Allboy X Aether Gi Fanfic Doan Van
Vào đêm trăng rằm soi sáng trên Bến Liyue, gió mang tới một thông điệp:Nhà lữ hành đã tìm thấy em gái mình.
Tiếng đặt tách xuống vốn sẽ vang lên trong căn phòng cao nhất của Vãng Sinh Đường đã không diễn ra. Bóng lưng lớn duy nhất khẽ run sau thông báo của 'gió'.
Một cỗ cảm xúc lạ xâm chiếm đáy lòng của vị cựu thần.
Lo lắng... bất an... muốn níu giữ...
Và sợ hãi - thứ cảm xúc vốn chẳng bao giờ có thể xuất hiện ở một vị Ma Thần đã thực thi nhiệm vụ chấp chính trần thế đã hơn 6000 năm.
Thời gian liệu có còn đủ cho sự dũng cảm để nói lên tiếng lòng?
---- ----- ---- - -- --- ----------- --- - ---------- --Trận chiến của Teyvat cùng Vực Sâu đã kết thúc với lời thề lập lại thành hoàng Khaerin'ah, viết nên dấu chấm hết cho trang lịch sử đối đầu tưởng chừng không có hồi kết giữa 2 phe trắng đen ấy. Cũng từ chiến thắng làm danh tiếng vang xa, nhà lữ hành đã hội ngộ cùng em gái mình. Thời gian đã điểm, giờ là lúc cậu chuẩn bị rời khỏi lục địa Teyvat này.Mấy tháng gần đây, nhà lữ hành màu nắng quen thuộc ấy đã tất bật chạy việc như chạy show quanh cả 7 đất nước cùng cả Thiên Đảo để nói lời chào tạm biệt cuối cùng tới những người đồng đội từng kề vai sát cánh. Ai cũng cảm thấy luyến tiếc khi nói lời chia tay – nhưng đó là nhiệm vụ của cậu, không ai có quyền ngăn cản nó.
Hắn cũng thấy bóng hình ấy chạy qua chạy lại Vãng Sinh Đường, nhưng đã không xuống tầng để gặp mặt mặc cho Nhà lữ hành đã hỏi về hắn tới ngàn lần.
Bởi hắn không biết... rốt cuộc bản thân phải dùng thứ cảm xúc gì để đối diện với cậu.
Bởi vốn đối diện với thực tại thôi... hắn đã không thể ngăn bản thân run lên lo sợ.Hắn sẽ tiễn người như cách bản thân tiễn biệt các bằng hữu cũ – mỉm cười nói lời tạm biệt...Hay bản thân sẽ ôm chặt lấy bóng hình ấy, van xin em hãy dừng lời chào tạm biệt...? Van xin em đừng đi tiếp, ở lại nơi đây...?
Suy nghĩ là thế, nó chưa bao giờ luôn là sự thật việc thật ta sẽ thực hiện. Thấy rằng ngày đi đã điểm, chuyến đi chào tạm biệt đã tới hồi kết – hắn cũng đành bước ra gặp cậu, chứ không để nhà lữ hành phải phí thời gian leo non lội biển tìm hắn nữa.---- ----- ---- - -- --- ----------- --- - ---------- --
Đứng trong trung tâm hàng năm luôn diễn ra buổi lễ Thỉnh Tiên, hắn ngước nhìn bầu trời trong xanh kia. Tâm trạng nâng tách trà trước mặt lên chẳng có, liệu hắn còn bình tĩnh được khi tiếng bước chân quen thuộc kia lại gần hắn?Hắn đã quen ngồi cùng cậu ôn lại những hoài niệm xưa cũ, quen cách nhìn cậu tá hỏa với những nhiệm vụ ủy thác chất đống trên tay cô đồng đội bên cạnh. Giờ cô đồng đội ấy đã tự giam mình trong phòng của Đường chủ Hu ngăn những giọt lệ không ngừng trước khi chia tay ánh dương ấy vĩnh viễn, hắn cũng chẳng cảm thấy khá khẩm hơn cô nhóc là bao.
Hôm nay, Nhà lữ hành đã để xõa mái tóc của mình – mặc cho gió thổi bay tới rối bời. Tóc mái của cậu cũng đã dài từ bao giờ, ngạc nhiên rằng thủ lĩnh Vực Sâu không khóc um lên vì nó dài ra. Thường thì cô nàng sẽ phụng phịu kiếm cây kéo cắt đi phần mái dài để cả 2 người có kiểu tóc hợp nhau, vì theo cô nàng thì thế mới là sinh đôi! Zhongli nhẹ cười, cậu vẫn luôn kể về cô ấy với hắn. Chỉ tiếc... giờ chẳng còn câu chuyện gia đình đồng đội nào mà 2 người còn kể được với nhau nữa.
Nhẹ đưa tay vén tóc mái của cậu lên, mắt hắn dịu dàng âu yếm hướng tới mình cậu. Nhưng Nhà lữ hành vẫn chẳng nhìn ra được sự dịu dàng ấy, cho rằng ánh mắt đó vẫn luôn hướng tới những bằng hữu bên cạnh hắn lúc chia ly: cô đơn và lưu luyến.- Tìm được ngài cũng là ngày cuối rồi... vô cùng xin lỗi...Aether nhẹ cất tiếng. Cậu thấy thật hối lỗi, dành nhiều thời gian cho các bằng hữu tới thế, vậy mà người cậu biết ơn nhiều nhất lại chỉ có vài ba phút ngắn ngủi nói chuyện. Nán lại dẫn Ei đi ăn dango tới 2 ngày, đàn hát với Venti tới 3 ngày, vậy mà...
- Không sao đâu, lỗi cũng tại bản thân tôi mà... (không có đủ dũng cảm để gặp em...)Zhongli rũ mắt xuống. Ngoảnh mặt quay đi, hắn thấy cay cay nơi đuôi mắt rồi đấy. Nếu nói tiếp bây giờ thì chỉ e là hắn sẽ khóc thật mất.- Hutao có kể rằng ngài có tâm tư khó nói, liệu... tôi có giúp được gì không?A... em vẫn tốt bụng tới thế, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác nếu họ gặp khó khăn.Lần này em có thể ở lại đây không? - Tâm tư của hắn đấy.- Không có gì nhiều. Chỉ là... lâu lâu lại nhớ tới kỷ niệm xưa cũ.Nắm chặt bàn tay lại, Zhongli hắn biết Aether là một nhóc hiểu chuyện. Cậu có lo lắng mà người kia không muốn nói rõ, cũng chỉ đành đứng sau quan tâm mà thôi.- Khi nào bạn mở cổng không gian?Nói vậy, hắn lại thấy đắng lòng nữa rồi.- Buổi chiều ngày hôm nay.- Vậy sao... chúc chuyến hành trình thuận lợi nhé. Mong rằng lần này 2 người bạn sẽ không bị chia tách nữa, bạn chịu đau khổ nhiều rồi.- Cảm ơn ngài!- Aether vui vẻ ngước nhìn bóng lưng kia, một khoảng im lặng kéo dài.- Tôi mời ngài một ly trà thanh tâm nhé?Coi như bù lại cho ngài ấy số thời gian đã dành cho các bằng hữu kia đi...- Bạn vẫn luôn là người mở lời đề nghị nhỉ? Nói là thế, hắn vẫn nương theo đề nghị của người kia.
Aether có chút ngạc nhiên. Thường ngày giữa 2 người họ luôn có nhiều câu hỏi cùng hoài niệm quá khứ để nói với nhau, nhưng hôm nay người kia im lặng tới kỳ lạ - dù hắn luôn là người mở chủ đề cho những cuộc trò chuyện.
Nhưng đó là chuyện riêng của người ta. Giờ cậu mà hỏi thì có là Vực Sâu cũng chẳng đủ chôn sự mất mặt của mình khi xen vào chuyện riêng tư của người khác.- Aether?Aether liền giật mình nhìn lên. Nhiệt độ mặt dần tăng, đang nói chuyện bình thường mà tự nhiên cậu lại rơi vào suy tư riêng trong buổi chia tay thì đúng là...Ngoảnh khuôn mặt đã nhuốm màu đỏ au đi, cậu nhanh đi theo ngài xuống quán.
Mà chẳng nhận ra ngài đã gọi tên cậu - một điều hiếm có.Nhưng với hắn, khi đã trong buổi chia tay có thể kéo dài mãi mãi này, chẳng còn gì là hiếm có nữa cả. Cỗ cảm xúc trong người hắn hỗn loạn là điều cực hiếm rồi, còn gì hiếm hơn được nữa?
Buổi trò chuyện cuối cùng, Aether có hỏi về mong muốn lớn nhất của hắn.Trầm ngâm nói rằng muốn gặp lại cố nhân, nhưng lòng hắn lại muốn nói lên lời khác.Hắn muốn cậu ở lại...Hắn muốn van nài cậu đừng mở cổng không gian, van nài đừng rời bỏ hắn, van nài đừng dừng cuộc nói chuyện này,van nài hãy ở cùng hắn suốt những năm tháng dài đằng đẵng phía trước...
...
Nhưng hắn không thể nói nên lời. Lời nói từ sâu trong lòng đã kẹt bởi những mảnh vỡ trái tim rải rác.
Bởi hắn biết rõ, cậu sẽ chẳng vì hắn mà ở lại nơi đây, bởi vốn hắn và cậu chẳng là gì quan trọng của nhau cả.
Vì thế, hắn sẽ chọn nói dối. Cậu đã vì mảnh đất này đau khổ nhiều lần, hắn chẳng muốn làm cậu khó xử chỉ vì cảm xúc riêng tư nữa. Hắn sẽ đành lòng khắc ghi mãi hình ảnh cuối cùng cậu mỉm cười với hắn trong cuộc trò chuyện này, khắc ghi nó thật sâu vào trong trái tim của hắn.- Mong rằng có phiêu lưu qua nhiều thế giới nữa, bạn vẫn luôn nhớ về Teyvat này. Luôn nhớ rằng, Teyvat này luôn chào đón bạn ghé thăm trở lại.
Xin em... đừng lướt qua kỷ niệm này như bao bằng hữu xưa của hắn...
- Thế giới này là nơi đầu tiên tôi dừng chân lâu hơn 1 năm mà. Chắc chắn rằng tôi sẽ không quên đâu, tôi hứa đấy! Aether mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn.- Liyue này luôn chào đón bạn trở về lần nữa.
Xin em... đừng lãng quên tôi...
Vậy là chấm hết rồi...?Quả nhiên rằng cho tới cuối... lúc mà những chuyện tình thường khởi đầu như trong những câu truyện cổ tích, lời yêu ấy vẫn chẳng thể nói ra với người...
Tiếng đặt tách xuống vốn sẽ vang lên trong căn phòng cao nhất của Vãng Sinh Đường đã không diễn ra. Bóng lưng lớn duy nhất khẽ run sau thông báo của 'gió'.
Một cỗ cảm xúc lạ xâm chiếm đáy lòng của vị cựu thần.
Lo lắng... bất an... muốn níu giữ...
Và sợ hãi - thứ cảm xúc vốn chẳng bao giờ có thể xuất hiện ở một vị Ma Thần đã thực thi nhiệm vụ chấp chính trần thế đã hơn 6000 năm.
Thời gian liệu có còn đủ cho sự dũng cảm để nói lên tiếng lòng?
---- ----- ---- - -- --- ----------- --- - ---------- --Trận chiến của Teyvat cùng Vực Sâu đã kết thúc với lời thề lập lại thành hoàng Khaerin'ah, viết nên dấu chấm hết cho trang lịch sử đối đầu tưởng chừng không có hồi kết giữa 2 phe trắng đen ấy. Cũng từ chiến thắng làm danh tiếng vang xa, nhà lữ hành đã hội ngộ cùng em gái mình. Thời gian đã điểm, giờ là lúc cậu chuẩn bị rời khỏi lục địa Teyvat này.Mấy tháng gần đây, nhà lữ hành màu nắng quen thuộc ấy đã tất bật chạy việc như chạy show quanh cả 7 đất nước cùng cả Thiên Đảo để nói lời chào tạm biệt cuối cùng tới những người đồng đội từng kề vai sát cánh. Ai cũng cảm thấy luyến tiếc khi nói lời chia tay – nhưng đó là nhiệm vụ của cậu, không ai có quyền ngăn cản nó.
Hắn cũng thấy bóng hình ấy chạy qua chạy lại Vãng Sinh Đường, nhưng đã không xuống tầng để gặp mặt mặc cho Nhà lữ hành đã hỏi về hắn tới ngàn lần.
Bởi hắn không biết... rốt cuộc bản thân phải dùng thứ cảm xúc gì để đối diện với cậu.
Bởi vốn đối diện với thực tại thôi... hắn đã không thể ngăn bản thân run lên lo sợ.Hắn sẽ tiễn người như cách bản thân tiễn biệt các bằng hữu cũ – mỉm cười nói lời tạm biệt...Hay bản thân sẽ ôm chặt lấy bóng hình ấy, van xin em hãy dừng lời chào tạm biệt...? Van xin em đừng đi tiếp, ở lại nơi đây...?
Suy nghĩ là thế, nó chưa bao giờ luôn là sự thật việc thật ta sẽ thực hiện. Thấy rằng ngày đi đã điểm, chuyến đi chào tạm biệt đã tới hồi kết – hắn cũng đành bước ra gặp cậu, chứ không để nhà lữ hành phải phí thời gian leo non lội biển tìm hắn nữa.---- ----- ---- - -- --- ----------- --- - ---------- --
Đứng trong trung tâm hàng năm luôn diễn ra buổi lễ Thỉnh Tiên, hắn ngước nhìn bầu trời trong xanh kia. Tâm trạng nâng tách trà trước mặt lên chẳng có, liệu hắn còn bình tĩnh được khi tiếng bước chân quen thuộc kia lại gần hắn?Hắn đã quen ngồi cùng cậu ôn lại những hoài niệm xưa cũ, quen cách nhìn cậu tá hỏa với những nhiệm vụ ủy thác chất đống trên tay cô đồng đội bên cạnh. Giờ cô đồng đội ấy đã tự giam mình trong phòng của Đường chủ Hu ngăn những giọt lệ không ngừng trước khi chia tay ánh dương ấy vĩnh viễn, hắn cũng chẳng cảm thấy khá khẩm hơn cô nhóc là bao.
Hôm nay, Nhà lữ hành đã để xõa mái tóc của mình – mặc cho gió thổi bay tới rối bời. Tóc mái của cậu cũng đã dài từ bao giờ, ngạc nhiên rằng thủ lĩnh Vực Sâu không khóc um lên vì nó dài ra. Thường thì cô nàng sẽ phụng phịu kiếm cây kéo cắt đi phần mái dài để cả 2 người có kiểu tóc hợp nhau, vì theo cô nàng thì thế mới là sinh đôi! Zhongli nhẹ cười, cậu vẫn luôn kể về cô ấy với hắn. Chỉ tiếc... giờ chẳng còn câu chuyện gia đình đồng đội nào mà 2 người còn kể được với nhau nữa.
Nhẹ đưa tay vén tóc mái của cậu lên, mắt hắn dịu dàng âu yếm hướng tới mình cậu. Nhưng Nhà lữ hành vẫn chẳng nhìn ra được sự dịu dàng ấy, cho rằng ánh mắt đó vẫn luôn hướng tới những bằng hữu bên cạnh hắn lúc chia ly: cô đơn và lưu luyến.- Tìm được ngài cũng là ngày cuối rồi... vô cùng xin lỗi...Aether nhẹ cất tiếng. Cậu thấy thật hối lỗi, dành nhiều thời gian cho các bằng hữu tới thế, vậy mà người cậu biết ơn nhiều nhất lại chỉ có vài ba phút ngắn ngủi nói chuyện. Nán lại dẫn Ei đi ăn dango tới 2 ngày, đàn hát với Venti tới 3 ngày, vậy mà...
- Không sao đâu, lỗi cũng tại bản thân tôi mà... (không có đủ dũng cảm để gặp em...)Zhongli rũ mắt xuống. Ngoảnh mặt quay đi, hắn thấy cay cay nơi đuôi mắt rồi đấy. Nếu nói tiếp bây giờ thì chỉ e là hắn sẽ khóc thật mất.- Hutao có kể rằng ngài có tâm tư khó nói, liệu... tôi có giúp được gì không?A... em vẫn tốt bụng tới thế, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác nếu họ gặp khó khăn.Lần này em có thể ở lại đây không? - Tâm tư của hắn đấy.- Không có gì nhiều. Chỉ là... lâu lâu lại nhớ tới kỷ niệm xưa cũ.Nắm chặt bàn tay lại, Zhongli hắn biết Aether là một nhóc hiểu chuyện. Cậu có lo lắng mà người kia không muốn nói rõ, cũng chỉ đành đứng sau quan tâm mà thôi.- Khi nào bạn mở cổng không gian?Nói vậy, hắn lại thấy đắng lòng nữa rồi.- Buổi chiều ngày hôm nay.- Vậy sao... chúc chuyến hành trình thuận lợi nhé. Mong rằng lần này 2 người bạn sẽ không bị chia tách nữa, bạn chịu đau khổ nhiều rồi.- Cảm ơn ngài!- Aether vui vẻ ngước nhìn bóng lưng kia, một khoảng im lặng kéo dài.- Tôi mời ngài một ly trà thanh tâm nhé?Coi như bù lại cho ngài ấy số thời gian đã dành cho các bằng hữu kia đi...- Bạn vẫn luôn là người mở lời đề nghị nhỉ? Nói là thế, hắn vẫn nương theo đề nghị của người kia.
Aether có chút ngạc nhiên. Thường ngày giữa 2 người họ luôn có nhiều câu hỏi cùng hoài niệm quá khứ để nói với nhau, nhưng hôm nay người kia im lặng tới kỳ lạ - dù hắn luôn là người mở chủ đề cho những cuộc trò chuyện.
Nhưng đó là chuyện riêng của người ta. Giờ cậu mà hỏi thì có là Vực Sâu cũng chẳng đủ chôn sự mất mặt của mình khi xen vào chuyện riêng tư của người khác.- Aether?Aether liền giật mình nhìn lên. Nhiệt độ mặt dần tăng, đang nói chuyện bình thường mà tự nhiên cậu lại rơi vào suy tư riêng trong buổi chia tay thì đúng là...Ngoảnh khuôn mặt đã nhuốm màu đỏ au đi, cậu nhanh đi theo ngài xuống quán.
Mà chẳng nhận ra ngài đã gọi tên cậu - một điều hiếm có.Nhưng với hắn, khi đã trong buổi chia tay có thể kéo dài mãi mãi này, chẳng còn gì là hiếm có nữa cả. Cỗ cảm xúc trong người hắn hỗn loạn là điều cực hiếm rồi, còn gì hiếm hơn được nữa?
Buổi trò chuyện cuối cùng, Aether có hỏi về mong muốn lớn nhất của hắn.Trầm ngâm nói rằng muốn gặp lại cố nhân, nhưng lòng hắn lại muốn nói lên lời khác.Hắn muốn cậu ở lại...Hắn muốn van nài cậu đừng mở cổng không gian, van nài đừng rời bỏ hắn, van nài đừng dừng cuộc nói chuyện này,van nài hãy ở cùng hắn suốt những năm tháng dài đằng đẵng phía trước...
...
Nhưng hắn không thể nói nên lời. Lời nói từ sâu trong lòng đã kẹt bởi những mảnh vỡ trái tim rải rác.
Bởi hắn biết rõ, cậu sẽ chẳng vì hắn mà ở lại nơi đây, bởi vốn hắn và cậu chẳng là gì quan trọng của nhau cả.
Vì thế, hắn sẽ chọn nói dối. Cậu đã vì mảnh đất này đau khổ nhiều lần, hắn chẳng muốn làm cậu khó xử chỉ vì cảm xúc riêng tư nữa. Hắn sẽ đành lòng khắc ghi mãi hình ảnh cuối cùng cậu mỉm cười với hắn trong cuộc trò chuyện này, khắc ghi nó thật sâu vào trong trái tim của hắn.- Mong rằng có phiêu lưu qua nhiều thế giới nữa, bạn vẫn luôn nhớ về Teyvat này. Luôn nhớ rằng, Teyvat này luôn chào đón bạn ghé thăm trở lại.
Xin em... đừng lướt qua kỷ niệm này như bao bằng hữu xưa của hắn...
- Thế giới này là nơi đầu tiên tôi dừng chân lâu hơn 1 năm mà. Chắc chắn rằng tôi sẽ không quên đâu, tôi hứa đấy! Aether mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn.- Liyue này luôn chào đón bạn trở về lần nữa.
Xin em... đừng lãng quên tôi...
Vậy là chấm hết rồi...?Quả nhiên rằng cho tới cuối... lúc mà những chuyện tình thường khởi đầu như trong những câu truyện cổ tích, lời yêu ấy vẫn chẳng thể nói ra với người...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me