Allisagi Em Va Cau Ay
Chỉ vì một cốc cà phê bị đổ, Ego xui xẻo bị điện giật nhưng có lẽ vì thiếu ngủ và căng thẳng sau nhiều giờ, nên chỉ với dòng điện công suất nhỏ cũng đủ đánh gục gã, khiến gã tối sầm mặt mày choáng váng rồi ngã ngồi xuống ghế và ngất đi.Trước khi mất ý thức thì bên tai gã đã loáng thoáng âm thanh giọng nói lạ.Cứ tưởng sau khi ngất đi, Ego sẽ có một giấc ngủ ngắn hạn với những giấc mơ không rõ ràng rồi tỉnh dậy với tinh thần thoải mái hơn, nhưng...Nghĩ đẹp đó, sự thật thì lại không phải vậy.Ego sau khi ngất còn tỉnh táo hơn bình thường gấp nhiều lần, gã cảm nhận được tiềm thức của bản thân đã bị bóc tách ra khỏi cơ thể và được một thế lực nào đó đưa đi đến một chiều không gian khác.Lại có giọng nói lạ vang lên và dường như thanh âm ấy đang quanh quẩn rất gần bên cạnh Ego.[Ego... Ego Jinpachi...]"Ai thế?" Trong phút chốc, Ego như là mở bừng mắt ra và một khung cảnh xa lạ hiện ra trước mắt.Vội vàng đảo mắt nhìn quanh không gian hiện tại một lượt, nơi này có chút kì lạ...Điểm đặc biệt thu hút sự chú ý và kì quặc nhất theo Ego đánh giá, đó là nơi này trông như một nơi không thực, giống như một bối cảnh, phong nền trong một đoạn game kì ảo nào đó.Là mơ sao?Nhưng nếu là mơ, sao lại có cảm giác chân thực đến mức độ này?Chỗ Ego đang đứng hiện tại chỉ là một khung cảnh tối đen với chút ánh sáng yếu ớt chẳng biết từ đâu đó hắt xuống, và nó vừa đủ để gã có thể nhìn thấy được tình trạng xung quanh.Chính xác mà nói, nơi này chỉ là một không gian trống trơn tối đen và bất tận, ừ, có lẽ thế...Cơ mà, vấn đề ở đây là... chính là cái 'điểm đặc biệt thu hút và kì quặc' mà Ego đã đề cập bên trên ấy. Ở nơi không xa, vừa hay tầm nhìn của Ego có thể chạm tới, hình như ở một góc nào đó đang dần tan rã thì phải...Không gian màu đen với chút ánh sáng yếu ớt đang chậm rãi tan ra, cái chiều không gian tưởng chừng là bất tận trong đánh giá của Ego vậy mà đang rã theo thời gian và không sớm thì muộn nơi này sẽ hoàn toàn biến mất.Những đóm sáng nhạt nhòa hình vuông giống những khối pixel đang liên tục từ không gian đen tách ra, rồi dường như có một cái hố đen vô hình nào đó hút nó đi mất.Mà có vẻ không chỉ không gian này đang tan biến, mà cả không khí cũng bị ảnh hưởng không ít.Chẳng lẽ, không gian, thời gian và cả không khí của nơi đang dần mất đi?Vừa nghĩ thôi mà Ego đã nổi da gà, nếu thế thì gã còn ở đây chẳng phải chờ chết sao? Nhất định phải có cách gì đó để quay trở về.Thấy dáng vẻ bình tĩnh của gã trai đang lung lay sắp mất đi, ngược lại sự lúng túng cùng hoang mang đang dần chiếm lấy gã. Cái giọng nói bí ẩn kia lại lần nữa cất lên với âm thanh vang dội nhưng không khiến người ta cảm thấy nặng nề đau tai.[Ego Jinpachi, ngươi chắc là đã nhận ra vấn đề của nơi này rồi nhỉ?]Giọng nói trầm vang thật khó để nghe ra là nam hay nữ."Ai? Xin hỏi người đang nói là ai thế?" Ego mờ mịt lia mắt nhìn quanh nơi này thêm một lượt. Sự lúng túng trên người gã vừa rồi đã hoàn toàn biến mất từ lúc nào.[Tôi không có tên, nhưng nếu nói theo cách dễ hiểu thì tôi là ý thức của thế giới này.]"Ý thức... của thế giới?" Ego nghi hoặc nhỏ giọng lặp lại, gã chưa hiểu lắm, theo thói quen mỗi khi suy nghĩ lại vô thức đưa tay sờ nhẹ gọng kính đen trên mắt.[Ừ, có thể sẽ rất khó tin, rất khó tiếp nhận. Nhưng, nơi này chỉ là một trong hơn 3000 tiểu thế giới khác. Mỗi tiểu thuyết giới đều sẽ có một quỹ đạo riêng và xoay quanh bởi một nhân vật trung tâm, mà nhân vật đó...]Giọng nói bí ẩn còn chưa kịp nói hết thì âm giọng khàn đặc của Ego đã xen ngang thay thế đối phương trả lời: "Là Isagi Yoichi?"Cũng không quá bất ngờ khi Ego Jinpachi có thể dễ dàng tiếp nhận và suy đoán ra đáp án này.[Đúng thế, Ego, anh thực sự không hề làm tôi thất vọng, ngược lại còn vượt xa cả kỳ vọng của tôi.] [Tôi là ý thức của thế giới này, là người đứng sau quản lý trật tự cho thế giới này, để nó có thể vận hành theo đúng quy luật, quỹ đạo vốn có mà không bị xáo trộn.][Lý do mà tôi đưa anh tới đây, chắc rằng anh đã đoán ra được không ít rồi nhỉ?]"Là có người đã xáo trộn trật tự thế giới này vận hành sao?"[Đúng vậy. Anh cũng nhìn thấy tình hình nơi này rồi đấy. Nơi này giống như một chiều không gian nhằm quản lý tiểu thế giới vậy, và nếu nó biến mất thì trật tự sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.]Nghe tới hai từ 'phá vỡ' bỗng dưng lồng ngực Ego nhảy lên một nhịp, sau đó là một luồng bất an nồng đậm dạt dào bao trùm lấy và đè nặng lên ngực gã."Bị phá vỡ? Nếu trật tự bị phá vỡ thì chuyện gì sẽ diễn ra?" Giữa đầu mày của gã trai đã cau chặt lại đầy căng thẳng, âm giọng của gã bất giác run run mà đến chính mình cũng chẳng nhận ra.[Sẽ như nào ấy à? Trước tiên thì, Ego, anh có biết cách thức vận hành của thế giới này như nào không?][Đó là xoay quanh nhân vật trung tâm và các nhân vật kề cạnh nhân vật trung tâm ấy. Không chỉ vậy, trật tự của thế giới được sinh ra là để duy trì sự cân bằng. Để tránh việc mọi sự vận hành quá mức ưu ái và chỉ chăm chăm tập trung vào nhân vật trung tâm mà bỏ bê những nhân vật bé nhỏ khác. Những nhân vật nhỏ ấy đó có thể là một cái cây, một cọng cỏ hay một nhành hoa, thậm chí còn có thể là một chú sóc, hay cáo tuyết...v.v.][Trật tự của thế giới được sinh ra là để cân bằng.][Cân bằng cuộc sống bình phàm của tất cả sinh vật, hỗ trợ thúc đẩy cho nhân vật trung tâm.]"Ý của các người là vừa phải duy trì cho tất cả mọi người, xã hội vận hành và một bên tiếp sức cho nhân vật trung tâm?"[Cũng có thể xem là thế, nhưng anh cũng đừng hiểu nhầm. Hỗ trợ ở đây cũng không có nghĩa tôi dâng chiến thắng một cách dễ dàng lên trước mặt Isagi Yoichi, mà cậu ấy phải nỗ lực đạt được nó, tôi chỉ có nhiệm vụ quan sát và không để cậu ấy gục ngã thôi.]"Thế còn về việc trật tự bị phá vỡ sẽ như nào?" Ego nhanh chóng níu kéo lại chủ đề cũ.[Nếu trật tự bị phá vỡ, tôi sẽ biến mất và... nhân vật trung tâm cũng sẽ biến mất. À không, hay nói đúng hơn là một khi Isagi Yoichi bị xóa bỏ thì tôi cũng sẽ hoàn toàn tan biến.]Nghe đến đây Ego cảm thấy chấn động không thôi, mọi cảm xúc trong gã như sôi trào cuộn ngược, đầu óc cũng ong ong hết cả lên.Là biến mất đấy! Là không còn tồn tại trên thế giới nữa. Thật đáng sợ! Và càng đáng sợ hơn khi chuyện đó sắp xảy ra với một thiếu niên còn chưa bước qua tuổi thành niên như Isagi.Chẳng còn giữ nổi dáng vẻ điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành đã bước qua tuổi 30.Sắc mặt Ego dần nhợt nhạt và đanh lại trông rất khó coi, tiếng ong ong còn chưa dứt thì một cơn đau buốt bất ngờ ập tới.Ego tái nhợt mặt, chân mày gã cau chặt lại, mồ hôi lạnh cũng rịn ra hai bên thái dương.[Cái thứ đó trên người anh cuối cùng cũng lung lay...]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me