Allmikey Can Tro Ki Uc
-Mikey?
-Xin lỗi tôi đang có việc gấp.Mikey chẳng thèm ngó đến một ngón tay của người kia, đứng dậy chạy đi mất. Trong lòng em lúc này chỉ nghĩ đến hình bóng Ken-chin lấp ló sau biển người.Có lẽ,Em đã quá nóng vội mà chẳng để ý đến khuôn mặt của người con trai em đâm trúng.-Mất dấu rồi sao?Em đứng im một chỗ. Ngó qua ngó lại xung quanh. Tay nắm chặt tức giận.Cậu lại trốn tránh tôi nữa rồi.Suy nghĩ hiện lên khiến em thất vọng nặng nề.Đến cuối cùng tôi vẫn chẳng tài nào đuổi kịp cậu.Mang theo sự thất vọng quay lưng lại. Đôi chân em bước từng bước nặng trĩu. Đôi mắt đen không để lộ một chút cảm xúc nào để người ngoài nhìn vào.Bộp-Tôi biết là cậu trốn tôi mà.Mikey cầm chặt lấy tay người con trai cao lớn. Miệng cười đầy tự tin.Ban nãy em đã thấy cậu ấy trốn ở đâu rồi. Cái dáng người cao lớn với kiểu tóc đặc trưng đó sao mà em không thấy được. Với lại cái ánh mắt đen chan chứa yêu thương đó nữa.Draken hoàn toàn sốc khi thấy em giữ chặt lấy tay mình. Đôi mắt vẫn còn mở to tròn chẳng thể tin được, anh chỉ mới bước ra từ biển người để xem em đã dừng việc truy đuổi mình chưa mà đã bị bắt rồi. Bộ anh theo dõi tệ đến vậy sao?-Đừng hòng chạy lần nữa!Anh cố gắng vùng tay thoát ra nhưng hoàn toàn thất bại. Tay em nắm quá chặt, tưởng chừng như một cái còng sắc đang siếc lấy tay anh, giữ anh không cho chạy thoát vậy.Em vẫn kiên quyết nhìn anh, tay càng ngày càng nắm chặt hơn. Em đã quyết là sẽ không bao giờ để anh chạy thoát nữa đâu mà.-Thôi được rồi bỏ ra đi. Tôi không chạy nữa đâu.
-Hứa nhé!
-Ừ.Draken sau một hồi vùng vẫy cũng đứng lại. Nói thế thôi chứ anh nào có chịu để im, anh không thể nào gặp em ngay lúc này cả, anh hoàn toàn không có tư cách. Nhưng nếu bây giờ vùng ra chạy đi thì lại càng không thể, anh biết tự lượng sức của mình. Nếu so về sức lực thì anh hoàn toàn không có khả năng đánh lại.Anh nhìn thẳng vô mặt em đợi chờ bàn tay em buông lỏng ra để chạy. Chỉ cần một cái thả nhẹ thôi mà sao anh lại cảm thấy căng thẳng đến thế. Cứ mỗi lần nhìn vô đôi mắt của em anh lại thấy sợ. Lẽ nào em nhận ra ý đồ của anh rồi?VụtBốpChỉ chưa đến năm giây khi Draken thấy Mikey thả lỏng bàn tay ra thì liền chạy. Nhưng mọi chuyện lại không theo ý anh, chỉ vừa bước chân chạy thôi đã ngay lập tức bị em gạt chân té. Anh té cái rầm xuống dưới đất. Chưa kịp suy nghĩ được gì thì ngước lên đã thấy khuôn mặt em đầy sát khí nhìn anh. Đôi mắt đen sâu hoắm lộ rõ sự tức giận.-Ken-chin định thất hứa?Anh hoảng loạn chả biết trả lời ra sao cho trót lọt. Bởi vì em hoàn toàn đúng, anh có ý định thất hứaMikey siếc tay thành nắm đấm, giơ lên chuẩn bị đấm vô mặt đối tượng.-Ken-chin ngốc quá, sao tôi có thể đánh bạn mình chứ!Nắm đấm vừa tiến lại gần anh thì đã dừng lại. Thay vào đó là khuôn mặt em tươi cười vỗ bôm bốp vô vai anh. Đúng là em có tức giận đó, nhưng mà không đến mức đánh bạn mình đâu. Anh được một phen hú hồn. Tưởng chừng đã bị em đấm cho một trận. Cơ mà đùa mà nhìn em như thế cứ như ma hù ý thật sự quá đáng sợ đi.-Đi thôi tôi dẫn cậu đi gặp Ema!Em nắm khuỷu tay, kéo anh đứng dậy. Chạy một mạch đi tìm Ema. Dù hai người có nói thẳng mặt là không thích nhau nhưng em vẫn nghĩ thế. Bởi vì hai người thật sự rất hợp nhau.-Nãy tôi với Ema đã chơi rất nhiều trò đó. Lúc đầu em ấy chơi xung lắm cơ, nhưng đến cuối cùng lại nôn lên nôn xuống.-...Draken lặng im chẳng biết nói gì. Anh cứ có cảm giác sợ hãi, chẳng còn dám sánh bước theo em trên như trước nữa.During that time, I made so many mistakes. That I no longer dared to walk beside you.
(Trong khoảng thời gian đó, tôi đã mắc quá nhiều lỗi lầm. Khiến tôi chẳng còn dám sánh bước cùng em nữa.)Dù cố tỏ ra không biết gì nhưng em thật sự rất để tâm đến cảm xúc của Ken-chin. Nhưng em tự hỏi mình làm được gì đây? Chuyện gì đã xảy ra em cũng chẳng biết được.-Lúc nãy tôi quên mua nước cho Ema rồi!!!Em hét toáng lên làm anh đi theo mà giật mình. Ánh mắt em nhìn qua anh ẩn ý chẳng biết làm gì. Thật là, có mỗi cái việc mua nước thôi mà cũng quên. Nhưng quên thì bây giờ đi mua cũng kịp mà-Có mỗi chai nước cũng quên. Cậu là có bệnh về trí nhớ à?-...Mikey bị kí vô đầu một cái rõ kêu. Em chẳng tài nào phản bác được gì vì nó đúng quá. Chỉ biết đứng im một chỗ nghe người kia càu nhàu.-Nước gì?-Nước suối.-Có chai nước suối cũng hét toáng lên.-....-Đứng đây, tôi đi mua. Thật là, có mỗi chai nước cũng không biết đường.-...-Có Ken-chin thật tốt.-Hả nói gì vậy?-Không có gìCâu nói thốt lên mà em cũng chẳng biết tại sao. Miệng em nó tự giác nói thế khiến em cũng bất ngờ. Càng ngày em càng kì lạ rồi. Nhưng mà Ken-chin đúng là tốt thật, dù càm ràm nhưng vẫn chịu mua nước. Đúng là rất xứng với EmaNghĩ đến đây em lại cảm thấy là lạ. Nó cứ nửa vui nửa buồn. Vui vì Ken-chin rất hợp với Ema. Buồn vì gì nhỉ? Vì mình không còn là bạn mà là anh dâu chăng? Nghĩ đến chuyện cậu ấy gọi em một tiếng anh dâu, hai tiếng anh vợ mà em đã thấy buồn cười-....Cơ mà sao mãi vẫn chưa thấy cậu ấy quay trở lại. Đã 30 phút trôi qua rồi, có khi nào cậu ấy lại chạy trốn không? Sự sợ hãi dần thay thế không gian vui vẻ lúc nãy. Mikey đứng trôn chân tại chỗ. Tự hoài nghi về chính bản thân mìnhLẽ ra em nên đi theo chứ. Lúc nãy cậu ấy đã suýt chạy mất rồi mà. Nhưng nếu bây giờ đi tìm thì khác gì em đang không tin cậu ấy đâu? -Ken-chin sẽ về thôi mà.Em tự trấn an lấy bản thân. Đôi chân em trở nên run rẩy. Đầu óc quay cuồng, tầm nhìn xung quanh cứ mở mở ảo ảo.Rầm!!!-Mikey!!!Anh mất kiên nhẫn hét lên, tay gỡ thẳng cánh tay đang ôm chặt lấy đầu của em. Mới đi mua nước về mà đã thấy em ngồi xổm xuống đất, tay ôm chặt lấy đầu. Mồ hôi mồ kê đổ hết ra. Như thể mình đang gặp một chuyện gì đó kinh hoàng lắm.-Ken-chin?Em đến tận lúc này mới thoát khỏi ảo giác. Bàng hoàng khi nhận ra Ken-chin đã trở về. Lòng vẫn còn hơi hoảng loạn chuyện lúc nãyChỉ là ảo giác thôi.Mikey tự nhủ với bản thân mình. Cơ mà, lúc nãy mình đã thấy cái gì nhỉ?-Lúc nãy cậu bị sao thế?-Không sao đâu, chắc bị say nắng tý.-Say nắng sao không đi nghỉ đi?-Say tý không sao đâu. Tôi còn khỏe re nè!Dù đã bảo là không sao nhưng anh vẫn cảm thấy lo. Gì chứ anh hiểu tính cách của Mikey quá mà, chẳng bao giờ chịu nói mình bị cái gì cho người ta biết.-Vậy đi tìm Ema thôi.Quả nhiên là cậu ấy rất để ý đến em ấy -Sao thế?-Không cho Ken-chin chạy nữa đâu!Em mỉm cười vui vẻ nắm lấy góc áo của anh. Không hiểu tại sao em lại thấy sợ cậu ấy lại trốn đi. Cứ như thể cậu ấy đã từng rời xa em vậy.Draken lập tức sửng người. Chẳng thể tin được vào tai mình.Cậu ấy dở chứng à?Nếu mà nắm áo thôi thì có cần phải nói như thể sợ mất anh đến thể không?-Đi thôi Ken-chin, chúng ta đi gặp Ema nhé!Em nắm chặt lấy góc áo anh hơn chạy đến chỗ của Ema. Em rất mong mình có thể giúp cho tâm trạng của cậu ấy được tốt hơn.-Ema đâu rồi?Đã đến chỗ hồi nãy nhưng em vẫn chẳng thấy người đâu. Thật là đã dặn rồi nhưng tại sao lại chạy đi đâu nữa.Draken thấy em loay hoay như vậy cũng ngó qua ngó lại tìm kiếm hình bóng của cô gái nhỏ.-Tôi đi tìm em ấy cho.-Tôi đi với!Thà đi theo chứ tôi nhất quyết không để cậu chạy nữa đâu.Anh nghe thế cũng đành chấp nhận dẫn đi theo. Kẻo hồi lại lạc mất hai đứa thì lại khổ.Cơ mà nếu lạc mất Mikey thì được!!!Một bóng dáng nhỏ thu hút hình ảnh của anh,Anh có thể ngờ ngợ ra đó là dáng người của ai.Anh bước đến cái hẻm. Đầu ngó vào trong nhìn.-...Anh ngay lập tức bịt mắt của người kế bên lại. Mắt mở to nhìn vào thứ trước mặt. Đó là hình ảnh của Ema và con nhóc nhà Tachibana đang hôn nhau. Dù cho có để ý thấy hai đứa này có gian tình với nhau nhưng anh vẫn không ngờ là hai đứa nó yêu nhau luôn. Sốc thật.-Sao vậy?-Không có gì!!Em giật mình khi nghe thấy anh nói to như vậy. Em chỉ có ý định gỡ tay của anh ra để biết có chuyện gì xảy ra thôi mà.Theo phản xạ tự nhiên của con người. Anh nhanh tay kéo em đi chỗ khác. Không tài nào để em nhìn thấy được. Cậu ấy sẽ sốc đến chết mất!-A chắc là Ema có việc nên về trước rồi. Hai đứa mình đi chơi đi. Mikey khó hiểu nhìn Draken. Chẳng hiểu tại sao cậu ấy lại biết là em ấy đi về rồi. Định hỏi cho rõ nhưng lại thôi vì em cũng muốn đi chơi chung để nói chuyện cho rõ ràng.-Vậy hai đứa mình đi nhà ma nhé.-Ừ ừ.Được đà, anh ủng hộ cái quyết định đi nhà ma của em. Dẫu có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cũng không thể để cho cậu ấy gặp Ema lúc này được.....-M....ma......ma kìa!!!Draken sợ hãi ôm chặt lấy Mikey. Miệng ú ớ nói chữ được chữ mất.Em vỗ vỗ lấy lưng anh. Cứ bước qua hết con ma này đến con ma khác. Mặc cho người kế bên cứ ôm khư khư lấy mình.Kể từ lúc bước vào chỗ này là Ken-chin đã bắt đầu la lối om sòm rồi. Em cũng bất ngờ khi thấy cậu ấy sợ đến thế. Nhìn cậu ấy đô con như thế khiến em không thể mường tượng đến việc cậu ấy sợ ma.Bốp-Má!!!!!Từ trên trần nhà rơi xuống một con búp bê đầy máu. Anh thấy thế hét thất thanh. Chạy tới chạy lui.Thật mất mặt quá!-Không sao đâu, chỉ là mấy món đồ được bày dựng để hù người thôi.Em cố gắng trấn an người kia bằng cách bày ra một câu rất tệ. Thật lòng thì em biết mình an ủi rất tệ.-...Em chẳng biết làm gì hơn. Chỉ đành bước đến và đan mười ngón tay của mình vào tay Ken-chin để không bị lạc. Cậu ấy sợ hãi đến thế thì kiểu gì cũng đi lạc thôi.-Tôi đan mười ngón tay vào tay cậu rồi. Vì thế đừng đi lạc nhé, tôi chẳng muốn lạc thêm cậu nữa đâu.Em giơ đôi bàn tay đang đan chặt vào tay anh cười tinh nghịch. Anh đứng ngây người nhìn em. Không thể ngờ được em lại sài cái trò con nít như thế để dỗ dành anh. Thôi thì như thế cũng vui.Hai người cứ như thế bước đi, dù có sợ hãi đến mức nào. Anh cũng chẳng còn sợ hãi mà chạy khắp nơi nữa. Vì đã có một đôi bàn tay luôn nắm chặt lấy tay anh rồi mà.....-Chúng ta lên đó nhé!-Được.Em chỉ tay lên cái vòng quay khổng lồ. Sau những bộ phim hành động thì có lẽ đây sẽ là lựa chọn phù hợp nhất.-Ngắm mặt trăng trên độ cao đó.-Hử?Em nhìn lên Mặt trăng đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, rồi lại nhìn sang cái vòng quay khổng lồ. Đối với em, được ngắm trăng ở độ cao này thật sự rất tuyệt vời.-Con người ta luôn tìm đến những thứ mới mẻ để giải tỏ áp lực. Liệu có ai nghĩ rằng nhìn ngắm những thứ gần gũi nhất lại thât dễ chịu?Niềm vui đối với con người vốn dĩ chẳng phải những bộ váy làm bằng lụa lấp lánh ngoài kia, cũng chẳng phải là những cây vàng, viên kim cương hàng triệu đô. Nó chỉ là những giờ đồng hồ nhìn ngắm lại những thứ đã từng là tất cả đối với ta.Nhưng đôi lúc, chỉ vì chìm đắm trong nó quá lâu có thể khiến ta cảm thấy đau đớn. Đau đớn vì những lỗi lầm không thể cứu chữa, đau đớn vì ta đã đánh mất thứ được cho là quan trọng nhất.-Lạm dụng bất kỳ thứ gì quá đà thì đều có hại.Phải!Nhìn lại quá khứ là để ta nhìn thấy lỗi lầm của mình, hối hận và thay đổi. Tiếp bước trên con đường hoàn thiện bản thân. Chứ chẳng phải chìm đắm trong nó mà quên mất thực tại.-Cậu sao thế?-Tôi ổn, đến lúc lên rồi.Anh thắc mắc hỏi em. Nãy giờ đứng đợi đến lượt mà cứ nói từ cái này đến cái khác. Chẳng thể nào hiểu được em đang nói gì. Nhưng suy ra cũng đúng, em trước giờ luôn luôn khó hiểu. Những thứ tưởng chừng như là đơn giản đều trở nên khó hiểu khi phát ra từ em.Em cứ mặc kệ sự khó hiểu của anh, từng bước từ từ chẳng vội vàng bước lên chỗ ngồi. Chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn dù chỉ một cái.Chỉ một chút nữa thôi,Cậu sẽ không còn đường để trốn thoát nữa. Anh cứ vô thức bước theo bước chân của em. Chưa thể ngờ ngợ ra được tý nữa mình sẽ đối mặt với thứ gì.Két-Còn ai muốn lên nữa không ạ?-...Tiếng anh nhân viên ở công viên vang lên. Chờ đợi một tiếng đáp trả nhưng lại chẳng thấy ai trả lời. Anh cũng mặc kệ. Anh đã làm công việc ở đây 3 năm rồi. Ngày nào cũng hỏi đi hỏi lại một câu như thế. Hiếm hoi lắm mới có một tiếng trả lời. Có thì cũng hơi phiền nên anh cũng chẳng mong gì.Vòng quay bắt đầu xoay. Em cuối mặt xuống mỉm cười đắc thắng. Lúc này đây cậu sẽ không còn đường chạy trốn nữa.-Này Ken-chin!-Gì?-Tại sao mấy bữa nay cậu lại trốn tránh tôi thế?Draken giật mình. Ngước lên thấy em đang đứng ngay trước mắt. Mỉm cười vô hại. Anh loay hoay tìm cách bỏ trốn. Rồi chợt nhận ra mình chẳng còn đường nào để chạy cả.-Cậu không chay trốn được nữa đâu. Với độ cao này thì cậu chỉ còn nước trả lời câu hỏi của tôi thôi.Em nhìn thẳng vào người trước mặt. Lòng thầm biết ơn Ema.________Quay ngược thời gian_____-Này Ema, làm sao để tư vấn cho một kẻ si tình.-Em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà....Aaaaaa.-Em ổn không?-Em.....ựa....Em không biết, nhưng có phải anh đang nói về Draken đúng không?Ema sợ hãi ngồi trên cái vòng quay mà la toáng lên. Giọng cô nói tiếng được tiếng la, cô cũng muốn nói chuyện đàng hoàng lắm nhưng mà cái vòng quay nó cứ xoay xoay bay hết cả tóc, đã vậy còn chóng mặt nữa thì sao cô nói chuyện đàng hoàng được.-Ờm...ừ.-Anh ấy là một cậu con trai trưởng thành, tâm lý. Vậy tại sao hai anh lại cãi nhau được.Cô thắc mắc hỏi. Cô chỉ là nói đùa, còn chẳng tin được là anh ấy nhưng khi thấy anh cô nghiêm túc thì cô cũng hiểu là mình nói trúng chỗ. Rõ ràng anh Draken rất hiểu Mikey, vậy tại sao lại cãi nhau?-Hai anh không có cãi nhau.-Vậy tại sao hai anh lại tránh mặt nhau.-Anh không biết, cậu ấy nhắc đến cái gì mà tội lỗi rồi bỏ đi luôn. Anh không thể hiểu hoàn toàn nhưng anh chắc chắn là cậu ấy đang nhắc đến người cậu ấy yêu.Em suy nghĩ rồi nói tiếp. Trong đầu em hiện lên khuôn mặt đượm buồn, nhưng lại cố gắng tỏ ra mình ổn của Ken-chin.Cái ánh mắt rõ ràng là nhắc đến người mình yêu.-Vậy tại sao anh không hỏi cho rõ ràng?-Hỏi làm sao khi cậu ấy cứ trốn tránh anh.-Anh ấy trốn tránh anh!?-Ừ.Cô chợt ngờ ngợ ra chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ anh Draken vì chuyện của quá khứ mà ôm tội lỗi không dám đối diện với anh Mikey đây mà. Nếu cô nói quạch toẹt ra được là anh Draken vì cảm thấy tội lỗi mà trốn tránh anh thì lại tốt quá. -Haizz.Suy nghĩ của kẻ đang yêu sao mà rắc rối thế.-Có nghĩ em cũng chẳng biết được nên tư vấn thế nào khi chưa có đầu đuôi sự việc. Thôi thì hai anh nên nói chuyện rõ ràng.-Nhưng cậu ấy cứ trốn tránh anh mãi.-Vậy tại sao anh không giữ anh ấy lại không cho anh ấy chạy?-Giữ bằng cách nào?-...Cô suy nghĩ một hồi. Mắt ngó xung quanh nhưng càng lúc càng chóng mặt. Biết thế cô đã hỏi vấn đề trước khi lên đây.!!!-Tại sao anh không chọn một chỗ nào đó anh ấy không thể thoát.-Chỗ nào?-Cái đu quay kia!Cô mặc kệ việc cái vòng quay cô đang ngồi nó cứ đảo lên đảo xuống một cách chóng mặt. Ngón trỏ cô chỉ thẳng lên cái đu quay lồng cao 56m. -Nếu ngồi lên chỗ đó thì anh ấy không thể chạy thoát được. Nó là một không gian kín đủ để hai người giải bày tâm sự. Đặc biệt là ngồi trên đó vào ban đêm thì rất phù hợp.-Lỡ như anh không tư vấn được thì sao? Anh làm gì hiểu được chữ"tội lỗi" của kẻ si tình.Em lo sợ hỏi tiếp. Em rất muốn khiến Ken-chin vui nhưng chẳng biết được gì cả. Em chỉ lờ mờ đoán được là cậu ấy đang nói đến người mình yêu thôi. Và chắc chắn cô gái đó không phải Ema. Bởi vì hai người này rất thân thiết mà, nếu vậy thì mai mối cho hai người họ sẽ là lựa chọn phù hợp.-Hay là....-Em biết anh rất quan tâm đến anh Draken, muốn làm anh ấy vui. Nhưng nếu anh cứ mãi hoài nghi về bản thân như thế anh sẽ chẳng làm được gì cả.-....-Anh biết tại sao loài cá nó lại cắn câu dù biết bao nhiêu đồng loại của nó đã chết vì thứ đó không?-Vì nó ngốc?-Em lại nghĩ khác đó.-Khác gì?Cô thở lấy hơi rồi nói tiếp.-Nó biết nhưng nó vẫn muốn thử, nó biết nó sẽ chết nhưng nó vẫn cắn. Nó thương những người ngư dân ngày đêm vất vả không câu được con nào, sợ con người phải đói ăn. Vì thế, dù nó có sai đi nữa, nó vẫn nhất quyết không hoài nghi về việc làm của bản thân. Bởi vì nó biết, nó có sai thì điều đó vẫn giúp được người ngư dân, những con người mà thậm chí chỉ coi nó là một thứ thức ăn nhỏ bé-Nhưng như thế thì khác gì vì người khác mà phạm tội?-Nó đã lôi kéo người khác vào con đường chết đâu. Có thể là nó thay người khác cắn câu ý chứ. Thậm chí là nó còn chẳng phải phạm tội mà là hi sinh nữa cơ.-Vậy thì có liên quan gì đến vấn đề của anh không?-Đến một con cá nó còn chẳng hoài nghi về việc mình sai mà cắn cái câu đó. Vậy tại sao anh là con người nhưng lại hoài nghi mình không làm được? -Anh...-Em không cổ xúy cho việc hi sinh cả bản thân cho người khác. Nhưng anh vốn chẳng cần sợ hãi điều gì cả, anh không đâm đầu vào chỗ chết. Anh không kéo người khác vào con đường tội đồ. Và anh cũng chẳng phạm tội. Anh chỉ vì quá lo lắng cho anh Draken mà muốn làm gì đó thôi.-Anh bây giờ thật sự bất lực lắm, muốn làm cậu ấy vui nhưng lại chẳng giúp được gì.-Anh hỏi thẳng ra luôn đi!-Rồi cậu ấy nói ra và anh chẳng biết nói gì à?-Em nói từ nãy đến giờ anh không hiểu sao? Anh không cần phải hoài nghi. Anh chỉ cần nói ra hết suy nghĩ của anh. Còn nếu anh không biết nói gì thì có thể cho cậu ấy tựa vai hoặc ôm mà. Anh ấy chỉ cần nói ra thì đã đỡ được phần nào rồi.-Nhưng...-Vứt chữ nhưng của anh qua một bên đi, nếu anh muốn làm anh ấy vui thì anh phải đối mặt với anh ấy. -....-Em biết anh quan tâm đến anh ấy đến nhường nào, vì thế hãy khiến anh ấy dù có buồn đến mức nào cũng phải vui lên nhé. Em tin, anh ấy sẽ vì sự cố gắng của anh mà vui lên thôi.______________________________Cảm ơn em, Ema!-Tôi không đáng tin cậy để cậu tâm sự sao?-Không có!-Vậy tại sao cậu cứ mãi trốn tránh tôi. Tại sao lại không nói với tôi những điều đã diễn ra.-Tôi...-Cậu cứ mãi nhìn tôi với một ánh mắt xa lạ. Tôi đâu muốn làm người thay thế.Em đặt tay lên vai anh. Bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình.-Nói tôi nghe đi, chuyện gì đã xảy ra.Chứng kiến được ánh mắt kiến định của em. Anh lại nhớ đến những tội lỗi năm xưa, những tội lỗi khiến anh cảm thấy chán ghét bản thân.-Tôi đã vô tình hại người tôi yêu rồi.-...Từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt Draken. Anh khóc rồi. -Tôi đã quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Chỉ vì muốn em ấy là của mình mà làm quá nhiều chuyện sai trái.-Chuyện gì đã xảy ra-Vô tình tiếp tay cho kẻ xấu hại chết em ấyKhông đâu!Em ấy chưa chết, em ấy đang đứng đối diện với tôi.Mikey nghe đến đây thì lặng người. Em sốc không nói thành lời, từ chết em nghe như thế sấm đánh ngay tai. Chỉ trong tức khắc, não em như thể ngừng hoạt động. Em không nghĩ là mọi chuyện lại đến nước này.-...-Liệu rằng em ấy sẽ tha lỗi cho tôi chứ?Anh mếu máo nói tiếp. Anh nhìn thẳng vào cặp mắt mở to vì sốc của em. Đợi chờ một câu trả lời. Từng dây trôi qua đối với anh như cả thế kỷ.Đợi mãi vẫn chẳng có một lời nào đáp lại. Anh biết mà, hại chết một người thật sự quá khó để chấp nhận. Anh cũng ghét bản thân mình lắm.-Cậu cố ý để người đó chết?-Không, đâu ai lại muốn hại người mình yêu vào chỗ chết chứ.-...Mikey tiếp tục lặng im. Em ngước qua ánh Trăng sáng chói. Đôi chân em vô thức bước đến cái cửa kính hướng đến Mặt trăng. Em áp tay lên cửa kính, tưởng tượng mình đang đụng đến ánh Trăng kia.-Tôi tha lỗi cho cậu!Câu quay thẳng vào mặt anh, rồi nói. -Tao biết mà, Ken-chin không bao giờ muốn hại chết bất kỳ ai hết.-Cậu....Draken ngỡ ngang không nói nên lời. Mới ban nãy em còn đang xưng hô cậu tôi, mà giờ đây đã xưng hô mày tao rồi. Em cũng không hiểu tại sao mà mình lại đột ngột đổi cách xưng hô như thế. Chỉ biết là em tự mình thốt lên như thế và không có ý định rút lại cách xưng hô đó.-Nghe đây Ryuguji Ken, mày đúng là có lỗi!-...-Tao không biết người mày yêu nghĩ như thế nào, đã chết ra sao. Nhưng mà tao biết được một điều rằng....Tay trỏ em chỉ thành vô mặt anh. Miệng thở lấy hơi nói tiếp-NGƯỜI ĐÓ KHÔNG BAO GIỜ MUỐN MÀY VÌ ÁM ẢNH CÁI CHẾT CỦA NGƯỜI ĐÓ MÀ HOÀI NGHI VỀ BẢN THÂN. NGƯỜI ĐÓ KHÔNG HẬN MÀY. NÊN LÀ....-Đủ rồi.Chưa kịp nói hết câu, anh đã ôm chặt lấy em. Hai hàng nước mắt đã chảy ước đẫm khóe mi. Nhưng trên môi anh lại nở một nụ cười hạnh phúc.Em không có ý định đẩy người anh ra. Hơn ai hết, em hiểu được lúc này anh cần một bờ vai đỡ tựa hơn bao giờ hết. -Cứ ôm tao cho đến khi mày ngừng khóc nhé!Em vỗ vỗ vào lưng anh. Cảm thấy bên khuôn mặt đang tựa lên vai em đang gật đầu nhè nhẹHãy nói tao nghe hết nhưng điều sâu trong tim mày đi.Nói tao nghe những khổ đau mà mày đã chịu đựng.Tao ở đây,Mikey đây,Muốn tất cả những người em yêu thương được hạnh phúc.Muốn họ sống một cuộc đời không còn gì để hối tiếc.I'm a fish(Tôi là một con cá)Live in the blue ocean.(Sống ở dưới đại dương xanh)Sacrificed for the fisherman's full meal.(Hi sinh vì bữa ăn no của ngư dân)...-Cậu đã thấy ổn hơn chưa?-Cảm ơn.Em lại sử dụng cách xưng hô cũ. Bởi vì em vẫn còn nhớ lời mẹ dặn.Dù vẫn còn luyến tiếc hơi ấm của em nhưng anh vẫn miễn cưỡng buông. -Cậu còn điều gì khó nói nữa không?-Không còn gì nữa, tất cả đều bị cậu lột sạch rồi.Đến tận lúc này em mới yên tâm, vậy là việc tư vấn cho Ken-chin đến đây là kết thức rồi. Cuối cùng cậu ấy cũng vui lên rồi.-Liệu rằ ng ngày mai cậu sẽ đến sớm để cột tóc cho tôi chứ?-Nếu cậu muốn.Anh mỉm cười tươi rói nói. Đối với anh, việc cột tóc cho em chính là một niềm vui to lớn. Nếu lỡ sau này mà bị mất đi cái chức vụ cột tóc thì nó chắc chắn anh sẽ hối tiếc cả đời.-Thông báo! Công viên sẽ đóng cổng vào 30 phút nữa, mong quý khách những ai có ý định về thì thu xếp ra cổng nhanh. -Vậy là... đến lúc phải về rồi nhỉ!?-Tôi vẫn muốn chơi tiếp.Em ỉu xìu nói. Nhưng dù gì cũng đến lúc về rồi, nếu lỡ về trễ thì Shinichirou, Izana và Ema sẽ la mất. Thôi thì vẫn nên về.-Tôi về nhé.-Ừ.Anh thấy cũng trễ rồi nên cũng quyết định về. Nghĩ lại thì lúc nãy Mikey xưng hô"mày-tao" khiến anh nhớ những ngày tháng cùng em làm bất lương quá. Hai đứa toàn đi phá làng phá xóm. Mỗi tội bây giờ em mất trí nhớ thành con nhà tri thức rồi. Không giống như xưa nữa, nên anh cũng không muốn ép em phải làm theo ý mình.-Mà này, tao rất mong chờ ngày mai mày sẽ đến đó. Nhớ là phải đến sớm cột tóc cho tao nha!-Hả!?-Chúng ta đổi cách xưng hô nhé!!Em chạy được một lúc thì ngoảnh mặt ra đằng sau cười nói. Không biết tại sao nhưng tự nhiên em ngẫu hứng đổi cách xưng hô. Cứ có cảm giác dễ chịu hơn, không phải kìm nén mấy.Anh nghe xong thì bất lực, tự hỏi tại sao em cứ tùy tiện đến thế chứ. -Được!-Lần sau đừng có tự hoài nghi về bản thân nữa nhé, sai thì cố gắng làm tốt hơn. Hãy tự cho bản thân một cơ hội để sửa sai.Làm sao mà tôi dám hoài nghi về bản thân được nữa.Bởi vì tất cả tội lỗi của tôi đều được em xóa sạch hết rồi.Mikey à,Cho tao xin lỗi nhé,Vì đã lỡ lợi dụng lòng vị tha của mày rồi.Cảm ơn vì đã cho tao cơ hội nhé!Tao nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.Hứa đó!Một lời hứa được in sâu vào trong tim Draken.Lời hứa mà anh nhất định sẽ hoàn thành._____________________________________-Ema đi đâu rồi nhỉ?Mikey đi được một lúc thì tự hỏi.Tính ra mình lạc mất em ấy từ chiều đến tận bây giờ rồi ý chứ.-...-Thôi xong!Em chợt nhận ra là Ema đã nhờ mình đi mua nước, mình không những không mua mà còn quăng em ấy sang một bên để đi với Ken-chin nữa cơ. -Chậc! Phải đi tìm em ấy thôi.!!! Khuất mắt trong lòng Draken cuối cùng cũng đã được từ bỏ. Mikey đã chịu rời khỏi khuôn khổ một chút để đổi cách xưng hô. Tưởng chừng mọi chuyện đã xong xuôi nhưng điều bất ngờ lại xảy ra ở cuối. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Muốn biết thì mời các bạn đón xem chương tiếp theo!------------------End----------------Xin chào tất cả các cậu, tôi là Hanie Kim đây!Riêng chương này thì tôi thấy ổn nên chỉ sửa khúc đuôi thôi. Còn mấy chương sau mới là một mớ hỗn độn. Chia sẻ một chút thì lúc nãy tôi có bình luận bên Thông Báo về vấn đề tôi vừa gặp phải. Mà tôi nghĩ chắc không ai đọc nó đâu nên tôi sẽ kể lại ở đây. Thì chuyện là ban nãy tôi sửa chương, riêng chương này thì tôi thấy nó ổn nên tôi chỉ sửa khúc đuôi, và trong lúc sửa thì tôi không chỉnh nó về bản thảo nên thành ra là bị mất bản sửa. Và vấn đề thứ hai đó là lúc tôi đăng bản này lên thì chắc mọi người sẽ nghĩ là tôi chỉ viết lại một chút ở khúc đuôi nhưng không phải đâu. Tôi đã viết lại rất nhiều đấy, nhưng sau khi viết được khoảng vài tiếng thì tôi nhận ra rằng cái khúc tôi viết tiếp đấy nên chuyển qua chương sau. Bởi vì nếu để ở chương này thì nó không liên quan. Vì vậy tôi đã chuyển phần tôi viết lại sang chương tiếp theo, chỉ để một chút ở khúc đuôi chương này thôi.Chia sẻ đến đây thôi, chương sau tôi sẽ chia sẻ về những vấn đề tôi gặp phải trong việc viết truyện với các cậu tiếp! Thân ái Hanie Kim
-Xin lỗi tôi đang có việc gấp.Mikey chẳng thèm ngó đến một ngón tay của người kia, đứng dậy chạy đi mất. Trong lòng em lúc này chỉ nghĩ đến hình bóng Ken-chin lấp ló sau biển người.Có lẽ,Em đã quá nóng vội mà chẳng để ý đến khuôn mặt của người con trai em đâm trúng.-Mất dấu rồi sao?Em đứng im một chỗ. Ngó qua ngó lại xung quanh. Tay nắm chặt tức giận.Cậu lại trốn tránh tôi nữa rồi.Suy nghĩ hiện lên khiến em thất vọng nặng nề.Đến cuối cùng tôi vẫn chẳng tài nào đuổi kịp cậu.Mang theo sự thất vọng quay lưng lại. Đôi chân em bước từng bước nặng trĩu. Đôi mắt đen không để lộ một chút cảm xúc nào để người ngoài nhìn vào.Bộp-Tôi biết là cậu trốn tôi mà.Mikey cầm chặt lấy tay người con trai cao lớn. Miệng cười đầy tự tin.Ban nãy em đã thấy cậu ấy trốn ở đâu rồi. Cái dáng người cao lớn với kiểu tóc đặc trưng đó sao mà em không thấy được. Với lại cái ánh mắt đen chan chứa yêu thương đó nữa.Draken hoàn toàn sốc khi thấy em giữ chặt lấy tay mình. Đôi mắt vẫn còn mở to tròn chẳng thể tin được, anh chỉ mới bước ra từ biển người để xem em đã dừng việc truy đuổi mình chưa mà đã bị bắt rồi. Bộ anh theo dõi tệ đến vậy sao?-Đừng hòng chạy lần nữa!Anh cố gắng vùng tay thoát ra nhưng hoàn toàn thất bại. Tay em nắm quá chặt, tưởng chừng như một cái còng sắc đang siếc lấy tay anh, giữ anh không cho chạy thoát vậy.Em vẫn kiên quyết nhìn anh, tay càng ngày càng nắm chặt hơn. Em đã quyết là sẽ không bao giờ để anh chạy thoát nữa đâu mà.-Thôi được rồi bỏ ra đi. Tôi không chạy nữa đâu.
-Hứa nhé!
-Ừ.Draken sau một hồi vùng vẫy cũng đứng lại. Nói thế thôi chứ anh nào có chịu để im, anh không thể nào gặp em ngay lúc này cả, anh hoàn toàn không có tư cách. Nhưng nếu bây giờ vùng ra chạy đi thì lại càng không thể, anh biết tự lượng sức của mình. Nếu so về sức lực thì anh hoàn toàn không có khả năng đánh lại.Anh nhìn thẳng vô mặt em đợi chờ bàn tay em buông lỏng ra để chạy. Chỉ cần một cái thả nhẹ thôi mà sao anh lại cảm thấy căng thẳng đến thế. Cứ mỗi lần nhìn vô đôi mắt của em anh lại thấy sợ. Lẽ nào em nhận ra ý đồ của anh rồi?VụtBốpChỉ chưa đến năm giây khi Draken thấy Mikey thả lỏng bàn tay ra thì liền chạy. Nhưng mọi chuyện lại không theo ý anh, chỉ vừa bước chân chạy thôi đã ngay lập tức bị em gạt chân té. Anh té cái rầm xuống dưới đất. Chưa kịp suy nghĩ được gì thì ngước lên đã thấy khuôn mặt em đầy sát khí nhìn anh. Đôi mắt đen sâu hoắm lộ rõ sự tức giận.-Ken-chin định thất hứa?Anh hoảng loạn chả biết trả lời ra sao cho trót lọt. Bởi vì em hoàn toàn đúng, anh có ý định thất hứaMikey siếc tay thành nắm đấm, giơ lên chuẩn bị đấm vô mặt đối tượng.-Ken-chin ngốc quá, sao tôi có thể đánh bạn mình chứ!Nắm đấm vừa tiến lại gần anh thì đã dừng lại. Thay vào đó là khuôn mặt em tươi cười vỗ bôm bốp vô vai anh. Đúng là em có tức giận đó, nhưng mà không đến mức đánh bạn mình đâu. Anh được một phen hú hồn. Tưởng chừng đã bị em đấm cho một trận. Cơ mà đùa mà nhìn em như thế cứ như ma hù ý thật sự quá đáng sợ đi.-Đi thôi tôi dẫn cậu đi gặp Ema!Em nắm khuỷu tay, kéo anh đứng dậy. Chạy một mạch đi tìm Ema. Dù hai người có nói thẳng mặt là không thích nhau nhưng em vẫn nghĩ thế. Bởi vì hai người thật sự rất hợp nhau.-Nãy tôi với Ema đã chơi rất nhiều trò đó. Lúc đầu em ấy chơi xung lắm cơ, nhưng đến cuối cùng lại nôn lên nôn xuống.-...Draken lặng im chẳng biết nói gì. Anh cứ có cảm giác sợ hãi, chẳng còn dám sánh bước theo em trên như trước nữa.During that time, I made so many mistakes. That I no longer dared to walk beside you.
(Trong khoảng thời gian đó, tôi đã mắc quá nhiều lỗi lầm. Khiến tôi chẳng còn dám sánh bước cùng em nữa.)Dù cố tỏ ra không biết gì nhưng em thật sự rất để tâm đến cảm xúc của Ken-chin. Nhưng em tự hỏi mình làm được gì đây? Chuyện gì đã xảy ra em cũng chẳng biết được.-Lúc nãy tôi quên mua nước cho Ema rồi!!!Em hét toáng lên làm anh đi theo mà giật mình. Ánh mắt em nhìn qua anh ẩn ý chẳng biết làm gì. Thật là, có mỗi cái việc mua nước thôi mà cũng quên. Nhưng quên thì bây giờ đi mua cũng kịp mà-Có mỗi chai nước cũng quên. Cậu là có bệnh về trí nhớ à?-...Mikey bị kí vô đầu một cái rõ kêu. Em chẳng tài nào phản bác được gì vì nó đúng quá. Chỉ biết đứng im một chỗ nghe người kia càu nhàu.-Nước gì?-Nước suối.-Có chai nước suối cũng hét toáng lên.-....-Đứng đây, tôi đi mua. Thật là, có mỗi chai nước cũng không biết đường.-...-Có Ken-chin thật tốt.-Hả nói gì vậy?-Không có gìCâu nói thốt lên mà em cũng chẳng biết tại sao. Miệng em nó tự giác nói thế khiến em cũng bất ngờ. Càng ngày em càng kì lạ rồi. Nhưng mà Ken-chin đúng là tốt thật, dù càm ràm nhưng vẫn chịu mua nước. Đúng là rất xứng với EmaNghĩ đến đây em lại cảm thấy là lạ. Nó cứ nửa vui nửa buồn. Vui vì Ken-chin rất hợp với Ema. Buồn vì gì nhỉ? Vì mình không còn là bạn mà là anh dâu chăng? Nghĩ đến chuyện cậu ấy gọi em một tiếng anh dâu, hai tiếng anh vợ mà em đã thấy buồn cười-....Cơ mà sao mãi vẫn chưa thấy cậu ấy quay trở lại. Đã 30 phút trôi qua rồi, có khi nào cậu ấy lại chạy trốn không? Sự sợ hãi dần thay thế không gian vui vẻ lúc nãy. Mikey đứng trôn chân tại chỗ. Tự hoài nghi về chính bản thân mìnhLẽ ra em nên đi theo chứ. Lúc nãy cậu ấy đã suýt chạy mất rồi mà. Nhưng nếu bây giờ đi tìm thì khác gì em đang không tin cậu ấy đâu? -Ken-chin sẽ về thôi mà.Em tự trấn an lấy bản thân. Đôi chân em trở nên run rẩy. Đầu óc quay cuồng, tầm nhìn xung quanh cứ mở mở ảo ảo.Rầm!!!-Mikey!!!Anh mất kiên nhẫn hét lên, tay gỡ thẳng cánh tay đang ôm chặt lấy đầu của em. Mới đi mua nước về mà đã thấy em ngồi xổm xuống đất, tay ôm chặt lấy đầu. Mồ hôi mồ kê đổ hết ra. Như thể mình đang gặp một chuyện gì đó kinh hoàng lắm.-Ken-chin?Em đến tận lúc này mới thoát khỏi ảo giác. Bàng hoàng khi nhận ra Ken-chin đã trở về. Lòng vẫn còn hơi hoảng loạn chuyện lúc nãyChỉ là ảo giác thôi.Mikey tự nhủ với bản thân mình. Cơ mà, lúc nãy mình đã thấy cái gì nhỉ?-Lúc nãy cậu bị sao thế?-Không sao đâu, chắc bị say nắng tý.-Say nắng sao không đi nghỉ đi?-Say tý không sao đâu. Tôi còn khỏe re nè!Dù đã bảo là không sao nhưng anh vẫn cảm thấy lo. Gì chứ anh hiểu tính cách của Mikey quá mà, chẳng bao giờ chịu nói mình bị cái gì cho người ta biết.-Vậy đi tìm Ema thôi.Quả nhiên là cậu ấy rất để ý đến em ấy -Sao thế?-Không cho Ken-chin chạy nữa đâu!Em mỉm cười vui vẻ nắm lấy góc áo của anh. Không hiểu tại sao em lại thấy sợ cậu ấy lại trốn đi. Cứ như thể cậu ấy đã từng rời xa em vậy.Draken lập tức sửng người. Chẳng thể tin được vào tai mình.Cậu ấy dở chứng à?Nếu mà nắm áo thôi thì có cần phải nói như thể sợ mất anh đến thể không?-Đi thôi Ken-chin, chúng ta đi gặp Ema nhé!Em nắm chặt lấy góc áo anh hơn chạy đến chỗ của Ema. Em rất mong mình có thể giúp cho tâm trạng của cậu ấy được tốt hơn.-Ema đâu rồi?Đã đến chỗ hồi nãy nhưng em vẫn chẳng thấy người đâu. Thật là đã dặn rồi nhưng tại sao lại chạy đi đâu nữa.Draken thấy em loay hoay như vậy cũng ngó qua ngó lại tìm kiếm hình bóng của cô gái nhỏ.-Tôi đi tìm em ấy cho.-Tôi đi với!Thà đi theo chứ tôi nhất quyết không để cậu chạy nữa đâu.Anh nghe thế cũng đành chấp nhận dẫn đi theo. Kẻo hồi lại lạc mất hai đứa thì lại khổ.Cơ mà nếu lạc mất Mikey thì được!!!Một bóng dáng nhỏ thu hút hình ảnh của anh,Anh có thể ngờ ngợ ra đó là dáng người của ai.Anh bước đến cái hẻm. Đầu ngó vào trong nhìn.-...Anh ngay lập tức bịt mắt của người kế bên lại. Mắt mở to nhìn vào thứ trước mặt. Đó là hình ảnh của Ema và con nhóc nhà Tachibana đang hôn nhau. Dù cho có để ý thấy hai đứa này có gian tình với nhau nhưng anh vẫn không ngờ là hai đứa nó yêu nhau luôn. Sốc thật.-Sao vậy?-Không có gì!!Em giật mình khi nghe thấy anh nói to như vậy. Em chỉ có ý định gỡ tay của anh ra để biết có chuyện gì xảy ra thôi mà.Theo phản xạ tự nhiên của con người. Anh nhanh tay kéo em đi chỗ khác. Không tài nào để em nhìn thấy được. Cậu ấy sẽ sốc đến chết mất!-A chắc là Ema có việc nên về trước rồi. Hai đứa mình đi chơi đi. Mikey khó hiểu nhìn Draken. Chẳng hiểu tại sao cậu ấy lại biết là em ấy đi về rồi. Định hỏi cho rõ nhưng lại thôi vì em cũng muốn đi chơi chung để nói chuyện cho rõ ràng.-Vậy hai đứa mình đi nhà ma nhé.-Ừ ừ.Được đà, anh ủng hộ cái quyết định đi nhà ma của em. Dẫu có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cũng không thể để cho cậu ấy gặp Ema lúc này được.....-M....ma......ma kìa!!!Draken sợ hãi ôm chặt lấy Mikey. Miệng ú ớ nói chữ được chữ mất.Em vỗ vỗ lấy lưng anh. Cứ bước qua hết con ma này đến con ma khác. Mặc cho người kế bên cứ ôm khư khư lấy mình.Kể từ lúc bước vào chỗ này là Ken-chin đã bắt đầu la lối om sòm rồi. Em cũng bất ngờ khi thấy cậu ấy sợ đến thế. Nhìn cậu ấy đô con như thế khiến em không thể mường tượng đến việc cậu ấy sợ ma.Bốp-Má!!!!!Từ trên trần nhà rơi xuống một con búp bê đầy máu. Anh thấy thế hét thất thanh. Chạy tới chạy lui.Thật mất mặt quá!-Không sao đâu, chỉ là mấy món đồ được bày dựng để hù người thôi.Em cố gắng trấn an người kia bằng cách bày ra một câu rất tệ. Thật lòng thì em biết mình an ủi rất tệ.-...Em chẳng biết làm gì hơn. Chỉ đành bước đến và đan mười ngón tay của mình vào tay Ken-chin để không bị lạc. Cậu ấy sợ hãi đến thế thì kiểu gì cũng đi lạc thôi.-Tôi đan mười ngón tay vào tay cậu rồi. Vì thế đừng đi lạc nhé, tôi chẳng muốn lạc thêm cậu nữa đâu.Em giơ đôi bàn tay đang đan chặt vào tay anh cười tinh nghịch. Anh đứng ngây người nhìn em. Không thể ngờ được em lại sài cái trò con nít như thế để dỗ dành anh. Thôi thì như thế cũng vui.Hai người cứ như thế bước đi, dù có sợ hãi đến mức nào. Anh cũng chẳng còn sợ hãi mà chạy khắp nơi nữa. Vì đã có một đôi bàn tay luôn nắm chặt lấy tay anh rồi mà.....-Chúng ta lên đó nhé!-Được.Em chỉ tay lên cái vòng quay khổng lồ. Sau những bộ phim hành động thì có lẽ đây sẽ là lựa chọn phù hợp nhất.-Ngắm mặt trăng trên độ cao đó.-Hử?Em nhìn lên Mặt trăng đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, rồi lại nhìn sang cái vòng quay khổng lồ. Đối với em, được ngắm trăng ở độ cao này thật sự rất tuyệt vời.-Con người ta luôn tìm đến những thứ mới mẻ để giải tỏ áp lực. Liệu có ai nghĩ rằng nhìn ngắm những thứ gần gũi nhất lại thât dễ chịu?Niềm vui đối với con người vốn dĩ chẳng phải những bộ váy làm bằng lụa lấp lánh ngoài kia, cũng chẳng phải là những cây vàng, viên kim cương hàng triệu đô. Nó chỉ là những giờ đồng hồ nhìn ngắm lại những thứ đã từng là tất cả đối với ta.Nhưng đôi lúc, chỉ vì chìm đắm trong nó quá lâu có thể khiến ta cảm thấy đau đớn. Đau đớn vì những lỗi lầm không thể cứu chữa, đau đớn vì ta đã đánh mất thứ được cho là quan trọng nhất.-Lạm dụng bất kỳ thứ gì quá đà thì đều có hại.Phải!Nhìn lại quá khứ là để ta nhìn thấy lỗi lầm của mình, hối hận và thay đổi. Tiếp bước trên con đường hoàn thiện bản thân. Chứ chẳng phải chìm đắm trong nó mà quên mất thực tại.-Cậu sao thế?-Tôi ổn, đến lúc lên rồi.Anh thắc mắc hỏi em. Nãy giờ đứng đợi đến lượt mà cứ nói từ cái này đến cái khác. Chẳng thể nào hiểu được em đang nói gì. Nhưng suy ra cũng đúng, em trước giờ luôn luôn khó hiểu. Những thứ tưởng chừng như là đơn giản đều trở nên khó hiểu khi phát ra từ em.Em cứ mặc kệ sự khó hiểu của anh, từng bước từ từ chẳng vội vàng bước lên chỗ ngồi. Chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn dù chỉ một cái.Chỉ một chút nữa thôi,Cậu sẽ không còn đường để trốn thoát nữa. Anh cứ vô thức bước theo bước chân của em. Chưa thể ngờ ngợ ra được tý nữa mình sẽ đối mặt với thứ gì.Két-Còn ai muốn lên nữa không ạ?-...Tiếng anh nhân viên ở công viên vang lên. Chờ đợi một tiếng đáp trả nhưng lại chẳng thấy ai trả lời. Anh cũng mặc kệ. Anh đã làm công việc ở đây 3 năm rồi. Ngày nào cũng hỏi đi hỏi lại một câu như thế. Hiếm hoi lắm mới có một tiếng trả lời. Có thì cũng hơi phiền nên anh cũng chẳng mong gì.Vòng quay bắt đầu xoay. Em cuối mặt xuống mỉm cười đắc thắng. Lúc này đây cậu sẽ không còn đường chạy trốn nữa.-Này Ken-chin!-Gì?-Tại sao mấy bữa nay cậu lại trốn tránh tôi thế?Draken giật mình. Ngước lên thấy em đang đứng ngay trước mắt. Mỉm cười vô hại. Anh loay hoay tìm cách bỏ trốn. Rồi chợt nhận ra mình chẳng còn đường nào để chạy cả.-Cậu không chay trốn được nữa đâu. Với độ cao này thì cậu chỉ còn nước trả lời câu hỏi của tôi thôi.Em nhìn thẳng vào người trước mặt. Lòng thầm biết ơn Ema.________Quay ngược thời gian_____-Này Ema, làm sao để tư vấn cho một kẻ si tình.-Em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà....Aaaaaa.-Em ổn không?-Em.....ựa....Em không biết, nhưng có phải anh đang nói về Draken đúng không?Ema sợ hãi ngồi trên cái vòng quay mà la toáng lên. Giọng cô nói tiếng được tiếng la, cô cũng muốn nói chuyện đàng hoàng lắm nhưng mà cái vòng quay nó cứ xoay xoay bay hết cả tóc, đã vậy còn chóng mặt nữa thì sao cô nói chuyện đàng hoàng được.-Ờm...ừ.-Anh ấy là một cậu con trai trưởng thành, tâm lý. Vậy tại sao hai anh lại cãi nhau được.Cô thắc mắc hỏi. Cô chỉ là nói đùa, còn chẳng tin được là anh ấy nhưng khi thấy anh cô nghiêm túc thì cô cũng hiểu là mình nói trúng chỗ. Rõ ràng anh Draken rất hiểu Mikey, vậy tại sao lại cãi nhau?-Hai anh không có cãi nhau.-Vậy tại sao hai anh lại tránh mặt nhau.-Anh không biết, cậu ấy nhắc đến cái gì mà tội lỗi rồi bỏ đi luôn. Anh không thể hiểu hoàn toàn nhưng anh chắc chắn là cậu ấy đang nhắc đến người cậu ấy yêu.Em suy nghĩ rồi nói tiếp. Trong đầu em hiện lên khuôn mặt đượm buồn, nhưng lại cố gắng tỏ ra mình ổn của Ken-chin.Cái ánh mắt rõ ràng là nhắc đến người mình yêu.-Vậy tại sao anh không hỏi cho rõ ràng?-Hỏi làm sao khi cậu ấy cứ trốn tránh anh.-Anh ấy trốn tránh anh!?-Ừ.Cô chợt ngờ ngợ ra chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ anh Draken vì chuyện của quá khứ mà ôm tội lỗi không dám đối diện với anh Mikey đây mà. Nếu cô nói quạch toẹt ra được là anh Draken vì cảm thấy tội lỗi mà trốn tránh anh thì lại tốt quá. -Haizz.Suy nghĩ của kẻ đang yêu sao mà rắc rối thế.-Có nghĩ em cũng chẳng biết được nên tư vấn thế nào khi chưa có đầu đuôi sự việc. Thôi thì hai anh nên nói chuyện rõ ràng.-Nhưng cậu ấy cứ trốn tránh anh mãi.-Vậy tại sao anh không giữ anh ấy lại không cho anh ấy chạy?-Giữ bằng cách nào?-...Cô suy nghĩ một hồi. Mắt ngó xung quanh nhưng càng lúc càng chóng mặt. Biết thế cô đã hỏi vấn đề trước khi lên đây.!!!-Tại sao anh không chọn một chỗ nào đó anh ấy không thể thoát.-Chỗ nào?-Cái đu quay kia!Cô mặc kệ việc cái vòng quay cô đang ngồi nó cứ đảo lên đảo xuống một cách chóng mặt. Ngón trỏ cô chỉ thẳng lên cái đu quay lồng cao 56m. -Nếu ngồi lên chỗ đó thì anh ấy không thể chạy thoát được. Nó là một không gian kín đủ để hai người giải bày tâm sự. Đặc biệt là ngồi trên đó vào ban đêm thì rất phù hợp.-Lỡ như anh không tư vấn được thì sao? Anh làm gì hiểu được chữ"tội lỗi" của kẻ si tình.Em lo sợ hỏi tiếp. Em rất muốn khiến Ken-chin vui nhưng chẳng biết được gì cả. Em chỉ lờ mờ đoán được là cậu ấy đang nói đến người mình yêu thôi. Và chắc chắn cô gái đó không phải Ema. Bởi vì hai người này rất thân thiết mà, nếu vậy thì mai mối cho hai người họ sẽ là lựa chọn phù hợp.-Hay là....-Em biết anh rất quan tâm đến anh Draken, muốn làm anh ấy vui. Nhưng nếu anh cứ mãi hoài nghi về bản thân như thế anh sẽ chẳng làm được gì cả.-....-Anh biết tại sao loài cá nó lại cắn câu dù biết bao nhiêu đồng loại của nó đã chết vì thứ đó không?-Vì nó ngốc?-Em lại nghĩ khác đó.-Khác gì?Cô thở lấy hơi rồi nói tiếp.-Nó biết nhưng nó vẫn muốn thử, nó biết nó sẽ chết nhưng nó vẫn cắn. Nó thương những người ngư dân ngày đêm vất vả không câu được con nào, sợ con người phải đói ăn. Vì thế, dù nó có sai đi nữa, nó vẫn nhất quyết không hoài nghi về việc làm của bản thân. Bởi vì nó biết, nó có sai thì điều đó vẫn giúp được người ngư dân, những con người mà thậm chí chỉ coi nó là một thứ thức ăn nhỏ bé-Nhưng như thế thì khác gì vì người khác mà phạm tội?-Nó đã lôi kéo người khác vào con đường chết đâu. Có thể là nó thay người khác cắn câu ý chứ. Thậm chí là nó còn chẳng phải phạm tội mà là hi sinh nữa cơ.-Vậy thì có liên quan gì đến vấn đề của anh không?-Đến một con cá nó còn chẳng hoài nghi về việc mình sai mà cắn cái câu đó. Vậy tại sao anh là con người nhưng lại hoài nghi mình không làm được? -Anh...-Em không cổ xúy cho việc hi sinh cả bản thân cho người khác. Nhưng anh vốn chẳng cần sợ hãi điều gì cả, anh không đâm đầu vào chỗ chết. Anh không kéo người khác vào con đường tội đồ. Và anh cũng chẳng phạm tội. Anh chỉ vì quá lo lắng cho anh Draken mà muốn làm gì đó thôi.-Anh bây giờ thật sự bất lực lắm, muốn làm cậu ấy vui nhưng lại chẳng giúp được gì.-Anh hỏi thẳng ra luôn đi!-Rồi cậu ấy nói ra và anh chẳng biết nói gì à?-Em nói từ nãy đến giờ anh không hiểu sao? Anh không cần phải hoài nghi. Anh chỉ cần nói ra hết suy nghĩ của anh. Còn nếu anh không biết nói gì thì có thể cho cậu ấy tựa vai hoặc ôm mà. Anh ấy chỉ cần nói ra thì đã đỡ được phần nào rồi.-Nhưng...-Vứt chữ nhưng của anh qua một bên đi, nếu anh muốn làm anh ấy vui thì anh phải đối mặt với anh ấy. -....-Em biết anh quan tâm đến anh ấy đến nhường nào, vì thế hãy khiến anh ấy dù có buồn đến mức nào cũng phải vui lên nhé. Em tin, anh ấy sẽ vì sự cố gắng của anh mà vui lên thôi.______________________________Cảm ơn em, Ema!-Tôi không đáng tin cậy để cậu tâm sự sao?-Không có!-Vậy tại sao cậu cứ mãi trốn tránh tôi. Tại sao lại không nói với tôi những điều đã diễn ra.-Tôi...-Cậu cứ mãi nhìn tôi với một ánh mắt xa lạ. Tôi đâu muốn làm người thay thế.Em đặt tay lên vai anh. Bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình.-Nói tôi nghe đi, chuyện gì đã xảy ra.Chứng kiến được ánh mắt kiến định của em. Anh lại nhớ đến những tội lỗi năm xưa, những tội lỗi khiến anh cảm thấy chán ghét bản thân.-Tôi đã vô tình hại người tôi yêu rồi.-...Từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt Draken. Anh khóc rồi. -Tôi đã quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Chỉ vì muốn em ấy là của mình mà làm quá nhiều chuyện sai trái.-Chuyện gì đã xảy ra-Vô tình tiếp tay cho kẻ xấu hại chết em ấyKhông đâu!Em ấy chưa chết, em ấy đang đứng đối diện với tôi.Mikey nghe đến đây thì lặng người. Em sốc không nói thành lời, từ chết em nghe như thế sấm đánh ngay tai. Chỉ trong tức khắc, não em như thể ngừng hoạt động. Em không nghĩ là mọi chuyện lại đến nước này.-...-Liệu rằng em ấy sẽ tha lỗi cho tôi chứ?Anh mếu máo nói tiếp. Anh nhìn thẳng vào cặp mắt mở to vì sốc của em. Đợi chờ một câu trả lời. Từng dây trôi qua đối với anh như cả thế kỷ.Đợi mãi vẫn chẳng có một lời nào đáp lại. Anh biết mà, hại chết một người thật sự quá khó để chấp nhận. Anh cũng ghét bản thân mình lắm.-Cậu cố ý để người đó chết?-Không, đâu ai lại muốn hại người mình yêu vào chỗ chết chứ.-...Mikey tiếp tục lặng im. Em ngước qua ánh Trăng sáng chói. Đôi chân em vô thức bước đến cái cửa kính hướng đến Mặt trăng. Em áp tay lên cửa kính, tưởng tượng mình đang đụng đến ánh Trăng kia.-Tôi tha lỗi cho cậu!Câu quay thẳng vào mặt anh, rồi nói. -Tao biết mà, Ken-chin không bao giờ muốn hại chết bất kỳ ai hết.-Cậu....Draken ngỡ ngang không nói nên lời. Mới ban nãy em còn đang xưng hô cậu tôi, mà giờ đây đã xưng hô mày tao rồi. Em cũng không hiểu tại sao mà mình lại đột ngột đổi cách xưng hô như thế. Chỉ biết là em tự mình thốt lên như thế và không có ý định rút lại cách xưng hô đó.-Nghe đây Ryuguji Ken, mày đúng là có lỗi!-...-Tao không biết người mày yêu nghĩ như thế nào, đã chết ra sao. Nhưng mà tao biết được một điều rằng....Tay trỏ em chỉ thành vô mặt anh. Miệng thở lấy hơi nói tiếp-NGƯỜI ĐÓ KHÔNG BAO GIỜ MUỐN MÀY VÌ ÁM ẢNH CÁI CHẾT CỦA NGƯỜI ĐÓ MÀ HOÀI NGHI VỀ BẢN THÂN. NGƯỜI ĐÓ KHÔNG HẬN MÀY. NÊN LÀ....-Đủ rồi.Chưa kịp nói hết câu, anh đã ôm chặt lấy em. Hai hàng nước mắt đã chảy ước đẫm khóe mi. Nhưng trên môi anh lại nở một nụ cười hạnh phúc.Em không có ý định đẩy người anh ra. Hơn ai hết, em hiểu được lúc này anh cần một bờ vai đỡ tựa hơn bao giờ hết. -Cứ ôm tao cho đến khi mày ngừng khóc nhé!Em vỗ vỗ vào lưng anh. Cảm thấy bên khuôn mặt đang tựa lên vai em đang gật đầu nhè nhẹHãy nói tao nghe hết nhưng điều sâu trong tim mày đi.Nói tao nghe những khổ đau mà mày đã chịu đựng.Tao ở đây,Mikey đây,Muốn tất cả những người em yêu thương được hạnh phúc.Muốn họ sống một cuộc đời không còn gì để hối tiếc.I'm a fish(Tôi là một con cá)Live in the blue ocean.(Sống ở dưới đại dương xanh)Sacrificed for the fisherman's full meal.(Hi sinh vì bữa ăn no của ngư dân)...-Cậu đã thấy ổn hơn chưa?-Cảm ơn.Em lại sử dụng cách xưng hô cũ. Bởi vì em vẫn còn nhớ lời mẹ dặn.Dù vẫn còn luyến tiếc hơi ấm của em nhưng anh vẫn miễn cưỡng buông. -Cậu còn điều gì khó nói nữa không?-Không còn gì nữa, tất cả đều bị cậu lột sạch rồi.Đến tận lúc này em mới yên tâm, vậy là việc tư vấn cho Ken-chin đến đây là kết thức rồi. Cuối cùng cậu ấy cũng vui lên rồi.-Liệu rằ ng ngày mai cậu sẽ đến sớm để cột tóc cho tôi chứ?-Nếu cậu muốn.Anh mỉm cười tươi rói nói. Đối với anh, việc cột tóc cho em chính là một niềm vui to lớn. Nếu lỡ sau này mà bị mất đi cái chức vụ cột tóc thì nó chắc chắn anh sẽ hối tiếc cả đời.-Thông báo! Công viên sẽ đóng cổng vào 30 phút nữa, mong quý khách những ai có ý định về thì thu xếp ra cổng nhanh. -Vậy là... đến lúc phải về rồi nhỉ!?-Tôi vẫn muốn chơi tiếp.Em ỉu xìu nói. Nhưng dù gì cũng đến lúc về rồi, nếu lỡ về trễ thì Shinichirou, Izana và Ema sẽ la mất. Thôi thì vẫn nên về.-Tôi về nhé.-Ừ.Anh thấy cũng trễ rồi nên cũng quyết định về. Nghĩ lại thì lúc nãy Mikey xưng hô"mày-tao" khiến anh nhớ những ngày tháng cùng em làm bất lương quá. Hai đứa toàn đi phá làng phá xóm. Mỗi tội bây giờ em mất trí nhớ thành con nhà tri thức rồi. Không giống như xưa nữa, nên anh cũng không muốn ép em phải làm theo ý mình.-Mà này, tao rất mong chờ ngày mai mày sẽ đến đó. Nhớ là phải đến sớm cột tóc cho tao nha!-Hả!?-Chúng ta đổi cách xưng hô nhé!!Em chạy được một lúc thì ngoảnh mặt ra đằng sau cười nói. Không biết tại sao nhưng tự nhiên em ngẫu hứng đổi cách xưng hô. Cứ có cảm giác dễ chịu hơn, không phải kìm nén mấy.Anh nghe xong thì bất lực, tự hỏi tại sao em cứ tùy tiện đến thế chứ. -Được!-Lần sau đừng có tự hoài nghi về bản thân nữa nhé, sai thì cố gắng làm tốt hơn. Hãy tự cho bản thân một cơ hội để sửa sai.Làm sao mà tôi dám hoài nghi về bản thân được nữa.Bởi vì tất cả tội lỗi của tôi đều được em xóa sạch hết rồi.Mikey à,Cho tao xin lỗi nhé,Vì đã lỡ lợi dụng lòng vị tha của mày rồi.Cảm ơn vì đã cho tao cơ hội nhé!Tao nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.Hứa đó!Một lời hứa được in sâu vào trong tim Draken.Lời hứa mà anh nhất định sẽ hoàn thành._____________________________________-Ema đi đâu rồi nhỉ?Mikey đi được một lúc thì tự hỏi.Tính ra mình lạc mất em ấy từ chiều đến tận bây giờ rồi ý chứ.-...-Thôi xong!Em chợt nhận ra là Ema đã nhờ mình đi mua nước, mình không những không mua mà còn quăng em ấy sang một bên để đi với Ken-chin nữa cơ. -Chậc! Phải đi tìm em ấy thôi.!!! Khuất mắt trong lòng Draken cuối cùng cũng đã được từ bỏ. Mikey đã chịu rời khỏi khuôn khổ một chút để đổi cách xưng hô. Tưởng chừng mọi chuyện đã xong xuôi nhưng điều bất ngờ lại xảy ra ở cuối. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Muốn biết thì mời các bạn đón xem chương tiếp theo!------------------End----------------Xin chào tất cả các cậu, tôi là Hanie Kim đây!Riêng chương này thì tôi thấy ổn nên chỉ sửa khúc đuôi thôi. Còn mấy chương sau mới là một mớ hỗn độn. Chia sẻ một chút thì lúc nãy tôi có bình luận bên Thông Báo về vấn đề tôi vừa gặp phải. Mà tôi nghĩ chắc không ai đọc nó đâu nên tôi sẽ kể lại ở đây. Thì chuyện là ban nãy tôi sửa chương, riêng chương này thì tôi thấy nó ổn nên tôi chỉ sửa khúc đuôi, và trong lúc sửa thì tôi không chỉnh nó về bản thảo nên thành ra là bị mất bản sửa. Và vấn đề thứ hai đó là lúc tôi đăng bản này lên thì chắc mọi người sẽ nghĩ là tôi chỉ viết lại một chút ở khúc đuôi nhưng không phải đâu. Tôi đã viết lại rất nhiều đấy, nhưng sau khi viết được khoảng vài tiếng thì tôi nhận ra rằng cái khúc tôi viết tiếp đấy nên chuyển qua chương sau. Bởi vì nếu để ở chương này thì nó không liên quan. Vì vậy tôi đã chuyển phần tôi viết lại sang chương tiếp theo, chỉ để một chút ở khúc đuôi chương này thôi.Chia sẻ đến đây thôi, chương sau tôi sẽ chia sẻ về những vấn đề tôi gặp phải trong việc viết truyện với các cậu tiếp! Thân ái Hanie Kim
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me