Alldeku Mung Em Ve Nha Izuku
_ Đây... là gì vậy ạ?Nhìn chồng vở 19 quyển được All Might và Aizawa bê vào lớp, cả lớp không khỏi khó hiểu, chưa kể nét chữ trên bìa vở vô cùng quen thuộc._ Mỗi người hãy bước lên và tìm quyển vở có ghi tên mình... Đây là món quà chia tay mà nhóc Midoriya nhờ thầy gửi cho mấy đứa. Thầy nghĩ là nhóc ấy sẽ để lại vài lời nhắn cho mấy đứa qua những quyển vở này...19 thành viên của lớp 1-A không khỏi bất ngờ, đồng tử mở lớn. Món quà chia tay? Từ cậu? Cậu đã làm nó từ khi nào? Cậu đã biết trước về cái chết của mình sao? Từng người bọn họ bước tới chồng vở, tay họ chạm vào nét chữ trên bìa mà đau xót. A! Tự dưng tay run quá, sống mũi cũng cay nữa. Run run mở ra trang đầu tiên của quyển sổ, từng nét chữ nắn nót hiện lên trên trang giấy trắng." Nếu cậu đang đọc dòng này thì chắc tớ đã không còn đó nữa rồi nhỉ? Vì thời gian có hạn nên tớ chỉ có thể nhắn lại với cậu mấy dòng này thôi. Chắc đây là lần cuối tớ được trò chuyện với cậu rồi..."A! Chết thật chứ! Sao tầm nhìn cứ nhoè đi thế? Là nước sao? Không được! Không được khóc! Nhỡ nước mắt rớt trúng quyển sổ rồi làm nhăn giấy hay nhoè mực thì sao? Nó là kỉ vật cậu để lại cho họ, nhất định phải giữ thật kỹ.Từng ấn tượng lần đầu gặp mặt, từng kỷ niệm vui buồn tuổi học trò rồi tới cả phân tích về tính cách, cách học tập, mẹo học tập, mẹo cải thiện trí nhớ đều có. Tới một trang thì thấy bản phác thảo trang phục chiến đấu, gợi ý phụ kiện, phân tích năng lực, điểm mạnh điểm yếu, gợi ý cách khắc phục, gợi ý chiêu thức, gợi ý cách vận dụng năng lực... Tất cả đều được cậu viết vô cùng chi tiết..." Khi cậu đọc tới đây không biết cậu sẽ nghĩ gì nhỉ? Có lẽ tớ không thể tự tay viết tiếp cuốn sổ này nữa. Những gì cậu làm từ bây giờ tới sau này, những chiêu thức cậu nghĩ ra, những cuộc chiến, những vất vả sau này tớ không thể sánh vai cùng cậu vượt qua nhưng tớ mong là cuốn sổ này sẽ không kết thúc chỉ bằng nét chữ của tớ. Đây sẽ là lời nhắn cuối cùng của tớ tới cậu. Dù chỉ là một thời gian ngắn, dù cậu có ghét tớ hay không đi chăng nữa, tớ vẫn luôn quý trọng cậu và tất cả thành viên của lớp 1-A từ tận đáy lòng."*Tách* Tí tách*Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống. Gì vậy chứ? Cái gì mà "lần cuối trò chuyện với chúng" tớ chứ?! Nếu là trò chuyện thì bọn tớ phải được đáp lại lời cậu nói chứ?! Giờ cậu đi rồi bọn tớ biết tìm ai để trả lời đây? Cái gì mà "ghét cậu" chứ?! Tất cả mọi người đều yêu quý cậu mà! Tại sao?! Tại sao? Tại sao... Đến cuối cùng... Đến tận phút cuối... Cậu vẫn là người bảo vệ chúng tớ cơ chứ? Trong khi bọn tớ còn chẳng dám nói ra quan điểm của bản thân, trong khi bọn tớ còn không động viên cậu lấy một câu trong lúc cậu khó khăn, thậm chí còn không nhìn thẳng vào cậu... Tại sao cơ chứ?_Này, All Might... Từ giờ... Ông định làm gì?Bakugo chậm rãi hỏi, cổ họng hắn cứ nghẹn ứ. Chết tiệt! Hắn muốn nắm cổ áo cậu, đấm cậu một cú thật đau, rồi nói cậu ngu ngốc. Vì cái gì đến cùng vẫn không hề ghét hắn dù chỉ một chút? Hắn đâu phải con người biết quan tâm như những gì cậu viết đâu? Hắn là kẻ khốn nạn đã đánh đập cậu thậm tệ, thậm chí còn xui cậu tự tử cơ mà!All Might im lặng. Từ giờ sẽ làm gì à? Tương lai xa thì ông chưa biết nhưng có một việc ông buộc phải làm xong trong tối nay. Ông phải minh oan cho học trò của ông. Không làm được thì cái danh biểu tượng hoà bình coi như vứt vào thùng rác. _ Tối nay, lúc 7h, hãy bật TV, kênh tin tức, thầy sẽ nhờ người mở một cuộc họp báo. Là bắt nguồn của mọi chuyện, thầy sẽ tự tay kết thúc nó..._______________________________ _'...Cảm ơn vì đã tổ chức cuộc họp báo này. Những điều tôi muốn nói trong cuộc họp ngày hôm nay liên quan đến Midoriya Izuku, học sinh lớp 1-A của cao trung UA.'_'Có phải ngài đến để đính chính thông tin vụ một học sinh ăn cắp năng lực của ngài?'_'Vâng, điều đầu tiên, tôi xin khẳng định rằng thông tin năng lực của tôi bị đánh cắp là hoàn toàn sai! Midoriya Izuku hoàn toàn vô tội.' Từng tiếng xôn xao tới từ phía phóng viên, tiếng chụp ảnh tách tách, tiếng sột soạt của giấy bút vang lên không ngừng. Đây quả là tin giật gân béo bở cho giới báo chí._'Vậy tại sao ngài không thể dùng năng lực?'_' Về chuyện đó, vào năm năm trước, tôi đã bị thương nặng và nó ảnh hưởng rất lớn tới thể lực của tôi, sức khỏe tôi giảm sút từng ngày và giờ như các vị đã thấy, cơ thể gầy gò của tôi không đủ khả năng sử dụng năng lực để tiếp tục ra ngoài kia chiến đấu với tội phạm nữa.'_'Vậy là học sinh Midoriya Izuku kia không hề liên quan tới chuyện này? Vậy nguyên nhân từ đâu mà cậu ta lại có được năng lực trong khi trước đó rõ ràng cậu ta vô năng?'_ ' Việc đó có thể gọi là phép màu. Đó là vào kì sát hạch của UA. Vào những phút cuối của bài kiểm tra cậu nhóc Midoriya dù chưa kiếm được một điểm nào đã liều mình lao về phía con robot 0 điểm khổng lồ để cứu một thí sinh không thể di chuyển ở gần đó. Có lẽ vì mong muốn cứu người mà năng lực của cậu ấy đã bộc phát, vì không có thời gian để thích nghi nên cậu ấy đã liên tục bị thương nặng sau mỗi lần sử dụng năng lực. Nếu mọi người có xem kì hội thao năm nhất thì chắc mọi người đã biết đến cậu nhóc tóc xanh rêu chiến đấu đến gãy nát cánh tay...'_ 'Tôi biết là nhiều người vẫn nghi ngờ nhóc ấy, có người vẫn nghi rằng nhóc ấy có liên quan tới tội phạm, nhưng hãy lắng nghe tôi nói, tôi có đủ chứng cứ để chứng minh nhóc ấy vô tội...' Màn hình lớn tại đại lộ cũng đang chiếu buổi họp báo, thu hút ánh nhìn của những người đứng chờ đèn đỏ và cả những quán xá cũng mở cuộc họp báo lên. Mọi nơi đều xuất hiện tin tức về cuộc họp._'Midoriya Izuku không hề dính líu tới tội phạm, tôi xin khẳng định điều đó. Trước đó, tôi không biết các vị lấy thông tin từ đâu để nghi ngờ nhóc ấy nhưng nó đã khiến cho gần như cả xã hội quay lưng với nhóc ấy, đến cả học sinh trong trường cũng trở nên xa cách với nhóc ấy. Nhóc ấy chỉ còn mẹ là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất nhưng rồi người mẹ đáng kính ấy đã bị tai nạn và không qua khỏi. Đúng vào lúc nhóc Midoriya yếu lòng nhất, đám tội phạm đã đánh hơi thấy miếng mồi ngon, chúng đã dụ dỗ em ấy vào con đường tội lỗi. Trong lúc bế tắc, chỉ cần một cánh tay đưa ra, con người ta sẽ cố sống cố chết nắm lấy. Nhưng Midoriya Izuku thì khác, nhóc ấy đã chơi lũ tội phạm một vố thật đau, nhờ thông tin em ấy cung cấp mà bọn tôi mới có thể tập kích được chúng và làm hao mòn lực lượng của chúng. Và vì thế, lũ tội phạm đã trả đũa. Ngày hôm qua, Midoriya Izuku đã bị liên minh tội phạm sát hại!'_'Tôi biết để học sinh bị tội phạm hãm hại là lỗi của nhà trường nhưng trước đó, tất cả chúng ta cần nhìn lại bản thân. Chúng ta đã đẩy em ấy tới ranh giới. Chính chúng ta đã để mất một anh hùng mẫu mực có tương lai sáng lạn. Các học sinh của UA, hãy khắc ghi lỗi lầm này thật sâu vào lòng để không bao giờ phạm phải sai lầm khiến cho người bạn, người đồng đội của mình phải đơn phương chống lại những chông gai ngoài kia. Tôi xin hết.' All Might đứng dậy, cúi chào trước ống kính.
_______________________________ Cùng lúc ấy, tại cao trung UA, kí túc xá lớp 1-A ồn ào bất thường. _ Này! Trả lời đi chứ?! Mấy người đã ở cùng cậu ấy suốt mà?! Tại sao lại không tin tưởng cậu ấy?! Tại sao lại để cậu ấy phải chết?! Shinso Hitoshi, cậu học sinh lớp 1-C với năng lực tẩy não, đã chạy từ kí túc xá lớp mình sang tận kí túc xá lớp 1-A để hỏi rõ mọi chuyện. Midoriya Izuku, người con trai anh lấy làm động lực để phấn đấu đã chết? Anh không thể chấp nhận! Sao lại nhanh như thế? Mới tuần trước anh còn thấy cậu ấy tới trường mà? Cậu đi rồi thì anh luyện tập ngày đêm để vào khoa anh hùng làm gì cơ chứ? Nước mắt đã rơi từ lúc nào, tại sao không ai trả lời câu hỏi của anh chứ? Chết tiệt! Tại sao... Tại sao lúc đó anh không đến bắt chuyện với cậu chứ? Nếu lúc đó anh giữ cậu lại thì có lẽ cậu ngày mai vẫn mỉm cười và chào anh. Chết tiệt! Tại sao... Tại sao đã nhìn thấy nụ cười gượng gạo cô đơn ấy rồi mà anh vẫn có thể im lặng bỏ qua vậy? Lúc đó anh đã nghĩ gì chứ? "Để lát nữa hỏi thầy Aizawa"? Tại sao không hỏi trực tiếp cậu cơ chứ?! Nếu anh lúc đó anh không hèn nhát đến độ không hỏi thăm được một câu ra hồn thì có lẽ mọi chuyện đã khác..._______________________________ *Choang* Chiếc cốc rơi xuống và vỡ tan. Cậu nhóc tóc đen đứng như trời trồng, đồng tử co lại. Nó không dám tin những gì nó nghe được. Anh hùng của nó bị sát hại? Giống như bố mẹ nó? Tại sao chứ? Trong khi cậu là người xoá bỏ định kiến về anh hùng của cậu... Cậu cho nó thấy anh hùng tuyệt vời đến thế nào vậy mà... Cậu lại bị hại chết... Nếu... Nếu như cậu không làm anh hùng thì... _Kota. Kota! KOTA!! Tiếng gọi của người dì lôi nó về thực tại, mắt nó ngập nước, nó ôm chầm lấy dì nó mà khóc. Nó còn chưa kịp khoe đôi giày màu đỏ mới mua, nó còn định sau này, sau khoảng 10 năm nữa, nếu cậu có trở thành giáo viên của một học viện anh hùng nào đó thì có tận ngoài đảo hẻo lánh, điểm sát hạch có bắt buộc là 100 điểm tuyệt đối nó cũng cố sống cố chết thi vào. Cậu không còn thì nó làm anh hùng làm gì?__________End chap___________ Tui trở lại rồi nè. Sau khi viết xong chương tui chợt nhận ra là 10 chương rồi mới xong mở đầu, lạy chúa Chuyện là gần đây tui hốt thêm 2 bé thụ nữa mọi người ạ. 1. Asahina Takt (Takt op. Destiny)
Dễ thương thế này mà không có chồng thì phí đúng không mọi người.
2. Ange Yuki ( Visual prison)
https://www.youtube.com/watch?v=e0VRtRYoEuo
Xem cái op đi, mọi người sẽ thấy em nó dễ thương ra saoBạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me