Allisagi Hanh Trinh Sinh Ton Cua Tho Yoichi
"Ư... Lạnh quá đi mất..." Âm thanh yếu ớt rơi ra khỏi cửa miệng cậu mang theo hơi thở mỏng tang. Gió lùa qua da thịt, lạnh buốt như ngàn chiếc kim đá nhỏ chích vào từng tế bàoMí mắt cậu khẽ mở ra, và ngay lập tức, cậu lập tức bị choáng ngợp trước màn sương nhạt phủ mờ khắp tầm nhìn, trên đầu cậu chính là tán cây rậm rạp, cành khô đan xen nhau tạo thành từng bóng đen kì dị phủ xuống mặt đất nơi cậu đang nằm. Ánh sáng mặt trời chưa kịp ló rạng, chỉ lờ mờ, lập lòe như một đống lửa nhỏ nhoi cuối đêm đôngBên dưới, lớp cỏ ẩm lạnh thấm ướt thân cậu. Mùi ngai ngái của đất hòa quyện với mùi gỗ mục của rừng già khiến cậu nhận ra mình đang ở đâu "Rừng? Tại sao mình lại xuất hiện ở đây? Đây là... mơ sao?"Cơ thể cậu run lên từng đợt, không chỉ vì lạnh mà còn là vì lạ lẫm trước không gian nơi đây. Toàn thân cậu mềm oặt, yếu ớt lạ thường, dường như thể cơ thể cậu đã thay da đổi thịt vậy. Tay chân cậu cảm giác ngắn hơn, nhẹ hơn như chẳng còn sứcVà kì quặc hơn nữa có cái thứ gì đó mềm mềm bông xù đang... gắn liền trên đầu cậu???"Mình nhớ hôm qua đâu có uống gì linh tinh đâu... sao lại gặp ảo giác vậy nè..."Ngay lúc cậu còn đang loay hoay trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì-"Bốp!!""Á!!!" Một thứ gì đó tròn tròn, nặng nặng rơi xuống đầu cậu với lực vừa đủ khiến cậu không bị ngất xỉu mà muốn bật khóc tới nơi. Mùi ngọt lạ bốc lên... y như cái mùi dứa chín bị bỏ quên trong hộc tủ ba ngày vậy. Cậu chậm rãi nhìn sang bên "...Quả gì lạ hoắc vậy?" Quả này có vỏ dày, màu nâu sậm, bên trong rịn ra chất nhớt nhớt như mứt, nhìn vào là biết khi ăn xong sẽ có nguy cơ tào tháo đuổi ngay tức khắc. Trên đó còn in rõ dấu răng của một loài vật nào đóCảm nhận rõ cơn đau đến từ đỉnh đầu, cậu nuốt nước bọt "... Không phải mơ rồi"Isagi Yoichi chính là một người bình thường, đặc biệt bình thường và rất rất bình thường Ngoài cái gương mặt có chút bắt mắt, dáng người dễ nhìn, giọng nói dễ nghe và một nụ cười khiến ai nhìn cũng bị hút hồn thì thật ra... cậu chẳng có gì nổi bật cảIsagi hiện đang làm một blogger chuyên về khám phá, kiểu người mà sẵn sàng xách balo đi tới Bắc Cực choảng nhau với gấu trắng, nhảy vô rừng Amazon hỗn chiến với rắn khổng lồ hay đơn giản là leo lên đỉnh Everest, dùng bọc nilon để trượt xuống rồi dạy mọi người cách chống lạnh bằng... nước súc miệng bạc hàNghe ngầu nhỉỪm, tất nhiên... đấy chỉ là lời đồn do fan của cậu thêu dệt ra Một buổi chiều đẹp trời, đang ngồi chill chill ngắm cảnh núi rừng về đêm trong một ngôi làng nọ, vừa mở điện thoại lên đã thấy có 99+ thông báo mới Vì tò mò nên Yoichi đã bấm vào xem. Kết quả là hơn phân nửa tin nhắn chính là tag cậu vô một video fanmade có tiêu đề không thể không tự tin hơn [ISAGI YOICHI - NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÓ THỂ SỐNG SÓT TRÊN MỌI HÀNH TINH]Bên dưới là caption phụ kèm theo icon đầu lâu xương chéo: "Vượt qua thần chết chỉ bằng một chai nước súc miệng bạc hà" Trong video, Isagi đang trượt tuyết trên đỉnh Everest bằng một... bọc nilon, cậu mặc quần đùi lá cọ, thân trên để trần, nháy mắt với máy quay, hiệu ứng bling bling tràn cả ra khỏi màn hình Đoạn highlight rực rỡ nhất là khi Isagi trong video nâng cao một chai nước súc miệng có logo xanh biển lấp lánh:" Chỉ cần một chai súc miệng bạc hà the mát của hãng FronMint+, cái lạnh nào cũng phải khóc thét chào thua! Chinh phục thử thách - Xua tan giá băng – Đánh thức nội lực! " Isagi:"..." Lặng lẽ báo cáo video, đặt điện thoại về vị trí cũ, Isagi vào nhà vệ sinh rửa mắt bằng nước muối sinh lý Cái thằng khó coi làm trò khùng điên trong video kia không phải là cậu! Càng không phải Isagi Yoichi này!!! Sau cùng, vì bị dân mạng bully quá nhiều nên trong một buổi livestream bắt sóng yếu ở rừng thông nọ, 'người đàn ông có thể sống sót trên mọi hành tinh' cho hay:"Tôi chưa từng choảng nhau với gấu Bắc Cực, càng không phải là Tarzan đóng khố đi ù ù khẹc khẹc làm bạn với mấy con khỉ trong rừng. Ngưng tag tôi vô mấy cái clip edit tôi đứng trên đầu rồng bay lượn giữa rừng Amazon được khôngggggggg!!!!" Isagi thường chia sẻ những mẹo sinh tồn, hướng dẫn xử lí khi bị lạc đường, lọc nước bằng vớ sạch, chế tạo lều đơn giản từ lá và cành cây,... Nhờ tính cách hài hước, lối nói chuyện duyên dáng cộng thêm kỹ năng sinh tồn điêu luyện, Isagi nhanh chóng thu hút được lượng người xem đông đảo. Một nửa follow vì kĩ năng hữu ích. Nửa còn lại...."Góc nghiêng này đúng đỉnh kout luôn T^T +1 hình vô bộ sưu tập ebe Yoichi""ÁAAAAA!!! Isagi cười kìaaaaaa!!! kjecwbcfbwvbwjvbwwjvwvwbvbvbb hú hú hú #$%$^&*(&^%$!
khẹc áu áu áu gâu gâu gâu gâu hihihihi mèo méo meo mèo meo #""Lầu trên ơi.... bồ còn ổn không?""Kệ đi, tình trạng thường thấy của fan Isagi mà=))"" Vô tình bấm nhầm vô clip của anh rồi lại yêu anh tới giờ vẫn chưa thoát ra được"" Xem anh dạy cách sống sót giữa núi đồi. Mà lòng em lại chết chìm trong một nụ cười mất rồi ><""Người ta học cách nhóm lửa sống qua đêm. Còn tui học cách thương anh qua từng thước phim mềm ><" "Mấy lầu trên học làm thơ đấy à=))))"Sau khi tích đủ một khoản tiền kha khá, cậu đã quyết định Say Byee với ánh đèn sân khấu, lui về quê sống một cuộc đời điền viên: trồng rau, nuôi cá, cho gà ăn, nghe nhạc lo-fi và làm bạn với mấy con mèo hoang mặt lúc nào cũng như vừa chơi thuốc Ấy thế mà trong một buổi chiều mùa đông nọ, khi Isagi đang ngồi nhâm nhi ly trà gừng, tính viết một bài review "Top 5 loại cỏ có thể ăn mà không bị ngộ độc (Có thật đấy, tôi từng thử rồi)" thì..."Bụp!" Màn hình laptop chớp tắt như đèn hộp đêm, đèn trong nhà nhấp nháy liên tục như đang lên cơn động kinh vì giá điện tháng này tăng lênCòn chưa kịp bấm lưu bản nháp, Isagi đổ gục xuống bàn như tấm bạt che hàng gặp gió giật cấp 12 bay vèo vèo trong không trung, văng xoáy như chong chóngKết thúc hồi tưởng, Isagi hoang mang liếc nhìn cảnh vật xung quanh thêm một lần nữaMùi cỏ hăng thì xộc thẳng vào mũi, trời thì lạnh toe toét, nhưng cái đáng sợ nhất là... Mọi thứ xung quanh đều TO VẬT VÃ!!! Cậu run rẩy nhìn xuống cơ thể của mình... Đen sì! Thấy trước mắt có một con sông nhỏ, Isagi nghiến răng nghiến lợi vặn nội công level 1 lết từng tấc đất về phía đó Khi nhìn xuống mặt nước, cậu đơ người Bộ lông đen mịn như nhung, hai tai dài cụp xuống hai bên má, đôi mắt xanh lấp lánh Lại nhìn lên đỉnh đầu... may quá, còn cọng mầmÝ lộn!! Giờ đâu phải lúc để ý thứ đó!!! Thứ phản chiếu trên sông không phải là mặt người... chính xác hơn, đây là m.ặ.t c.ủ.a m.ộ.t c.o.n t.h.ỏ!????"Cái quái gì đang xảy ra vậy!???" Isagi Yoichi - lúc này đã là một con thỏ, hoảng hốt kêu lên Sau một hồi hoảng loạn các kiểu, Isagi cuối cùng cũng hít vào một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại những mảnh kí ức vỡ vụn trong đầu như đang chơi một trò xếp hình thiếu mảnh giữa "Phải bình tĩnh lại... Tỉnh táo lên Yoichi... dù có như thế nào thì mày cũng phải sống sót ở nơi đây trước đã!" Ngay khi cậu đang tính nhắm mắt lại, ngủ một giấc cho qua cơn chóng mặt thì bỗng nhiên[Tinh~]Một tiếng "tinh~" điệu chảy nước vang lên, kế tiếp là cả một giao diện màu hồng cánh sen chói lóa bùng nổ trước mặt Isagi như thể bị nguyên cái xe tải mạ kim tuyến với đèn pha công suất 3000 watt tông thẳng vào mặt rồi bị hất bay, isekai thẳng vào một thế giới khác mà không báo trướcIsagi lập tức bị hắt tới mức co rút đồng tử "Cái *** gì thế này!?" Hệ thống nhí nhảnh hiện lên dòng chữ nhấp nháy sắc màu như mấy cái biển quảng cáo karaoke bên đường [Chào mừng kí chủ Isagi Yoichi đã đến với hệ thống sinh tồn siêu cấp đáng yêu đáng mến số 002 XD] Isagi lùi một bước, trợn mắt nhìn thứ màu mè lấp lánh, cậu tự hỏi mình đang nhìn giao diện hệ thống hay là một thứ giao thoa giữa app chỉnh ảnh đắp 7749 lớp filter và quảng cáo game lậu "Vip 79 game bài đại thần tài"Ánh sáng giao diện này đủ để nướng chín một quả trứngĐôi mắt của Isagi chính thức được tiễn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân [Đang tải ký ức... 1%... 27%... 63%... 80%... 99%.... Lỗi hệ thống! Đang cưỡng chế truyền ký ức!]"Áaaaa!!! Đầu tôi!!!"Isagi tru lên, ôm đầu quoằn quoại trong đau đớn như bị ai đó gõ chảo cái "boonggg" trong não cậuMột lúc lâu sau, cậu ngồi thở phì phò, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt do cơn đau ập đến quá đột ngột Ok, giờ cậu có thể hiểu đại khái thế giới mà mình xuyên vô rồiĐây là thế giới thú nhân. Các thú nhân con bình thường khi đủ 18 tuổi có khả năng sẽ hóa thành hình người. Nguyên chủ từ bé vốn là một con thỏ bệnh tật, yếu ớt. Tính khi nguyên chủ hóa hình, dân làng sẽ đem bán cho những thú nhân ở tộc khác để họ tha hồ chơi đùa, ai dè thỏ nhỏ lại vô dụng đến mức hơn 18 tuổi mà vẫn không có tiến triển gìKết quả là nguyên chủ bị bộ lạc thẳng tay đá ra khỏi lãnh thổ, thỏ đen nhờ thể chất ốm yếu nên mới ra ngoài lạnh hai hôm đã không chịu nổi mà "hóa cỏ" giữa thiên nhiên hoang dã"Thảo nào mình thấy cơ thể như cứng đờ như chưa vận động cả nghìn năm, hóa ra... nó thực sự không thể vận động được nữa rồi!!!"Isagi muốn khóc tới nơi rồi, sao số cậu lại đen như vậy chứ?![Kí chủ đã tiếp nhận xong kí ức chưa nè <3~]"Rồi... À mà khoan!! Mày là ai??? Tại sao lại đưa tao vô đây vậy hả???" Quên béng mất sự tồn tại của cái thứ lòe loẹt này, Isagi rống lên như vừa bị ai chọc trúng huyệt Giao diện hệ thống run lẩy bẩy, méo cả font chữ[X-Xin lỗi kí chủ... n-ngài chỉ cần thực hiện nhiệm vụ là có thể trở về nhà được mà] Isagi im lặng, giương đôi mắt cá chết nhìn hệ thống[N-Nếu ngài mà không làm nhiệm vụ thì sẽ bị trừng phạt đấy!!]Vẫn im lặng[K-Kí chủ à... đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa... ngài nói gì đi chứ ToT]....[Huhuhu thôi được rồi, tôi sẽ giải thích màa]Hệ thống bắt đầu kể lể như vừa bị người yêu qua mạng đá sau 5 năm yêu xa Nó là hệ thống sinh tồn – chuyên đưa người chơi vào những thế giới siêu cấp khó nhằn để thử thách sống sót. Nhưng chính vì lí do đó nên... không ai chịu chọn nóAi cũng mê mấy hệ thống công lược ngọt ngào, làm nhiệm vụ chinh phục hoặc yêu đương với mấy anh đẹp giai sáu múi hay mấy chị đẹp eo thon dáng nuột, hệ thống trinh thám giúp đóng vai sherlock holmes ngầu lòi giải quyết các vụ án khó chỉ trong một nốt nhạc, hoặc hệ thống cá mặn, hệ thống pháo hôi,... [Thế là tôi đổi giao diện hệ thống cho thân thiện dễ mến, ai dè... càng không ai dám nhấn vô. Đến lúc còn 5 phút nữa là hết giờ lựa chọn ký chủ, nếu không tìm được ai thì tôi sẽ bị xóa ra khỏi hệ thống tổng, tôi đã tuyệt vọng vớ bừa một người... và người đó là... ngài Yoichi đây...] [Huhuhuhu ngài chính là niềm hy vọng cuối cùng của tôi đó, làm ơnnnn, tôi chỉ cần một xíu điểm để sống sót thôi mà huhuhuhu tôi còn yêu đời lắm, không muốn bị xóa sổ đâuuu]Isagi sau khi nghe hệ thống lảm nhảm nãy giờ:"..."Dù tức, nhưng nhìn giao diện hệ thống đang khóc lóc van xin, Isagi cũng không nỡ mắng thêmCậu được sinh ra trong vòng tay ấm áp của đôi vợ chồng thợ săn sống ẩn mình nơi rừng sâu. Bố mẹ cậu, họ không chỉ cho cậu một mái nhà gỗ thông thơm mùi nắng mà còn trao cho cậu cả thế giới - một thế giới lặng lẽ nhưng rộng lớn khôn cùng, nơi mọi âm thanh và cả dấu vết đều có những câu chuyện của riêng mình Họ đặt tên cho thiên thần nhỏ của mình là Isagi Yoichi với mong muốn cuộc đời cậu sẽ yên bình trôi qua như một dòng nước trong không vấn chút bụi trần "Isagi" là sự thanh sạch, trong vắt tựa như sương sớm phủ trên cành lá "Yoichi" là người đầu tiên, là một giữa muôn vàn người với mong muốn cậu là chính mình Cái tên ấy là một lời cầu chúc của đôi vợ chồng già "Cho dù con đường sau này có gập ghềnh, có khó khăn ra sao thì vẫn mong con có thể sống như những tảng đá ngoài kia - mạnh mẽ, kiên cường, vững vàng trước giông bão của cuộc đời" Người chồng - ông Isagi Issei - dạy cậu từng kỹ năng sinh tồn bằng đôi tay đã chai sần qua bao mùa săn cách nhóm lửa bằng đá cuội, cách xác định hướng nhờ bóng cây, thậm chí là phân biệt đâu là dấu vết của nai rừng hay tiếng động của thú dữÔng từng nói:"Yoichi này, giữa rừng sâu vô tận, không có chỗ cho sự lơ là. Mỗi tia nắng, mỗi tiếng lá hay mỗi dấu vết đều chính là một lời nhắn gửi, chỉ cần con biết lắng nghe và quan sát, con sẽ không bao giờ lạc đường"Người vợ - bà Isagi Iyo - thì chỉ cậu đâu là lá thuốc, đâu là loại nấm có thể ăn được hoặc... đưa thẳng lên thiêng đàng nếu lỡ ăn nhầm. Ngoài những bài học sống còn, bà còn kiên nhẫn dạy cậu cách thêu thùa, may vá, vá lướiCó lần, Isagi không cẩn thân làm kim đâm vào tay khi đang học thêu, đau đến mức nước mắt rưng rưng. Vừa được mẹ băng bó, cậu vừa phụng phịu nói:"Hức...Con không muốn làm nữa đâu... đau quá trời. Mà mẹ bắt con làm cái này làm gì... thêu thùa là việc của con gái mà..." Bà Iyo không trách móc, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cậu "Vì mai này con lớn, áo con rách, mẹ đâu thể ở bên cạnh mà khâu cho con. Con mà biết làm thì đi đâu cũng có áo ấm"Rồi bà cầm bàn tay nhỏ nhắn của Isagi, dịu dàng nói tiếp, đôi mắt màu hạt dẻ ánh lên một tia sáng ấm áp"Con gái hay con trai thì đều là người sống, mà người sống thì phải biết chăm được chính mình. Biết chăm lấy thân, vá cái rách, giữ cho mình không lạnh, vậy là giỏi rồi"Những ngày thơ bé của cậu trôi qua bên tiếng suối róc rách và tiếng gió len qua kẽ lá, giữa thiên nhiên không màu mè nhưng cũng chẳng bao giờ nhàm chán, cậu sớm nhen nhóm trong tim một niềm đam mê cháy bỏng với việc khám phá. Mỗi con đường chưa đi qua là một khúc hát không lời, mỗi cơn gió lạ lại chính là một lời mời gọi từ thế giới bao la ngoài kia Mỗi lần phát hiện ra một loại lạ hay tìm thấy hang động chưa ai đặt chân đến, mắt cậu lại sáng lên như nắng vàng lọt qua tán lá"Bố mẹ ơi! Nhìn nè! Cái cây này lạ lắm phải không? Đây là lần đầu tiên con bắt gặp nó đấy!""Yocchan của mẹ giỏi quá đi mất" "Hahaha con trai của chúng ta sau này sẽ trở thành nhà sinh vật học cũng nên"Với cậu, thế giới là một cuốn sách chưa mở hết, và bản thân cậu chỉ mới đọc được vài trang đầu tiên Sau khi bố mẹ qua đời, cậu quyết định tiếp tục hành trình ấy – lần này là một mình. Cậu mở một kênh chia sẻ kỹ năng sinh tồn, mẹo sống giữa thiên nhiên hoang dã, những bài học được chắt lọc từ tháng năm sống cùng bố mẹ. Ai mà ngờ được, chính cái sự mộc mạc, chân thành cùng cách truyền đạt như đang kể chuyện bên lửa trại ấy lại khiến cậu vụt sáng, trở thành một hiện tượng mạng – biểu tượng của một tâm hồn tự do giữa thời đại của bê tông và khói bụi Kênh vừa đóng để nghỉ ngơi chưa được bao lâu... giờ lại.... Cậu nhìn hệ thống run lẩy bẩy rồi lại nhìn thế giới đầy kỳ lạ trước mắt Một cảm giác bùng nổ, như có cả một cánh đồng hoa nở rộ trong lồng ngực, cảm giác này chỉ xuất hiện khi mà cậu phát hiện ra một thế giới mới lạ, vượt ngoài tầm hiểu biết của bản thân. Cậu muốn khám phá nó, muốn thử thách giới hạn của bản thân, muốn mở ra chương mới cho hành trình của cậu Isagi bật cười, nhỏ tới mức gần như là thở dài "Chắc mình... không thể nghỉ ngơi được nữa ha" Thỏ Yoichi gãi gãi tai rồi hậm hực hừ mũi như ông cụ non "Thôi được rồi... ta đồng ý"Ting ting ting~~~~Hệ thống phát sáng lấp lánh như được rắc thêm ngàn lớp kim tuyến, nhảy cẫng lên như học sinh tiểu học được nghỉ học vì bão[Yeeeeeeeee!!!! Kí chủ đồng ý thật rồi ạ!][Okeee!! Cùng nhau chinh phục và sinh tồn trong thế giới này thôi nào ký chủ][Let's goooooooooooooooooooooooooooo!!] "Bịch"Một cú ngã đau điếng khiến thỏ đen Yoichi trao luôn nụ hôn đầu cho nền đất ẩm ướt. Đôi tay nhỏ xíu phủ lông mềm quơ quào, hai cái tai thỏ dựng lên như muốn ăn vạ tới nơi. Hệ thống ở bên lo lắng, sợ ký chủ đau quá mà rút lại lời vừa nói[K-Kí chủ ơi... ngài còn sống không vậy?]Isagi rên rỉ, mặt mũi lấm lem đầy bùn đất"Mẹ kiếp... cho tôi cái thân thể đàng hoàng trước đi rồi muốn làm cái gì thì làm !"
khẹc áu áu áu gâu gâu gâu gâu hihihihi mèo méo meo mèo meo #""Lầu trên ơi.... bồ còn ổn không?""Kệ đi, tình trạng thường thấy của fan Isagi mà=))"" Vô tình bấm nhầm vô clip của anh rồi lại yêu anh tới giờ vẫn chưa thoát ra được"" Xem anh dạy cách sống sót giữa núi đồi. Mà lòng em lại chết chìm trong một nụ cười mất rồi ><""Người ta học cách nhóm lửa sống qua đêm. Còn tui học cách thương anh qua từng thước phim mềm ><" "Mấy lầu trên học làm thơ đấy à=))))"Sau khi tích đủ một khoản tiền kha khá, cậu đã quyết định Say Byee với ánh đèn sân khấu, lui về quê sống một cuộc đời điền viên: trồng rau, nuôi cá, cho gà ăn, nghe nhạc lo-fi và làm bạn với mấy con mèo hoang mặt lúc nào cũng như vừa chơi thuốc Ấy thế mà trong một buổi chiều mùa đông nọ, khi Isagi đang ngồi nhâm nhi ly trà gừng, tính viết một bài review "Top 5 loại cỏ có thể ăn mà không bị ngộ độc (Có thật đấy, tôi từng thử rồi)" thì..."Bụp!" Màn hình laptop chớp tắt như đèn hộp đêm, đèn trong nhà nhấp nháy liên tục như đang lên cơn động kinh vì giá điện tháng này tăng lênCòn chưa kịp bấm lưu bản nháp, Isagi đổ gục xuống bàn như tấm bạt che hàng gặp gió giật cấp 12 bay vèo vèo trong không trung, văng xoáy như chong chóngKết thúc hồi tưởng, Isagi hoang mang liếc nhìn cảnh vật xung quanh thêm một lần nữaMùi cỏ hăng thì xộc thẳng vào mũi, trời thì lạnh toe toét, nhưng cái đáng sợ nhất là... Mọi thứ xung quanh đều TO VẬT VÃ!!! Cậu run rẩy nhìn xuống cơ thể của mình... Đen sì! Thấy trước mắt có một con sông nhỏ, Isagi nghiến răng nghiến lợi vặn nội công level 1 lết từng tấc đất về phía đó Khi nhìn xuống mặt nước, cậu đơ người Bộ lông đen mịn như nhung, hai tai dài cụp xuống hai bên má, đôi mắt xanh lấp lánh Lại nhìn lên đỉnh đầu... may quá, còn cọng mầmÝ lộn!! Giờ đâu phải lúc để ý thứ đó!!! Thứ phản chiếu trên sông không phải là mặt người... chính xác hơn, đây là m.ặ.t c.ủ.a m.ộ.t c.o.n t.h.ỏ!????"Cái quái gì đang xảy ra vậy!???" Isagi Yoichi - lúc này đã là một con thỏ, hoảng hốt kêu lên Sau một hồi hoảng loạn các kiểu, Isagi cuối cùng cũng hít vào một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại những mảnh kí ức vỡ vụn trong đầu như đang chơi một trò xếp hình thiếu mảnh giữa "Phải bình tĩnh lại... Tỉnh táo lên Yoichi... dù có như thế nào thì mày cũng phải sống sót ở nơi đây trước đã!" Ngay khi cậu đang tính nhắm mắt lại, ngủ một giấc cho qua cơn chóng mặt thì bỗng nhiên[Tinh~]Một tiếng "tinh~" điệu chảy nước vang lên, kế tiếp là cả một giao diện màu hồng cánh sen chói lóa bùng nổ trước mặt Isagi như thể bị nguyên cái xe tải mạ kim tuyến với đèn pha công suất 3000 watt tông thẳng vào mặt rồi bị hất bay, isekai thẳng vào một thế giới khác mà không báo trướcIsagi lập tức bị hắt tới mức co rút đồng tử "Cái *** gì thế này!?" Hệ thống nhí nhảnh hiện lên dòng chữ nhấp nháy sắc màu như mấy cái biển quảng cáo karaoke bên đường [Chào mừng kí chủ Isagi Yoichi đã đến với hệ thống sinh tồn siêu cấp đáng yêu đáng mến số 002 XD] Isagi lùi một bước, trợn mắt nhìn thứ màu mè lấp lánh, cậu tự hỏi mình đang nhìn giao diện hệ thống hay là một thứ giao thoa giữa app chỉnh ảnh đắp 7749 lớp filter và quảng cáo game lậu "Vip 79 game bài đại thần tài"Ánh sáng giao diện này đủ để nướng chín một quả trứngĐôi mắt của Isagi chính thức được tiễn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân [Đang tải ký ức... 1%... 27%... 63%... 80%... 99%.... Lỗi hệ thống! Đang cưỡng chế truyền ký ức!]"Áaaaa!!! Đầu tôi!!!"Isagi tru lên, ôm đầu quoằn quoại trong đau đớn như bị ai đó gõ chảo cái "boonggg" trong não cậuMột lúc lâu sau, cậu ngồi thở phì phò, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt do cơn đau ập đến quá đột ngột Ok, giờ cậu có thể hiểu đại khái thế giới mà mình xuyên vô rồiĐây là thế giới thú nhân. Các thú nhân con bình thường khi đủ 18 tuổi có khả năng sẽ hóa thành hình người. Nguyên chủ từ bé vốn là một con thỏ bệnh tật, yếu ớt. Tính khi nguyên chủ hóa hình, dân làng sẽ đem bán cho những thú nhân ở tộc khác để họ tha hồ chơi đùa, ai dè thỏ nhỏ lại vô dụng đến mức hơn 18 tuổi mà vẫn không có tiến triển gìKết quả là nguyên chủ bị bộ lạc thẳng tay đá ra khỏi lãnh thổ, thỏ đen nhờ thể chất ốm yếu nên mới ra ngoài lạnh hai hôm đã không chịu nổi mà "hóa cỏ" giữa thiên nhiên hoang dã"Thảo nào mình thấy cơ thể như cứng đờ như chưa vận động cả nghìn năm, hóa ra... nó thực sự không thể vận động được nữa rồi!!!"Isagi muốn khóc tới nơi rồi, sao số cậu lại đen như vậy chứ?![Kí chủ đã tiếp nhận xong kí ức chưa nè <3~]"Rồi... À mà khoan!! Mày là ai??? Tại sao lại đưa tao vô đây vậy hả???" Quên béng mất sự tồn tại của cái thứ lòe loẹt này, Isagi rống lên như vừa bị ai chọc trúng huyệt Giao diện hệ thống run lẩy bẩy, méo cả font chữ[X-Xin lỗi kí chủ... n-ngài chỉ cần thực hiện nhiệm vụ là có thể trở về nhà được mà] Isagi im lặng, giương đôi mắt cá chết nhìn hệ thống[N-Nếu ngài mà không làm nhiệm vụ thì sẽ bị trừng phạt đấy!!]Vẫn im lặng[K-Kí chủ à... đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa... ngài nói gì đi chứ ToT]....[Huhuhu thôi được rồi, tôi sẽ giải thích màa]Hệ thống bắt đầu kể lể như vừa bị người yêu qua mạng đá sau 5 năm yêu xa Nó là hệ thống sinh tồn – chuyên đưa người chơi vào những thế giới siêu cấp khó nhằn để thử thách sống sót. Nhưng chính vì lí do đó nên... không ai chịu chọn nóAi cũng mê mấy hệ thống công lược ngọt ngào, làm nhiệm vụ chinh phục hoặc yêu đương với mấy anh đẹp giai sáu múi hay mấy chị đẹp eo thon dáng nuột, hệ thống trinh thám giúp đóng vai sherlock holmes ngầu lòi giải quyết các vụ án khó chỉ trong một nốt nhạc, hoặc hệ thống cá mặn, hệ thống pháo hôi,... [Thế là tôi đổi giao diện hệ thống cho thân thiện dễ mến, ai dè... càng không ai dám nhấn vô. Đến lúc còn 5 phút nữa là hết giờ lựa chọn ký chủ, nếu không tìm được ai thì tôi sẽ bị xóa ra khỏi hệ thống tổng, tôi đã tuyệt vọng vớ bừa một người... và người đó là... ngài Yoichi đây...] [Huhuhuhu ngài chính là niềm hy vọng cuối cùng của tôi đó, làm ơnnnn, tôi chỉ cần một xíu điểm để sống sót thôi mà huhuhuhu tôi còn yêu đời lắm, không muốn bị xóa sổ đâuuu]Isagi sau khi nghe hệ thống lảm nhảm nãy giờ:"..."Dù tức, nhưng nhìn giao diện hệ thống đang khóc lóc van xin, Isagi cũng không nỡ mắng thêmCậu được sinh ra trong vòng tay ấm áp của đôi vợ chồng thợ săn sống ẩn mình nơi rừng sâu. Bố mẹ cậu, họ không chỉ cho cậu một mái nhà gỗ thông thơm mùi nắng mà còn trao cho cậu cả thế giới - một thế giới lặng lẽ nhưng rộng lớn khôn cùng, nơi mọi âm thanh và cả dấu vết đều có những câu chuyện của riêng mình Họ đặt tên cho thiên thần nhỏ của mình là Isagi Yoichi với mong muốn cuộc đời cậu sẽ yên bình trôi qua như một dòng nước trong không vấn chút bụi trần "Isagi" là sự thanh sạch, trong vắt tựa như sương sớm phủ trên cành lá "Yoichi" là người đầu tiên, là một giữa muôn vàn người với mong muốn cậu là chính mình Cái tên ấy là một lời cầu chúc của đôi vợ chồng già "Cho dù con đường sau này có gập ghềnh, có khó khăn ra sao thì vẫn mong con có thể sống như những tảng đá ngoài kia - mạnh mẽ, kiên cường, vững vàng trước giông bão của cuộc đời" Người chồng - ông Isagi Issei - dạy cậu từng kỹ năng sinh tồn bằng đôi tay đã chai sần qua bao mùa săn cách nhóm lửa bằng đá cuội, cách xác định hướng nhờ bóng cây, thậm chí là phân biệt đâu là dấu vết của nai rừng hay tiếng động của thú dữÔng từng nói:"Yoichi này, giữa rừng sâu vô tận, không có chỗ cho sự lơ là. Mỗi tia nắng, mỗi tiếng lá hay mỗi dấu vết đều chính là một lời nhắn gửi, chỉ cần con biết lắng nghe và quan sát, con sẽ không bao giờ lạc đường"Người vợ - bà Isagi Iyo - thì chỉ cậu đâu là lá thuốc, đâu là loại nấm có thể ăn được hoặc... đưa thẳng lên thiêng đàng nếu lỡ ăn nhầm. Ngoài những bài học sống còn, bà còn kiên nhẫn dạy cậu cách thêu thùa, may vá, vá lướiCó lần, Isagi không cẩn thân làm kim đâm vào tay khi đang học thêu, đau đến mức nước mắt rưng rưng. Vừa được mẹ băng bó, cậu vừa phụng phịu nói:"Hức...Con không muốn làm nữa đâu... đau quá trời. Mà mẹ bắt con làm cái này làm gì... thêu thùa là việc của con gái mà..." Bà Iyo không trách móc, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cậu "Vì mai này con lớn, áo con rách, mẹ đâu thể ở bên cạnh mà khâu cho con. Con mà biết làm thì đi đâu cũng có áo ấm"Rồi bà cầm bàn tay nhỏ nhắn của Isagi, dịu dàng nói tiếp, đôi mắt màu hạt dẻ ánh lên một tia sáng ấm áp"Con gái hay con trai thì đều là người sống, mà người sống thì phải biết chăm được chính mình. Biết chăm lấy thân, vá cái rách, giữ cho mình không lạnh, vậy là giỏi rồi"Những ngày thơ bé của cậu trôi qua bên tiếng suối róc rách và tiếng gió len qua kẽ lá, giữa thiên nhiên không màu mè nhưng cũng chẳng bao giờ nhàm chán, cậu sớm nhen nhóm trong tim một niềm đam mê cháy bỏng với việc khám phá. Mỗi con đường chưa đi qua là một khúc hát không lời, mỗi cơn gió lạ lại chính là một lời mời gọi từ thế giới bao la ngoài kia Mỗi lần phát hiện ra một loại lạ hay tìm thấy hang động chưa ai đặt chân đến, mắt cậu lại sáng lên như nắng vàng lọt qua tán lá"Bố mẹ ơi! Nhìn nè! Cái cây này lạ lắm phải không? Đây là lần đầu tiên con bắt gặp nó đấy!""Yocchan của mẹ giỏi quá đi mất" "Hahaha con trai của chúng ta sau này sẽ trở thành nhà sinh vật học cũng nên"Với cậu, thế giới là một cuốn sách chưa mở hết, và bản thân cậu chỉ mới đọc được vài trang đầu tiên Sau khi bố mẹ qua đời, cậu quyết định tiếp tục hành trình ấy – lần này là một mình. Cậu mở một kênh chia sẻ kỹ năng sinh tồn, mẹo sống giữa thiên nhiên hoang dã, những bài học được chắt lọc từ tháng năm sống cùng bố mẹ. Ai mà ngờ được, chính cái sự mộc mạc, chân thành cùng cách truyền đạt như đang kể chuyện bên lửa trại ấy lại khiến cậu vụt sáng, trở thành một hiện tượng mạng – biểu tượng của một tâm hồn tự do giữa thời đại của bê tông và khói bụi Kênh vừa đóng để nghỉ ngơi chưa được bao lâu... giờ lại.... Cậu nhìn hệ thống run lẩy bẩy rồi lại nhìn thế giới đầy kỳ lạ trước mắt Một cảm giác bùng nổ, như có cả một cánh đồng hoa nở rộ trong lồng ngực, cảm giác này chỉ xuất hiện khi mà cậu phát hiện ra một thế giới mới lạ, vượt ngoài tầm hiểu biết của bản thân. Cậu muốn khám phá nó, muốn thử thách giới hạn của bản thân, muốn mở ra chương mới cho hành trình của cậu Isagi bật cười, nhỏ tới mức gần như là thở dài "Chắc mình... không thể nghỉ ngơi được nữa ha" Thỏ Yoichi gãi gãi tai rồi hậm hực hừ mũi như ông cụ non "Thôi được rồi... ta đồng ý"Ting ting ting~~~~Hệ thống phát sáng lấp lánh như được rắc thêm ngàn lớp kim tuyến, nhảy cẫng lên như học sinh tiểu học được nghỉ học vì bão[Yeeeeeeeee!!!! Kí chủ đồng ý thật rồi ạ!][Okeee!! Cùng nhau chinh phục và sinh tồn trong thế giới này thôi nào ký chủ][Let's goooooooooooooooooooooooooooo!!] "Bịch"Một cú ngã đau điếng khiến thỏ đen Yoichi trao luôn nụ hôn đầu cho nền đất ẩm ướt. Đôi tay nhỏ xíu phủ lông mềm quơ quào, hai cái tai thỏ dựng lên như muốn ăn vạ tới nơi. Hệ thống ở bên lo lắng, sợ ký chủ đau quá mà rút lại lời vừa nói[K-Kí chủ ơi... ngài còn sống không vậy?]Isagi rên rỉ, mặt mũi lấm lem đầy bùn đất"Mẹ kiếp... cho tôi cái thân thể đàng hoàng trước đi rồi muốn làm cái gì thì làm !"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me