Allcap Em Be Cua 30 Anh Trai
Hoàng Đức Duy - sinh viên năm thứ 3 của khoa âm nhạc ứng dụng, trường Đại Học Thăng Long. Sinh viên với thứ hạng xuất sắc, điểm số hoàn hảo và khi kết thúc những ngày tháng sinh viên, em sẽ tham gia giới nghệ sĩ hoặc trở thành một người có đam mê với âm nhạc và bắt đầu ra mắt các sản phẩm âm nhạc của mình. Nhưng từ lâu, các sản phẩm của em đều đã được đăng tải trên mạng xã hội và các fan hâm mộ thì đông không kém bất kỳ nghệ sĩ trẻ nào. Em phía trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ tới mức người khác không thể không ngoái nhìn. Anti dù có đông cỡ nào thì cũng không thể bắt bẻ được em vì phía sau em là cả một lãnh địa đen tôi.
Đức Duy mặc dù bề ngoài mỉm cười nhưng sâu trong tâm trí em, cả cơ thể lẫn linh hồn đều đã bị trói buộc với một thế giới mà chẳng ai dám bước vào - Mafia. Chuyện phải quay ngược về năm em còn học cấp 3, cái khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ nhất của em. Là một đứa trẻ với niềm đam mê âm nhạc vô bờ bến, em mạnh dạn tham gia một cuộc thi sáng tác âm nhạc để trau dồi kinh nghiệm. Em đã gặp 1 người, chàng trai đã thay đổi cả cuộc đời em - Nguyễn Quang Anh.
Quang Anh là một ông trùm trong cái xã hội đen, hắn ta cũng có một niềm đam mê với âm nhạc nhưng chẳng có một nghệ sĩ nào dưới trướng hắn đạt được tới thứ âm nhạc mà hắn muốn xem. Chẳng một kẻ nào làm thỏa mãn được hắn cho tới khi hắn gặp em. Ánh dương nhỏ bé của hắn - Hoàng Đức Duy.
Ngày hôm đó, Đức Duy gặp Quang Anh với tư cách là thí sinh và ban tổ chức. Hắn là nhà đầu tư cho cuộc thi, dù những năm trước các nhà vô địch đều sẽ hoạt động dưới danh nghĩa là nghệ sĩ công ty của hắn. Mọi sự đầu tư của hắn đều dành cho họ nhưng từ khi thấy em, hắn biết em chính là viên ngọc quý mà hắn cần dồn hết mọi công sức để mài dũa rồi. Dưới ánh mắt của hàng vạn người, Quang Anh kéo Đức Duy rời khỏi cuộc thi sau khi đưa chức quán quân cho em.
Em mất tích tận 1 tháng, nhưng khi em quay lại, em như trở thành một con người khác. Dù em vẫn vui vẻ cười đùa nhưng sâu thẳm trong con tim em...nó đã thay đổi.
Đức Duy nằm trên chiếc giường rộng lớn, cả căn phòng sa hoa lộng lẫy, ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà được trạm khắc tuyệt đẹp. Chẳng cần biết giá trị thật cũng nhận ra chủ nhân của căn nhà là một người giàu tới khó tin. Tấm chăn trên người em rơi xuống, thân thể trắng trẻo xuất hiện với những vết hôn xanh tím tới chói mắt. Em mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào làm phiền em vô cùng. Duy khó chịu quay người né tránh đi ánh mặt trời.
"Duy, em dậy chưa vậy?" Giọng nói trầm ấm vang lên phá tan sự yên bình của căn phòng.
"Để em yên đi mà." Đức Duy khó chịu kéo chăn lên quá đầu.
Quang Anh diện bộ vest đen lịch lãm, không đeo cà vạt, sơ mi trong mở 2 khuy, một người đàn ông quyến rũ trong mắt phái nữ. Nhìn thôi cũng thèm khát. Đức Duy trước kia sẽ đánh giá hắn là một người thành đạt với cơ ngơi trong tay. Với hắn, tiền bạc chẳng phải là vấn đề, chỉ cần hắn muốn thì cái gì cũng đều có thể mua. Nhưng sau khi rơi vào tay hắn, em mới biết bản thân đánh giá hắn quá thấp đi. Hắn chẳng như vẻ bề ngoài chút nào.
"Sao vậy? Hôm qua anh hành em quá sao?" Quang Anh tiến tới hôn lên cái má bầu bĩnh của em đầy yêu thương.
"Còn không phải sao? Chỉ là trò chuyện với Đăng Dương một chút thôi mà anh lôi em hành tới sáng. Giờ còn muốn gì nữa đây?" Đức Duy cọc cằn mắng hắn. Nhưng trong mắt Quang Anh, em như một đứa trẻ đáng yêu đang giận dỗi mà thôi.
"Chẳng phải đã nói là đừng nhìn ai khác ngoài anh sao?"
"Anh còn như vậy nữa là em sang nhà cụ Luân đấy." Nhắc tới Song Luân, hắn cũng có đôi phần sợ hãi đi.
"Được được...em thắng." Quang Anh chịu thua.
Hôm nay Đức Duy và Quang Anh được mời tham gia buổi ra mắt phim. Cả hai xuất hiện với danh nghĩa là đại diện công ty và là bạn bè của người làm phim. Chủ nhân đình đám không ai khác chính là anh Trấn Thành. Vì có khá nhiều việc cần giải quyết nên anh mới đánh thức em sớm như vậy. Duy makeup trong dáng ngồi đáng yêu, hai chân co lên ôm vào ngực, dưới đất là đôi dép thỏ bông với màu hồng vô cùng bắt mắt. Vừa ăn vừa make, bên cạnh là Quang Anh tận tình đút từng miếng kimpap cho em. Đức Duy ngoài việc tận hưởng ra thì chẳng cần đụng tay vào bất cứ điều gì.
Cả hai lên công ty trước, hắn vào họp còn em có thể vào phòng riêng của nghệ sĩ để nghỉ ngơi. Em còn tính ngủ một chút thì cánh cửa mở ra. Cô gái với bộ váy đỏ lấp lánh hằm hằm tiến vào, vừa nhìn thấy em đã ngán ngẩm không muốn để tâm nhưng cô ta thì không như vậy. Đức Duy đứng thẳng người, em chuẩn bị hỏi cô ta tới đây có chuyện gì thì bàn tay thục nữ của đối phương đã đáp lên gương mặt em một cái thật mạnh.
"Chát." Đức Duy tròn mắt nhìn cô ta đầy kinh ngạc.
"Tất cả là tại mày. Từ khi mày xuất hiện, Quang Anh đã không còn đầu tư cho tao nữa. Mày đúng là một cục đá rác rưởi mà."
"Chát..." Lần này là một cú tát giáng thẳng xuống mặt cô ta khiến cả thân thể yếu đuối kia ngã sấp xuống sàn.
"Má nó...đau đấy nha bà chị." Đức Duy xoa xoa bên má đỏ ửng. Lát nữa hắn quay lại mà thấy mặt em sưng thì chết mất.
"Mày..."
"Hah...cũng là ca sĩ như nhau. Vậy mà từ khi cô debut còn chẳng có nổi 1 bài hit. Trong khi tôi debut sau cô đã có trên 5 bài hit, xếp đầu bảng xếp hạng trên mọi nền tảng nghe nhạc. Cô nói xem người ta nhìn vào cũng biết là nên đầu tư cho ai rồi." Đức Duy khinh thường nhìn xuống cô ta.
"Còn không phải do mày lấy hết ekip à?"
"Sao cơ? Có cận thì cũng phải thấy mờ mờ chứ. Toàn bộ bài nhạc đều là tôi tự làm. Có sự góp tay của ekip sao?" Cô ta á khẩu không biết nói gì tiếp, chỉ biết căm phẫn nhìn em.
"Nhìn cái đéo gì? Vô dụng thì nhận là vô dụng đi. Cô tốt nhất là nên đổi nghề làm diễn viên phim nóng đi. Đó không phải là việc cô thích làm nhất à?"
Em bé láo xinh của Quang Anh không kiêng nể mà kéo tay cô ả ném ra ngoài, còn lôi trợ lý của cô ta ra trách mắng chẳng biết ý mà để nghệ sĩ của mình làm phiền người khác.
"Làm công ăn lương của công ty thì làm cho đúng với giá trị đồng tiền. Ở đây không nuôi kẻ vô dụng." Đức Duy nói xong liền đóng sầm cửa ngay trước mặt hai người kia.
"Đúng là phiền phức mà." Duy cáu kỉnh thở dài một câu xong chèo lên ghế sofa chuẩn bị tận hưởng giấc ngủ mới.
Đức Duy mặc dù bề ngoài mỉm cười nhưng sâu trong tâm trí em, cả cơ thể lẫn linh hồn đều đã bị trói buộc với một thế giới mà chẳng ai dám bước vào - Mafia. Chuyện phải quay ngược về năm em còn học cấp 3, cái khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ nhất của em. Là một đứa trẻ với niềm đam mê âm nhạc vô bờ bến, em mạnh dạn tham gia một cuộc thi sáng tác âm nhạc để trau dồi kinh nghiệm. Em đã gặp 1 người, chàng trai đã thay đổi cả cuộc đời em - Nguyễn Quang Anh.
Quang Anh là một ông trùm trong cái xã hội đen, hắn ta cũng có một niềm đam mê với âm nhạc nhưng chẳng có một nghệ sĩ nào dưới trướng hắn đạt được tới thứ âm nhạc mà hắn muốn xem. Chẳng một kẻ nào làm thỏa mãn được hắn cho tới khi hắn gặp em. Ánh dương nhỏ bé của hắn - Hoàng Đức Duy.
Ngày hôm đó, Đức Duy gặp Quang Anh với tư cách là thí sinh và ban tổ chức. Hắn là nhà đầu tư cho cuộc thi, dù những năm trước các nhà vô địch đều sẽ hoạt động dưới danh nghĩa là nghệ sĩ công ty của hắn. Mọi sự đầu tư của hắn đều dành cho họ nhưng từ khi thấy em, hắn biết em chính là viên ngọc quý mà hắn cần dồn hết mọi công sức để mài dũa rồi. Dưới ánh mắt của hàng vạn người, Quang Anh kéo Đức Duy rời khỏi cuộc thi sau khi đưa chức quán quân cho em.
Em mất tích tận 1 tháng, nhưng khi em quay lại, em như trở thành một con người khác. Dù em vẫn vui vẻ cười đùa nhưng sâu thẳm trong con tim em...nó đã thay đổi.
***
Đức Duy nằm trên chiếc giường rộng lớn, cả căn phòng sa hoa lộng lẫy, ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà được trạm khắc tuyệt đẹp. Chẳng cần biết giá trị thật cũng nhận ra chủ nhân của căn nhà là một người giàu tới khó tin. Tấm chăn trên người em rơi xuống, thân thể trắng trẻo xuất hiện với những vết hôn xanh tím tới chói mắt. Em mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào làm phiền em vô cùng. Duy khó chịu quay người né tránh đi ánh mặt trời.
"Duy, em dậy chưa vậy?" Giọng nói trầm ấm vang lên phá tan sự yên bình của căn phòng.
"Để em yên đi mà." Đức Duy khó chịu kéo chăn lên quá đầu.
Quang Anh diện bộ vest đen lịch lãm, không đeo cà vạt, sơ mi trong mở 2 khuy, một người đàn ông quyến rũ trong mắt phái nữ. Nhìn thôi cũng thèm khát. Đức Duy trước kia sẽ đánh giá hắn là một người thành đạt với cơ ngơi trong tay. Với hắn, tiền bạc chẳng phải là vấn đề, chỉ cần hắn muốn thì cái gì cũng đều có thể mua. Nhưng sau khi rơi vào tay hắn, em mới biết bản thân đánh giá hắn quá thấp đi. Hắn chẳng như vẻ bề ngoài chút nào.
"Sao vậy? Hôm qua anh hành em quá sao?" Quang Anh tiến tới hôn lên cái má bầu bĩnh của em đầy yêu thương.
"Còn không phải sao? Chỉ là trò chuyện với Đăng Dương một chút thôi mà anh lôi em hành tới sáng. Giờ còn muốn gì nữa đây?" Đức Duy cọc cằn mắng hắn. Nhưng trong mắt Quang Anh, em như một đứa trẻ đáng yêu đang giận dỗi mà thôi.
"Chẳng phải đã nói là đừng nhìn ai khác ngoài anh sao?"
"Anh còn như vậy nữa là em sang nhà cụ Luân đấy." Nhắc tới Song Luân, hắn cũng có đôi phần sợ hãi đi.
"Được được...em thắng." Quang Anh chịu thua.
Hôm nay Đức Duy và Quang Anh được mời tham gia buổi ra mắt phim. Cả hai xuất hiện với danh nghĩa là đại diện công ty và là bạn bè của người làm phim. Chủ nhân đình đám không ai khác chính là anh Trấn Thành. Vì có khá nhiều việc cần giải quyết nên anh mới đánh thức em sớm như vậy. Duy makeup trong dáng ngồi đáng yêu, hai chân co lên ôm vào ngực, dưới đất là đôi dép thỏ bông với màu hồng vô cùng bắt mắt. Vừa ăn vừa make, bên cạnh là Quang Anh tận tình đút từng miếng kimpap cho em. Đức Duy ngoài việc tận hưởng ra thì chẳng cần đụng tay vào bất cứ điều gì.
Cả hai lên công ty trước, hắn vào họp còn em có thể vào phòng riêng của nghệ sĩ để nghỉ ngơi. Em còn tính ngủ một chút thì cánh cửa mở ra. Cô gái với bộ váy đỏ lấp lánh hằm hằm tiến vào, vừa nhìn thấy em đã ngán ngẩm không muốn để tâm nhưng cô ta thì không như vậy. Đức Duy đứng thẳng người, em chuẩn bị hỏi cô ta tới đây có chuyện gì thì bàn tay thục nữ của đối phương đã đáp lên gương mặt em một cái thật mạnh.
"Chát." Đức Duy tròn mắt nhìn cô ta đầy kinh ngạc.
"Tất cả là tại mày. Từ khi mày xuất hiện, Quang Anh đã không còn đầu tư cho tao nữa. Mày đúng là một cục đá rác rưởi mà."
"Chát..." Lần này là một cú tát giáng thẳng xuống mặt cô ta khiến cả thân thể yếu đuối kia ngã sấp xuống sàn.
"Má nó...đau đấy nha bà chị." Đức Duy xoa xoa bên má đỏ ửng. Lát nữa hắn quay lại mà thấy mặt em sưng thì chết mất.
"Mày..."
"Hah...cũng là ca sĩ như nhau. Vậy mà từ khi cô debut còn chẳng có nổi 1 bài hit. Trong khi tôi debut sau cô đã có trên 5 bài hit, xếp đầu bảng xếp hạng trên mọi nền tảng nghe nhạc. Cô nói xem người ta nhìn vào cũng biết là nên đầu tư cho ai rồi." Đức Duy khinh thường nhìn xuống cô ta.
"Còn không phải do mày lấy hết ekip à?"
"Sao cơ? Có cận thì cũng phải thấy mờ mờ chứ. Toàn bộ bài nhạc đều là tôi tự làm. Có sự góp tay của ekip sao?" Cô ta á khẩu không biết nói gì tiếp, chỉ biết căm phẫn nhìn em.
"Nhìn cái đéo gì? Vô dụng thì nhận là vô dụng đi. Cô tốt nhất là nên đổi nghề làm diễn viên phim nóng đi. Đó không phải là việc cô thích làm nhất à?"
Em bé láo xinh của Quang Anh không kiêng nể mà kéo tay cô ả ném ra ngoài, còn lôi trợ lý của cô ta ra trách mắng chẳng biết ý mà để nghệ sĩ của mình làm phiền người khác.
"Làm công ăn lương của công ty thì làm cho đúng với giá trị đồng tiền. Ở đây không nuôi kẻ vô dụng." Đức Duy nói xong liền đóng sầm cửa ngay trước mặt hai người kia.
"Đúng là phiền phức mà." Duy cáu kỉnh thở dài một câu xong chèo lên ghế sofa chuẩn bị tận hưởng giấc ngủ mới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me