Allkage Nhung Cau Chuyen Vua Ngot Vua Hai
Sau một trận đấu tập khó khăn, Kageyama đứng sang một bên, cau mày khoanh tay. Sự thất bại đã ngấm vào da thịt cậu, và cậu rõ ràng là đang bực bội. Cậu nheo mắt khi nhớ lại mọi lỗi sai trong trận vừa rồi, cắn môi vì thất vọng.Cậu ghét thua cuộc, càng ghét hơn khi cậu cảm thấy chính những sai lầm của mình đã khiến họ thua cuộc. Môi cậu mím lại, cắn chặt sự bực bội, và lông mày cậu nhíu lại vì suy nghĩ.Khi Kageyama đứng đó và lặng lẽ suy tư thì đã có một sự hiện diện “quen thuộc” xuất hiện bên cạnh cậu—một sự hiện diện mà cậu không bao giờ mong đợi trong những khoảnh khắc như thế này. Tendou Satori, tự xưng là "Quái vật phỏng đoán" của Shiratorizawa, đang cười toe toét nhìn cậu từ trên cao, rõ ràng là thích thú ngắm nhìn Kageyama đau khổ. Tendou có một năng khiếu kỳ lạ là xuất hiện đúng vào lúc Kageyama cảm thấy tệ nhất và chế giễu cậu."Ôi, vị Tiểu Đế Vương tội nghiệp của ta! Ngài thua rồi à?" Tendou líu lo, nghiêng người về phía trước với một nụ cười tinh quái. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo sự trêu chọc, như thể anh không hề chế giễu Kageyama, mà chỉ đơn giản là đang vui vẻ với cậu. Tất nhiên, phiên bản “vui vẻ” này của Tendou đều có thể dễ dàng khiến người ta phát điên, bao gồm cả Kageyama Tobio lúc này.Kageyama hẹp mắt, môi mím thành một đường mỏng khi cố nén lại sự tức giận của mình. Cậu không lạ gì với trò trêu chọc của Tendou—bất kỳ ai từng ở gần cầu thủ chặn giữa lập dị này đều biết rằng Tendou thích trêu chọc người khác. Nhưng mặc cho sự bực bội ngày càng tăng của mình, Kageyama vẫn kiềm chế không quát tháo. Suy cho cùng, Tendou là… lớn hơn cậu–về tuổi tác, và Kageyama dù nóng tính đến mấy cũng rất biết giữ phép lịch sự, bất kể tình huống có khó chịu đến mức nào.Thay vào đó, Kageyama liếc xéo anh, cơ thể cứng đờ, trả lời, "Làm ơn dừng lại đi, Tendou-san." Cậu gầm gừ, cảm thấy bực mình khi anh gọi mình với biệt danh như vậy. Gọi anh là "Tendou-san" là cách cậu duy trì phép lịch sự, ngay cả khi cậu muốn ngay lập tức đưa tay bóp cổ anh.Tendou cười khúc khích, ánh mắt tinh nghịch như càng muốn khơi lên cơn tức giận của Kageyama. Anh đặt một ngón tay lên cằm, giả bộ suy nghĩ, rồi nói với giọng thách thức.“Ahhhh, Kageyama-kun, em không thấy trò này thú vị sao?” Tendou kéo dài giọng, nửa đùa nửa thật, ánh mắt lấp lánh, “Anh chỉ muốn làm em cười thôi mà!”Dù cảm giác máu nóng đã xông lên não, Kageyama cố giữ mình, không muốn để Tendou có được sự hài lòng khi nhìn thấy cơn giận của mình bùng lên. Cậu siết chặt tay, cố gắng giữ giọng điệu lịch sự. “Tôi không có hứng thú với trò đùa của anh, Tendou-san,” cậu nói, nhấn mạnh tên gọi một cách cứng nhắc, như thể để nhắc nhở mình phải kiềm chế, dù bàn tay đã siết chặt đến trắng bệch.Tendou chỉ nhướng mày, cười càng rộng. “Ồ, vậy sao?” Anh nói, cố tình tiến sát thêm một chút, gần đến mức Kageyama phải nhích lui lại theo phản xạ. “Thế mà anh cứ nghĩ em thích sự vui vẻ cơ đấy. Chẳng lẽ Kageyama-kun chỉ là một cậu nhóc nghiêm túc suốt cả ngày sao?”Sự chịu đựng của Kageyama bắt đầu lung lay, nhưng cậu vẫn giữ được vẻ lễ phép đầy gượng gạo… bằng cách im lặng.Nhưng Tendou chỉ bật cười lớn, không hề có ý địnhdừng lại. Sự khó chịu của Kageyama giống như ngọn lửa nhỏ tiếp thêm động lực cho anh, khiến anh càng muốn tiếp tục trêu chọc cậu.“Ôi trời, em thật sự rất đáng yêu khi bực bội như thế này!” Tendou chọc ghẹo, nở nụ cười tinh quái. “Để anh đoán xem, phải mất bao lâu nữa thì Kageyama-kun sẽ ném luôn cả phép lịch sự qua cửa sổ và bùng nổ nhỉ?”Kageyama nghiến răng, cảm giác như mọi sự kiên nhẫn đang dần cạn kiệt. Cậu đáp lại đầy khô khốc. “Nếu anh không còn gì khác thì… Tôi xin phép.”Tendou chỉ cười khúc khích, rõ ràng không hề có ý định dừng lại. Cậu quay đi, nghĩ rằng mình đã thoát được, nhưng Tendou không buông tha. Anh đưa tay vỗ nhẹ vào vai Kageyama một cách đầy thân thiết, ngả ngớn.“Kageyama-kun, em còn phải học cách vui vẻ một chút. Đời đâu phải lúc nào cũng là trận đấu sinh tử!”Kageyama lưỡng lự, muốn đẩy anh ra nhưng không dám.Tendou cười toe toét, khoác hờ cánh tay qua vai Kageyama như thể cả hai là bạn thân chí cốt. “Thôi nào, Kageyama-kun,” anh tiếp tục, giọng đầy vẻ chế nhạo, “Em cần phải học cách thua cho đàng hoàng. Và còn nơi nào tốt hơn để học điều đó ngoài Shiratorizawa, đúng không?”Kageyama ngay lập tức cứng người lại dưới cánh tay của Tendou, toàn thân như co rúm lại, cố gắng rút khỏi tình huống này mà không để lộ sự khó chịu của mình. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, không phải vì ngượng ngùng mà vì phải nén lại cơn giận của bản thân trước người lớn hơn. Cậu siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch, cắn chặt môi dưới để không buột miệng phản ứng lại. Nhưng Kageyama vẫn im lặng, quyết tâm không để Tendou được thỏa mãn.Mặc kệ Tendou, Kageyama quay người tiến về phía bên lề sân, nơi chai nước của cậu đang nằm cạnh túi đồ cá nhân. Cậu cần một ngụm nước để làm dịu ngọn lửa trong lòng. Nhưng khi Kageyama vừa chạm tay vào chai nước, cánh tay dài của Tendou đã lao vào nhanh như cánh chim hải âu nhắm đến một miếng khoai tây chiên.“Khoan đã nào!” Tendou hét lên, giật lấy chai nước trước khi Kageyama kịp chạm vào. “Em trông cáu kỉnh quá đấy! Để anh giúp em nào!” Anh vặn nắp chai và giơ nó lên cao, như thể đó là chiếc cúp danh giá.“Trả lại đây!” Kageyama gắt lên, sự bực tức cuối cùng đã trào ra ngoài. Cậu lườm Tendou, đôi mày cau lại đầy vẻ khó chịu.Tendou cười toe toét, như thể tận hưởng từng khoảnh khắc khiến Kageyama phát cáu. Anh lắc lắc chai nước trong tay, dường như muốn trêu ngươi cậu thêm một chút. "Ồ, em muốn uống à? Vậy để anh giúp cho!" Tendou nói với giọng ngọt ngào đầy giả tạo, giơ cao chai nước lên, đủ cao để khiến Kageyama phải nhướn người lên nếu muốn lấy lại.Kageyama nghiến răng, ánh mắt càng thêm sắc lạnh. Cậu biết rõ mình đang rơi vào cái bẫy của Tendou."Trả lại đây, Tendou-san," Kageyama nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự cứng nhắc.“Thôi nào,” Tendou đáp, vẫn nở nụ cười châm chọc. "Em đâu định bỏ cuộc dễ dàng như thế chứ, đúng không? Đội trưởng của Kitagawa Daiichi chắc phải mạnh mẽ hơn thế chứ!"Cảm giác bị thách thức khiến Kageyama không thể chịu nổi nữa. Cậu bất ngờ lao lên, tay với lấy chai nước, nhưng Tendou nhanh chóng lùi lại, giữ chai nước ngoài tầm với của Kageyama. “Này, không dễ thế đâu!” Tendou cười to, trêu chọc thêm.“Tendou-san, tôi không muốn phải thất lễ đâu,” cậu nói, từng chữ phát ra như rít qua kẽ răng.Tendou cuối cùng cũng tỏ ra đã thỏa mãn với trò đùa của mình. Anh hạ chai nước xuống và đưa nó lại cho Kageyama, vẫn không quên nháy mắt trêu chọc. “Rồi, rồi, uống đi, Kageyama-kun,” anh cười nói. “Nhưng nhớ là phải học cách vui vẻ lên chút nhé. Chẳng ai thích một cậu nhóc luôn cau có cả!”Kageyama nhận lấy chai nước, không nói một lời, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự khó chịu. Cậu quay đi, cuối cùng cũng được uống nước mà không bị ai làm phiền. Dù vậy, trong lòng Kageyama thầm hứa lần sau sẽ không để Tendou dễ dàng có cơ hội trêu mình như vậy nữa.Tendou giả vờ ngây thơ, nghiêng đầu một cách hóm hỉnh. “Nhưng anh tưởng chúng ta đang xây dựng tình đồng đội chứ! Đừng quên, uống đủ nước là quan trọng cho cả đội mà!”Tendou bỗng thốt lên một câu chẳng liên quan.“Quan trọng với tôi, chứ không phải với anh,” Kageyama đáp lại tuy vẫn không hiểu anh lắm, vươn tay cố với lấy chai nước một lần nữa. Nhưng Tendou, vốn là Tendou, đã nhanh nhẹn lùi lại, giữ chai nước ngoài tầm với của cậu. “Đừng đùa nữa!”Tendou đưa chai nước lên môi, nhấp một ngụm đầy vẻ trêu chọc. “Ngon quá! Em nên thử xem!”“Này… -” Kageyama bắt đầu, sự kiên nhẫn của cậu đang vơi dần. “Tendou-san, làm ơn đi! Tôi chỉ muốn—”“Muốn? Muốn gì chứ? Điều em thực sự cần là một cái ôm!” Tendou đột nhiên chen vào, hạ chai nước xuống và bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy Kageyama. Anh siết cậu thật chặt, như thể cậu là thú bông mềm mại nhất và đáng yêu nhất thế giới.“Nào nào, Kageyama-kun! Đừng buồn nữa. Thua cũng là một phần của trò chơi mà, hiểu không? Anh sẽ ôm cho đến khi gương mặt cau có đó của em biến mất!”Kageyama ngay lập tức cứng đờ như khúc gỗ, mắt mở to đầy sửng sốt. Trong vài giây, cậu không thể cử động, đầu óc như ngưng trệ. Tendou… thực sự đang ôm cậu sao?“T-Tendou-san—!” Kageyama lắp bắp, giọng cậu nghẹn ngào đến nỗi gần như không ra tiếng. Cậu cố gắng giãy ra khỏi vòng tay của Tendou, nhưng đôi tay của người chặn giữa lại mạnh mẽ đến bất ngờ, giữ chặt khiến Kageyama không thể thoát ra. “Bỏ ra!” cậu kêu lên, cố vùng vẫy.Tendou chỉ cười, nhẹ nhàng đung đưa cả hai như thể đang khiêu vũ một cách ngớ ngẩn. “Không được đâu, Kageyma-kun! Em không dễ thoát ra như vậy đâu. Anh sẽ ôm hết mọi khí chất "nhà vua cáu kỉnh" ra khỏi em luôn!”Ushijima đi ngang qua, khẽ nhướn mày nhưng không nói một lời. Điều này chỉ làm Tendou càng táo bạo hơn, vì nếu ngay cả Ushijima cũng không cản, thì chẳng ai khác dám làm vậy. Trong khi đó, những người khác trong đội—Semi, Goshiki và thậm chí cả Shirabu—đều trừng mắt nhìn Tendou, rõ ràng là tức giận thay cho Kageyama nhưng lại bất lực, không thể xen vào. Họ biết rằng, tốt hơn hết là không nên đụng đến Tendou khi anh đang ở trong tâm trạng trêu đùa này.Kageyama cau mày sâu hơn, và khuôn mặt cậu đỏ ửng thêm một tông. Cậu muốn đẩy Tendou ra, muốn quát lên, muốn bảo anh ngừng đùa giỡn.“Dừng lại đi! Tôi đã bảo là bỏ ra!” Kageyama phản đối, cảm giác nóng rát lan lên mặt vì xấu hổ. Thật mất mặt! Sao Tendou lúc nào cũng phải biến mọi thứ thành trò đùa thế này?“Ôi, nhìn cái miệng nhỏ đáng yêu đó kìa!” Tendou trêu, siết chặt vòng tay hơn. “Dễ thương quá đi! Em nên cười nhiều hơn, Tiểu Đế Vương ạ!”Cơn tức giận trong Kageyama như một đám mây giông sắp nổ tung. “Tôi không muốn cười! Tôi muốn—”Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dường như dài đằng đẵng của sự giãy giụa, Tendou mới chịu buông Kageyama ra. Kageyama lập tức lùi lại, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, và nhanh chóng với lấy chai nước của mình.Nhưng Tendou chưa dừng lại.Ngay khi Kageyama sắp đưa chai nước lên miệng, Tendou lại giật lấy chai nước từ tay cậu. “Ồ, đây là thứ em muốn hả, Kageyama-kun?” anh trêu, giữ chai nước ngoài tầm với của Kageyama.Mắt Kageyama mở to đầy sửng sốt và phẫn nộ. “Trả lại đây, Tendou-san!” cậu yêu cầu, nhìn chằm chằm người lớn hơn, lúc này đang cầm chai nước giơ lên cao như một người anh đang trêu em mình.Tendou cười nham nhở, lắc đầu. “Hmm, anh không biết đâu. Em có thể xin xỏ một cách dễ thương được không?”“Tendou-san,” Kageyama gầm gừ lần nữa, sự kiên nhẫn gần như cạn kiệt. “Trả. Lại. Đây.”Tendou chu môi một cách kịch tính, áp chai nước vào ngực mình. “Sự lãng mạn của tình yêu đâu rồi, Kageyama-kun? Đó là cách em nói chuyện với người vừa ôm lấy hết cục tức trong người em à?”“Tôi không có yêu anh,” Kageyama gắt lên, khuôn mặt lại đỏ ửng thêm một tầng. Cậu không dám nói từ "ghét" vì dù sao Tendou vẫn là tiền bối của mình, nhưng ánh mắt cậu đã thể hiện tất cả những gì không thể nói ra thành lời.Tendou ngả người, lại ôm ngực như thể vừa bị Kageyama đâm một nhát. “Em làm anh đau lòng quá, Kageyama-kun! Sau tất cả tình cảm anh đã dành cho em!” Rồi anh nở một nụ cười gian xảo. “Nhưng em đã nói yêu anh một lần rồi, em nhớ không?”Kageyama đông cứng lại, mắt trợn tròn vì sốc. “G-Gì cơ?!” cậu lắp bắp, như thể đầu óc cậu vừa bị cúp điện. “Tôi chưa bao giờ nói vậy!”“Ồ, nhưng em đã nói đấy. Trong giấc mơ của anh, em nhìn thẳng vào mắt anh và nói, ‘Tendou-san, em yêu anh. Em không thể sống thiếu anh. Làm ơn, hãy đưa em đi.’” Tendou bắt chước một tư thế trong một vở kịch đầy bi ai, đặt tay lên ngực như thể chỉ nhớ lại thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy hạnh phúc.Khuôn mặt Kageyama đỏ bừng như một quả cà chua, miệng cậu mở ra rồi lại ngậm vào như một con cá đang ngoi lên mặt nước để thở. “T-Tendou-san, điều đó… điều đó thật vô lý! Điều đó không xảy ra! Tôi không bao giờ và sẽ không bao giờ nói như vậy!”Tendou xua tay như không quan tâm đến sự phản đối đầy lúng túng của Kageyama. “Chú ý tiểu tiết, tiểu tiết nào. Điểm chính là, trong giấc mơ của anh, em đã tỏ tình với anh bằng tình yêu vĩnh cửu của mình. Rất lãng mạn nhé. Em nói điều đó theo cách tsundere, vừa cáu kỉnh vừa giận dữ, nhưng cả hai chúng ta đều biết em thực sự muốn nói gì.” Anh nháy mắt, khiến mặt Kageyama càng nóng bừng hơn.Kageyama nhìn Tendou với vẻ kinh hoàng và xấu hổ pha lẫn. “Tôi… Tôi không có nói vậy!” cậu lắp bắp, lùi lại một bước khi Tendou tiến sát hơn.“Ồ, chắc chắn là em có nói đó,” Tendou đáp với nụ cười đầy tự mãn. “Đừng lo, Kageyama-kun. Bí mật của em an toàn với anh. Anh sẽ không nói với ai rằng em thầm yêu anh đâu.”“TÔI KHÔNG CÓ!” Kageyama gần như hét lên, giọng lớn hơn hẳn so với phần còn lại của cuộc hội thoại. Hai nắm tay siết chặt bên hông, và trông cậu như sắp bùng nổ đến nơi.Tendou bật cười, rõ ràng là rất thích thú trước sự khó chịu của Kageyama. “Ôi, thôi nào, Kageyama-kun. Không cần phải ngại đâu. Anh biết rằng khó để em thừa nhận cảm xúc của mình, nhưng anh là một người rất hiểu chuyện. Anh sẽ chờ em thay đổi suy nghĩ.”“Tôi không có ngại!” Kageyama phản đối, giọng cậu cao hơn. Cậu cảm thấy ánh mắt của các đồng đội khác đang nhìn mình, chỉ làm cậu càng thêm lúng túng. “Và tôi không có tình cảm với anh!”Tendou nhún vai, vẫn giữ chai nước ngoài tầm với của Kageyama. “Nói gì thì nói, nhưng hành động quan trọng hơn lời nói đấy. Người ta vẫn bảo rằng—chối bỏ chỉ là bước đầu để chấp nhận thôi mà.”Khuôn mặt Kageyama đỏ bừng như than hồng, miệng mở rồi lại đóng liên tục trong lúc cậu cố gắng tìm lời để phản bác lại lời nói lố bịch của Tendou. “T-Tôi… Không, cái đó… cái đó không đúng… Đưa chai nước lại đây cho tôi!” Cuối cùng cậu hét lên, quá xấu hổ để nói được gì khác.Tendou cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, đưa chai nước lại với nụ cười trêu chọc. “Được rồi, được rồi. Nhưng em biết đấy, anh sẽ chờ ngày em thực sự tỏ tình với anh một cách chân thành. Không cần vội, anh có cả thời gian trên thế gian này.”Kageyama giật lấy chai nước từ tay Tendou, lầm bầm điều gì đó nghe có vẻ giống “Tôi sẽ không bao giờ tỏ tình.”“Ừ, ừ,” Tendou đáp, vỗ nhẹ vào lưng Kageyama như thể đang an ủi cậu. “Nhưng anh vẫn sẽ chờ ngày em tỏ tình thực sự.”Kageyama nhìn qua khỏi bàn tay mình, ánh mắt đầy bối rối và tức tối. “Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.”Tendou mỉm cười rạng rỡ. “Đó chính xác là câu một tsundere sẽ nói!”Khi thấy Kageyama cuối cùng cũng giành lại được chai nước, Tendou liền đặt tay lên tim và nói một cách đầy cảm xúc, “Kageyama-kun, em biết không, anh như bông hoa hướng dương, luôn hướng về phía mặt trời. Dù đêm có dài bao nhiêu, anh vẫn sẽ chờ bình minh của em.”Kageyama nhìn Tendou mắt cá chết nhìn anh, cố kìm nén để không thốt lên điều gì không hay. “Tendou-san… anh… có bị hóa rồ không vậy?”Nhưng Tendou chỉ mỉm cười đầy mơ mộng, không hề để tâm đến sự ngờ vực của Kageyama. “Anh đã quyết rồi. Ngày nào em thực sự tỏ tình với anh, ngày đó anh có thể ra đi đầy mãn nguyện. Đó sẽ là một kết thúc thật đẹp.”Kageyama lần này không thốt nổi một lời nào, vẻ mặt lộ rõ sự chán nản và bực bội. Cuối cùng, cậu chỉ biết cạn lời nhìn Tendou trong vài giây, rồi dậm mạnh chân xuống đất và bước đi, không quên lẩm bẩm điều gì đó giống như “Không thể chịu nổi cái người này…”Tendou nhìn theo bóng lưng của Kageyama, cười khúc khích. “Cậu ấy thật đúng là một tsundere, đáng yêu thật.”
.
.
.
P/s: Cảm ơn bạn đọc rất nhiều. Hãy bình luận 🌟 và comment ⌨️ để mình có thêm động lực viết tiếp nhé 🫶Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me