Allisagi Drabble Va Doan Van Oneshot Linh Tinh
Tag: Angst nhẹ (?), unrequited love (?)Có hint bcis, ngis, cgis, knis, rnis, kiis. Không có hint cp khác.Prompt: Isagi Yoichi tự biết bản thân sẽ không được yêu.Note: Cringe, hãy chắc chắn bạn muốn đọc nó, vì tui có trái tim thủy tinh. OOC. Viết không beta, vừa xong là up. Isagi tự ti lụy crush - tui không hứa đây sẽ là lần cuối viết tag này =)).=========================================================Ngày 14/2 năm đó Isagi tay không đến câu lạc bộ, tận lúc ra về cặp sách vẫn rỗng không. Bạn cùng đội bóng an ủi, "Đừng buồn, nếu cậu muốn thì cứ lấy một túi, tớ cũng chẳng ăn được hết." Isagi cười nhạt, gãi đầu, "Không cần đâu, tớ không thích đồ ngọt lắm," dứt lời đóng cửa tủ, xoay người muốn rời đi. Chân chưa ra tới cửa, cậu đã bị một câu nói chọc cho khựng lại, "Chịu thật, cậu có tham gia đội bóng, không có tai tiếng gì, trông cũng không đến nỗi tệ, thế mà chẳng ai thích cậu." "Cả đội bóng ai cũng có quà còn Isagi chẳng có gì, ha ha! Do cậu thụ động quá đấy, trâu chậm uống nước đục mà!" Ai đó chêm vào, lời nói có chút tàn nhẫn. Cửa đã mở toang, gió thổi xiết vào trong, tạt cho hai má cậu lạnh ngắt."Đừng trêu tớ nữa, tớ sẽ tìm được bạn gái sớm thôi," cậu nói nửa đùa nửa thật, không muốn đè nặng vấn đề, càng không muốn lộ ra hụt hẫng trong lòng. "Với cái tính của cậu thì... chậc, hơi khó đấy."Bằng nỗ lực đột ngột bộc phát, Isagi chạy ra bãi giữ xe, đạp xe xé gió về nhà, mím môi lầm bầm, mình đáng được yêu, đáng được thương, mặc cho lời thì thầm sau tai rằng cậu đang tự dối lòng vọng tưởng.***Người ta nói, muốn đứng trên đỉnh cao phải chấp nhận cô đơn. Isagi đã không tin câu nói đó, sau này mới nhận ra nó chưa hẳn đang nói về tình thân. Trên con đường thành công, bạn bè vô số, nhưng tìm được chân ái thì khó khăn. Noel Noa là một ví dụ điển hình. Anh ấy có bạn bè, người thân, đồng nghiệp, riêng tình nhân - dường như Noa không tìm được ai xứng đáng được mình đào tim ra dâng tặng. Có lẽ vì đó là Noel Noa, nhưng Isagi Yoichi sẽ không như thế. Đâu đó trong suy nghĩ, Isagi vẫn tin cậu có thể thắng cả trong sự nghiệp lẫn tình yêu. Đến từng tuổi này, cộng thêm sự ủng hộ vô điều kiện của bố mẹ, Isagi gần như không bận tâm chân ái của mình là ai. Có lẽ là một người hay cười, có lẽ là một người dịu dàng và vị tha, có lẽ cũng sẽ yêu bóng đá... Tình yêu là một thứ xa xỉ lại xa xôi, xuất hiện dưới muôn hình vạn trạng; cậu yêu bóng đá, nhưng cũng khát khao được yêu. Nội tâm đơn giản, suy nghĩ đơn thuần, Isagi cho rằng trên con đường sự nghiệp rồi sẽ tìm ra một người cũng nhiệt huyết với môn thể thao vua. Cứ tiếp tục tiến về phía trước, rồi mình sẽ được yêu. Mày chỉ đang tự dối lòng thôi.Isagi ước cái suy nghĩ đó biến phắt đi.***Isagi nhận ra từ khi tham gia Blue Lock, cậu rất dễ sa vào lưới tình. Và cũng nhận ra, hầu hết đều là đơn phương không kết quả. Cây vả không ra trái ngọt, cơn cảm nắng chóng đến mà cũng vội đi. Nơi đây vốn không là chốn hợp tác bè bạn, giây trước mới là đối tác giây sau đã là đối thủ, tình yêu là thứ không có cơ may đâm rễ nhất trên đất ngục xanh. Vì thế, Isagi có cảm nắng đến đâu cũng hiểu phải chừa cho mình một nửa. Có đánh cược thất bại cậu vẫn còn phần vốn thừa lại, tự liếm láp vết rách, phục hồi lại mười phần như mới. Người đầu tiên là Bachira, cộng sự đầu tiên, kiêm bạn thân thiết nhất. Cậu đã từng khát khao Bachira là hộp sô cô la Valentine đầu tiên của mình. Trên sân xoay đầu liền biết người kia sẽ hỗ trợ. Cặp đôi quái vật team Z hai đấu mười chín. Những cái bắt tay, ôm vai bá cổ, và da thịt trực tiếp cọ xát. Ngã xuống futon và chân vắt vào nhau. Cậu biết mình luôn có thể tin tưởng Bachira và, hy vọng là, ngược lại. Rồi hết thảy biến thành cơn ác mộng không hồi kết. Bachira rời đi và cậu cô độc. Isagi dặn lòng, tình yêu sẽ cho ta sức mạnh, và cậu sẽ chiến đấu để cướp lại Bachira. Khác với cậu tưởng tượng, khi đội của cậu cận kề chiến thắng, Bachira đột nhiên vùng dậy, như không hề muốn được cướp lại, như... đã suy nghĩ nghiêm túc. Isagi biết cậu nên mừng cho bạn mình. Cậu chỉ thắc mắc nếu Rin không phải là người quyết định, giữa viên ngọc thô Nagi, tốc độ của Chigiri và kỹ năng của Barou, liệu Bachira có muốn chọn cậu không? Isagi biết cậu phải mừng cho bạn mình. Bachira đã phát triển hơn, trưởng thành và độc lập hơn. Bachira không cần cậu nữa, và sự thật đó nghiền nát cậu. Cậu nhặt lại mấy mảnh vỡ đắp lại cho tròn, tiễn biệt cơn cảm nắng đầu đời.***Khác với Bachira, cái chạm từ Nagi mang một sắc thái lạ lẫm hơn. Để ý một chút, cậu đôi khi cảm nhận được ánh mắt Nagi dõi theo bóng lưng mình. Dường như trong mắt Nagi, cậu đã bị lý tưởng hóa thành một tồn tại vững vàng nằm trước mắt, rất khó để nắm lấy, chính mình chỉ có thể tiến về phía trước, tham lam bắt được một tia ánh sáng hữu ý lọt ra.Và khác với bất kỳ đồng đội trong đội Z bị buộc hợp đội với Isagi, Nagi đã tự nguyện chọn cậu. Có Chúa mới biết Isagi trái tim hồi hộp như thế nào khi lần đầu tiên được chọn. Không phải hàng tặng kèm, càng không phải thương hại, như thấy được điều gì ở cậu mà chính cậu còn không biết.Cảm giác đó nhanh chóng biến mất. Da đầu cậu đau điếng, tóc bị kéo mạnh, ép cho ngửa đầu lên. "Đừng có giỡn mặt, Isagi. Tôi chọn cậu để trở nên mạnh hơn, cậu yếu đuối như thế này sẽ gây rắc rối cho tôi." Isagi thừa biết muốn sinh tồn ở Blue Lock, phải nuốt chửng nhau. Nagi cũng vậy, muốn được lợi ích từ cậu."Reo sẽ không ủ rũ thế đâu."Kể cả sau này khi đã làm lành chóng vánh, nỗi day dứt "thế thân" vẫn lì lợm nằm đó như hòn đá cứng rắn không chịu rời đi, chực chờ làm Isagi vấp ngã. Được chọn khiến trái tim Isagi rung động, nhưng cái ý nghĩ sẽ bị Nagi bỏ rơi ám ảnh cậu phát điên."Isagi, cõng tớ đi." Isagi cười từ chối, cậu thấp bé như thế, không khỏe như Reo."Isagi, lau tóc phiền lắm." Isagi chống nạnh bảo Nagi tự lau, không thể nhờ người mãi.Nagi vô thức thách thức giới hạn của Isagi, mà cậu thì quá an toàn. Như cậu dự đoán, sau này Reo và Nagi cùng đội Manshine City tiếp tục hợp tác. Đáy lòng Isagi khó chịu, dập tắt cơn cảm nắng nhen nhóm.***Không kể người ghi lại dấu ấn sâu đậm, Isagi cũng có những cơn cảm nắng thoáng qua tựa một giấc mộng. Chigiri và Kunigami đồng dạng giống nhau, mỗi một thay đổi đều khiến Isagi trở tay không kịp. Chigiri rực rỡ như đêm pháo hoa, Kunigami tỏa sáng tựa mặt trời. Thiêu thân lưu luyến ánh quang không thể bay tới pháo hoa, cũng không thể chịu nổi ánh nắng.Chigiri đã tìm ra hướng đi cho bản thân. Kunigami trực tiếp thay đổi 180 độ. Cái xoa đầu ngày càng mờ đi trong ký ức, cậu cũng đã quên hương vị miếng steak kia. ***Nếu người kia cho phép, Isagi có một chút muốn gọi Rin là đối thủ kiêm mối tình đầu. Giữa ba lựa chọn xuất sắc khác, Rin lại muốn Isagi. Có thể là công nhận, có thể là trả thù tư, có thể là dằn mặt, có thể là tò mò, nhưng Rin đã chọn cậu.Rin là một cầu thủ đặc biệt xuất chúng. Không ai biết vì sao cậu ta treo lên thái độ khó chịu như thế, nhưng Isagi chỉ thấy Rin giống một con mèo bị tổn thương nên giương nanh múa vuốt tự bảo vệ chính mình. So với những người khác bực lên là tác động vật lý, Isagi thấy Rin an toàn hơn bất kỳ ai. Bị cậu bám theo học hỏi, còn bị bắt làm bị thịt cho Isagi ngã lên, Rin chỉ nóng nảy kéo cổ áo cậu, xù lông trừng mắt. Thế mà vẫn để cậu làm phiền mình. Hiếm khi còn rộng lượng giúp cậu vài động tác, không tiếp xúc trực tiếp nhưng cách một lớp vải nhiệt lượng tỏa ra rúng động, thổi lửa cho cậu chật vật, yếu ớt chống đỡ. Dần dà cơn cảm nắng càng thúc đẩy cậu lớn mật hơn. Cậu muốn chiến thắng cùng Rin, lại càng muốn chiến thắng Rin. Ước vọng của cậu lộ liễu, không ai là không biết. Isagi từng tưởng tượng vô số viễn cảnh, hầu hết đều có sự hiện diện của Rin.Bóng đá là thứ vô cùng mầu nhiệm, mà Itoshi Rin lại dễ dàng hiện thực hóa vẻ đẹp đó. Lần đầu tiên, Isagi can đảm đem gần hết phần ra, tin tưởng Rin sẽ không đối xử tệ với nó. Cậu biết dục tốc bất đạt, nhưng nỗi bất an cứ to dần, muốn hóa giải cần một khẳng định, cần một sự chắc chắn. "Từ giây phút này, mày là đối thủ của tao," Rin bàn tay xiết cổ tay, gằn giọng nói. "Đừng quên, điều đó có nghĩa tao sẽ giết mày."A, đến phương thức từ chối cũng rất tinh tế, chừa cho Isagi một chút mặt mũi, lại vừa công nhận cậu. Cậu quay lưng đi, "Ừ, cậu cứ thử."Rin đem trả cho cậu nguyên vẹn không thừa không thiếu, Isagi tiện tay đập nát nó ra mới đủ can đảm gom lại.Rõ ràng biết là vậy, thế mà Isagi cứ luôn canh cánh mình đã để lại điều gì trong phòng thay đồ.***Có một quãng thời gian Isagi đã tưởng mình đang được theo đuổi.Không bởi ai khác, ngoài cái tên tóc vàng khó ưa với gương mặt điển trai khó cưỡng treo lên nụ cười cao ngạo.Ừ thì, cậu là trai tân không mảnh tình vắt vai, đâu có biết người phương Tây tán tỉnh nhau như thế nào? Và cậu đọc đủ nhiều manga để liên tưởng hành động của Kaiser là tán tỉnh.Kéo cho cằm cậu ngước lên ngang tầm mắt, kabedon vô cùng táo bạo, tấn công dồn dập không chừa cậu một giây suy nghĩ. Sau này Isagi xem lại đoạn ghi hình lần đầu họ gặp nhau mới hiểu những câu tiếng Đức kia có nghĩa là gì."Tôi đã luôn muốn gặp cậu đấy, Isagi Yoichi.""Tôi gọi cậu là Yoichi nhé?"Còn hơn cả được chọn, cảm giác được theo đuổi càng khiến tim Isagi loạn nhịp. Đây là lần đầu tiên có người hứng thú với cậu, dù hành động của Kaiser có lỗ mãng cũng không quan trọng.Nhưng đó không phải là tán tỉnh, đó là thách thức. Kaiser chưa bao giờ có hứng thú tình cảm với cậu, trong mắt hắn cậu chỉ là một con bọ âm mưu phản nghịch mà hắn cần dạy dỗ cho một bài học. Kaiser có thể là một tên khốn, nhưng hắn là một tên khốn tài giỏi, và cậu thật sự đã nhận được một bài học. Cứ tưởng giao ra ít phần đã là an toàn, không ngờ như thế vẫn bị chọc vào vết thương cho lở loét, biến dạng.Cậu nên cảm ơn hắn, nhưng tham vọng muốn hủy diệt Kaiser lớn hơn thế. Isagi nghĩ chỉ khi đá mông hắn khỏi ngai vàng, cậu mới thu lại được phần lỗ vốn.Cậu lấy lại được thật, nhưng Kaiser cũng không thèm chú ý đến cậu nữa, như hoàn toàn mất hết hứng thú. Cảm giác hãnh diện chiến thắng đâu không thấy, chỉ thấy một lỗ hổng to đùng giữa ngực. Dễ hiểu, nhưng cũng khó chấp nhận.***Yêu là kỳ vọng, là tin tưởng. Yêu là thất vọng, là đánh cược. Yêu là chấp nhận sẽ thua thiệt trong vọng tưởng thắng trọn phần. Yêu là đào tim ra cho đối phương, mặc cho người kia trân quý gìn giữ hay chơi đùa nhào nắn.Isagi sau năm lần bảy lượt nhặt tim về như phế liệu kết luận, muốn trèo lên đỉnh núi, quả nhiên cứ là không nên bị tình trường kéo chân. =========================================================
Note: Nếu các bồ thấy thích, tui sẽ viết reaction của bọn top trong fic với oneshot này =)).
Ủa mà hong ai req tui thiệt hả ừm--
Note: Nếu các bồ thấy thích, tui sẽ viết reaction của bọn top trong fic với oneshot này =)).
Ủa mà hong ai req tui thiệt hả ừm--
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me