TruyenFull.Me

[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh Trai

Ngoại truyện: Em còn có bọn anh mà

WendyAlyna

Concert ATSH đã đi vào kế hoạch tổ chức, nhìn danh sách các bài hát được trình diễn, cả thảy 30 anh trai ai cũng có phần, Duy cũng vui vẻ vì lâu rồi em mới đứng trên sân khấu lớn với hàng ngàn khán giả như vậy. Nhưng mặc dù em nằm trong top 16 mà số lượng bài hát em trình diễn chỉ vẻn vẹn 3 bài, trong đó là 2 bài liên quân và theme song diễn chung với tất cả các anh và No far no star, ngoài ra em chỉ có thể ngồi dưới nhìn các anh cháy trên sân khấu.


"Chương trình có nhầm không vậy? Tại sao Captain lại chỉ diễn có 3 bài thôi vậy?" Rhyder lên tiếng, anh tức giận đi tới chỗ Ban tổ chức muốn chất vấn. 


"Nếu để bài các bài khác có Captain lên thì sức lực của các anh trai khác sẽ bị bào mòn tới mức hộc máu đó. Chúng tôi đã tính toán hết rồi." Một người trong ban tổ chức mặc dù không muốn nhưng sự thật tàn nhẫn như vậy. 


"Quả thực nếu diễn các bài của Captain thì các anh trai khác sẽ bị bào mòn sức lực rồi." Issac đau đớn nhìn đứa em út mà mọi người hết lòng cưng chiều đang đứng một góc. 


"Em thực sự ổn với mọi chuyện sao?" Rhyder đi tới, em nở một nụ cười tươi như ánh sáng mùa hè. 


"Em không sao mà." Duy vỗ vai Rhyder để anh nguôi đi cơn giận. Nếu hỏi Duy có hài lòng hay không thì chắc chắn là không rồi, em cũng bỏ ra rất nhiều công sức để được công nhận mà. 


Sau khi người của ban tổ chức rời đi, Rhyder đi tới chỗ Captain đang ngồi, anh im lặng ngồi xuống ghế, anh dang tay ra. Captain bỗng trở thành Hoàng Đức Duy xà vào lòng anh nức nở, em ấm ức lắm. Tại sao mọi nỗ lực của em lại bị phủ nhận như vậy? Tại sao lại đẩy em xuống như vậy chứ? Em bật khóc thành tiếng, em biết như vậy là ích kỷ nhưng em cũng muốn được yêu thương hơn mà. Bài hát của em mang quá nhiều năng lượng, nếu diễn trọn bộ các bài YOU, SOS, Anh em gọi là có mặt ngay thì người gục sẽ là các anh của em mất. 


"Không sao đâu, mọi chuyện ổn mà." Rhyder cũng uất ức thay cho em. Công sức bỏ ra so với anh không hề thua kém. 


Ngày hôm đó, Đức Duy được các anh trai thi nhau an ủi, các anh em tập trung lại hết ở phòng em để ăn chơi trước khi bước vào những buổi tập luyện không hồi kế từ sáng tới tối. Mặc dù các anh trai vừa phải đi phỏng vấn, show và sự kiện nhưng rảnh ra một chút là tới phòng tập để cùng nhau chuẩn bị cho concert. 


Rhyder vừa kết thúc show đã vội chạy ngược về phòng tập mặc dù bây giờ là 10h tối. Vừa mở cửa bước vào đã thấy ồn khủng khiếp khi mà Captain đứng một bên liên tục làm trò để cụ Sinh để ý tới mình nhưng sau đó là ăn một trái bơ to đùng. Duy dỗi giống con nít lắm, toàn nắm góc áo xong lủi thủi cúi mặt đi chỗ khác. 


"Cụ Luân lại bơ bé Cap nữa rồi kìa." Tage nói làm Song Luân vội vàng quay lại thấy gương mặt giận dỗi bĩu môi của em bé. Anh vội đi tới ôm em dỗ dành. 


"Thôi mà, anh xin lỗi." Song Luân ôm em dỗ dành nhưng Captain dỗi rồi không chơi với cụ nữa đâu, em vùng vằng nhưng anh Sinh khỏe quá ôm em cứng ngắc. 


"Không chơi với cụ nữa, cụ buông em ra." Cái giọng con nít của em làm các anh chị dance nghe mà thấy cưng dễ sợ, các chị toàn cười thôi. 


"Em bé lại dỗi rồi, anh Sinh nên bị đá ra ngoài." Atus đi tới lôi cổ Song Luân muốn đá ông anh mình ra ngoài thật. 


Captain vùng ra rồi chạy thẳng ra phía Rhyder, em ào vào ôm lấy anh làm nũng, cái gương mặt tỏ ra đáng thương của em làm anh không kìm lòng được mà ôm mặt em hun hun vài cái vào má cho đã thèm. Đức Phúc đi tới dí cái tờ lyris vào mặt Rhyder ngăn cho anh tiếp tục làm cái trò thiếu liêm sỉ. 


Hôm diễn ra concert, em đã gặp sự cố ngay trên sân khấu, theo biên đạo em sẽ chạy tới sau cú lộn nào của Rhyder nhưng em đã lao ra rất nhanh không kịp phanh lại mà ngã về phía trước, tay em đã trực tiếp chà sát với sàn sân khấu, sau đó ngón út của em đã bị pháo gắn trên đàn của mình bắn trúng, ngón tay bỏng rát đau đớn tới chảy máu nhưng em không quan tâm, đã đứng ở đây rồi thì tuyệt đối em sẽ đứng tới phút cuối cùng. Màn trình diễn No far no star là cách duy nhất em để lại dấu ấn của chính mình ở concert lần này. Em bỏ mặc nỗi đau mà cháy hết mình trên sân khấu cùng các anh em. 


Sau khi lùi vào hậu trường, em vội chạy theo staff để được xử lý vết thương, vừa thấy các anh chị stylist em đã vội vàng xin lỗi vì đã làm dơ trang phục nhưng các anh chị lại chẳng quan tâm điều đó. 


"Trang phục thì quan trọng gì, mau cầm máu đi." Chị stylist vội túm tay em ngồi xuống ghế để lấy dụng cụ y tế. Em đau lắm, đau muốn phát khóc cơ nhưng em sẽ không khóc đâu. 


"Em không sao mà." Rhyder đau đớn nhìn em mỉm cười nhưng anh cũng chẳng thể dừng lại lúc này được, anh còn tới 6 bài trình diễn nữa cơ. 


Các chị staff vội vàng giúp các anh em khác thay đổi trang phục cho phần trình diễn nên đành phải để em một mình. Rhyder đi tới ôm lấy Captain, thế giới quá tàn nhẫn với em nhỏ của anh rồi nhưng sẽ không sao đâu vì em còn có anh ở đây mà. 


"Để anh làm nốt phần của em nhé. Đừng lo, em còn có anh mà." Captain dụi đầu vào bụng Rhyder để cảm nhận mùi bạc hà lần cuối rồi đi cùng chị trợ lý dẫn tới vị trí nghỉ ngơi. 


Đi qua chỗ các fan, mọi người vừa gọi vừa hỏi thăm tay em. Hóa ra em vẫn được yêu quý tới vậy, em vẫn vui vẻ mỉm cười vẫy tay chào các bạn không để lộ một chút cảm xúc đau đớn nào. Lên tới vị trí đặc biệt dành cho nghệ sĩ, em bất ngờ trông thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó đang đứng chờ em ở cuối hành lang. 


"Hey, Nghịch tử." Bray vẫy tay chào em, sau đó là các anh em trong Underdog lần lượt đi ra. 


"Mọi người." 


"Diễn tốt lắm, Captain. Nhóc ác vẫn cháy như ngày nào." DT đi tới khoác vai, xoa đầu em nhỏ. 


"Được đấy chứ." 24k Right vỗ vai em. 


"Tay ổn không đó, trông đau nha." Lor để ý tới ngón tay đang rỉ máu của em. 


"Captain nhõng nhẽo đi, bọn anh cho phép mà." Double 2T nói, Huỳnh Công Hiếu ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. 


"Nhóc con, làm tốt lắm. Nhìn con hiphop lắm." Bray xoa đầu em, ánh mắt của anh chất chứa bao nhiêu tự hào cho thằng nhóc đầu đỏ nhà mình. 


"Tương lai mày còn dài, còn nhiều sân khấu chào đón, cố lên." Hiếu khoanh tay đứng một bên. 


"Mày còn The Underdog mà nhóc, em vẫn còn bọn anh mà." 


"Bố Bụt...huhu." Em lao vào lòng Bray òa khóc, các anh em đứng xung quanh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thằng nhóc này cũng chịu khóc rồi. 


p/s: Tôi không có gì để nói về chap này của mình vì nó không thực tế nhưng tôi vẫn muốn viết vì tôi ghét em bé nói "không sao", tôi mong thế giới sẽ dịu dàng với em bé của tôi hơn. Nếu các bác ủng hộ tôi với tư cách là một độc giả thì mong các bác cũng sẽ ủng hộ em bé Captain bằng cả trái tim. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me