TruyenFull.Me

Alldeku Mung Em Ve Nha Izuku

Lần này tui cho các bạn lướt mỏi tay luôn, cho bõ công chờ 4 tháng. Gần 9000 từ của người ta chứ ít gì.

______________________________
Đỏ. Đỏ rực. Thật giống ngày hôm ấy...

_Kirishima-kun... Kirishima-kun... Kirishima-kun!

Tiếng gọi làm tôi giật mình hồi thần lại, quay đầu về nơi tiếng gọi phát ra. Xanh lục bảo. Đôi mắt xanh lục bảo tràn ngập ý cười nhìn về phía tôi. Chỉ có một người tôi biết có đôi mắt này. Midoriya Izuku.

_ Cậu nghĩ gì mà tâm hồn treo ngược cành cây thế? Nếu tớ không gọi chắc cậu đứng đó tới tối luôn.

   Cậu dắt tay tôi qua ngã tư vắng lặng không một bóng người như một người anh lớn dắt tay một đứa trẻ qua đường, vừa đi vừa trêu chọc tôi vài câu. Dù bị trêu nhưng với giọng nói dịu dàng như đùa duyên thế kia tôi thấy vừa ngượng ngùng vừa bối rối.

   Người dừng lại khi cả hai đã đứng trên vỉa hè, nụ cười ấm áp vẫn nở trên môi. Tôi không biết nên trả lời thế nào, đành ậm ừ bịa đại một lý do:

_...À thì... Tại... Hoàng hôn đẹp quá nên...

Người không vạch trần lý do ngớ ngẩn của tôi mà chỉ cười cười hùa theo

_Đúng là đẹp thật nhỉ? Đỏ rực như màu tóc của cậu ấy!

Người ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn. Rồi tôi chợt tự hỏi: "Bầu trời phản chiếu qua đôi mắt người trông như thế nào?" Tôi nghĩ vậy và tôi nhìn vào đôi mắt người. Sắc đỏ của ánh hoàng hôn phủ lên gò má, mái tóc người một màu đỏ cam rực rỡ, còn đôi mắt người là sự pha trộn độc đáo giữa xanh lục và đỏ, nhưng màu đỏ trong mắt người thật khác với tôi, nó rực rỡ và tươi đẹp hơn, giống như người trân trọng mọi thứ trên thế giới vậy...

*Tách*

Khi tôi nhận ra thì bản thân đã lôi máy ra chụp một bức. Có lẽ tôi nên hỏi mấy bạn nữ mẹo chụp ảnh, chứ cảnh đẹp mà không biết chụp cũng thành xấu.

Tôi và người đi qua từng con phố, vẫn là con đường từ trường ra ga tàu mà mọi ngày tôi vẫn đi, nhưng hôm nay, tôi mong nó dài ra một chút, để tôi được bên người lâu hơn một chút...

Thế nhưng dù con đường có dài ra, bước chân có cố tình chậm lại thì đi mãi cũng phải đến nơi cần đến.

'Tàu đang tiến vào ga, quý khách vui lòng đứng sau vạch kẻ vàng để giữ an toàn.'

_A! Tàu của tớ tới rồi! Tớ đi trước nhé!

Người vội bước đi, bỏ lại tôi phía sau... Tôi vẫn muốn bên người thêm chút nữa, tôi muốn ngăn những bước chân ấy lại một chút... Thế nhưng bước chân người lại lướt đi nhanh tới vậy! Tôi chỉ biết dõi theo bóng người...

"Không sao cả... Không sao cả... Ngày mai mình sẽ gặp lại cậu ấy..."

Tôi tự nhủ như vậy, cố kìm nén cảm giác nhộn nhạo và thứ cảm xúc không biết tên lại.

A! Cậu ấy sắp lên tàu rồi... Nếu mình giữ cậu ấy lại thì cậu ấy có ở lại không?

'Tàu đang rời ga, quý khách vui lòng đứng sau vạch vàng để đảm bảo an toàn.'

Tôi cứ do dự, chần chừ mãi, đến khi nhận ra thì người đã đi mất rồi... Tôi cứ chần chừ, tới khi quyết định thì đã quá trễ... Tất cả những gì tôi cần làm là gọi người hoặc níu tay người lại, và sau đó người sẽ ở lại với tôi, tôi có thể chắc chắn điều đó... Nhưng tôi không đủ can đảm để cất tiếng gọi người...

Đoàn tàu lăn bánh, mặt đất trượt đi chậm rãi, tàu đã dời ga, bỏ lại tôi phía sau... Tôi cứ đứng đó, sống mũi cay cay, tôi chẳng rõ thứ cảm xúc này là gì, nó tạp nham đủ loại nhưng tôi chắc chắn trong đó có sự bất lực. Tôi cứ đứng đó, nhìn theo đoàn tàu, không gian cứ tối dần, tối dần, thế rồi, chẳng còn gì cả, chỉ có tôi đứng đó với khoé mắt đỏ hoe và những giọt nước mắt.

"Đừng khóc nữa... Đừng khóc nữa..."

Tôi cố gạt đi từng giọt nước mắt. Tôi không rõ thứ cảm xúc khiến tôi khóc, nhưng tôi biết lý do. Tôi không muốn người rời đi. Thật thảm hại! Khóc như một đứa trẻ trong khi tôi hoàn toàn có thể gọi tên người và nói với người rằng tôi không muốn người đi. Việc đó hoàn toàn trong tầm tay nhưng tôi chẳng dám làm. Tôi chẳng dám bước qua vạch vàng an toàn kia mà giữ tay người lại... Thật hèn nhát!

Không gian chỉ còn một màu đen kịt, rồi vụn vỡ...

Tôi tỉnh dậy trên chiếc giường của mình.

Lại là giấc mơ ấy... Đã là lần thứ bao nhiêu? Tôi không biết nữa... Nó bắt đầu từ khi nào? Không nhầm thì là khoảng tháng 11. Cứ tầm vài ngày đến một tuần tôi sẽ lại mơ thấy giấc mơ ấy. Giấc mơ ấy không hẳn là ác mộng, cũng không phải một giấc mơ hạnh phúc trọn vẹn. Giấc mơ ấy có tôi, có người, có con đường, có đèn giao thông chuyển màu, có hoàng hôn rực rỡ, có tấm ảnh, có nụ cười của người, có ga tàu, có thông báo của nhà ga khi tàu sắp đến hoặc rời ga, có vạch kẻ vàng an toàn, có màn đêm, có giọt nước mắt, và có sự hèn nhát của tôi...

*Cốc! Cốc!*

_Kirishima! Dậy chưa bro?

Tiếng gọi của Kaminari kéo tôi khỏi những dòng suy nghĩ, chắc cậu ấy gọi vì không thấy tôi dưới sảnh.

_Kirishima? Mọi người định lát nữa đi mua vài thứ chuẩn bị cho học kì mới đấy! Nếu cậu muốn đi cùng thì dậy đi nhé!

_Ừ! Tớ dậy ngay đây!

Tôi nhanh chóng ra khỏi phòng và chạy theo Kaminari, sau kì thực tập mùa đông, cậu ấy đã trưởng thành không ít, năng lực cũng phát triển đáng kể, cậu ấy chính là người vực dậy tinh thần của cả lớp khi Midoriya mất tích, cậu ấy cố gắng làm mấy trò ngớ ngẩn, bốc phét rồi bông đùa viển vông để mọi người có thể cười, nhưng tôi biết, bên trong cậu ấy cũng không thật sự vui vẻ.

_Sắp đi học rồi mà vẫn ngủ nướng thế có khi mai lại quen giấc ngủ đến quên trời đất đấy!

Cậu ấy trêu tôi. Tôi cũng chỉ biết cười trừ đáp lại:

_Nào có? Tớ dậy lâu rồi, chẳng qua chưa muốn rời giường thôi. Kỳ nghỉ đông(**) của cậu thế nào?

_Ừm... Bình thường thôi, chẳng có gì đặc sắc lắm... A! Nhưng mà quẻ năm mới của tớ là Trung Cát* đấy!

_Uầy! Ghê ta, của tớ là Tiểu Cát, quẻ của cậu nói gì thế?

_Nó bảo tớ sẽ gặp được người cần gặp và có quý nhân phù trợ đấy! Nghe quá đã luôn đúng không?

_Nhất bạn rồi nhé!

Tán gẫu có mấy câu mà đã xuống đến sảnh, mọi người đều chuẩn bị ăn sáng cả rồi, còn mỗi mình lạc loài.

_Ô! Dậy rồi à, Kirishima? Cậu mấy tuổi rồi mà phải để người khác gọi mới chịu dậy thế? 10 tuổi à?

Cậu bạn băng dính - Sero Hanta buông lời trêu chọc tôi. Chà! Đúng là anh em tốt có khác, mới sáng ra đã cà khịa nhau rồi!

_Chà! Thế thì học lực của Sero-senpai đây chỉ ngang một đứa nhóc tiểu học sao? 10 tuổi mà học tới năm nhất cao trung, kiểu này chắc chắn mai sau em sẽ làm rạng danh đất nước với trí tuệ siêu việt này...

Đừng tưởng đây không biết khịa lại nhá, anh với chú đều là kẻ cắp gặp bà già thôi!

_Mới đầu năm mà hai cậu sung quá ha! Kirishima-kun, mau vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng nào, sắp muộn giờ rồi!

Lớp trưởng Iida Tenya ngăn hai chúng tôi lại trước khi chúng tôi đứng đó và đấu khẩu cả buổi như hai thằng trẻ trâu. Nhìn qua thì là cà khịa nhau như gây sự nhưng cả hai đều không có ý xúc phạm đối phương, đã là anh em tốt thì phải cà khịa thật đau, anh em đồng chí mà sống với nhau tử tế quá là không được.

_Ủa mà Bakugo đâu?

Ngó quanh mà không thấy bản mặt quạu đeo và quả đầu vàng choé, anh bạn thích khẩu nghiệp đó mà ngủ nướng thì điêu quá.

_Bakugo đi luyện tập từ sớm rồi, cậu ấy bảo có chuyện cần giải quyết nên không đi cùng.

Đấy! Con nhà người ta thì thức sớm tập luyện, mình thì ngủ đến mức để bạn lên gọi, có lỗi với bố mẹ quá:))

_À mà mọi người định đi đâu? Mấy khu phố gần đây? Hay là trung tâm thương mại?

_Sắp vào học kì mới rồi, chắc đi đâu đó xa hơn chút ha? Chơi nốt buổi trước khi trở lại guồng quay công việc.

_Ý hay đấy!

_A! Phải rồi! Đến Shibuya đi!

_Được đấy! Tán thành!

_Quyết định thế nhé! Nhiệm vụ hôm nay là càn quét khu vực Shibuya!

_______________________________

'Tàu đang tiến vào ga, quý khách vui lòng đứng sau vạch kẻ vàng để giữ an toàn.'

A! Lại là thông báo ấy... Mình đã nghe nó bao nhiêu lần rồi nhỉ? Vẫn là vạch kẻ vàng an toàn ấy, mình đã đứng trước nó bao lần rồi? Tại sao mình lại không dám bước qua nó? Mình... Đang do dự vì cái gì?

_Kirishima! Bộ cậu không định xuống à? Tính đi thêm chuyến nữa hay gì?

Tôi giật mình dứt khỏi mấy suy nghĩ vu vơ mà ậm ừ đáp lại. Dạo gần đây gần đây giấc mơ về người ấy xuất hiện thường xuyên hơn, cùng với đó, tôi cũng nhìn ra được vài thứ trong giấc mơ ấy. Mỗi lần giấc mơ ấy xuất hiện lại là một Midoriya Izuku khác, không phải khác về ngoại hình mà là tính cách. Giống như là mỗi lần miêu tả một khía cạnh con người cậu ấy vậy. Có lần cậu ấy nở một nụ cười tinh nghịch và vô tư nhảy chân sáo như một đứa trẻ, có lần cậu lại ngâm nga một giai điệu nào đó và bước lên những vũng nước đọng lại sau cơn mưa, khiến chúng bắn lên tung toé, có lần cậu lại ngượng ngùng bối rối như một người dễ ngại, có lần cậu lại huyên thuyên về anh hùng và năng lực suốt cả chặng đường... Nhưng dù là Midoriya nào đi nữa thì người vẫn chia tay tôi tại ga tàu, những bước chân lướt đi thật nhanh, tôi không kịp giữ tay người lại, chỉ biết đứng dõi theo bóng người. Thế rồi tôi lại chỉ biết đứng đó khóc như một đứa trẻ bị bỏ lại. Dù tôi đã cố gắng bao nhiêu lần, nước mắt vẫn cứ rơi... Tôi thật sự muốn hét thật to, rằng "người đừng đi"...

_Ủa? Kaminari đâu?

Quay đi quay lại, lơ đãng mấy giây mất luôn thằng bạn, phố mua sắm ở Shibuya vừa rộng vừa đông biết đường nào mà tìm? Ngó ngang ngó dọc một hồi, cuối cùng cũng thấy. Kaminari bị tụt lại mãi phía sau, tận chỗ ngã tư mà cả đám đi qua 5 phút trước. Cậu ấy đang làm gì vậy? Sao cậu ấy cứ nhìn chằm chằm sang phía bên kia đường vậy? Bộ có chị gái hợp gu bên đấy hay gì à?

_Kaminari! Cậu đứng đó làm gì thế?

Lúc này, anh bạn tóc vàng kia mới giật mình chạy tới. Rốt cuộc cậu ấy nhìn gì bên đó vậy? Bên kia đường chỉ có vài tiệm tạp hóa, tiệm ảnh, tiệm đồ gia dụng với dòng người tấp nập thôi chứ có gì đâu? Hay cậu ấy có hứng với tranh ảnh? Mà thích thì cứ vào thôi, sao lại đứng nhìn như trời trồng thế?

_Có gì ở đó mà cậu nhìn chằm chằm vậy, Kaminari? Có chị gái xinh xinh nào đứng đó à?

Cậu bạn đầu tím với năng lực bóng dính và ngoại hình thấp bé như một đứa trẻ nhưng tâm hồn lại chứa mấy thứ đầu độc trẻ em, Mineta Minoru lên tiếng.

_À... Không có gì đâu... Chắc tớ nhìn nhầm thôi...

_Nhìn nhầm gì mà ngẩn người 5 phút không rời mắt thế?

_Không có gì đâu, đi thôi!

Cậu ấy bỗng dưng bước đi thật nhanh, bỏ lại ba người chúng tôi phía sau với cả tá câu hỏi.

_Oi! Đợi chút đã Kirishima, Kaminari!

Trong một thoáng, hình như tôi đã thấy ánh mắt của cậu ấy đượm buồn, hình như nắm tay cậu ấy nắm chặt tới rỉ máu, cậu ấy cứ cúi gằm mặt mà đi. Dù đã bắt kịp cậu ấy nhưng có vẻ như hỏi thăm cậu ấy mấy câu "cậu có ổn không" hay gì đó tương tự không phải lựa chọn tốt. Đôi khi câch thể hiện sự quan tâm tốt nhất không đến từ việc hỏi thăm, có những lúc, sự quan tâm đơn giản là để một ai đó tựa lưng vào, lắng nghe tâm sự, hoặc đơn giản là ở bên cạnh người ấy đến khi tâm trạng người ấy ổn hơn, chẳng cần nói gì cả, chỉ cần như vậy. Nghĩ vậy, tôi nắm cổ tay Kaminari kéo vào một cửa tiệm manga.

_Muốn mua quyển nào thì cứ mua đi, không đủ tiền thì tớ góp cho đủ, hôm trước cậu mua nhầm tập 20 bộ Bleach trong khi mới đọc đến tập 18 đúng không? Lần này nhớ mua đấy. Tý xong tớ mua đồ uống cho, cả mấy phụ kiện cho trang phục của cậu nữa, xoã đi... Xoã nhưng nhớ giữ chút tình thương cho ví của tớ bạn nhá!

_ "Một người bạn tốt"

Sero và Mineta âm thầm giơ ngón cái với Kirishima khi thấy anh bạn tóc đỏ chỉ ra 2000 yên*** để mua manga và đồ uống cho người bạn thân. 2000 yên là số tiền không nhỏ đối với học sinh, vì nguồn kinh phí hạn hẹp nên ai cũng muốn dành dụm để có tiền khi có dịp đi quẩy cùng đồng bọn. Kirishima đã mạnh dạn bỏ ra số tiền ấy để dành hết cho thằng bạn, nhưng đổi lại là tâm trạng Kaminari đã khá hơn, đối với anh, nó đáng, vô cùng đáng.

Sau một buổi càn quét khu phố mua sắm, cả lớp lại tụ tập tại một quán ăn nhanh, biết là đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe nhưng học sinh mà? Không có mấy lần tụ tập đi cà phê ăn vặt thì buồn lắm!

_Không biết năm tới có học sinh nào đỗ vào khoa anh hùng không nhỉ?

Câu hỏi vu vơ của cô bạn tàng hình Hagagure Toru làm cả lớp chú ý. Tôi thấy có gì đó sai sai trong câu hỏi ấy, sao lại "có học sinh nào đỗ vào khoa anh hùng không." Bộ trường mới đổi phương thức tuyển sinh hay gì à? Không, kể cả thế thì vẫn có người đỗ bình thường chứ? Mỗi năm đều có 2 lớp anh hùng, mỗi lớp 20 người. Đúng là tỷ lệ cạnh tranh hơi khắc nghiệp thật những lấy được 70 điểm lý thuyết và tầm hơn 30 điểm thực hành là có thể đặt chân vào khoa anh hùng rồi mà?

_Ý cậu là sao Hagagure-san? Khi nói "không biết có ai đỗ vào khoa anh hùng"... Không phải mỗi năm đều có 40 người để vào khoa anh hùng sao?

_Hửm? À! Không phải, ý tớ không phải thế!

_Có lẽ ý của Наgagure -san không phải khoa anh hùng năm nhất tới mà là khóa chúng ta và khóa trên

_Ping Pong! Yaomomo nói đúng rồi!

Hả? Khoá chúng ta và khóa trên? Tức là học sinh chuyển trường? Nhưng nêú chuyển trường sao lại là đỗ? Như hiểu được khúc mắc của tôi và vài người khác đang vướng phải, lớp trưởng Iida Tenya nhanh chóng giải thích.

_Mỗi năm vào kỳ thi tuyển đầu vào cũng có những người thi vào năm hai và năm ba. Phần thi lý thuyết cũng phạm vi những kiến thức sau năm nhất hoặc năm hai mới có. Và phần thi thực hành cũng lấy nhiều điểm hơn, nghe đâu là tầm 60 điểm cho năm hai và 75 điểm cho năm ba.

Nghe từng con điểm mà tôi ngỡ ngàng. Đùa nhau à! Điểm gì gắt thế?! Điểm đòi cao thế bố ai vào nổi?! Tuyệt đường sống luôn!

_Nhỡ không đủ điểm thực hành hay điểm lý thuyết thì sao? Trả về trường cũ?

_Không, nếu cậu không đủ điểm thực hành cậu có thể vào thế khoa phổ thông hoặc các khoa khác. Nhưng nếu thừa điểm thực hành mà sít soát điểm lý thuyết thì vẫn du di được. Nhưng nếu cậu không đủ cả hai điểm thì cậu sẽ bay sang trường khác. Nghe thì hơi khắt khe nhưng đó là cách UA có được những học sinh đầu vào chất lượng cao.

_Ra thế...

Đến đây, rồi có thể hiểu những người thi năm hai và năm ba ấy là ai. Hoặc là những người trượt hồi năm nhất quay lại "phục thù", hoặc là những người đi "đường vòng". Và các trường như UA hay Shiketsu là mục tiêu để thay đổi tương lai, các bạn biết đấy, khi bạn vào được một trường có tiếng thì kỹ năng của bạn sẽ được chau chuốt và có thể được những người chuyên nghiệp đề cử, cơ hội việc làm cũng nhiều hơn.

_Khắc nghiệt thế chắc tớ bước tới cổng trường đã nản.

Kaminari không thể tưởng tượng cái cảnh áp lực thời gian và điểm số ấy nặng đến mức nào, kỳ thi đầu vào hồi năm nhất trầy trật mãi mới lết được vào khoa anh hùng vậy mà... Nể phục mấy người có chí "phục thù" thật sự.

_Nếu có học sinh chuyển trường vào lớp mình thì tớ mong là một bạn nữ quyến rũ với bộ ngực khủng!

Phát ngôn của Mineta chính thức giúp cho bản thân cậu ta bị kỳ thị, thêm hàng tặng kèm là cách mắt khinh bỉ từ phía các bạn nữ.

_Biến thái.

_Tệ hại.

_Cậu nên chỉnh đốn lại tư tưởng đi Mineta-kun.

Mỗi người nói một câu kèm theo đó là có ánh mắt như thế nhìn thứ gì đó không có tý gì gọi là hợp thuần phong mĩ tục. Nhưng không sao, trong một tập thể thì phải có người này người kia, có người hiền lành lễ phép thì cũng có người cọc cằn cục súc, có người trong sáng thì cũng người đen tối, có người nhây ngầm có người lầy ra mặt, có người học giỏi thì cũng có người học tệ, có người mặt lạnh như tiền thì cũng có người biểu cảm phong phú. Trong lớp 20 người mà ai cũng như ai thì chán lắm, phải có những thành nhiều như vậy mới vui :)))

_ Hửm? Khoan đã! Nếu Midoriya quay lại UA thì cậu ấy có phải thi không?

*Đoàng!*

Câu hỏi như sét đánh giữa trời quang. Không khí lớp từ kỳ thị những người có đầu óc không phù hợp với lứa tuổi học sinh trở nên nghiêm túc như hội làm tròn. Ai nấy đều chống tay lên bàn rồi đan ngón tay vào nhau, vẻ mặt như bàn việc đại sự... Mà đúng là đại sự thật.

_Hồ sơ và học bạ của cậu ấy nhà trường vẫn đang giữ nhưng mà...

_Tớ nghĩ cậu ấy vẫn sẽ phải làm bài đánh giá năng lực... Dù gì để vào khoa anh hùng cũng cần đạt những tiêu chuẩn nhất định.

_Đúng nhỉ... Nhưng theo những gì chúng ta biết thì hiện và cậu ấy không còn sở hữu "thứ đó" vậy nên bài thi thực hành sẽ rất khó khăn. Những bù lại tớ nghĩ cậu ấy sẽ qua được phần thi lý thuyết, tớ nhớ không nhầm thì đợt kì thi tuyển đầu vào cậu ấy xếp thứ tư bài thi lý thuyết, chắc cậu ấy sẽ ổn thôi. Có lẽ cậu ấy sẽ vào khoa phổ thông hoặc các khoa khác.

Nghe đến đây tất cả thở phào nhẹ nhõm. Không ai không biết điểm lý thuyết của Midoriya cao thế nào. Tốc độ tư duy của cậu ấy cũng rất nhanh không thua gì Yaoyorozu, dù là cậu ấy không đến trường nhưng khả năng tự học của ấy rất khủng, chắc cậu ấy sẽ ổn thôi.

_Thật ra Deku-kun vẫn có thể vào khoa anh hùng đấy.

Câu nói của Uraraka-san như thể tin trúng số với cả lớp. Nhưng tại sao? Muốn vào được khoá anh hùng thì phải có điểm thực hành, mà cậu ấy lại không có năng lực thì làm sao hạ được đám robot? Điểm chuẩn thì rõ cao mà...

_Thật ra tại kì thi đầu vào cậu ấy không lấy điểm từ đám robot đâu.

Cô nói rồi ngậm ống hút cốc là sữa vị bạc hà, lâu lắm cô mới lại ăn vặt như thế này, từ ngày công ty của bố cô xuống dốc kinh tế gia đình cũng theo đó mà hạn hẹp.

_Thật á?! Vậy làm sao mà...

_Tất cả điểm mà cậu ấy có được là điểm giải cứu.

Điểm giải cứu... A! Phải rồi! Bài thi đầu vào phần thực hành là để quyết định những người có đủ khả năng vào khoa anh hùng. Mà anh hùng thì không chỉ có hạ gục kẻ thù, đích đến của một anh hùng là cứu người. Vậy là việc có điểm từ việc cậu ấy giúp một ai đó trong bài kiểm tra là hoàn toàn khả thi! À không, thậm chí là được đánh giá cao vì trong khi mọi người chỉ tập trung vào việc phá robot để ghi điểm thì cậu ấy lại dừng lại để giúp một ai đó. Dù không chứng kiến trực tiếp cảnh đó nhưng vẫn cảm động quá. Midoriya, cậu đúng là một đấng nam nhi!

_À! Phải rồi, cậu ấy đã cứu Uraraka-san hồi đó nhỉ? Dù sau đó cậu ấy hơi tàn tạ nhưng quả thật lúc đó cậu ấy vô cùng ngầu! Nghĩ lại thì hồi đó tớ hơi bị hồ đồ khi chế giễu cậu ấy, cảm giác tội lỗi vẫn còn tới tận bây giờ luôn.

Lớp hưởng Iida luôn có phong cách nói chuyện không lẫn vào đâu được, cái cách để tay vuông góc 90° như có robot ấy.

_Siêu ngầu luôn! Cậu ấy bay cái vèo lên rồi đấm bùm một cái vào con robot khổng lồ! Mặc dù sau đấy cách tiếp đất không an toàn lắm nhưng cậu ấy cứ như một anh hùng cố gắng dùng tất cả sức lực hạ gục kẻ thù rồi mới cho phép bản thân ngã xuống ấy!

_Cậu ấy chắc chắn sẽ bị trọng thương nếu nơi từ độ cao đó xuống.

_Tớ đoán là phải luôn có ai đó trông chừng cậu ấy ha, mỗi lần cậu ấy đơn phương độc mã làm gì thì khi quay về kiểu gì cũng bị thương.

_Đúng nhỉ!

Dù Midoriya không ở đây nhưng mỗi lần nói chuyện về cậu ấy, không khí lớp lại hòa hợp và bình yên đến lạ. Cứ như cậu ấy là người giữ hòa khí trong lớp vậy.

_Khoan! Nhỡ cậu ấy không chọn UA thì sao?!

* Đoàng!*

Lại thêm một tiếng sét nữa. Cả lớp lại một lần nữa chết đứng. Phải rồi! Đâu phải chỉ có UA là đào tạo anh hùng đâu! Nhỡ cậu ấy chọn trường khác thì sao?

_Này... Nhỡ cậu ấy chọn Shiketsu thì sao?

*Đoàng!*

Có vẻ hôm nay trời có giống thì phải, hơi nhiều sét rồi.

Nói thật thì tôi cũng không biết nên nói gì để diễn tả khung cảnh hiện tại, người thì sốc đến trợn tròn mắt, người thì miếng bánh chuẩn bị nuốt xuống cũng dừng lại nơi cổ họng, người thì làm rơi luôn đôi đũa, cậu bạn đeo kính duy trong lớp thì kính nứt luôn rồi, mong là cậu ấy đem hàng dự phòng. Todoroki thì mấy sợi mì hút dở vẫn đang lơ lửng giữa không trung, hơi mất hình tượng một tý những mấy cô gái xung quanh vẫn liếc cậu ấy thì chắc vẫn ổn. Nhưng tôi hiểu lý do vì sao mọi người phản ứng như thế. Shiketsu không phải một trường tệ, mà trái lại, Shiketsu ngang hàng với U.A trong việc đào tạo anh hùng, nhưng vấn đề không phải chỗ đấy, vấn đề ở đây là mấy chế bên Shiketsu rất dị, vô cùng dị! Một anh bạn nhiệt huyết quá mức cộng thêm sức mạnh khủng bố, một ông anh lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo và có thể biến người khác thành thịt viên, rồi nghe mọi người kể là còn có một cô gái bên đấy có thể thay đổi nhân dạng thành người khác và sau đó thì khoả thân ngay giữa kì thi lấy bằng. Nghe là thấy không ổn rồi, Midoriya mà sang đấy chắc chắn không giữ được nụ cười trong sáng thanh lọc tâm hồn người khác đâu, hiểu gì cậu ấy cũng đầu độc cho coi.

_Nhưng mà dù là cậu ấy ở đâu đi nữa thì cậu ấy vui vẻ là được rồi không phải sao?

Aoyama Yuuga, cậu bạn kỳ lạ với tính tự luyến, nói thật là tôi vẫn không hiểu cậu ấy nghĩ gì trong suốt quá trình học chung. Cậu ấy hòa đồng nhưng không thực sự thân với một ai trong lớp, luôn thích sự hào nhoáng và mỉm cười 24/7, giờ mà hỏi cậu ấy thích gì đảm bảo là không ai trong lớp có thể chắc chắn với câu trả lời của mình. Cho dù là vậy, dường như cậu ấy có thể phần nào thấy được thứ mà chúng tôi không thấy và đôi khi cậu ấy cho chúng tôi những gợi ý rất hữu ich, mặc dù bình thường cậu ấy chỉ nói mấy câu như "lấp lánh" hay là "toả sáng". Nhưng cậu ấy nói đúng, nếu Midoriya vui thì mọi thứ đều ổn...

Chơi hoài chơi mãi thì cũng phải về, từ ngày kia là quay trở lại trường rồi, đành mang một cái đầu rỗng đến trường, mang tình anh em đến lớp thôi chứ nghỉ xong não với kiến thức cùng nhau hát "buông đôi tay nhau ra" và "chúng ta không thuộc về nhau" rồi. Chắc giáo viên thất vọng vì mày lắm, Kirishima.

_Ủa? Kaminari, sao lại đứng ngẩn người ở đấy thế? Muốn quẩy tăng hai à?

Kaminari cứ đứng nhìn về phía khu phố mua sắm đã bị che khuất một phần bởi đoàn tàu và barie ngăn cách. Sao nay tự dưng ham chơi thế? Mọi khi có đến mức này đâu? Đến tận khi 6 toa tàu đã đi hết, barie cũng đã dựng lên, dòng người hai bên bắt đầu nối bước nhau thì cậu bạn tóc vàng kia mới dời tầm mắt rồi chạy theo chúng tôi, không biết vì sao nhưng tôi thấy cậu ấy có chút vui vẻ? Dù không hiểu lắm nhưng cậu ấy vui thì chắc không vấn đề đâu.

Nằm trên chiếc giường trong phòng kí túc, Kirishima cứ nghĩ lại cuộc trò chuyện lúc đi chơi.

_Điểm cao thế khác gì đạp con người ta xuống trước khi kịp ngóc đầu lên đâu trời?

Điểm lý thuyết là 70 điểm, rồi điểm thực hành phải 60 trở lên, nghe là muốn nản.

_Mình năm tới mà thi thì có rớt không nhỉ?

Đây quả là một câu hỏi thú vị, nhưng hắn sẽ không dại mà thử nghiệm, nhỡ trượt là ăn cám, nhưng nghĩ qua cũng phải nghĩ lại, nể phục Midoriya thật đấy, trong lúc ấy mà còn nghĩ đến việc giúp đỡ người khác. Bình thường thì vào những phút cuối, mọi người thường cố gắng lấy nhiều điểm nhất có thể để giành lấy tấm về trúng tuyển, nhưng cậu ấy lại dừng lại và giúp đỡ một cô gái lạ không hề quen biết trong khi chưa lấy được một điểm nào.

_Nếu là mình... Lúc ấy mình sẽ làm gì nhỉ?

Dù không biết lúc ấy bản thân sẽ hành xử ra sao nhưng tôi biết, tôi không thể liều mình lao ra giống cậu ấy... Tôi là một kẻ hèn nhát ! Như bao đứa trẻ, cũng có ước mơ làm anh hùng, tôi cũng mơ bản thân dũng cảm và mạnh mẽ giống họ... Thế nhưng hiện thực và ước mơ luôn khác biệt... Tôi là kẻ hèn nhát chẳng thể làm gì nên hồn. Tôi luôn ngưỡng mộ Mina, Asido Mina, cô bạn với ngoại hình giống người ngoài hành tinh và có thể tạo axit từ cơ thể. Tôi luôn ngưỡng mộ cô ấy, cô ấy thân thiện, hòa đồng, được mọi người yêu mến và có thể làm được điều tôi không làm được, khi thấy có vụ trấn lột tiền tại trường, tôi lao ra với ý định can ngăn nhưng chẳng làm được trò trống gì, ngay sau đó, Mina chỉ mất vài phút và mọi chuyện đã êm xuôi. Cả lần tên khổng lồ nữa, trong khi tôi đứng như trời trồng vì sợ hãi thì cô ấy lại có thể lao lên và đánh lạc hướng hắn, dù cho cả cơ thể run rẩy vì sợ nhưng cô ấy vẫn lao ra đó. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể giống cô ấy? Tôi đã nghĩ "kẻ như mình thì làm sao có thể làm anh hùng chứ? Bỏ cuộc thôi, mình còn chẳng phải một đấng nam nhi..."

Càng nghĩ tôi lại càng tự ti về bản thân, chính lúc ấy, đoạn băng về cuộc phỏng vấn của Crimson Riot đã khiến tôi thay đổi... Tôi đã xem đi xem lại những đoạn băng về anh hùng Crimson Riot hàng trăm lần từ hồi còn bé xíu, tôi muốn trở nên giống chú ấy, một người anh hùng quả cảm, mạnh mẽ, tôi luôn ngưỡng mộ ý chí của chú ấy, nhưng dường như trước đó tôi chưa bao giờ hiểu hết "ý chí của đấng nam nhi" mà chú ấy nói là gì. Thế mà hôm ấy, tôi mới ngộ ra bản thân ngu ngốc tới nhường nào. Anh hùng không có nghĩa là không sợ hãi, trái lại, ảnh hùng sợ hãi hơn bất kì ai, sợ lưỡi hái tử thần đang kề lên cổ, sợ những tình huống bất trắc đột ngột xảy đến, sự tiếng gào khóc trong tuyệt vọng của nạn nhân, sợ mạng sống của ai đó trôi vụt qua kẽ tay, và sợ hãi ánh mắt chết lặng trong đau đớn của gia quyển nạn nhân. Và để đối mặt được với những nỗi sợ ấy là niềm khao khát mà anh hùng nào cũng mang trong mình, niềm khao khát "không phải hối hận về quá khứ". Tôi cũng được như thế... Tôi không muốn chỉ vì sự tự ti của bản thân làm tôi phải hối hận nên tôi đã cố gắng thay đổi. Tôi cố gắng từ bỏ bản thân yếu đuối trước kia để vào được UA. Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi đã rất vui mừng, cả bạn bè và thấy cô cũng bất ngờ, sau đó, khi Mina thấy quả đầu đỏ chói của tôi, cậu ấy đã nói một điều khiến tôi ngỡ ngàng

"Khi nào trong lòng cậu thực sự vượt qua ý... Thì nhớ báo cho tớ biết nha! Để tớ còn khoe cho cả trường biết về con người mới của cậu!"

Giác quan thứ 6 của con gái đáng sợ thật đấy!... Quả thật... Tôi vẫn chưa... Trở thành con người mới...

Bầu trời đỏ rực... Tiếng ve... Đèn giao thông... A! Hôm nay cũng thế... Hôm nay và người sẽ cùng nhau dạo bước trên còn đường quen thuộc này. Tôi tự hỏi hôm nay người sẽ như thế nào? À! Phải rồi, nếu hôm nay tôi hành động khác mọi khi thì sao? Nghĩ vậy, tôi đợi tới khi đèn chuyển xanh rồi nhanh chóng quay sang bên cạnh. Chà! Dù bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn phải cảm thán... Đôi mắt đẹp thật đấy! Trong veo! Tới mức tôi có thể thấy bản thân phản chiếu trong đôi mắt người luôn kìa. Không biết "tôi" trong mắt người như thế nào nhỉ?

Người nhìn tôi rồi mím môi cười tủm tỉm, nhanh chóng cùng tôi băng qua đường. Mỗi lần mơ thấy giấc mơ này, tôi lại nhận ra được vài thứ. "Thế giới" này chỉ có hai chúng tôi, nếu đúng theo thế giới thực thì tầm này là lúc đường đông nhất, giờ tan tầm mà, ga tàu và những con đường sẽ có hàng người nối đuôi nhau từ công ty, từ trường trở về nhà. Nhưng tại đây, tại "thế giới" này, không có ai cả, chỉ có chúng tôi. Đèn đường vẫn bật, game center, biển quảng cáo vẫn sáng đèn, tàu điện vẫn chạy nhưng tôi không biết có người điều khiển hay không và cả chuyến tàu cậu ấy sẽ lên, tôi không biết nó đến từ đâu và đi tới đâu, cột thông báo giờ tàu chạy trống không, và trên đó, trên chuyến tàu đó, không có một ai cả... Mỗi lần nhìn thấy chuyến tàu đó, tôi lại thấy sợ, rất sợ, liệu chuyến tàu sẽ đưa cậu ấy đi đâu ? Liệu cậu ấy có trở lại? Tôi sợ. Tôi không muốn cậu ấy lên chuyến tàu đó. Tôi rất sợ. Sợ cậu ấy không còn trở lại, sợ chuyến tàu sẽ đưa cậu ấy đi mất. Tôi sợ và không muốn cậu ấy lên chuyến tàu đó, nhưng mỗi khi tàu đến ga, cậu ấy sẽ vội vã chạy đi, và khi tôi không kịp giữ cậu ấy lại, cậu ấy sẽ bước qua vạch kẻ vàng an toàn... Và vì một lý do nực cười nào đó, tôi không dám bước qua vạch an toàn mỏng manh ấy để níu cậu ấy lại... Thậm chí không thể mở miệng ra nói lấy một câu... Và rồi lại cứ thế, nhìn đoàn tàu rời đi, trong lòng lại nôn nao nhộn nhạo, nước mắt lại rơi, mặc dù tôi muốn hét lên thật to một câu "đừng đi" nhưng cổ họng lại nghẹn ứ... Và rồi chỉ còn lại tôi và bóng tối vụn vỡ... Nếu như... Nếu như mình có thể nói gì đó...

_A! Tàu đến rồi! Tớ đi trước nhé!

A! Lại nữa rồi... Cậu ấy lại chạy đi... Và mình không kịp giữ cậu ấy lại... Vạch kẻ vàng an toàn dưới chân... Thông báo tàu rời ga... Nước mắt... Màn đêm vụn vỡ...

Trần nhà quen thuộc, căn phòng quen thuộc, cảm giác quen thuộc... Tôi ngồi thừ người trên giường một lúc lâu, rốt cuộc là tại sao? Đây không phải lần đầu tôi thử có một hành động khác trong giấc mơ, nhưng lần nào cũng vậy, dù có cố ý đi chậm lại hay kéo cậu ấy đi đường vòng, cố ý kéo dài thời gian, điểm kết thúc vẫn là chuyến tàu ấy. Tại sao kết thúc luôn giống nhau? Tại sao mình lại không thể bước qua vạch an toàn để giữ cậu ấy lại? Tại sao?

_Mình... Đang sợ cái gì chứ?

Học kỳ mới đã bắt đầu, chúng tôi có rất nhiều việc phải làm và những buổi thực tập ngoại khoá liên quan đến sự nghiệp của chúng tôi sau này cũng nhiều hơn... Chỗ ngồi của mọi người vẫn y như vậy dù ngày chuyển chỗ**** đã đến. Mọi người đều muốn được giữ nguyên vị trí để khi người ấy trở về sẽ không bị nhầm chỗ rồi ôm gương mặt đỏ chót vì ngượng và xấu hổ. Dù không ai nói ra nhưng tất cả đều hi vọng và mong chờ một ngày người ấy trở về, thầy Aizawa vẫn nhờ Tsuchida-san tìm kiếm dọc theo hạ lưu con sông, tuy chưa có tin tức gì, nhưng không có tin gì cũng chính là tin tốt, không tìm thấy đồng nghĩa cậu ấy vẫn còn sống và đang ở đâu đó trên đất Nhật Bản này, vậy nên tất cả vẫn hi vọng và chờ đợi. Tôi tin cậu ấy vẫn còn sống. Ngày hôm đó không phải tự nhiên mà cậu ấy nhảy xuống sông, cậu ấy chọn nhảy xuống vì đó là phương án có tỷ lệ sống cao nhất, câu ấy không hề có ý định chọn cái chết, dù cho bị dồn vào chân tường, không có lấy một lối thoát thì cậu ấy vẫn tự mở đường máu để thoát. Cậu ấy là như vậy. Thậm chí khi tuyệt vọng nhất, cậu ấy vẫn chơi đám liên minh tội phạm một số thật đau... Ước gì... Ước gì mình có thể giống cậu ấy. Dũng cảm như thế...
______________________________

_Này, Kirishima! Cậu... Đang có tâm sự đúng không?

_Hả?

Sao Mina lại biết? Mình thể hiện rõ thế sao?

_Những gì cậu nghĩ viết hết lên mặt kìa! Cả lớp đều biết luôn, đến thầy Aizawa con biết. Cậu ủ rũ cả tuần nay rồi!

... Thật luôn à? Sao cảm giác nó cứ ngượng ngượng làm sao ấy nhỉ?

_Cậu biết đấy, chúng ta đang ở độ tuổi dậy thì, chẳng phải trẻ con, cũng chẳng phải người lớn, chúng ta trưởng thành hơn trẻ con nhưng nông cạn hơn người lớn và tâm sinh lý thì vô cùng phức tạp. Có những thứ chúng ta không muốn nói với ai và có những thứ muốn nói mà không biết nói sao để người khác hiểu. Nhưng chính vì vậy mà chúng ta mới có tuổi trẻ, có hiểu lầm hay sợ hãi cũng không sao cả, đó là thứ làm nên tuổi thanh xuân của mỗi người, nhưng nếu cậu dám thử bước thêm một bước, cậu sẽ thấy được thứ gì đó mà trước đây cậu chưa từng thấy và rồi nỗi sợ khi trước bỗng trở thành nhịp đập rạo rực vì phấn khích trong tim. Tớ không biết cậu đang gặp phải vấn đề gì nhưng đôi khi thử một thứ gì đó mới mẻ hoặc bạo dạn lên một chút sẽ đem lại kết quả không ngờ đấy!

Cô bạn màu hồng nở một nụ cười tình nghịch rồi nhảy chân sáo ra khỏi lớp. Mấy câu nói tưởng chừng vu vơ chẳng ăn nhập nhưng lại hiệu quả tới không ngờ, sau này cậu ấy chán làm anh hùng thì mở bệnh viện tâm lý chắc cũng ổn đấy!

_...Cảm ơn, tớ biết bản thân cần làm gì rồi!

Bóng chàng trai tóc đỏ vụt qua để lại một lời cảm ơn vội vã. Asido đứng dõi theo tấm lưng cậu trai mới lớn có nhiều tâm sự, âm thầm nở một nụ cười.

_Xem ra ngày tớ khoe cả trường về cậu bạn nghĩa khí cùng lớp không còn xa nữa nhỉ?

______________________________

Chúng tôi vừa trải qua một kỳ thực tập nữa, điều đặc biệt là chúng tôi được hỗ trợ Big 3, 3 học sinh ưu tú nhất khoa anh hùng năm 3, các anh chị mạnh kinh khủng, mặc dù anh Tamaki có hơi hướng nội và tiêu cực nhưng lúc làm nhiệm vụ vẫn siêu đỉnh! Nghe nói anh Togata là người tiến gần đến vị trí số một nhất, tính cả với dân chuyên, đạt được điều đó khi còn là học sinh quả là đáng nể! Chị Nejire thì không có gì phải bàn cãi, dễ thương, siêu giỏi, chi ấy còn giành vương miện Miss U.A! Quả là người con gái tài sắc vẹn toàn! Được đồng hành cùng các anh chị và với những kinh nghiệm dần được tích lũy, mỗi người trong lớp đều có sự tiến bộ rõ rệt. Bakugo đã bước lên một tầm cao mới, thế lực đã tăng đáng kể, cũng biết đường ăn nói với các tiền bối hơn nhưng với đám bạn cùng trang lứa thì không mở miệng thì thôi, chứ cứ mở phát nào là khẩu nghiệp phát đấy, hé răng phát nào là sát muối vào tim nhau phát ấy. Những kế hoạch của Yaoyorozu-san có phần táo bạo hơn, cậu ấy cũng tự tin vào bản thân hơn. Iida có vẻ vô cùng hăng hái sau kỳ thực lập với Manuda-san. Kaminari cũng sáng tạo được thêm vài chiêu. Phần phối hợp của Uraraka-san và Tsuyu-chan cũng rất ấn tượng. Todoroki cũng học được một vài thứ sau khi đến văn phòng của Endevor. Tóm lại là ai cũng tiến bộ hết. Duy chỉ có tôi bị tụt lại, sau tất cả, những gì tôi có thể làm là hóa cứng cơ thể, chẳng có khả đặc biệt gì khác cả. Làm sao để...

_"Bắt kịp" cái quái gì chứ?Chẳng phải trong trận ngựa chiến mày nói mày sẽ luôn "vững vàng" sao? Với cả khi All Might... Khi vụ việc ở Kamino gần kết thúc... Nếu mày vẫn là không bị đánh bại lúc đó, thì nghĩa là mày mạnh khủng khiếp, vậy thôi.

Lần đầu tôi thấy Babugo động viên người khác, không phải những câu đâm chọt sát muối vào tim nhau, cũng chẳng phải những câu khẩu nghiệp hay những câu cà khịa với bản mặt cao ngạo, cậu ấy cũng không nói những câu thâm tình mùi mẫn, giọng điệu cậu ấy vô cùng thản nhiên như thể nói một sự thật vốn có... Và không thể phủ nhận, dù có chút ngượng nhưng cách cậu ấy động viên thực sự vô cùng đỉnh! Đúng rồi nhỉ? Nếu không thể đánh được tầm xa thì hãy để việc ấy cho những người khác, nếu bản thân chỉ có thế cận chiến và những phòng thủ thì phải làm thật tốt. Đó là cách mà team work ra đời.

Nghe Bakugo nói xong tôi lại chợt nghĩ thế này: Bakugo thì ngắn gọn súc tích thế, chứ nếu là Midoriya thì chắc cậu ấy lại làm một bài diễn văn phân tích từ bản chất năng lực đến cách thức hoạt động rồi phải đến nửa đêm mới đến được phần lời khuyên cho xem, nhưng mà có lẽ... Dành thời gian để nghe hết cũng không vấn đề gì... Không biết tối nay có được gặp không...
______________________________

_Hộc!...Hộc!...

Hai thân ảnh một xanh một đỏ chạy thật nhanh trên con phố vắng... Cậu tóc đỏ nắm tay người kia kéo đi, cậu trai tóc xanh tuy bày ra vẻ mặt ngơ ngác nhưng vẫn chạy theo. Hai cậu trai ấy cứ chạy mãi, chạy mãi, đến khi cả hai dừng lại ở một con hẻm nhỏ, cậu chàng tóc đỏ mới buông tay người kia mà chống tay lên gối thở dốc.

_Đây, của cậu này!

Cảm giác lạnh buốt bên má làm anh bạn tóc đỏ giật bắn mình. Quay sang thì thấy cậu bạn tóc xanh tủm tỉm cười đưa bản thân chai nước lạnh. Kimishima ngơ ra một lúc mới chậm chạp cầm lấy chai nước, nhỏ giọng cảm ơn một tiếng rồi mở nắp chai tu một hơi cho thoả cơn khát. Nhưng khi cơn khát vừa dứt, hắn bỗng giật mình

"Khoan đã! Gần đây làm gì có máy bán nước tự động nào? Chai nước này từ đâu ra?"

"Tàu đang tiến vào ga, quý khách vui lòng đứng sau vạch vàng để giữ an toàn."

_A! Tàu của tớ tới rồi! Tớ đi trước nhé!

Nói rồi cậu vội vã rời đi, bước chân cậu lướt đi thật nhanh, bỏ lại tôi phía sau vẫn đứng thất thần. Tối không hiểu. Tại sao? Rõ ràng vừa rồi cả hai còn đứng trong hẻm mà sao giờ lại là ga tàu? Khoan đã, Midoriya! Đừng đi!

Mọi thứ trở nên thật kì lạ dù nó vốn không bình thường từ lúc bắt đầu, nhưng lần này tôi sợ hơn bao giờ hết, tôi chắc chắn bản thân đã chạy ngược hướng với ga tàu, thậm chí còn chạy vào mấy con hẻm nhỏ... vậy tại sao? Chỉ sau một cái chớp mắt. Cả hai lại đứng ở cái ga tàu chết tiệt này? Cậu ấy lên tàu rồi... Không kịp mất! Khoan đã, Midoriya! Đừng đi!














_ Hả?...Khoan đã... Kia là...

" Tàu đang rời khỏi ga, quý khách vui lòng đừng sau vạch vàng để giữ an toàn"

A! Lại nữa rồi... Cậu ấy lại đi rồi... Màn đêm bao trùm... Nước mắt... Và cả cảm giác tồi tệ không rõ tên...

...Nhưng ban nãy... Trên toa tàu đó... Có người?





















Ngồi trên giường, tôi thẫn thờ một hồi lâu, có quá nhiều chứ tôi không hiểu được, rốt cuộc là tại sao ? Dù đi ngược hướng, cố tình kéo dài thời gian bao lâu thì chuyến tàu vẫn ấy vẫn đến khi cậu ấy đứng ở ga tàu, và điểm kết luôn là cậu ấy rời đi...

Nhưng thứ mình thấy trên tàu là gì? Liệu có phải con người không? Những lần trước đều không thấy, tại sao lần này lại?

A! Ra thế! Mọi khi mình gần như luôn đứng vuông góc với cửa tàu, còn lần này mình đứng ở vị trí khác, góc nhìn khác nhau! Công sức chạy 3 dãy phố không uổng phí!

Nhưng vậy nghĩa là lựa chọn nào cũng đều dẫn về ga, luôn cùng một kết cục, làm sao để thay đổi nó? Mình không muốn cậu ấy đi... Mình thực sự rất sợ... Dù chỉ thoáng qua, nhưng bóng đen trên tàu tạo cho mình cảm giác rất bất an... Liệu cậu ấy có quay lại không? Mình sợ...

Hôm nay là buổi học cuối cùng của năm học, lễ bế giảng đã kết thúc, các anh chị năm 3 sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục rèn luyện và trở thành những anh hùng chuyên nghiệp, các anh chị năm 2 cũng bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho năm cuối cấp, cả chúng tôi, cũng cần chuẩn bị cho năm hai. Sau kỳ nghỉ là chúng tôi sẽ trở thành các đàn anh đàn chị, có nhiều việc phải làm hơn, có nhiều thứ để háo hức mong đợi, và bên cạnh đó, chúng tôi cũng mong chờ kỳ thi tuyển chọn... Mong rằng cậu ấy sẽ trở về...

Tối đó cả lớp đã tổ chức một buổi liên hoan nhỏ nhân dịp hết thúc năm học. Mọi thứ đều tự cung tự cấp tự nấu ăn nên dù hương vị không thể xuất xắc nhưng mọi người vẫn ăn nhiệt tình, vui vẻ với anh em là chính, ăn là phụ. Sau cùng thì vẫn có Bakugo đứng bếp nên không phải lo lắng quá nhiều, dù cậu ta cho hơi nhiều ớt. Tiệc vui đến mấy cũng phải tàn, cả lớp dọn dẹp bãi chiến trường rồi ai về phòng nấy, cũng chỉ vài ngày nữa thôi... Tất cả sẽ trở về nhà riêng tận hưởng kỳ nghỉ cuối cùng của năm nhất. Và chẳng bao lâu nữa, năm học mới sẽ bắt đầu... Sao mà nhanh quá...

_Kirishima-kun... Kishima- kun! Cậu nghĩ gì mà tâm hồn treo ngược cành cây vậy? Đèn chuyển màu rồi đó, sang đường thôi!

_...Ừm... Đi thôi...

Tôi và người lại cùng nhau bước đi trên con phố vắng, tôi không có ý định kéo người chạy nữa, vì tôi biết, đường nào cũng sẽ dẫn tới ga, có đi ngược đường hay cách cả cây số thì cả hai vẫn sẽ về lại ga tàu sau một cái chớp mắt, vậy việc đi đến ga tàu là không thể thay đổi... Vậy tôi có thể làm gì? Tôi cần làm gì để có thể the giữ người lại?

_Này, Midoriya...

_Tớ đây?

_Lúc trên tàu... Trên chuyến tàu của cậu... Có ai trên đó không ?

_Hả? Cậu hỏi gì lạ vậy Kirishima-kun?

_Hể? À!... Thôi, không có gì đâu... Cậu bỏ qua đi.

Vậy là cậu ấy không thấy người đó? Nhưng nói qua cũng phải nói lại, người đó trông như thế nào? Hình dáng, khuôn mặt, quần áo, mình đều không biết. Tất cả những gì mình thấy là một bóng người, mọi thứ còn lại hoàn toàn không rõ. Chết tiệt! Mọi thứ ngày càng kì lạ! Liệu ở đó có thực sự có người hay là mình nhìn nhầm? Aaaa! Càng lúc càng rối! Mình còn chẳng biết có nên tin bản thân hay không nữa!

_Kirishima-kun? Này, Kirishima kun! Cậu lại đi đâu rồi?

_Hả? Cậu vừa nói gì vậy?

Tiếng gọi của Midoriya kéo tôi về lại lần thế, tôi ấp úng quay sang hỏi lại. Người chỉ tủm tỉm cười khúc khích vài tiếng trong miệng, cái cách đôi mắt người nheo lại luôn cuốn hút tôi một cách kỳ lạ, và dường như hôm nay nụ cười của người có thêm một chút duyên dáng khi người lấy mu bàn tay che đi một phần khuôn miệng. Hôm nay, người xinh đẹp một cách lạ kì...

Không ngoài dự đoán, dù có chạy đường nào thì vẫn sẽ về lại ga tàu chỉ sau một cái chớp mắt... Dù đã biết trước rồi. Dù biết rồi... Thật sự cảm giác này vẫn khó chịu quá!... Xin người!.. Đừng đi!

Liệu người có quay lại không? Chuyến tàu sẽ đưa người đi đâu? Ai là người lái tàu? Kẻ trên tàu là ai? Tại sao người không nhìn thấy hắn? Tôi không biết... Tôi không biết... Và tôi rất sợ. Xin người... Xin người... Đừng đi!

Chết tiệt! Không kịp mất! Người bước lên tàu rồi! Không... Tôi không muốn người đi... Làm ơn...

_Midoriya!

Người quay đầu lại khi đã đứng bên trong toa tàu, đôi mắt người vẫn trong veo một màu xanh cỏ xinh đẹp, cứ như sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tôi. Và hơn bao giờ hết, tôi sợ người sẽ đi mất, tôi sợ không còn được thấy người nữa...

_Đừng đi!

Tôi không biết khuôn mặt tôi khi ấy như thế nào, có lẽ tôi đã mếu máo như một đứa trẻ đòi mẹ. Nhưng tôi biết một điều, khi người quay lại nhìn tôi, đôi mắt người, nụ cười, nét mặt người dịu dàng quá đỗi...

Không sao đâu! Tớ đi rồi sẽ về thôi mà...

"Tàu đang rời ga, quý khách vui lòng đứng sau vạch vàng để giữ an toàn."

Tàu đã rời khỏi ga... bóng tối bao trùm... Màn đêm vụn vỡ... Nước mắt vẫn rơi... Nhưng hôm nay... Cảm giác khó chịu ấy không còn nữa...

Ngồi trên giường, khung cảnh quen thuộc, căn phòng quen thuộc, nhưng cảm giác lại mới lạ và có chút gì đó nhẹ nhõm hơn rất nhiều...

_Tớ sẽ chờ... Nên nhớ phải về sớm đấy nhé!
__________End chap__________

Bài hát chủ đề: ikanaide

https://www.youtube.com/watch?v=oGsDTo_2cPs

Voal: Sou

https://www.youtube.com/watch?v=xFbv40GfF2k

Vocal: Eve

https://www.youtube.com/watch?v=bCIEJ5W75S0

Vocal: Soraru

https://www.youtube.com/watch?v=I1qo9ZxoF04

Vocal: Mafumafu

"Màu sắc" của Sou phù hợp với chap này nhất nên mình sẽ để ở đầu, cả ở những chap sau, bài/bản cover của ai có màu sắc phù hợp nhất mình sẽ để ở đầu nhé

Góc giải thích:

(*) Thứ tự quẻ bói Omikuji

Có 2 loại thứ tự quẻ bói phổ biến đó là:

大吉 (Daikichi) → 吉 (Kichi) → 中吉 (Chu-kichi) → 小吉 (Sho-kichi) → 末吉 (Sue-kichi) → 凶 (Kyo) → 大凶 (Daikyo)
(Đại cát → Cát → Trung cát → Tiểu cát → Vô cát → Hung → Đại hung)

大吉 (Daikichi) → 中吉 (Chu-kichi) → 小吉 (Sho-kichi) → 吉 (Kichi) → 末吉 (Sue-kichi) → 凶 (Kyo) → 大凶 (Daikyo)
(Đại cát → Trung cát → Tiểu cát → Cát → Vô cát → Hung → Đại hung)

Tùy vào đền thờ mà vị trí của "Cát" sẽ thay đổi nên khi đi rút quẻ, hãy hỏi những người làm việc tại đền.

(**) Các học kì và kì nghỉ tại Nhật

Năm học ở đa số các trường chia làm 3 học kỳ. Học kỳ 1 từ tháng 4 đến tháng 7, học kỳ 2 từ tháng 9 đến tháng 12, học kỳ 3 từ tháng 1 đến tháng 3. Giữa các học kỳ có kỳ nghỉ hè dài khoảng 40 ngày, kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ xuân khoảng 2 tuần.

(***)Phố mua sắm tại Shibuya


(***) 2000 yên:

1 yên Nhật bằng 172,87 đồng Việt Nam, vậy nên 2000 yên sẽ bằng 345 734,59 đồng Việt Nam, đối với học sinh thì đó quả là một số tiền không nhỏ ha, 3 lít rưỡi chứ ít gì.

*Góc tâm sự:
Chào mọi người, vâng, là tôi, tác giả của bộ truyện bạn đang đọc, Rikaki đây. Kì nghỉ hè bắt đầu được nửa tháng rồi ha, mọi người đã đi chơi được nhiều chưa? Có bạn nào lớp 9 vừa trải qua kì thi tuyển không, nếu có thì chúc bạn đạt kết quả cao nhé, kì thi đã kết thúc, bạn đã rất cố gắng rồi, sau nỗ lực thì phải nghỉ ngơi đầy đủ nhé! Nếu có anh chị nào sắp thi THPT quốc gia, em xin chúc các anh chị đỗ đạt vào ngôi trường mình mong muốn và có thể bước đi trên con đường theo đuổi ước mơ của mình một cách thuận lợi.

Nhân đây cho tui hỏi:

Cảm giác đang đi cày truyện mà Wattpad đề xuất truyện của chính mình là như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me