【Allisagi/bllk】Phản Diện Thích Chơi Trội
chap 1 Cái Chết Được "Đặt Hàng"
📌 [ Written by: Kaz_lavender ]
🟠 Chỉ đăng tại Wattpad
🚫 Nghiêm cấm mang truyện của tôi đưa đi nơi khác, ăn cắp ý tưởng, chuyển ver hoặc reup dưới bất kỳ hình thức nào.∆ lưu ý: khoảng đầu sẽ có một vài chi tiết buff đối với Isagi nhưng sau đó sẽ quay lại cốt truyện bình thường, những đoạn ấy chỉ dùng để khích tướng nhân vật cũng như để làm rõ được sự tương phản vô lí giữa vai trò và đặc tính của nhân vật mà "truyện" muốn thể hiện cho người đọc[ Do vậy mong người đọc hãy kiên nhẫn theo dõi cốt truyện ]#Allisagi#allyoichi#Isagibottom #xuyênkhong#havemagic#r18______________________Lật giở từng trang truyện với cái tên bìa sách quen đến mức gai người, Isagi Yoichi bất giác rùng mình. Một cuốn Fanfiction mạng được in ấn cẩu thả, bìa cứng sơ sài, nhưng nội dung bên trong mới là thứ khiến cậu sững sờ. Lòng tham, cậu chợt nghĩ, đúng là thứ vô đáy và đáng sợ. Nó như một bóng ma ám ảnh, đeo bám con người ta, thúc đẩy họ bất chấp mọi thứ, dùng mọi thủ đoạn đê tiện nhất, chỉ để đoạt lấy thứ mình khao khát. Và lũ người không đủ sức tự mình giành lấy, chỉ biết rình rập chờ thời cơ chín muồi để cướp đi quả ngọt từ tay kẻ khác - lũ ấy, trong mắt cậu, đích thị là một lũ ngu xuẩn, bần tiện, hèn hạ đến tột cùng.Những dòng suy nghĩ ấy như ứng nghiệm vào số phận của một nhân vật phản diện trớ trêu thay lại mang chính tên cậu: Isagi Yoichi. Một kẻ được tác giả miêu tả gói gọn trong hai từ "ngu ngốc", nhưng lại không ngừng bày trò, hết lần này đến lần khác, chỉ để nhận lấy thất bại thảm hại dưới tay các nhân vật chính. Từ việc vu oan giá họa, đổ tội lên đầu người vô tội, cho đến việc không ngần ngại vung tiền, bỏ ra những khoản kếch xù để bôi nhọ danh dự, kéo người khác xuống bùn lầy. Thậm chí, cái tên "Isagi Yoichi" này còn liều lĩnh thuê cả sát thủ, phái đi giết người diệt khẩu. Kết cục? Bị giết một cách đau đớn và ô nhục nhất, như một con thú hoang bị dồn vào chân tường.Tất cả những hành động điên cuồng đó, chỉ vì một mối thù quá khứ cỏn con, một sự việc không đáng để nhắc tới với các nhân vật chính? Nghe vô lý đến nực cười. Isagi nhíu mày, cố nhớ lại chi tiết truyện. Có ai đời vì người kia lỡ tay làm rơi cuốn sách của mình mà lại ghim hận, rồi đẩy mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn như vậy không? Một lý do vớ vẩn, không thể nào chấp nhận nổi. Ấy vậy mà tên phản diện này lại có thể ôm mối thù đó, hành xử y hệt cái khuôn mẫu "ngu ngốc" mà tác giả đã định sẵn.Trớ trêu thay, dù bị gắn mác "đần độn", học lực của kẻ mang tên cậu trong truyện lại chẳng phải thứ dễ dàng đem ra làm trò cười. Hắn ta, theo như miêu tả, là một trong 'Top những bộ não xuất chúng nhất trường Darryiel', sở hữu kho tàng tri thức và trí tuệ được xếp vào hàng "khủng bố". Darryiel, một ngôi trường danh giá với lịch sử lâu đời, nơi đào tạo ra biết bao thế hệ nhân tài. Tỉ lệ trúng tuyển vào đây chỉ vỏn vẹn 0,14%, thấp đến mức khiến người ta phải choáng váng. Những ai đặt chân được vào ngôi trường này, nếu không phải con ông cháu cha với gia thế hiển hách, thì cũng phải là thiên tài kiệt xuất của thế kỷ. Họ được tung hô, ca tụng như những vị thần sống, mang lại niềm tự hào và lợi ích không nhỏ cho gia đình, dòng tộc, thậm chí là cả lãnh chúa cai quản vùng đất ấy. Có khi, người hôm nay còn cúi đầu chào mình, ngày mai đã trở thành thủ khoa, hay mang một chức danh còn khủng bố hơn, kiểu như "Anh hùng cứu rỗi hàng triệu sinh linh... khỏi hiểm họa XYZ" nào đó.Nhưng chỉ số IQ và học lực vẫn chưa đủ để khắc họa sự "khủng bố" của tên phản diện này. Gia thế của hắn mới thực sự khiến người ta phải kinh ngạc. Một gia tộc quyền quý với lịch sử ngàn năm, sở hữu khối tài sản kếch xù đến mức có lẽ một ngàn năm sau cũng không thể đếm hết số vàng bạc châu báu trong kho. Chưa kể đến vô số đồ cổ quý hiếm, những viên kim cương, pha lê mang giá trị khổng lồ, và hàng chục mỏ quặng nằm rải rác cả trong lẫn ngoài đế quốc. Một dòng dõi nắm giữ cán cân kinh tế của cả đất nước, khiến hoàng tộc cũng phải kiêng nể, dè chừng vài phần. Cái "gốc rễ" ấy đã tạo ra không biết bao nhiêu "nhánh" tài năng, những con người kiệt xuất đóng góp cho xã hội.Isagi khẽ rùng mình. Lẽ nào, đến lượt "cậu" - Isagi Yoichi bằng xương bằng thịt này sẽ phải chứng kiến toàn bộ lịch sử hào hùng, danh dự mà cậu và gia đình đã dày công vun đắp bị cuốn trôi theo mây khói, để rồi đối mặt với thảm cảnh tru di cửu tộc, chỉ vì một cuốn truyện nhảm nhí?Mới chỉ sơ lược qua thông tin về Isagi Yoichi phiên bản phi tiểu thuyết, ai cũng dễ lầm tưởng đây là một nhân vật chính được tác giả ưu ái "hack game", buff sức mạnh quá đà. Đâu ai ngờ, đó chỉ là một phần "nhỏ" thông tin về một tên phản diện NGU NGỐC, lại còn đóng vai phụ mờ nhạt. Isagi cảm thấy tác giả như đang cố tình chọc tức độc giả, tạo ra một cái profile hoàn toàn trái ngược, chẳng có chút gì ăn nhập với một kẻ phản diện não tàn, đáng khinh. Ngoại trừ gia thế có phần tương đồng, còn lại thì, cậu dám chắc, là chép văn mẫu từ đâu đó. Giống như những bài văn tả mẹ sáo rỗng, tung hô mọi mặt tốt đẹp (mà chưa chắc đã có thật), để rồi bà mẹ nào cũng na ná như nhau. Bộ truyện này cũng vậy, phản diện nào cũng theo mô-típ "nhà lầu, bố làm to, học trường danh tiếng", nhưng đến lúc cần dùng não thì lại phế bỏ, trí lực suy giảm kéo theo khả năng chiến đấu cũng về con số không tròn trĩnh. Rốt cuộc, chúng chẳng khác nào mấy tên hề mua vui cho thiên hạ.Mang danh con nhà gia giáo, là hình mẫu "con nhà người ta", thế mà nhân vật Isagi Yoichi kia lại vướng phải tin đồn là gay, rồi làm tất cả mọi chuyện điên rồ chỉ vì các nam chính như Reo, Nagi, Chigiri, Bachira, Rin, Sae, Kunigami, Kaiser, Ness, Hiori... Isagi nhẩm đếm, trời ạ, nhiều quá không xuể. Mà sao trớ trêu thế, toàn là tên của những người đồng đội cũ của cậu!À, mà không phải cái tên nào cũng "tình cờ" giống với đồng đội cũ của cậu lại được "yêu ái" đến vậy trong cái mớ hỗn độn này. Chẳng hạn như việc Chigiri bị "Isagi" trong truyện hãm hại vì muốn giành giật sự chú ý của Kunigami. Rồi thì, cậu ta còn cả gan làm tổn thương thiếu gia nhà Mikage - Reo, tìm mọi cách để thiên tài thế kỷ Nagi phải lòng "mình". Đỉnh điểm của sự lố bịch là việc bám theo Kaiser như một con chó trung thành, răm rắp tuân theo mọi mệnh lệnh, yêu cầu của hắn, thậm chí còn cố tranh giành sự sủng ái với Ness."Ôi, chu choa mạ ơi..." Isagi ôm đầu, cảm giác nhức nhối lan tỏa trong thái dương. Không chỉ trong giới mà chẳng ai mà không biết cậu căm ghét tên "vua khỏa thân" Michael Kaiser đó đến nhường nào. Tranh sủng với Ness? Cậu không dám, thực sự không dám! Lỡ như làm gì phật ý "chính thất" Ness, rồi bị "hoàng hậu tương lai" đó xử tử thì sao? Nghĩ đến thôi đã thấy lạnh sống lưng.Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.Bị gán cho cái biệt danh đ* đi*m hạng sang, rồi còn chuốc tình dược lên cả hai anh em nhà Itoshi, Sae và Rin chỉ vì muốn leo lên giường với họ, với cái khao khát bệnh hoạn là được "mang tinh túy của họ trong mình"? What the actual F*ck?! Thật luôn hả bro?!?!?Isagi cảm thấy buồn nôn.Rốt cuộc là sao vậy? Mấy chương trước thì kêu gào hãm hại người ta vì ghen tị, rồi lại dành cả một chương miêu tả cảnh cậu ta vào quán bar, nằm dài trên đùi gái đẹp, hôn hít cho đắm say. Xong rồi lại bày đặt tính kế, vạch ra cả chục tội ác "thế kỷ" để nhằm ám sát toàn bộ dàn nam chính, nữ chính. Vẽ vời bản kế hoạch, thuê sát thủ mạnh nhất thế giới ngầm, thậm chí còn dám sử dụng cả tà thuật bị cấm... Đầu tư bao nhiêu công sức, suy nghĩ đến bạc đầu, rồi đột ngột quay xe một cách khét lẹt. Đến khi cận kề cái chết dưới tay các nam chính, thì mới khóc lóc lộ ra mình là "biệt đội nai tơ", lắp bắp thú nhận: "Vì em yêu các anh... nhưng tất cả là do con ả kia phá đám... nên em mới thành ra thế này..."Isagi day trán. Vậy mấy chương trước để cậu ta đi âu yếm gái là sao hả tác giả? Cứ phải lòng vòng, phức tạp hóa vấn đề như vậy không thấy mệt à? Thanh kiếm đã kề sát cổ, đến nước đó rồi mà vẫn còn cắm đầu cắm cổ, điên cuồng mà yêu sống yêu chết bọn họ, như thể bị bỏ bùa mê thuốc lú, đến mức làm khùng làm điên, còn đòi chơi trò người lớn?"Hỡi đấng kiến tạo trên cao" Isagi thầm rên rỉ trong lòng."Tới nước này thì con xin chịu thua. Chẳng còn dũng khí đâu mà tưởng tượng thêm nữa. Một thằng thẳng nam như con xin đầu hàng với cái thể loại truyện này."Rõ ràng gắn hashtag #Action, #Shounen, #Fantasy, #Mystery, #Supernatural, sao lại lòi ra thêm cả yếu tố gay cấn rồi #Mature với #ShounenAi vậy trời? Mà cái R18 là cái quái gì thế? Cậu không rõ nó có nghĩa gì, nhưng cái mác R18 đó trông mờ ám và đáng ngờ đến mức cậu không dám tra nó trên mạng. Lỡ như có thứ gì đó ghê tởm hiện ra, nó sẽ ám ảnh cậu suốt đời mất. Trên cương vị một thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành, sắp bước vào ngưỡng cửa "đàn ông", cậu không cho phép bất cứ điều gì sỉ nhục, vấy bẩn tâm hồn trong sáng của mình. Danh dự của một người đàn ông, càng không thể để chuyện này xảy ra! Hoặc dễ thấy hơn là kẻ này đang viết một chuyện thuộc thể loại đó nhằm bôi nhọ cậu.Lộn xộn, tất cả đều lộn xộn hết cả rồi! Truyện này, nếu bỏ qua những chi tiết phi logic, thì cũng có thể coi là khá cuốn. Nét vẽ rất đẹp, ngay cả tên phản diện què quặt như Isagi Yoichi phiên bản Fanfiction cũng được chăm chút tỉ mỉ. Đáng lẽ ra, với tiềm năng đó, nó có thể mang lại những yếu tố lôi cuốn cho người xem. Nhưng cứ nhìn vào mấy cái hành động điên khùng, phi thực tế của "Isagi" kia, là mọi hứng thú đều bay biến. Tình tiết truyện, những màn đấu trí, lý luận sắc bén, cách sắp xếp và trình bày chặt chẽ đến mức có thể thao túng tâm lý người đọc. Nét truyện thì trên cả tuyệt vời, chi tiết đến từng sợi tóc, cọng lông. Ngỡ như đây sẽ là một bộ manga đình đám, tạo ra một kỷ nguyên mới như One Piece hay Naruto, thu hút hàng triệu độc giả như Conan.Nhưng chỉ cần thêm cái tên phản diện Isagi Yoichi và những hành động ngu xuẩn của hắn vào, thì tất cả đều hết cứu.[____]Vớ vẩn thật! Đọc xong cuốn truyện, Isagi không khỏi nghĩ rằng kẻ viết ra thứ xàm xí này chắc hẳn đang trong cơn phê thuốc. Dùng tên của một người nổi tiếng như cậu đã là vi phạm bản quyền trầm trọng, giờ lại còn viết theo kiểu này, chẳng khác nào công khai bôi nhọ danh dự của cậu.Cậu, đường đường là một cầu thủ kiêm tiền đạo số một thế giới. Cậu sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai dám làm bẩn thanh danh này. Cái tên "Isagi Yoichi" là do ba mẹ cậu đặt, sau chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng cậu nên người, thành tài. Hành động này của tác giả chẳng khác nào đang chà đạp lên cái tôi vị kỷ, lên chính gốc rễ của một tiền đạo hàng đầu thế giới.Chắc chắn, Ego Jinpachi sẽ cử người đi "hỏi thăm" tác giả của cuốn truyện này ngay sau khi cậu báo cáo sự việc. Đối với Ego, Isagi là viên ngọc quý mà gã đã tốn bao công sức tìm kiếm và mài giũa từ hàng ngàn đống sắt vụn. Bất cứ một tổn hại nhỏ nào, dù là về thể chất hay tinh thần, cũng đủ khiến gã ta sốt vó lên. Chuyện về tác giả cuốn truyện sẽ được xử lý nhanh gọn thôi, Isagi tin chắc là vậy.Nhưng một câu hỏi khác cứ lẩn quẩn trong đầu cậu, day dứt không thôi:"Tại sao... tại sao người hâm mộ của mình lại đem tặng thứ này cho mình?"Không phải cậu tự đề cao, nhưng Isagi biết rõ người hâm mộ chân chính sẽ không bao giờ làm điều gì gây tổn thương hay mang lại tiêu cực cho cậu. Quá khứ đã chứng minh điều đó. Một vụ bạo loạn kinh hoàng đã từng xảy ra, sau khi có những kẻ quá khích đột nhập vào phòng thay đồ của các cầu thủ và làm cậu bị thương. Trước đó, những kẻ này còn phun sơn, viết những lời lăng mạ, sỉ nhục cậu lên khắp các bức tường dọc hành lang dẫn ra sân vận động. Những dòng chữ đỏ ghê rợn, tên cậu kèm theo những từ ngữ chửi rủa thậm tệ, ám ảnh cậu suốt một thời gian dài sau mỗi trận đấu.Vụ việc đó đã khiến cậu suy sụp, mắc chứng trầm cảm một thời gian. Những đêm dài mất ngủ, bị quấy rầy liên tục bởi những cuộc gọi nặc danh, chỉ toàn những lời nguyền rủa "Mày mau chết đi!" kéo dài dai dẳng, ám ảnh cậu cả ngày lẫn đêm.Khi bị bắt, đó là một nhóm tội phạm có tổ chức, gồm hơn mười tên, tuổi đời từ 19 đến dưới 24. Chúng khai rằng, vì cậu mà trong một trận cá cược, chúng đã thua một số tiền khổng lồ, đến mức "trắng tay". Cay cú, uất hận, nên mới hành động nông nổi như vậy.Những tưởng chúng sẽ biết hối lỗi, cảm thấy xấu hổ trước hành động của mình. Nhưng không, ngược lại với mọi mong đợi, lũ khốn đó lại trình bày với vẻ mặt khinh miệt, thái độ cợt nhả, như thể đây chỉ là một trò đùa vô hại. Chúng còn quá đáng hơn khi dám công khai lăng mạ cậu trước hàng triệu người đang theo dõi buổi xét xử qua livestream, rồi trơ tráo bao biện, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu.Hành động đó đã làm dấy lên một làn sóng phẫn nộ cực lớn trong cộng đồng người hâm mộ. Họ tức giận thay cho chàng trai trẻ tài năng của mình. Điều này dẫn đến một sự kiện chưa từng có: một đám đông người hâm mộ đã phục kích xe cảnh sát, bắt giữ những tên "tội đồ" kia ngay trước khi chúng bị tống vào trại giam, chỉ hơn một tháng sau khi kết thúc buổi xét xử. Họ công khai hành hạ, tra tấn bọn chúng trước sự bất lực của lực lượng cảnh sát, bởi số người tham gia bạo loạn quá đông, và lực lượng tiếp viện không thể đến kịp thời.Cho đến khi cảnh sát phá được vòng vây để can thiệp, thì những kẻ đó đã gần như sắp chầu trời. Chúng bị lột sạch quần áo, chỉ còn độc chiếc quần lót che thân. Mặt mũi, toàn thân bầm dập, tím tái, loang lổ vết máu khô dính trên khóe miệng. Chúng bị trói chặt, treo lủng lẳng lên một tấm bảng quảng cáo lớn, cách trung tâm Tokyo không xa.Điều đáng ngạc nhiên là vụ việc xảy ra ngay giữa chốn đông người, nhưng không một người dân nào bị thương. Khi được hỏi, người ta mới biết rằng, một ngày trước khi vụ việc xảy ra, đã có một thông báo được lan truyền trong cộng đồng, kêu gọi người dân không ra ngoài vào thời điểm đó để tránh gặp nguy hiểm, vì sẽ có một cuộc "trừng trị kẻ xấu".Có lẽ, họ thấu hiểu được nỗi lòng của những người hâm mộ cuồng nhiệt kia, hoặc đơn giản là không đồng tình với hành vi tàn độc của lũ tội phạm, nên đã âm thầm làm theo mà không báo cho cảnh sát. Dù sao thì, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ, và trong số đó, cũng có không ít người yêu mến chàng cầu thủ "dễ thương", vui tính với lối chơi bóng đẹp mắt và quả cảm ấy.Như thể thay trời hành đạo, người dân cho rằng "lũ khốn đó xứng đáng bị như vậy", không cần bất cứ sự khoan dung nào. Việc chúng làm, suýt chút nữa đã kết thúc cuộc đời của một chàng trai trẻ đầy triển vọng, một thiên tài, niềm hy vọng của bóng đá Nhật Bản, và cũng là làm mất đi một "cái tôi vị kỷ" kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục của làng bóng đá quốc tế.Nghe những lý do đó, ngay cả cảnh sát cũng chẳng thể trách móc những người hâm mộ được. Đơn giản là vì họ không có ý định hại người vô tội. Hậu trường của vụ việc cũng được xử lý một cách "sạch sẽ" đến khó tin. Nói trắng ra, bên phía cảnh sát cũng đành bó tay với trường hợp này. Cứ như thể có một thế lực vô hình nào đó đứng đằng sau, giúp đỡ "Hội cuồng Isagi" xóa mọi dấu vết, khiến việc điều tra đi vào ngõ cụt.Kết quả, bọn người phá rối cậu vẫn phải vào tù, nhận án treo 3 năm cùng 72 giờ lao động công ích, sau khi đã bị "tra tấn" một cách dã man. Có lẽ, chúng sẽ là một tấm gương sáng, một lời cảnh cáo đanh thép cho những kẻ anti-fan, hay bất cứ ai có ý định gây hấn với cậu, rằng đừng bao giờ dại dột mà làm liều.Từ đó trở đi, cho dù có ghét cậu đến mấy, cũng không ai dám thể hiện ra mặt. Bằng mặt chứ không bằng lòng, nói ra có mà toi đời. Isagi nghĩ kỹ lại, nếu như việc cậu bị bôi nhọ danh dự trong cuốn truyện này được đăng lên báo, chắc chắn tên tác giả kia sẽ sống không bằng chết, cả đời bị người ta truy sát đến cùng trời cuối đất."Trời ơi, mình không muốn làm người xấu, nhưng sao cứ có kẻ lại muốn ép mình làm việc ác không à..." Isagi thở dài ngao ngán. ╚(•⌂•)╝Mải mê với những dòng suy tư sau khi đọc xong cuốn truyện, Isagi hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang cận kề. Cậu chẳng thể xoay sở hay có bất kỳ phản ứng nào kịp thời khi một bóng đen đột ngột xông vào phòng, lao thẳng về phía cậu. Tiếng cửa bị một lực thô bạo phá tung vang lên khô khốc. Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, cậu đã nghe thấy giọng nói điên cuồng, đầy hận thù của kẻ đột nhập:"Mày chết đi, thằng chó! Sao mày không chết theo cái cách thảm hại mà tao đã dày công viết trong cuốn sách về cái chết hãm l*n của mày nhỉ?!"Tiếp đó là một loạt tiếng nổ chát chúa, đinh tai nhức óc. Đầu nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào người cậu, và những viên đạn nóng rẫy lao đi, găm sâu vào da thịt. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, chỉ trong vòng chưa đầy một phút. Bị sát hại một cách bất ngờ, Isagi thậm chí còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau thể xác khi những viên đạn xé toạc cơ thể mình. Cậu chỉ thấy trời đất chao đảo, rồi cả người đổ sập xuống sàn.Tấm lưng va mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo. Một tiếng rên nhỏ, không phải vì những viên đạn, mà vì cú va chạm mạnh giữa đầu và mặt sàn cứng rắn, thoát ra từ cổ họng Isagi. Máu. Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi. Một vũng máu tươi đang lan rộng dưới thân cậu, bắt nguồn từ trái tim đang dần ngừng đập.Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, Isagi lờ mờ nhìn thấy nhiều bóng đen khác xuất hiện, ngày một đông hơn. Tiếng chân chạy "bình bịch" dồn dập vang lên phía sau lưng tên khốn vừa nổ súng, khiến hắn hoảng hốt, cuống cuồng tìm đường trốn thoát.Như một ân huệ cuối cùng dành cho cậu, kẻ thủ ác phải bị trừng trị thích đáng. Hắn không thể chạy trốn khỏi căn phòng này một cách dễ dàng như thế được. Xui xẻo cho hắn, khi vừa nhìn thấy khung cửa sổ hé mở, tưởng rằng mình sắp thoát chết, thì hắn lại vô tình vấp phải cơ thể đang dần lạnh đi của Isagi. Hắn ngã sấp mặt, đầu đập mạnh vào chiếc ghế mà chỉ vài phút trước, Isagi còn ngồi đó, chìm trong những suy tư.Những người vừa đến hiện trường vụ án nhanh chóng khống chế kẻ thủ ác. Không biết từ đâu, họ lôi ra những sợi dây thừng, trói chặt tứ chi hắn lại. Một vài người khác, thấy sắc mặt Isagi ngày một chuyển biến xấu, da trắng bệch, đôi mắt xanh đại dương tuyệt đẹp giờ đây đã không còn sự tinh anh, trợn tròn vô hồn, vội vàng lao về phía cậu."ISAGI YOICHI!!!"Tiếng hét xé lòng vang lên. Hình như đó là giọng của Kurona, có cả giọng của Hiori, Yukimiya, và cả những tiếng hét thất thanh, hoảng loạn của nhiều người khác nữa.Họ đang lo sợ, cậu biết. Cậu sắp không trụ nổi nữa rồi. Máu chảy ra quá nhiều, thấm đẫm cả áo họ, nhuộm đỏ cả khuôn mặt họ khi họ ôm lấy cậu. Nước mắt. Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, lăn dài trên gò má họ, rồi nhỏ xuống khuôn mặt đã lạnh ngắt của cậu trai đang nằm trong vòng tay họ.Cố gắng kìm nén nỗi đau đớn tột cùng và sự hoảng loạn đang xâm chiếm tâm trí, một người trong số họ, với chút bình tĩnh còn sót lại, run rẩy bấm điện thoại gọi xe cấp cứu."Bao nhiêu tiền cũng được... chúng tôi sẵn sàng chi trả hết... Làm ơn... làm ơn hãy mau đến đây... cứu lấy cậu ấy..."[....]--------------
🟠 Chỉ đăng tại Wattpad
🚫 Nghiêm cấm mang truyện của tôi đưa đi nơi khác, ăn cắp ý tưởng, chuyển ver hoặc reup dưới bất kỳ hình thức nào.∆ lưu ý: khoảng đầu sẽ có một vài chi tiết buff đối với Isagi nhưng sau đó sẽ quay lại cốt truyện bình thường, những đoạn ấy chỉ dùng để khích tướng nhân vật cũng như để làm rõ được sự tương phản vô lí giữa vai trò và đặc tính của nhân vật mà "truyện" muốn thể hiện cho người đọc[ Do vậy mong người đọc hãy kiên nhẫn theo dõi cốt truyện ]#Allisagi#allyoichi#Isagibottom #xuyênkhong#havemagic#r18______________________Lật giở từng trang truyện với cái tên bìa sách quen đến mức gai người, Isagi Yoichi bất giác rùng mình. Một cuốn Fanfiction mạng được in ấn cẩu thả, bìa cứng sơ sài, nhưng nội dung bên trong mới là thứ khiến cậu sững sờ. Lòng tham, cậu chợt nghĩ, đúng là thứ vô đáy và đáng sợ. Nó như một bóng ma ám ảnh, đeo bám con người ta, thúc đẩy họ bất chấp mọi thứ, dùng mọi thủ đoạn đê tiện nhất, chỉ để đoạt lấy thứ mình khao khát. Và lũ người không đủ sức tự mình giành lấy, chỉ biết rình rập chờ thời cơ chín muồi để cướp đi quả ngọt từ tay kẻ khác - lũ ấy, trong mắt cậu, đích thị là một lũ ngu xuẩn, bần tiện, hèn hạ đến tột cùng.Những dòng suy nghĩ ấy như ứng nghiệm vào số phận của một nhân vật phản diện trớ trêu thay lại mang chính tên cậu: Isagi Yoichi. Một kẻ được tác giả miêu tả gói gọn trong hai từ "ngu ngốc", nhưng lại không ngừng bày trò, hết lần này đến lần khác, chỉ để nhận lấy thất bại thảm hại dưới tay các nhân vật chính. Từ việc vu oan giá họa, đổ tội lên đầu người vô tội, cho đến việc không ngần ngại vung tiền, bỏ ra những khoản kếch xù để bôi nhọ danh dự, kéo người khác xuống bùn lầy. Thậm chí, cái tên "Isagi Yoichi" này còn liều lĩnh thuê cả sát thủ, phái đi giết người diệt khẩu. Kết cục? Bị giết một cách đau đớn và ô nhục nhất, như một con thú hoang bị dồn vào chân tường.Tất cả những hành động điên cuồng đó, chỉ vì một mối thù quá khứ cỏn con, một sự việc không đáng để nhắc tới với các nhân vật chính? Nghe vô lý đến nực cười. Isagi nhíu mày, cố nhớ lại chi tiết truyện. Có ai đời vì người kia lỡ tay làm rơi cuốn sách của mình mà lại ghim hận, rồi đẩy mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn như vậy không? Một lý do vớ vẩn, không thể nào chấp nhận nổi. Ấy vậy mà tên phản diện này lại có thể ôm mối thù đó, hành xử y hệt cái khuôn mẫu "ngu ngốc" mà tác giả đã định sẵn.Trớ trêu thay, dù bị gắn mác "đần độn", học lực của kẻ mang tên cậu trong truyện lại chẳng phải thứ dễ dàng đem ra làm trò cười. Hắn ta, theo như miêu tả, là một trong 'Top những bộ não xuất chúng nhất trường Darryiel', sở hữu kho tàng tri thức và trí tuệ được xếp vào hàng "khủng bố". Darryiel, một ngôi trường danh giá với lịch sử lâu đời, nơi đào tạo ra biết bao thế hệ nhân tài. Tỉ lệ trúng tuyển vào đây chỉ vỏn vẹn 0,14%, thấp đến mức khiến người ta phải choáng váng. Những ai đặt chân được vào ngôi trường này, nếu không phải con ông cháu cha với gia thế hiển hách, thì cũng phải là thiên tài kiệt xuất của thế kỷ. Họ được tung hô, ca tụng như những vị thần sống, mang lại niềm tự hào và lợi ích không nhỏ cho gia đình, dòng tộc, thậm chí là cả lãnh chúa cai quản vùng đất ấy. Có khi, người hôm nay còn cúi đầu chào mình, ngày mai đã trở thành thủ khoa, hay mang một chức danh còn khủng bố hơn, kiểu như "Anh hùng cứu rỗi hàng triệu sinh linh... khỏi hiểm họa XYZ" nào đó.Nhưng chỉ số IQ và học lực vẫn chưa đủ để khắc họa sự "khủng bố" của tên phản diện này. Gia thế của hắn mới thực sự khiến người ta phải kinh ngạc. Một gia tộc quyền quý với lịch sử ngàn năm, sở hữu khối tài sản kếch xù đến mức có lẽ một ngàn năm sau cũng không thể đếm hết số vàng bạc châu báu trong kho. Chưa kể đến vô số đồ cổ quý hiếm, những viên kim cương, pha lê mang giá trị khổng lồ, và hàng chục mỏ quặng nằm rải rác cả trong lẫn ngoài đế quốc. Một dòng dõi nắm giữ cán cân kinh tế của cả đất nước, khiến hoàng tộc cũng phải kiêng nể, dè chừng vài phần. Cái "gốc rễ" ấy đã tạo ra không biết bao nhiêu "nhánh" tài năng, những con người kiệt xuất đóng góp cho xã hội.Isagi khẽ rùng mình. Lẽ nào, đến lượt "cậu" - Isagi Yoichi bằng xương bằng thịt này sẽ phải chứng kiến toàn bộ lịch sử hào hùng, danh dự mà cậu và gia đình đã dày công vun đắp bị cuốn trôi theo mây khói, để rồi đối mặt với thảm cảnh tru di cửu tộc, chỉ vì một cuốn truyện nhảm nhí?Mới chỉ sơ lược qua thông tin về Isagi Yoichi phiên bản phi tiểu thuyết, ai cũng dễ lầm tưởng đây là một nhân vật chính được tác giả ưu ái "hack game", buff sức mạnh quá đà. Đâu ai ngờ, đó chỉ là một phần "nhỏ" thông tin về một tên phản diện NGU NGỐC, lại còn đóng vai phụ mờ nhạt. Isagi cảm thấy tác giả như đang cố tình chọc tức độc giả, tạo ra một cái profile hoàn toàn trái ngược, chẳng có chút gì ăn nhập với một kẻ phản diện não tàn, đáng khinh. Ngoại trừ gia thế có phần tương đồng, còn lại thì, cậu dám chắc, là chép văn mẫu từ đâu đó. Giống như những bài văn tả mẹ sáo rỗng, tung hô mọi mặt tốt đẹp (mà chưa chắc đã có thật), để rồi bà mẹ nào cũng na ná như nhau. Bộ truyện này cũng vậy, phản diện nào cũng theo mô-típ "nhà lầu, bố làm to, học trường danh tiếng", nhưng đến lúc cần dùng não thì lại phế bỏ, trí lực suy giảm kéo theo khả năng chiến đấu cũng về con số không tròn trĩnh. Rốt cuộc, chúng chẳng khác nào mấy tên hề mua vui cho thiên hạ.Mang danh con nhà gia giáo, là hình mẫu "con nhà người ta", thế mà nhân vật Isagi Yoichi kia lại vướng phải tin đồn là gay, rồi làm tất cả mọi chuyện điên rồ chỉ vì các nam chính như Reo, Nagi, Chigiri, Bachira, Rin, Sae, Kunigami, Kaiser, Ness, Hiori... Isagi nhẩm đếm, trời ạ, nhiều quá không xuể. Mà sao trớ trêu thế, toàn là tên của những người đồng đội cũ của cậu!À, mà không phải cái tên nào cũng "tình cờ" giống với đồng đội cũ của cậu lại được "yêu ái" đến vậy trong cái mớ hỗn độn này. Chẳng hạn như việc Chigiri bị "Isagi" trong truyện hãm hại vì muốn giành giật sự chú ý của Kunigami. Rồi thì, cậu ta còn cả gan làm tổn thương thiếu gia nhà Mikage - Reo, tìm mọi cách để thiên tài thế kỷ Nagi phải lòng "mình". Đỉnh điểm của sự lố bịch là việc bám theo Kaiser như một con chó trung thành, răm rắp tuân theo mọi mệnh lệnh, yêu cầu của hắn, thậm chí còn cố tranh giành sự sủng ái với Ness."Ôi, chu choa mạ ơi..." Isagi ôm đầu, cảm giác nhức nhối lan tỏa trong thái dương. Không chỉ trong giới mà chẳng ai mà không biết cậu căm ghét tên "vua khỏa thân" Michael Kaiser đó đến nhường nào. Tranh sủng với Ness? Cậu không dám, thực sự không dám! Lỡ như làm gì phật ý "chính thất" Ness, rồi bị "hoàng hậu tương lai" đó xử tử thì sao? Nghĩ đến thôi đã thấy lạnh sống lưng.Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.Bị gán cho cái biệt danh đ* đi*m hạng sang, rồi còn chuốc tình dược lên cả hai anh em nhà Itoshi, Sae và Rin chỉ vì muốn leo lên giường với họ, với cái khao khát bệnh hoạn là được "mang tinh túy của họ trong mình"? What the actual F*ck?! Thật luôn hả bro?!?!?Isagi cảm thấy buồn nôn.Rốt cuộc là sao vậy? Mấy chương trước thì kêu gào hãm hại người ta vì ghen tị, rồi lại dành cả một chương miêu tả cảnh cậu ta vào quán bar, nằm dài trên đùi gái đẹp, hôn hít cho đắm say. Xong rồi lại bày đặt tính kế, vạch ra cả chục tội ác "thế kỷ" để nhằm ám sát toàn bộ dàn nam chính, nữ chính. Vẽ vời bản kế hoạch, thuê sát thủ mạnh nhất thế giới ngầm, thậm chí còn dám sử dụng cả tà thuật bị cấm... Đầu tư bao nhiêu công sức, suy nghĩ đến bạc đầu, rồi đột ngột quay xe một cách khét lẹt. Đến khi cận kề cái chết dưới tay các nam chính, thì mới khóc lóc lộ ra mình là "biệt đội nai tơ", lắp bắp thú nhận: "Vì em yêu các anh... nhưng tất cả là do con ả kia phá đám... nên em mới thành ra thế này..."Isagi day trán. Vậy mấy chương trước để cậu ta đi âu yếm gái là sao hả tác giả? Cứ phải lòng vòng, phức tạp hóa vấn đề như vậy không thấy mệt à? Thanh kiếm đã kề sát cổ, đến nước đó rồi mà vẫn còn cắm đầu cắm cổ, điên cuồng mà yêu sống yêu chết bọn họ, như thể bị bỏ bùa mê thuốc lú, đến mức làm khùng làm điên, còn đòi chơi trò người lớn?"Hỡi đấng kiến tạo trên cao" Isagi thầm rên rỉ trong lòng."Tới nước này thì con xin chịu thua. Chẳng còn dũng khí đâu mà tưởng tượng thêm nữa. Một thằng thẳng nam như con xin đầu hàng với cái thể loại truyện này."Rõ ràng gắn hashtag #Action, #Shounen, #Fantasy, #Mystery, #Supernatural, sao lại lòi ra thêm cả yếu tố gay cấn rồi #Mature với #ShounenAi vậy trời? Mà cái R18 là cái quái gì thế? Cậu không rõ nó có nghĩa gì, nhưng cái mác R18 đó trông mờ ám và đáng ngờ đến mức cậu không dám tra nó trên mạng. Lỡ như có thứ gì đó ghê tởm hiện ra, nó sẽ ám ảnh cậu suốt đời mất. Trên cương vị một thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành, sắp bước vào ngưỡng cửa "đàn ông", cậu không cho phép bất cứ điều gì sỉ nhục, vấy bẩn tâm hồn trong sáng của mình. Danh dự của một người đàn ông, càng không thể để chuyện này xảy ra! Hoặc dễ thấy hơn là kẻ này đang viết một chuyện thuộc thể loại đó nhằm bôi nhọ cậu.Lộn xộn, tất cả đều lộn xộn hết cả rồi! Truyện này, nếu bỏ qua những chi tiết phi logic, thì cũng có thể coi là khá cuốn. Nét vẽ rất đẹp, ngay cả tên phản diện què quặt như Isagi Yoichi phiên bản Fanfiction cũng được chăm chút tỉ mỉ. Đáng lẽ ra, với tiềm năng đó, nó có thể mang lại những yếu tố lôi cuốn cho người xem. Nhưng cứ nhìn vào mấy cái hành động điên khùng, phi thực tế của "Isagi" kia, là mọi hứng thú đều bay biến. Tình tiết truyện, những màn đấu trí, lý luận sắc bén, cách sắp xếp và trình bày chặt chẽ đến mức có thể thao túng tâm lý người đọc. Nét truyện thì trên cả tuyệt vời, chi tiết đến từng sợi tóc, cọng lông. Ngỡ như đây sẽ là một bộ manga đình đám, tạo ra một kỷ nguyên mới như One Piece hay Naruto, thu hút hàng triệu độc giả như Conan.Nhưng chỉ cần thêm cái tên phản diện Isagi Yoichi và những hành động ngu xuẩn của hắn vào, thì tất cả đều hết cứu.[____]Vớ vẩn thật! Đọc xong cuốn truyện, Isagi không khỏi nghĩ rằng kẻ viết ra thứ xàm xí này chắc hẳn đang trong cơn phê thuốc. Dùng tên của một người nổi tiếng như cậu đã là vi phạm bản quyền trầm trọng, giờ lại còn viết theo kiểu này, chẳng khác nào công khai bôi nhọ danh dự của cậu.Cậu, đường đường là một cầu thủ kiêm tiền đạo số một thế giới. Cậu sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai dám làm bẩn thanh danh này. Cái tên "Isagi Yoichi" là do ba mẹ cậu đặt, sau chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng cậu nên người, thành tài. Hành động này của tác giả chẳng khác nào đang chà đạp lên cái tôi vị kỷ, lên chính gốc rễ của một tiền đạo hàng đầu thế giới.Chắc chắn, Ego Jinpachi sẽ cử người đi "hỏi thăm" tác giả của cuốn truyện này ngay sau khi cậu báo cáo sự việc. Đối với Ego, Isagi là viên ngọc quý mà gã đã tốn bao công sức tìm kiếm và mài giũa từ hàng ngàn đống sắt vụn. Bất cứ một tổn hại nhỏ nào, dù là về thể chất hay tinh thần, cũng đủ khiến gã ta sốt vó lên. Chuyện về tác giả cuốn truyện sẽ được xử lý nhanh gọn thôi, Isagi tin chắc là vậy.Nhưng một câu hỏi khác cứ lẩn quẩn trong đầu cậu, day dứt không thôi:"Tại sao... tại sao người hâm mộ của mình lại đem tặng thứ này cho mình?"Không phải cậu tự đề cao, nhưng Isagi biết rõ người hâm mộ chân chính sẽ không bao giờ làm điều gì gây tổn thương hay mang lại tiêu cực cho cậu. Quá khứ đã chứng minh điều đó. Một vụ bạo loạn kinh hoàng đã từng xảy ra, sau khi có những kẻ quá khích đột nhập vào phòng thay đồ của các cầu thủ và làm cậu bị thương. Trước đó, những kẻ này còn phun sơn, viết những lời lăng mạ, sỉ nhục cậu lên khắp các bức tường dọc hành lang dẫn ra sân vận động. Những dòng chữ đỏ ghê rợn, tên cậu kèm theo những từ ngữ chửi rủa thậm tệ, ám ảnh cậu suốt một thời gian dài sau mỗi trận đấu.Vụ việc đó đã khiến cậu suy sụp, mắc chứng trầm cảm một thời gian. Những đêm dài mất ngủ, bị quấy rầy liên tục bởi những cuộc gọi nặc danh, chỉ toàn những lời nguyền rủa "Mày mau chết đi!" kéo dài dai dẳng, ám ảnh cậu cả ngày lẫn đêm.Khi bị bắt, đó là một nhóm tội phạm có tổ chức, gồm hơn mười tên, tuổi đời từ 19 đến dưới 24. Chúng khai rằng, vì cậu mà trong một trận cá cược, chúng đã thua một số tiền khổng lồ, đến mức "trắng tay". Cay cú, uất hận, nên mới hành động nông nổi như vậy.Những tưởng chúng sẽ biết hối lỗi, cảm thấy xấu hổ trước hành động của mình. Nhưng không, ngược lại với mọi mong đợi, lũ khốn đó lại trình bày với vẻ mặt khinh miệt, thái độ cợt nhả, như thể đây chỉ là một trò đùa vô hại. Chúng còn quá đáng hơn khi dám công khai lăng mạ cậu trước hàng triệu người đang theo dõi buổi xét xử qua livestream, rồi trơ tráo bao biện, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu.Hành động đó đã làm dấy lên một làn sóng phẫn nộ cực lớn trong cộng đồng người hâm mộ. Họ tức giận thay cho chàng trai trẻ tài năng của mình. Điều này dẫn đến một sự kiện chưa từng có: một đám đông người hâm mộ đã phục kích xe cảnh sát, bắt giữ những tên "tội đồ" kia ngay trước khi chúng bị tống vào trại giam, chỉ hơn một tháng sau khi kết thúc buổi xét xử. Họ công khai hành hạ, tra tấn bọn chúng trước sự bất lực của lực lượng cảnh sát, bởi số người tham gia bạo loạn quá đông, và lực lượng tiếp viện không thể đến kịp thời.Cho đến khi cảnh sát phá được vòng vây để can thiệp, thì những kẻ đó đã gần như sắp chầu trời. Chúng bị lột sạch quần áo, chỉ còn độc chiếc quần lót che thân. Mặt mũi, toàn thân bầm dập, tím tái, loang lổ vết máu khô dính trên khóe miệng. Chúng bị trói chặt, treo lủng lẳng lên một tấm bảng quảng cáo lớn, cách trung tâm Tokyo không xa.Điều đáng ngạc nhiên là vụ việc xảy ra ngay giữa chốn đông người, nhưng không một người dân nào bị thương. Khi được hỏi, người ta mới biết rằng, một ngày trước khi vụ việc xảy ra, đã có một thông báo được lan truyền trong cộng đồng, kêu gọi người dân không ra ngoài vào thời điểm đó để tránh gặp nguy hiểm, vì sẽ có một cuộc "trừng trị kẻ xấu".Có lẽ, họ thấu hiểu được nỗi lòng của những người hâm mộ cuồng nhiệt kia, hoặc đơn giản là không đồng tình với hành vi tàn độc của lũ tội phạm, nên đã âm thầm làm theo mà không báo cho cảnh sát. Dù sao thì, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ, và trong số đó, cũng có không ít người yêu mến chàng cầu thủ "dễ thương", vui tính với lối chơi bóng đẹp mắt và quả cảm ấy.Như thể thay trời hành đạo, người dân cho rằng "lũ khốn đó xứng đáng bị như vậy", không cần bất cứ sự khoan dung nào. Việc chúng làm, suýt chút nữa đã kết thúc cuộc đời của một chàng trai trẻ đầy triển vọng, một thiên tài, niềm hy vọng của bóng đá Nhật Bản, và cũng là làm mất đi một "cái tôi vị kỷ" kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục của làng bóng đá quốc tế.Nghe những lý do đó, ngay cả cảnh sát cũng chẳng thể trách móc những người hâm mộ được. Đơn giản là vì họ không có ý định hại người vô tội. Hậu trường của vụ việc cũng được xử lý một cách "sạch sẽ" đến khó tin. Nói trắng ra, bên phía cảnh sát cũng đành bó tay với trường hợp này. Cứ như thể có một thế lực vô hình nào đó đứng đằng sau, giúp đỡ "Hội cuồng Isagi" xóa mọi dấu vết, khiến việc điều tra đi vào ngõ cụt.Kết quả, bọn người phá rối cậu vẫn phải vào tù, nhận án treo 3 năm cùng 72 giờ lao động công ích, sau khi đã bị "tra tấn" một cách dã man. Có lẽ, chúng sẽ là một tấm gương sáng, một lời cảnh cáo đanh thép cho những kẻ anti-fan, hay bất cứ ai có ý định gây hấn với cậu, rằng đừng bao giờ dại dột mà làm liều.Từ đó trở đi, cho dù có ghét cậu đến mấy, cũng không ai dám thể hiện ra mặt. Bằng mặt chứ không bằng lòng, nói ra có mà toi đời. Isagi nghĩ kỹ lại, nếu như việc cậu bị bôi nhọ danh dự trong cuốn truyện này được đăng lên báo, chắc chắn tên tác giả kia sẽ sống không bằng chết, cả đời bị người ta truy sát đến cùng trời cuối đất."Trời ơi, mình không muốn làm người xấu, nhưng sao cứ có kẻ lại muốn ép mình làm việc ác không à..." Isagi thở dài ngao ngán. ╚(•⌂•)╝Mải mê với những dòng suy tư sau khi đọc xong cuốn truyện, Isagi hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang cận kề. Cậu chẳng thể xoay sở hay có bất kỳ phản ứng nào kịp thời khi một bóng đen đột ngột xông vào phòng, lao thẳng về phía cậu. Tiếng cửa bị một lực thô bạo phá tung vang lên khô khốc. Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, cậu đã nghe thấy giọng nói điên cuồng, đầy hận thù của kẻ đột nhập:"Mày chết đi, thằng chó! Sao mày không chết theo cái cách thảm hại mà tao đã dày công viết trong cuốn sách về cái chết hãm l*n của mày nhỉ?!"Tiếp đó là một loạt tiếng nổ chát chúa, đinh tai nhức óc. Đầu nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào người cậu, và những viên đạn nóng rẫy lao đi, găm sâu vào da thịt. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, chỉ trong vòng chưa đầy một phút. Bị sát hại một cách bất ngờ, Isagi thậm chí còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau thể xác khi những viên đạn xé toạc cơ thể mình. Cậu chỉ thấy trời đất chao đảo, rồi cả người đổ sập xuống sàn.Tấm lưng va mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo. Một tiếng rên nhỏ, không phải vì những viên đạn, mà vì cú va chạm mạnh giữa đầu và mặt sàn cứng rắn, thoát ra từ cổ họng Isagi. Máu. Mùi máu tanh nồng xộc lên mũi. Một vũng máu tươi đang lan rộng dưới thân cậu, bắt nguồn từ trái tim đang dần ngừng đập.Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, Isagi lờ mờ nhìn thấy nhiều bóng đen khác xuất hiện, ngày một đông hơn. Tiếng chân chạy "bình bịch" dồn dập vang lên phía sau lưng tên khốn vừa nổ súng, khiến hắn hoảng hốt, cuống cuồng tìm đường trốn thoát.Như một ân huệ cuối cùng dành cho cậu, kẻ thủ ác phải bị trừng trị thích đáng. Hắn không thể chạy trốn khỏi căn phòng này một cách dễ dàng như thế được. Xui xẻo cho hắn, khi vừa nhìn thấy khung cửa sổ hé mở, tưởng rằng mình sắp thoát chết, thì hắn lại vô tình vấp phải cơ thể đang dần lạnh đi của Isagi. Hắn ngã sấp mặt, đầu đập mạnh vào chiếc ghế mà chỉ vài phút trước, Isagi còn ngồi đó, chìm trong những suy tư.Những người vừa đến hiện trường vụ án nhanh chóng khống chế kẻ thủ ác. Không biết từ đâu, họ lôi ra những sợi dây thừng, trói chặt tứ chi hắn lại. Một vài người khác, thấy sắc mặt Isagi ngày một chuyển biến xấu, da trắng bệch, đôi mắt xanh đại dương tuyệt đẹp giờ đây đã không còn sự tinh anh, trợn tròn vô hồn, vội vàng lao về phía cậu."ISAGI YOICHI!!!"Tiếng hét xé lòng vang lên. Hình như đó là giọng của Kurona, có cả giọng của Hiori, Yukimiya, và cả những tiếng hét thất thanh, hoảng loạn của nhiều người khác nữa.Họ đang lo sợ, cậu biết. Cậu sắp không trụ nổi nữa rồi. Máu chảy ra quá nhiều, thấm đẫm cả áo họ, nhuộm đỏ cả khuôn mặt họ khi họ ôm lấy cậu. Nước mắt. Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, lăn dài trên gò má họ, rồi nhỏ xuống khuôn mặt đã lạnh ngắt của cậu trai đang nằm trong vòng tay họ.Cố gắng kìm nén nỗi đau đớn tột cùng và sự hoảng loạn đang xâm chiếm tâm trí, một người trong số họ, với chút bình tĩnh còn sót lại, run rẩy bấm điện thoại gọi xe cấp cứu."Bao nhiêu tiền cũng được... chúng tôi sẵn sàng chi trả hết... Làm ơn... làm ơn hãy mau đến đây... cứu lấy cậu ấy..."[....]--------------
Tóm tắt chương cho những ai cần:
Isagi Yoichi, một cầu thủ nổi tiếng, đọc một fanfiction có nhân vật phản diện mang tên mình. Trong truyện, "Isagi Yoichi" là một kẻ ngu ngốc, nhưng lại có gia thế khủng, học giỏi và vướng vào những mối quan hệ phức tạp với các đồng đội cũ của cậu (Reo, Nagi, Chigiri,...). Cậu ta bị miêu tả là một kẻ đê tiện, làm nhiều việc xấu chỉ vì ghen tuông và thù hận. Isagi ngoài đời cảm thấy ghê tởm và lo lắng vì thanh danh của mình bị bôi nhọ. Cuối chương, cậu bị một kẻ đột nhập bắn chết, kẻ này tức giận vì cái chết của Isagi không thảm hại như trong truyện._______________Tích cực vote và comment để tui có động lực up chap mới nha ~Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me