""Vương hậu có một cái gương. Nếu như ả hỏi, trên thế gian này, ai là người xinh đẹp nhất, đáp án khẳng định là con đi. Dù sao năm đó, nữ nhân khắp thiên hạ, nào có người đẹp hơn mẫu hậu của con ah.""...""Bạch Tuyết, có phải hiện tại phụ vương rất xấu không? Nhớ năm đó, ta cũng là một vương tử anh tuấn, rất xứng đôi với mẫu hậu con ah..."
"Không xấu, phụ vương, một chút cũng không xấu. Người trong lòng con vĩnh viễn là nam nhân anh tuấn nhất thế gian.""Ha ha... nghe vậy... ta rất cao hứng ah... Bạch Tuyết, phụ vương muốn ngủ một chút... cuối cùng ta cũng đợi được ngày gặp lại mẫu hậu của con...""Ân... phụ vương ngủ ngon. Thay con cùng vương đệ hỏi thăm mẫu hậu."...Lại nửa tháng trôi qua, vương quốc đại thắng, lãnh thổ đất nước nhờ đó mở rộng thêm một phần tư.Một tháng sau, công chúa Bạch Tuyết đăng cơ, trở thành nữ hoàng đầu tiên của vương quốc.Toàn dân một mảnh hân hoan, khắp chốn kết đèn mừng vui. Theo lời bách tính kinh thành, tân nữ hoàng mỹ mạo như hoa, phong hoa tuyệt đại.Nam nhân vương quốc bày tỏ, cho dù công chúa đã trở thành nữ hoàng, nàng vĩnh viễn là bạch nguyệt quang trong lòng chúng ta!
Một ngày sau khi đăng cơ, nữ hoàng đại hôn. Đối phương không phải thanh niên xuất thân danh gia vọng tộc, mà là một kỵ sĩ lạ lẫm vô danh.Người từng là vương tử, nay trở thành thân vương, đứng ra chủ trì hôn lễ.Theo lời người tham dự kể lại, vị điện hạ ôn nhu gần gũi trước kia, từ đầu đến cuối, mặt không có biểu tình, cũng chẳng nở nụ cười chúc phúc....Sau khi video kết thúc, trong phòng khách một mảnh im lặng.... Cái này rốt cuộc là thứ tà môn ngoại đạo loạn thất bát tao gì đây trời!!!Thợ săn đâu? Chú lùn đâu? Táo độc đâu? Hoàng tử đâu?Kịch bản công chúa Bạch Tuyết có phải thế này đâu a??
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me