Suốt buổi đi chơi hôm đó, Thành An nào là dắt em đi ăn, ăn xong lại bồi em đi mua sắm. Nói ra cũng không phải lạ gì, gia thế cả hai không phải dạng vừa, gia đình lại còn thân nhau từ nhỏ nên việc Thành An cưng chiều Thanh Pháp cũng không hề bất ngờ, cũng giống như việc nó có thể mua cho em những món đồ hàng hiệu đắt tiền mà em thích, dắt em đi những nơi mà em muốn, nó không muốn em phải chịu bất cứ thiệt thòi nào, Thanh Pháp mà An nuôi trong tay, cưng như trứng, hứng như hứng hoa từ bé đến lớn, cốt cũng chỉ muốn rước em về nhà, chiếm em làm của riêng mình. Ngoặc nỗi, Thanh Pháp lớn lên xinh đẹp, lại còn giỏi, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương nên việc An mơ mộng giữ em làm của riêng chắc có lẽ là không thể. Vì em đã và đang là đối tượng được nhiều người chú ý, những người đó gia thế lẫn nhan sắc đều không thua Thành An, quan trọng hơn hết, An vẫn luôn biết rằng trái tim của em hẳn vẫn còn nhớ thương bóng hình của Minh Hiếu. Nó tuy biết rằng em chưa quên hoàn toàn người anh họ của nó, nhưng cũng vì vậy mà quyết tâm che chở em trong nó ngày càng mãnh liệt. Rồi cũng sẽ có ngày em nhận ra tấm chân tình của nó thôi, nhỉ ?
Cho dù không đi nữa, nó vẫn và sẽ luôn âm thầm bên cạnh và bảo vệ Thanh Pháp bằng bất cứ giá nào."An, An nghĩ gì mà ngơ ra nảy giờ dạ, coi giùm em coi áo này em mặc đẹp hongg" Thanh Pháp đang lựa đồ cùng Thành An, được một thì không thấy cái người đang nắm tay mình đi dạo sắm đồ đâu hết nữa, quay lại nhìn thì thấy nó đứng nhìn em không rời mắt, vội hỏi."Ơii anh nghe nè vợ, anh đang lựa sweater cho vợ nè, cái em đang cầm đẹp á, còn cái này dễ thương hợp vợ nèe" Thành An nghe em hỏi cũng ngưng những suy nghĩ trong đầu đi xa, trước mắt em còn vui vẻ yêu đời, nó không việc gì phải lo với tên Trần Minh Hiếu kia hết. Chớp lấy chiếc áo sweater màu xám ghi treo một chú thỏ bông cùng màu ngay giữa áo rồi giơ lên cho em thấy."Í có con thỏ dễ thương quá à, em lấyyy" Thành An chỉ đợi có thế, bỏ ngay chiếc áo đó vào giỏ hàng của shop rồi tiếp tục cùng em lựa thêm hai chiếc quần bông dài để mặc cặp với nhau nữa rồi mới thanh toán.Việc thanh toán đương nhiên do Thành An đảm nhiệm, Thanh Pháp có muốn trả đi nữa thì em cũng không lí luận nổi với Thành An, tóm lại, em bé không cần tốn tiền để làm gì hết, An nuôi !!Cuộc sống đại học của bạn nhỏ Thanh Pháp cứ thế bình dị trôi qua. Hôm nay là ngày Thanh Pháp chính thức nhận được kết quả casting của câu lạc bộ mà em đã ứng tuyển hôm trước. Hôm đó em chuẩn bị kĩ đến nỗi làm Quang Anh đi học muộn 15 phút, vì Quang Anh cứ nhất quyết một hai đòi đưa em đi chứ em cũng chẳng muốn, thế mà tên đáng ghét đó cứ lấy việc đó trêu em mãi. Đúng 15h chiều, thông báo gmail của em ting lên, em chậm rãi mở thông báo xem và không ngoài mong đợi, em đã được nhận vào câu lạc bộ Truyền thông của trường. Lí do em chọn Truyền thông là vì em muốn phát triển bản thân mình ở chuyên ngành này hơn, thật ra cũng vì Bảo Khang đã làm công tác tư tưởng cho em trước đó. Anh đã chỉ dẫn hướng đi và thuyết phục em vào câu lạc bộ này. Em tin tưởng Bảo Khang hơn ai hết nên đã quyết định ứng tuyển vào Truyền thông. Tuy rằng sẽ chạm mặt và làm việc lâu dài với Minh Hiếu, nhưng Thanh Pháp không phải là người sẽ bị cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc cùng với học tập, quan trọng là em thích con đường này. Cho nên sẽ không ai có thể ngăn cản em làm những gì mình thích được. Đó cũng là điều mà Bảo Khang nắm chắc được ở em. Tuy rằng anh khó mà chấp nhận việc em chạm mặt lâu dài với Minh Hiếu, nhưng anh vẫn ủng hộ em làm những gì em muốn. Huống hồ gì có Bảo Khang ở đây, còn thêm ông anh hai Tuấn Tài là cố vấn câu lạc bộ cũng đang tương tư em Kiều, thì việc gì phải sợ một Trần Minh Hiếu làm tổn thương em lần nữa ?
Hơn nữa, việc dụ em vào Truyền thông còn có thể giúp Bảo Khang ngày ngày gần em, chăm sóc em. Đỡ phải đi tị nạnh với hai thằng ranh con Thành An và Đức Duy vì được phòng kí túc xá với em.Cứ thế, Thanh Pháp chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ Truyền thông. Nếu nói Bảo Khang là người thuyết phục, thật ra là dụ em vào, thì Minh Hiếu chính là người duyệt hồ sơ của em. Hắn chờ cũng chỉ chờ một mình em, em ứng tuyển mà lại không duyệt vội à, hắn không bị ngu. Thân là đội trưởng của câu lạc bộ, tuy nghe rằng làm như thế là thiên vị, nhưng thật sự thì hồ sơ của em phù hợp với tiêu chí của câu lạc bộ đến mức không cần đội trưởng hắn phải ra tay giúp đỡ mới vào được. Tóm lại chính là, không cần sự thiên vị của Minh Hiếu hay Bảo Khang, Thanh Pháp vẫn có thể tự toả sáng một mình em ấy bằng thực lực của mình.
Lại thêm vài ngày trôi qua, nhịp sống của những sinh viên trường đại học ATSH cứ êm ả diễn ra, nhưng thời tiết Sài Gòn những ngày cận cuối năm trái giói trở trời, gió lạnh hiu hiu cứ vậy mà phà vào những cô cậu đang chăm chỉ học tập. Cũng vì lẽ đó mà không ít sinh viên có dấu hiệu bị cảm, Thanh Pháp cũng là một trong số đó, xui ghê, em còn phải đang gấp rút hoàn thành bài tập của mình để nộp đúng thời hạn mà lại cảm ngay lúc này.
Ngoài Thanh Pháp, còn có Bảo Khang cùng Minh Hiếu, Quang Anh cũng bị ho vặt, sốt mấy hôm nay. Do cảm dễ lây, lại ngay mùa deadline cuối năm, ai ai cũng bận và quyết tâm không thể để bị cảm lạnh. Nên cả nhóm quyết định cho những người bị cảm về chung một phòng kí túc xá.
Phòng của em vì có tận hai người bị cảm là em và Quang Anh nên được chọn là nơi để ở cùng nhau. Bảo Khang và Minh Hiếu không chần chờ gì nữa, ngang nhiên dọn đồ sang phòng em định cư mấy hôm. Không nghĩ cảm lạnh mà còn được hời như vậy, kì này phải tranh thủ chăm Thanh Pháp cho tốt mới được, hai thanh niên thầm nghĩ.
Mà Thành An và Đức Duy dãy đành đạch đòi ở lại chăm em lại bị em mắng cho một tăng rồi đuổi sang phòng hai anh lớn kia.
"Chị bé ơii, cho em ở đây đi, em chăm bệnh cho chị, em nấu cháo ngon lắm đóo" Đức Duy trưng vẻ mặt hay làm nũng với em nài nỉ.
"Chị nói không là không nha Duy, cảm bị rất lâu hết, đang mùa thi, chị không muốn em bị cảm đâu, hết bệnh ròi chị sang rước, ngoannn" Thanh Pháp đang được Quang Anh quấn vào người cái chăn to đùng, Quang Anh sợ em lạnh cảm lại nặng thêm nên choàng tay lên vai kéo em sát vào người mình để giữ ấm dù bản thân mình cũng đang bệnh chẳng kém.
"Kiều nói đúng rồi đấy, hai đứa bây nhanh sang phòng kia đi không lại bị lây cho đấy, tao với Kiều không chịu trách nhiệm đâu nhé, cút lẹ hộ bố, Kiều đang lạnh lắm rồi" nói xong lại siết tay trên vai ôm chặt Thanh Pháp hơn nữa.
"Ê chó Quang Anh, mày bỏ cái tay mày ra, mày nghĩ mày bệnh tao không làm gì được mày hảaa, huhu vợ nỡ xa anh hả vợ" Thành An thấy hành động Quang Anh làm liền muốn đấm cho nó một phát. Sao nó ghét bé Kiều lắm mà, giờ ỷ bị bệnh được chung phòng với em thì ngang nhiên ôm con người ta zậy đó hả ???
"Gíp cứ sang phòng hai anh đi, em hỏng sao đâu, em không muốn lây bệnh cho Gíp với Duy đâu, hết bệnh ròi dìaaaa" Thanh Pháp ráng chống đỡ lại cơn nhức đầu do cảm đem lại trả lời hai con người mãi không chịu đi kia, vì lẽ này mà người em cũng nhũn đi, đầu cứ choáng xoay vòng vòng, nên em khẽ nghiêng đầu lên vai Quang Anh lấy điểm tựa.
"Hai thằng bây sao chưa cút nữa, anh Quân đợi ở bển đó, khiếp cách có một phòng mà bây làm như đi Mỹ định cư vậy" Minh Hiếu xách theo một ít đồ dùng cá nhân đi đến phòng em, thấy hai thằng nhóc này còn đứng ngoài cửa ló đầu nói chuyện với em liền nhanh miệng nói
Bảo Khang thì không nhiều lời, trực tiếp xách cổ hai thằng ôn con này ra ngoài, đeo khẩu trang nên anh và hắn không sợ lây trong thời gian nhanh cho hai đứa ôn này. Giải quyết xong liền đóng cửa mặc kệ cho tiếng nài nỉ của An và Duy còn văng vẳng bên tai. Một lúc thì không nghe nữa, có lẽ Phạm Anh Quân đã kéo hai đứa nó vô phòng được rồi.
end chap 6