104. Bất an thành thực?
Sau trận NEL đầu tiên.Dù cơ bắp vẫn còn rã rời nhưng Isagi vẫn không cho phép bản thân lơ là và lười biếng.Trời chưa sáng hẳn, chuông báo thức chưa reo, thiếu niên đã tranh thủ tỉnh dậy khỏi giấc mộng mà đi tới phòng tập. Mà cũng có thể do dư âm chiến thắng từ trận đấu vừa rồi còn chưa tan nên Isagi thực sự không tài nào ngủ yên được.Mà ở cái chốn ngục xanh này, ở cái giai đoạn cận kề và khắc nghiệt như hiện tại thì không chỉ mỗi Isagi cố gắng như thế, mà tất cả những người khác vẫn đang nỗ lực từng giây từng phút từng ngày để có cơ hội thể hiện tài năng, thể hiện chính mình trên màn ảnh rộng cho toàn thế giới nhìn thấy.Trời còn sớm, không gian cũng tĩnh lặng, có tiếng thở đều, có tiếng ngáy mớ ngủ nhưng cũng có giường sớm đã trống không.Isagi lảo đảo đi ra ngoài để rửa mặt cho tỉnh táo rồi tiếp tục đi tới phòng tập.Trước giờ phải sinh hoạt cùng, ai dậy sớm tự thân đi tập, nên lúc này cũng chẳng có mấy người, thậm chí, trên hành lang cũng quạnh hiu vô cùng.Dù bên trong Blue Lock đều có điều hòa nhưng vẫn khiến Isagi cảm giác được có chút lạnh vào lúc sớm thế này.Rửa mặt xong, đi tới một phòng tập để khởi động.Bữa tập sớm kéo dài cho đến tận lúc tiếng chuông báo thức chung reo lên inh ỏi khắp ngoài hành lang và cả trong phòng ngủ.Có tiếng chuông báo, Isagi mới tạm dừng việc đang làm lại và chuẩn bị cùng mọi người hòa nhập vào nhịp sinh hoạt chung vào buổi sớm thường ngày.Bước ra khỏi phòng tập, Isagi có chạm mặt vài người đi ngang qua nhưng có lẽ họ vẫn chưa tỉnh ngủ nên cũng chả có phản ứng gì khi chạm mặt em, không có liếc nhìn, không có chào hỏi buổi sáng, đôi bên chỉ là lướt qua nhau.Hòa vào dòng người, Isagi cùng họ đi đến nhà vệ sinh chung để vệ sinh cá nhân, sau đó lại đi đến nhà ăn chung để dùng bữa sáng nhẹ nhàng lót dạ trước khi chuẩn bị một ngày với lịch trình luyện tập dày đặc.Xuyên suốt cả buổi sáng, Isagi luôn lẳng lặng hoàn thành mọi việc cùng mọi người mà không gây ra chút tiếng động gợn sóng nào. Mà em có lẽ đã quá quen với kiểu mức độ tồn tại của bản thân thấp đến độ không ai chú ý đến, nên là cũng chẳng tỏ ra lúng túng khó xử nào và cũng chẳng có chút cảm giác gì là khác lạ.Dùng xong bữa sáng, mọi người lại trở về khu và chuẩn bị tập hợp cho buổi rèn luyện hôm nay.Isagi theo sau những người khác của khu Đức trở về sân tập.Trong lúc di chuyển, hai nhóm người, một nhóm Blue Lock của khu Đức và nhóm người Đức mà người hướng dẫn Noa đưa đến chạm mặt nhau ở góc ngoặc.Ánh mắt của mấy tên người ngoại quốc cao ngạo liếc nhìn đám thiếu niên non nớt, non trẻ của Nhật Bản. Dựa vào ưu thế ngoại hình, họ ưỡn ngực nhìn xuống nhóm mầm non của một quốc gia Á Đông yếu thế hơn về bóng đá."Ồ, mấy con gà Blue Lock." Cái ngữ điệu đầy châm chọc, mỉa mai của tên Kaiser cất lên, nhờ vào sự mở màn của hắn, đôi bên lại bắt đầu lời qua tiếng lại chế giễu nhau."Cái miệng của mày thật khiến người ta muốn đấm mày đấy thằng người Đức tóc vàng!"Raichi nhịn không được mà sửng cồ, đâm chọc lại."Thôi nào mọi người, chúng ta còn phải tập hợp mà, mau đến sân đi, không thì người hướng dẫn sẽ nổi cáu đấy." Mikan cười xòa, xen vào như thể muốn xoát chút sự tồn tại.Ngay khi cậu ta chen lời vào, không khí như thoáng đông lại giây lát, ánh nhìn của tất cả mọi người dồn về phía thiếu niên tóc hồng giây lát rồi một tiếng cười khẽ vang lên."Haruki hề, đang lên tiếng vì tao đấy à? Mặc dù tao chả cần lắm một thằng hề như mày ra mặt, nhưng cũng coi như mày biết điều đấy, tao sẽ cho mày một vị trí để phục tùng hoàng đế tao." Kaiser nhếch môi cười đi tới, hắn nâng mặt đối phương lên, trong đôi mắt xanh như mực của hắn thẳm thẳm sâu hút và đen tối một cách kì lạ, nhưng cái nhìn ấy - đôi mắt ấy chỉ đang hướng thẳng vào Mikan Haruki.Isagi khựng người nhìn chằm chằm cái màn này hồi lâu, cảm giác cổ quái càng lúc càng nồng đậm nhưng bản thân em lại chẳng thể chỉ ra điểm khác biệt.Không suy nghĩ nhiều, Isagi tiến gần đến bên cạnh một người trong đội xem như là thân quen khẽ kéo vạt áo đối phương."Hiori, cậu có thấy hôm nay có gì hơi l-..." Lời Isagi còn chưa kịp dứt đã phải ngưng bật ngay khi chạm phải cái nhìn của tên thiếu niên với mái tóc xanh lơ.Hiori ban đầu là giật mình khi có người kéo áo mình, nhưng lúc nhìn qua thì ánh mắt của hắn đã làm cho Isagi phải lúng túng mất một lúc.Lặng lẽ kéo lại góc áo của chính mình từ trong tay đối phương, Hiori nhíu nhíu mày khó hiểu nhưng trên môi hắn vẫn là nụ cười nhàn nhạt thường trực nhìn người trước mắt với ánh nhìn như muốn hỏi 'có chuyện gì?' một cách gắt gao và có phần gượng gạo khó tả.Cái nhìn của Hiori làm cho Isagi vô thức rụt tay lại, một cảm giác buốt lạnh từ tận dưới chân xộc thẳng lên đỉnh đầu làm cho em thoáng tê liệt.Miệng lắp bắp mãi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng em chẳng thể nói được lời nào. Cùng lúc đó, tiếng thông báo của Ego từ trên loa phát lại lần nữa vang lên."Mọi người mau nhanh chóng tập hợp về sân tập đi."Có sự nhắc nhở, cả đám lại tiếp tục di chuyển nối đuôi nhau đi về phía sân tập, còn Isagi thì bị bỏ lại lủi thủi đi phía sau với một cảm giác mông lung, mơ hồ không biết dùng từ gì để diễn tả.Cái bất an vốn đã nhen nhóm từ sau khi trận NEL kết thúc, giờ nó càng đăm chồi nảy nở sâu trong lòng Isagi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me