TruyenFull.Me

[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh Trai

Em bé xíu

WendyAlyna

Vì không biết tới bao giờ mới trở về hình dáng cũ, thay vì lo lắng thì Duy lại rất tận hưởng cảm giác được chiều chuộng như em bé đúng nghĩa đen. Em là em bé thật. Đôi tay bé tẹo mũm mĩm hết nắm rồi thả để chắc rằng tay em đang là tay em bé. Bé con ngồi trên sofa tự nhìn ngắm đôi tay mình hết hơn 10p rồi mà chẳng có dấu hiệu chán. Em còn giơ chân lên để so sánh hai tay hai chân nữa chứ. Quang Anh đứng trong nhà bếp nhìn ra mà bật cười, anh không bỏ qua cơ hội, lập tức rút điện thoại ra quay chụp lại cảnh em bé ngoan tự ngồi chơi một mình không phiền tới ai. Ngồi bên cạnh em còn là chú Cừu bông to hơn em một chút. 


"Bạn Cừu ơi, tớ bé hơn bạn Cừu rồi nè." Đức Duy quay qua ôm lấy Cừu bông rồi nằm vật xuống ghế. Cả cơ thế tròn ủm của em đồ xuống tấm nệm ghế ôm ái. 


"Trời ơi. Dễ thương quá." Quang Anh bịt miệng để ngăn bản thân bị cảnh trước mắt làm cho gục ngã. 


Quả thật, Đức Duy quay về lúc 5 tuổi đáng yêu chết đi được, mập mạp, tròn tròn, mềm mềm, dễ thương tới mức nhìn một cái thôi là muốn lao vào véo má, ôm ôm trong lòng. Quang Anh đi tới bế bổng em lên đặt vào lòng ngồi. Nhóc con đang vui vẻ với bạn Cừu thì bị người khác phá đám. Ngơ ngác quay ra thì nhìn thấy Quang Anh yêu dấu của mình. Ánh mắt long lanh nhìn anh như đang chuẩn bị xin một cái gì đó. 


"Quang Anh ơi..." Cái giọng làm nũng khiến anh chỉ biết u mê mà bất chấp đáp ứng. 


"Ơi bé." 


"Bé muốn đi chơi. Anh cho bé đi chơi nha." 


"Vậy bé muốn đi đâu?" 


"Tất nhiên là..." 


Hiện tại, Quang Anh nhìn chằm chằm vào cổng sự kiện nơi mà em đã chọn. Nơi này vậy mà lại là một công viên giải trí dành cho trẻ em. Nhóc con hôm nay được anh chuẩn bị cho một bộ quần áo thể thao vô cùng thoải mái với áo phông quần lửng, còn đeo thêm cặp kính râm. Hai anh em tự tin bước vào khu trò chơi với muôn vàn điều đón chờ. 


Rất nhanh, trên mạng xã hội với vô vàn bài đăng phát hiện Rhyder đưa một đứa trẻ tới khu vui chơi. Anh đi một mình, không mang theo trợ lý, rất nhiều người bắt đầu đoán mò liệu đứa trẻ đó có mối quan hệ gì với idol đang trên đà đi lên là anh. 


"Cháu trai? Em trai? Hay là con trai?" Quang Anh thở dài hạ điện thoại xuống. 


Đức Duy lúc này từ trên xe điện được anh nhân viên đỡ xuống sau khi đã chơi xong. Em lon ton chạy tới ôm chầm lấy Quang Anh, hồi nhỏ em thích nhất là tới khu vui chơi để được đi xe điện va chạm, với cái tính trẩu tre của mình thì không khó khi nhìn thấy cảnh em ôm cua đá số oanh tạc cả khu trò chơi làm người ta nhìn mà khiếp vía. 


"Cho em nước đi anh." Đức Duy đưa hai tay ra trước mặt, em hí hửng nhận lấy bình nước siêu nhân từ tay Quang Anh. 


Em nhỏ leo lên ngồi bên cạnh anh nghỉ ngơi. Dáng vẻ ngây thơ tận hưởng khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái, điện thoại đút lại vào túi. Anh đứng dậy bế bổng em nhỏ lên, nở một nụ cười thật tươi, không ngại ngần cởi luôn cả khẩu trang của cả hai anh em. 


"Ơ anh?" Duy còn đang thắc mắc thì Quang Anh đã mỉm cười thơm lên đôi má phấn nộn của em một cái chụt thật kêu. 


"Hôm nay để anh đưa em đi chơi thật vui nhé." Quang Anh nói. Tất nhiên Đức Duy dạ một cái thật to và để anh bế đi chơi tất cả các trò chơi. 


Nhà ma, tàu lượn siêu tốc, cưỡi ngựa, cưỡi đà điểu, đạp vịt,... Đức Duy được Quang Anh cho tận hưởng hết một lượt sau đó lại chạy tới mấy cái máy gắp thú để thử thách bản thân. Mấy trò gắp thú bị Quang Anh trổ tài kiếm được kha khá, người ta sợ không làm ăn được liền dúi vào tay hai anh em hai con gấu bông đắt nhất để hai người thôi không chơi nữa. Chơi chán rồi tới ăn, Duy không ngại ngần mà gọi quá trời đồ trong menu, từ bánh mặn tới bánh ngọt em đều gọi mỗi thứ 1 cái. Oanh tạc cả cái menu của quán. 


Mấy đứa trẻ nhìn thấy trên bàn em quá trời đồ ăn liền liếc nhìn muốn nhỏ dãi. Em biết mình ăn không hết nên có gói mang về, phần còn lại em đem chia cho các bạn nhỏ khác trong quán, còn đem tặng cho các cô chú quét dọn trong khu vui chơi nữa. 


Giữa lúc hai người đang vui vẻ với cây kem trên tay, một nhóm người từ đâu xông tới, Quang Anh vội vã đứng dậy định bế Đức Duy lên thì đã bị người ta chen vào. Em nhỏ còn đang ngồi trên ghế ngay lập tức đã bị đẩy một cái té ngửa sang một bên. Hội fan vây lấy Quang Anh mà chẳng để tâm tới một bé con nhỏ xíu bên cạnh đang buồn bã nhìn cây kem dưới đất. 


"Bé ơi...." Quang Anh vội vã đẩy các fan sang một bên một cách lịch sự rồi đỡ lấy Duy đang ngồi bệt dưới đất. 


"Quang Anh ơi....em làm rơi kem rồi...hic hic...em chưa ăn xong mà...huhu..." Đức Duy hai mắt ngấn lệ nhìn anh đầy về uất ức. Đôi má của em cũng vì khóc mà đỏ ửng lên đáng thương, miệng mếu máo nói không ra tiếng. Ai nhìn vào cũng cảm thấy bản thân vừa làm tổn thương một tiểu thiên thần. 


"Bé ơi...bọn chị mua lại cho em cây khác nhé. Bé đừng khóc mà..." Các bạn fan thấy em khóc liền mềm nhũn cả tim ra, vài người vội vã chạy tới tủ kem vơ đại mấy chục cái đem tới cho em. Loại nào cũng có, đặc biệt là vị dâu tây luôn. 


Bé con trên tay Quang Anh được các chị tặng quá trời kem liền hai mắt sáng rực ôm lấy đống kem lạnh vào lòng mà tận hưởng vị ngọt ngào này. Quang Anh bất lực nhưng vẫn bế em trên tay thật cẩn thận, một tay cầm túi kem để em có thể rảnh tay mà ăn. Lúc này, nhìn em nhỏ cười xinh mới khiến các bạn fan thả lỏng mà thở ra một hơi nhẹ nhõm. 


Các bạn fan biết mình quá đà nên cùng nhau xin lỗi hai anh em. Cũng không xin chữ ký nữa mà chỉ xin được chụp cùng một tấm ảnh. Và tất nhiên, em cũng được các chị lịch sự xin chụp ảnh cùng với một bịch bánh để hối lộ. Rất nhanh, Duy đã chụp xong với mọi người và trời thì đã ngả tối. Tới giờ bạn nhỏ phải về nhà ròi. 


Ngồi trên xem Đức Duy vui vẻ lướt điện thoại xem mấy tấm hình mình và Rhyder chụp chung với các fan, nhìn chỗ nào cũng thấy em như con trai của anh vậy. Em vui vẻ dùng acc chính của mình share lại bài đăng về trang cá nhân của mình, còn theo dòng Caption: "Nhìn giống nhau thế nhỉ?" 


Quang Anh nhìn em vui vẻ như vậy cũng tò mò mà ghé vào coi thử. Phát hiện em nhỏ lại nghịch ngợm nhưng anh cũng không quá để tâm mà còn a dua theo để lại một cái icon suy tư. 


"Các fan chắc lại tưởng đó là con trai anh đó." Đức Duy cười hì hì trêu chọc anh. 


"Anh cũng mong sau này có một đứa con vừa giống anh...mà cũng vừa giống em đấy." Quang Anh cúi thấp xuống thì thầm vào tai khiến Đức Duy nghe xong đỏ bừng lập tức né xa anh nhất có thể. Em lại chẳng dám lên tiếng vì trên taxi còn có tài xế. Nói câu nào là bắt bài câu đó nên tốt nhất là nên im lặng. 


"Quang Anh đáng ghét, về nhà em không thèm ngủ với anh nữa."  Nói như vậy thôi, chứ thiếu anh thì sao mà em ngủ nổi, tại quen mùi anh mất rồi còn đâu. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me