Allmikey Can Tro Ki Uc
-Hừm... Phòng xương khớp...Phòng xương khớp...Mikey nhìn lên cái bảng đồ, tay em chỉ đến từng cái tên trên bảng đồ. -A! Đây rồi!Em nhìn nói khi nhìn thấy cái tên mình đang cần tìm. Em hướng mắt lên nhìn cái khu. Em nói:-Lầu hai khu C2!-Lầu bốn khu B2!Giọng nói của cô gái nhỏ vang lên đồng thanh với em.Em giật mình quay sang giọng nói vừa rồi. Em tròn mắt trước dung mạo của cô gái kế bên, em thầm nghĩ:Cô bé này quen quen nhỉ!?Cô bé ấy cũng đáp lại ánh mắt của em. Cô bé nhanh giọng hỏi:-Anh Mikey?Em nghe giọng cô bé thì liền nhận ra đối phương. Cô bé ấy chính là bạn gái của Ema.-Em cũng học ở đây hả?Em hỏi ngay.-Vâng! Em học Sư phạm Tiểu học, còn anh?Nàng đáp. Nàng khá bất ngờ trước sự xuất hiện của em. Hồi xưa nàng có nghe tin đồn là em học rất dốt, và nàng cảm thấy nó đúng bởi vì em là một tên bất lương có tiếng mà. Cũng vì lí do đó mà nàng không bao giờ nghĩ là em sẽ học ở đây. Quả nhiên tin đồn chỉ là những lời giả dối mà!Nàng thầm nghĩ.Bạn gái Ema đỉnh ghê!Đã xinh, ngoan lại còn học giỏi nữa chứ!Em chứng kiến sự hiện diện của cô thì thầm nghĩ. Em vẫn thường nghe mọi người nói con gái xinh thì thường học dốt bởi vì không có ai là hoàn hảo cả; nhưng có vẻ nàng lại là trường hợp ngoại lệ rồi.-...Anh học khoa Nội!-Anh học y cơ á? -Ừ đúng rồi!Nàng nghe câu trả lời của em thì đôi mắt sáng bừng lên. Nàng túm lấy hai tay em, nàng hỏi:-Oa... Đỉnh thế!! Em nghe nói là ngành Y lấy điểm cao lắm, đề thi cũng khó nữa!-Anh thấy đề thi không khó như em nói đâu.Em nhớ lại toàn bộ cái đề thi với hơn chín trăm năm mươi câu hỏi rồi đáp. Công nhận là cái đề nó có vài câu khó thật, nhưng suy đi xét lại thì câu khó nó chỉ chiếm khoản một phần ba đề thi thôi, và nếu suy nghĩ kĩ một chút thì vẫn làm được.-Ủa? Bạn em nói là đề dài và khó lắm mà! Anh thi được bao nhiêu điểm thế!?-Anh đạt điểm tối đa.Em trả lời một cách thản nhiên. Em chợt nhớ lại cái bảng xếp hạng điểm thi. Cái bảng xếp hạng này có chút bất ngờ với em. Từ đó đến nay em lúc nào cũng đơn phương độc mã đứng đầu trên mọi bảng xếp hạng; ấy vậy mà trên cái bảng xếp hạng lại có một tên có cùng điểm số với em. Tên đó hình như là Kisaki Tetta.Nàng nhìn em với ánh mặt như thể nhìn một sinh vật lạ. Nàng bỗng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với một người bạn của nàng_____________Hồi tưởng_____________"Kisaki-kun! Kisaki-kun!Nàng Tachibana chạy đến chỗ một bạn nam đang ngồi. Đến nơi thì nàng nghiêng người, giọng ngọt ngào hỏi:"Kisaki-kun, tớ nghe nói cậu lại đạt điểm tuyệt đối đúng không?""Ừ. Cũng thường thôi."Người bạn của nàng có vẻ không để tâm đến câu hỏi của nàng cho lắm. Hắn cắm cái đầu xuống cuốn tập, tay viết viết một cái gì đó."Uầy! Vậy là cậu lại đỗ thủ khoa đúng không?"Nàng vỗ tay không phát ra tiếng, khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ chúc mừng."Đúng là tôi có đỗ thủ khoa nhưng không phải chỉ có mình tôi."Nàng nghe câu được câu trả lời của hắn thì nghiêng đầu, ngây thơ hỏi:"Ý cậu là sao?""Thì ý là còn một người nữa cũng bằng điểm thi của tôi!"Hắn chán nản nói."Đạt điểm tuyệt đối cơ á!? Ghê vậy!!!! Vậy là trường của chúng ta có một thiên tài ngang hàng với cậu rồi! Người đó là ai vậy!?"Nàng lấy tay che miệng, khuôn mặt ghi rõ chữ" không thể tin được". Gì chứ hơn chín trăm năm mươi câu hỏi trong một cái đề thi đấy, đã thế toàn câu hỏi khó, đến cả tiến sĩ còn chưa chắc được chín trăm hai mươi điểm chứ nói gì đến đạt điểm tuyệt đối. Nàng cứ tưởng là chỉ xuất hiện một người đạt điểm tối đa là siêu lắm rồi, ấy vậy mà có đến tận hai người. Quả thật là một tin chấn động."Uầy!!! Ghê thế!!!! Trên đời còn có một người sánh ngang với cậu cơ á!? Đó là cao thủ phương nào vậy!?"Hắn cuối cùng cũng đã chịu nhìn vào mặt cô, hắn nói:"Người đó là..."______________________________-...Anh... Anh Mikey quả là một thiên tài!!!Nàng không kìm lòng được mà nói. Hồi tưởng của đã nàng kết thúc. Nhờ cái hồi tưởng ấy mà nàng đã nhận ra cái người sánh ngang với bạn nàng chính là em.-Cũng thường thôi. Dù gì thì vẫn còn một người nữa cũng đạt điểm tuyệt đối mà!Em sờ sờ cái gáy của bản thân, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu vì lời nói của nàng.Mình chỉ đơn giản là một con người siêng năng thôi. Em nghĩ thầm. Em vốn chả phải thiên tài hay thần đồng gì cả. Em tự nhận thức được rằng bản thân không giỏi tư duy, chơi game lại còn rất tệ, thứ duy nhất em có chỉ là biết cố gắng từng ngày thôi. Người được gọi là thiên tài phải là người kia cơ.-...Cô đứng hình vài giây, trong phút chốc cô dường như đã nhìn thấy được người bạn của mình. Cả hai đều là thiên tài, cách nói chuyện cũng giống y đúc nhau.Càng tiếp xúc lại càng thấy hai người họ giống nhau.Cô thầm nghĩ.Em cảm thấy đã đến giờ vào lớp. Em nhìn sang nàng, nàng có vẻ đang tập trung suy nghĩ một cái gì đó. Em nói:-Thôi! Anh đi nhé!Em nói rồi đi trước.-A! Vâng! Em đi với anh!Nàng lúc bấy giờ mới nhận thấy được là mình nên vào lớp. Nàng nhanh mắt liếc qua cái bảng đồ, nhận thấy được khu nàng học khá gần với khu C2 nên nàng quyết định sẽ đi với em.Em nghe nàng nói thế thì đi chậm lại để nàng bắt kịp với mình. Em cùng nàng đi đến khu B2 thì cả hai chào tạm biệt nhau.-Hẹn gặp lại sau nhé! Anh Mikey!Nàng mỉm cười thật tươi, ngón trỏ và ngón giữa giơ lên rồi vẫy vẫy.-Ừ, hẹn gặp lại!Em vẫy tay chào lại. Nàng nhận được lời chào em thì xoay giày chạy đi mất hút, em cũng quay lưng đi đến khu C2 ở phía đối diện.-Uầy! Đi bằng thang máy cơ đấy!Em đến trước cái thang máy rồi nói. Thật sự thì đây không phải lần đầu tiên em thấy thang máy trong trường, thậm chí là em đã đi rất nhiều lần. Cái trường cấp ba em học bên Singapore nó có cả đống thang máy.Lí do em bất ngờ là vì em từng đọc bài báo là mấy cái trường bên đây trường nào cũng đi bằng thang bộ.Đúng là không nên tin nhà báo hoàn toàn.Em gạt phăng đống suy nghĩ sang một bên rồi bấm nút mở cửa thang máy. !!!Được một lúc thì cánh cửa mở ra,em bước bên trong rồi đợi một lúc xem có người nào vô không. Sau em vài giây có hai người đi vào trong, hai người này vừa nhìn đã khiến em giật mình. Một người thì đeo một cặp kính dày cộp nhìn chẳng thấy con mắt đâu cả, em đoán chắc là một tên mọt sách; còn kẻ còn lại thì nhìn như giang hồ vậy, chắc là mấy thanh niên đút lót tiền để vào đây.Hai cái tên này trái ngược nhau giả man.Em thầm khẳng định. Em quay sang hỏi hai người kia:-Hai bạn đến tầng mấy?-Tầng hai!-Tầng hai!Cả hai đồng thanh đáp.Có khi nào cùng lớp với mình không nhỉ?Mikey tự hỏi bản thân. Em bấm nút lên tầng hai. Cửa thang máy mở ra sau vài giây, đối diện cửa là tầng hai. Em bước ra khỏi thang máy rồi rẽ qua bên phải. Em dọc theo hành lang, mắt ngước lên nhìn lên mấy cái bảng tên của từng phòng. Em dừng lại trước cánh cửa của một phòng học, em nói:-Phòng xương khớp... Đây rồi!!!!Em cúi người xuống, lùi ra sau, túm cánh tay người kia rồi vật xuống. -Mày là thằng nào!?Em hỏi. Ban nãy, em vừa vào trường là đã nhận thấy được có một tên nhìn em chằm chằm. Gã ta theo em đến tận lúc em ra khỏi thang máy. Lúc em vừa định vào lớp thì gã ta đứng sau lưng em, tay gã đưa đưa lên cao như thể muốn đấm ngất em, cũng may em phản ứng nhanh nên kịp thời vật gã xuống.Gã là một tên có mái dài màu tóc hồng, cơ thể cũng cao ráo. Em không thể thấy rõ mặt hắn vì mặt gã đập xuống sàn, em chỉ có thể nhận thấy được là hắn đeo khẩu trang.-Ấy ấy! Trò nhầm rồi! Tôi là giáo sư dạy ở phòng này!!!Gã quay đầu sang nhìn em. Hai bàn tay em để lên thái dương, khuôn mặt hoảng hốt.Tên này là con gái!!!! Hóa ra nãy giờ mình bắt nạt con gái! Em nhìn đến đôi lông mi cong vuốt của gã thì chợt nhận ra đây là con gái. -A! Sorry!!! I don't know you are a Professor!!!(A! Xin lỗi! Em không biết cô là giáo sư!)Em không nhận thức được mình vừa nói nhầm sang tiếng nước khác. Tay em rung rung đỡ đối phương đứng dậy. Giáo sư đứng dậy, cô phủi bụi trên quần áo rồi quay sang nhìn em với ánh mắt đầy thân thiện. Cô xoa đầu em rồi nói:-Không sao! Không sao! Lúc nãy chắc tôi cũng có phần đáng sợ nên mới khiến em giật mình!-Không phải đâu ạ! Là do em láo... dám đánh giáo sư!Nụ cười thân thiện của cô trong mắt em chả khác gì một cuộc khủng bố cả. Em có niềm tin là sau vụ này em sẽ bị đì đến chết.-Không sao cả! Em biết lỗi là được!Cô nhìn em với ánh mắt đầy dịu dàng, nhưng em không hề để tâm đến điều đó, em cứ mãi chìm đắm trong cái suy nghĩ của bản thân.-Thôi! Em vào lớp đi!Giáo sư đẩy nhẹ đầu em. Em bước vào trong lớp với tâm trạng thiếu sức sống. Em ngồi vào bàn đầu rồi ụp mắt xuống bàn. Lòng nghĩ một đống thứ. Được một lúc, em gắng gượng để đi tìm bạn để lập nhóm.Em đứng dậy, ngó quanh lớp một vòng, ánh mắt em chạm thẳng vào bạn nam mọt sách lúc nãy đi cùng thang máy với em.Chắc tên này cũng học giỏi!-Chào bạn! Mình là Mikey, còn bạn!?Em nở nụ cười thật tươi, tay vẫy vẫy.Cậu ta nhìn em một lúc, miệng lẩm bẩm một cái gì đó rồi nói:-Baji Keisuke!-Làm bạn và lập thành nhóm với mình nhé, Baji-san!?Em được đà nói tiếp.-...Được!Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi đáp.Kiếm thêm ai tiếp theo đây!?Em nghĩ thầm. Mục tiêu của em là lập thành một nhóm năm người tính cả em, bây giờ đã tìm được một người rồi, còn bốn người thôi. Em nhìn xung quanh tìm một người bất kỳ.-...Em đang nhìn thì đụng trúng ánh mắt của một người rất quen thuộc. Nó có mái tóc trắng, đôi mắt xanh dương tựa bầu trời, cặp lông mi cong vuốt và dáng người nhỏ nhắn.Cậu ta là người ngồi kế bên mình lúc đi máy bay đúng không ta!?Em nghĩ thầm. Em không phải dạng người nhớ được mặt người khác nhưng cái dung mạo đó thật sự rất ấn tượng, nhan sắc ấy cho dù có là trai hay gái thì vẫn đẹp.!!!Nó quay sang, đụng thẳng vào đôi mắt đen của em. Đôi mắt thiên thanh của nó chớp chớp khiến em có chút khựng lại.Sao mình lại có cảm giác là cậu ta rất hiểu mình vậy nhỉ?-Tôi là Kawaragi Senju, tôi có thể vô nhóm chứ?Chẳng biết từ lúc nào mà nó đã đứng trước mặt em. Nó xin vào nhóm với khuôn mặt lạnh băng, em không thể nhìn được bất cứ cảm xúc gì trong đôi mắt nó cả.-Được!Em vô thức chấp nhận cho nó gia nhập. Nó chớp chớp cặp mắt nhìn em một lúc rồi chỉ ra sau lưng em.-Bạn cậu dẫn thêm người vào nhóm rồi kìa!Em nhìn theo chỉ dẫn của nó. Em nhìn thấy Baji đang dẫn một người bạn theo. Người đó có phần hơi mập mạp, cặp lông mi đứt đoạn và có một cái sẹo ở dưới miệng. Cậu ta nhìn em với khuôn mặt sốc nặng.Hắn hỏi:-Đây là Pachin, bạn của tôi! Cho cậu ta vào nhóm được không?-Được!Vì nhóm đang thiếu người nên em đồng ý luôn.-Mình là Mikey, mình gọi bạn là Pa được chứ!?-...Được!Cậu ta ngập ngừng đáp.-Bạn không cần phải ngập ngừng thế đâu! Chúng ta sẽ lập thành một nhóm mà, trong lúc hoạt động nhóm thì có gì bạn cứ nói nhé!Em thấy cậu ngập ngừng như thế thì nói. Em thầm nghĩ:Nhiệm vụ lập nhóm chỉ cần thêm một người nữa là hoàn thành.Nghĩ đến đây, em lại nhắc nhở bản thân phải cố gắng một chút, bởi vì sắp đạt được mục tiêu em đề ra rồi. -Này... Cho tôi xin vô nhóm được không?Chất giọng nam nhân vang lên thu hút sự chú ý của em. Em liếc sang phía giọng nói.Là tên giang hồ ban nãy đi chung thang máy với mình. Em nhìn dung mạo của hắn rồi nghĩ. Vì là giang hồ nên mình không nên cho hắn vào nhỉ? Không! Không thể nhìn người mà bắt hình dong được. Vậy thì mình nên cho hắn vào nhóm nhỉ?-Không! Nhóm chúng tôi đủ người rồi. Phiền cậu tìm nhóm khác!Em chưa kịp trả lời thì nó đã nhanh miệng nói thay em. Nó nhìn tên kia với cặp mắt lạnh băng, hắn có vẻ bị khiếp sợ bởi đôi mắt của nó nên quay người đi chỗ khác.Em quay sang nhìn nó, hơi khó chịu hỏi:-Sao cậu lại không cho cậu ấy vào?-Tôi tin là cậu không muốn hắn ta vào đâu! -Tại sao không? Nhóm chúng ta đang thiếu người mà, có thể cậu ta sẽ làm được gì đó sao?Em nói với chất giọng hơi tức giận.-Chất lượng hơn số lượng. Nếu cậu sợ nhóm không đủ người đảm nhận vị trí thì tôi có thể đảm nhận nhiều vị trí, còn nếu cậu muốn một nhóm đủ năm người thì tôi sẽ tìm thêm người cho cậu! Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hắn vào nhóm!Nó kiên quyết nói.-...Thôi được! Sao tùy cậu!*Cách xưng hô của Mikey phụ thuộc vào đối phương. Mới gặp em ấy sẽ xưng"mình- bạn" để dễ kết bạn, dần về sau sẽ xưng" tôi- cậu". Tuy nhiên, vẫn có vài trường hợp là em ấy sẽ xưng"tôi- cậu" vào lần gặp đầu tiên, chuyện đó chỉ diễn ra khi em ấy cảm thấy đối phương rất thân thuộc.Em chứng kiến sự kiên quyết của nó thì đành xuống nước chấp nhận. Nó có vẻ cực kì không thích hắn, nếu để hắn vào thì có khả năng là nó với hắn sẽ đánh nhau, em không muốn chuyện đó diễn ra.-Vậy chúng ta cùng ngồi ở đây nhé!Em chỉ tay vào cái bàn đầu gần cửa ra vào, nơi đang có sự hiện diện của cái laptop của em. -Được!Pachin tán thành.-Được thôi! Nhưng để tôi ra ngoài một chút nhé! Tôi có việc bận! Pachin đi với tôi!Baji nói vội, hắn ta xoay người ra đằng sau rồi chạy đi mất hút. Pachin lật đật chạy theo bạn của mình. Để lại em và nó đứng đây nhìn.-... Senju- kun có việc thì cứ đi đi nhé!Em nói với khuôn mặt tối sầm. Rõ ràng em là đội trưởng của cái nhóm này mà chưa có sự đồng ý của em thì họ đã chạy mất rồi.Đội trưởng phải thấu hiểu cho nỗi lòng của thành viên!!!Em tự nhủ với bản thân để nén cơn giận lại. Nó tinh ý nhận ra được là em đang giận. Nó nhìn xung quanh một hồi rồi nói:-Có!-Vậy cậu đi đi!Nó nghe thế thì nắm tay em, kéo đến chỗ ngồi ban nãy em chỉ. Nó ngồi xuống ghế.-...Nó đứng hình. Cái bàn ban nãy chỉ cao đến ngực nó, ấy vậy mà lúc ngồi xuống thì cái bàn cao đến cả mũi của nó.-Haha! Em nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của nó thì phì cười, biết là mình cũng lùn nhưng cũng không kìm được cơn buồn cười này. Đối diện với chiều cao với nó thì em lại cảm thấy tự hào về chiều cao của mình.-Đây! Để tôi chỉnh cái ghế cho.Em quỳ xuống, rồi nhìn xuống ghế tìm cái cây điều chỉnh. Nó thấy thế thì nhảy xuống ghế để em chỉnh. Em kéo cái cây điều chỉnh độ cao ở dưới ghế rồi kéo cái đệm ghế lên, đến một độ cao vừa đủ thì em kêu nó lên ngồi thử:-Cậu lên ngồi thử đi!Nó nghe thế thì nhảy lên ghế ngồi, cái bàn bây giờ cao vừa qua ngực nó. Nó cảm thấy ưng ý, miệng cười tự tin. !!!Nó bỗng nhìn trúng cái laptop em để trên bàn. Nó chỉ tay vào cái laptop của em, ý hỏi nó có thể đụng vào được không.-Được! Cậu cứ thoải mái!Em nhìn bộ dạng như đứa trẻ của nó thì cảm thấy đáng yêu. Nhìn nó trông cứ như đứa nhóc cấp hai ý. Nó nghe em nói thế thì mở laptop lên, nó bấm bấm một cái gì đó. Được một lúc, nó vẫy vẫy cánh tay ý nói em lại gần. Em nghe theo nó lại ngồi kế bên nó. -...Khuôn mặt em tối xầm lại. Lòng thầm tự hỏi sao cái bàn nó cao mà cái ghế nó lại thấp đến như vậy.Cái bàn nó cao đến tận cằm của mình!!!!Em nghĩ. Em liếc qua nó, thấy nó đang tập trung vào cái màn hình máy tính.Nhân lúc nó không để ý đi chỉnh lại cái ghế mới được. Em vội vã chỉnh cái ghế lên cao rồi ngồi xuống. Lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi, cảm thấy mừng vì nó không hề để ý đến bản thân em.Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của em. Nó bấm nút tắt nguồn điện thoại, khuôn miệng cong lên cười gian xảo. Nó nãy giờ vẫn luôn chú ý đến em, chả qua do nó không muốn em ngại nên mới giả bộ không thấy, chứ tất cả hành động của em từ nãy đến giờ đều bị nó quay lại rồi.-Cậu muốn tôi xem...Reng!!!! Reng!!!!Em chưa nói dứt câu thì tiếng chuông đã vang lên. Tuy vậy, em vẫn tranh thủ thời gian giáo viên không vào lớp để liếc xem nhưng nó vì giật mình đã lỡ tay nhấn nút tắt rồi.Em có cảm giác là nó đang thất vọng nên mỉm cười nói:-... Tiếc quá! Vậy lúc hết tiết chúng ta cùng xem nhé?-...Nó không nói gì, ụp mặt xuống bàn. Nó trong mắt em lúc này như con mèo trắng đang xù lông, cực kỳ đáng yêu luôn.Em thu lại ánh mắt hướng về nó, em nhìn ra cửa đợi hai người kia về. Khi hai người kia về em sẽ dặn dò cả ba một số việc. _______________Cùng khoản thời gian đó__________________Phực!Baji dựa người vào lang cang. Hắn lấy trong túi ra một cái bật lửa, hắn bật cái bật lửa lên khiến nó cháy; hắn rút điếu thuốc ra từ trong túi rồi để nó gần đầu điếu thuốc, điếu thuốc đụng vào lửa thì nóng đến bốc hơi. Hắn để điều thuốc vào mồm, hít lấy hít để lượng khí đó rồi thở ra.-Baji à! Mày có chắc đó chính là Mikey không? Trên đời này vẫn còn nhiều trường hợp người giống người lắm đấy!Pachin xuất hiện sau lưng hắn.-...Chắc! Chính miệng Ema đã nói với tao điều đó!Hắn lại thở ra làn khói xám xịt, đôi mắt phượng hoàng của hắn liếc ra sau nhìn cậu. Cậu từ nãy đến giờ vẫn chưa dám tin mọi thứ. Gì chứ một người đã biến mất suốt bốn năm, bây giờ lại đột ngột trở lại với một tính cách hoàn toàn khác, cậu làm sao mà chấp nhận được.-Ngoài dung mạo giống y đúc thì tao chẳng thấy giống Mikey chỗ nào cả!Cậu cố chấp cãi.-Đương nhiên! Một con người mất trí nhớ và đến sống ở một nơi khác trong một khoản thời gian dài thì làm sao mà giống như trước được.Hắn đáp như thể đó là một điều đương nhiên.-... Tao nghĩ là cho dù có mất trì nhớ cũng giữ được tính cách cũ chứ!?-Mày đọc ít truyện ngôn tình đi là vừa!Câu chế giễu của hắn khiến cậu im lặng một vài giây. Cậu không ngờ giờ phút này lại bị hắn lấy sở thích ra để chọc tức.-Cứ cho là tao nghiện truyện, khoảng cách địa lý giữa Nhật Bản và Singapore cũng không quá xa nhưng cơ bản là một con người không thể nào trôi đến đó được!Cậu nói ra điều mà bản thân thắc mắc.Hắn xoay cả người lại, khủyu tay dựa vào tường rồi nói:-... Tao thật sự bất ngờ với trí thông minh của mày đấy! Câu trả lời này tao cũng không biết phải đáp lại sao, nhưng tao vẫn tin rằng đó chính là cậu ấy!-...Reng!!!Reng!!!Hắn chà đầu điếu thuốc xuống bờ tường cho điếu thuốc tắt, hắn vứt cái điều thuốc vào thùng rác rồi đi.-Vào lớp nhớ là hành xử bình thường một chút đấy!Hắn đi qua cậu thì xoay lại, cười một điệu cười khích lệ.-... Tao không giỏi che giấu cảm xúc đâu đấy!-Sao cũng được!Cuộc nói chuyện của hắn và cậu đã kết thúc khi hồi chuông vang lên. Cả hai cùng nhau đi vào lớp._________Tiết năm buổi sáng- Phòng Chứ năng cột sống________-Các anh/ chị hãy quan sát: Cột sống có vị trí nằm ở chính giữa của bộ xương người, dọc theo sống lưng trải dài từ mặt dưới xương chấm đến đỉnh xương cụt. Điểm bắt đầu cột sống được nối liền với hộp sọ, phần dưới cùng tiếp nối với xương háng, còn phần thân tiếp nối với các xương vai và xương sườn. Cột sống do ba mươi ba đến ba mươi lăm cái đốt sống tạo thành....Giáo sư cầm cây thước chỉ vào từng phần trên mô hình xương người. Ở dưới bục giảng, trên bàn học của mỗi sinh viên đều xuất hiện một mô hình xương người do nhà trường chuẩn bị. Cạch!Cạch!Mikey ghi chép lại tất cả những gì giáo sư nói bằng máy tính rồi lại quay sang quan sát bộ xương. -Cột sống có vẻ khá là quan trọng.Pachin nhìn vào cái mô hình rồi nói. -Đúng rồi! Cột sống có rất nhiều chức năng, ví dụ như chịu trọng lượng của đầu, toàn thân và cảnh để cho chúng ta có thể di chuyển được mọi hướng đó.Em nghe thành viên trong nhóm nói thế thì quay sang nói. Bộp!Bộp!Cậu tròn mắt, tay vô thức vỗ. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng đến việc có ngày được em dạy học. Hồi xưa rõ ràng cậu với em có trình độ não bộ ngang nhau, dốt gần hết môn.Thế quái nào mà bây giờ cậu ta lại vượt trội như vậy?Cậu nghĩ thầm. Càng lúc cậu càng không dám tin đây là Mikey nữa.-Bạn không hiểu cái gì thì cứ hỏi mình nhé! Không cần phải ngại đâu!Em nở nụ cười tương để khích lệ cậu. Dù nói thế nhưng mà em nghĩ là cậu chả hỏi đâu, mấy kiến thức này toàn là dạng cơ bản, giáo sư chắc chỉ nhắc lại để chuẩn bị thực hành thôi.-Hiện nay Degenerative Spine hay thoái hóa cột sống là căn bệnh thường gặp nhất về cột sống. Căn bệnh này diễn ra khi cột sống phải chịu trọng tải lớn trong một khoản thời gian dài, dẫn đến viêm nhiễm. Bệnh sẽ gây nên tình trạng tình trạng đau đớn, cứng khớp, tê bì, từ đó dẫn đến suy giảm vận động ở người mắc....Giáo sư chẳng thèm quan tâm đến đám sinh viên ở dưới đang làm gì mà miệt mài giảng. Reng!!!!Reng!!!!Tiếng chuông lần này vang hơn những lần khác. Nó báo hiệu đây là tiết cuối cùng của ca học buổi sáng. Đối với những người chỉ có tiết vào buổi sáng thì đây sẽ là tiết học cuối cùng trong ngày của họ, còn những người có tiết vào buổi chiều thì ngược lại.Hết tiết học rồi mà vẫn chưa tìm đủ bốn người.Em vừa đóng laptop lại, vừa nghĩ. Em đã xác định là hôm nay sẽ tìm đủ bốn người nhưng cuối cùng lại chỉ có ba người. -Baji, Pachin! Hai bạn có tiết vào buổi chiều không?-Hừm... Không có! Nhưng nhà tôi có việc bận.Cậu suy nghĩ một lúc rồi đáp.-Vậy còn Baji thì sao!?-Không! Theo lịch thì chiều nay tôi đi làm thêm!Hắn khoác cái cặp lên lưng.-Vậy à...Em nghe đến đây thì giọng dịu lại. Em vốn định mời cả nhóm đi ăn nếu không có ai có tiết buổi chiều, nhưng có vẻ mọi người không đi học thì cũng đi làm thêm rồi.-Có gì sao?Baji nhìn thấy em có vẻ buồn nên hỏi.-Đâu có! Tôi tưởng mọi người có tiết buổi chiều nên định hẹn buổi chiều gặp ý mà!Em tự xoa cái đầu bản thân rồi bịa đại một cái lí do để nói.Đôi mắt phượng hoàng của hắn nhíu lại, hắn nói:-... Buồn chuyện gì thì cứ nói nhé!Hắn nói xong thì chạy ra khỏi lớp. -Chào nhé! Cậu cũng chào tạm biệt em rồi chạy đi mất hút. Em đứng ngơ ngác nhìn cả hai chạy đi. Miệng nhẩm đi nhẩm lại câu nói của hắn. Được một lúc, em nhìn sang nó. Nó đang vừa ngủ vừa đứng.-Lần đầu tiên mà mình thấy có người ngủ đứng!Em nói thầm với bản thân. Từ đó đến nay em chỉ thấy ngủ ngồi, ngủ nằm chứ chưa thấy ai vừa đứng vừa ngủ như nó bây giờ.Ngoài nhan sắc độc lạ ra thì cách ngủ cậu ấy cũng độc lạ thật!Em nghĩ thầm. Em thở dài một hơi rồi lại đẩy đẩy vai của nó, em nói:-Senju-kun! Senju-kun! Dậy! Dậy! Đi về! Về nè! Hết ca buổi sáng rồi! Về thôi!Nó mở hé hé mắt, liếc qua nhìn thấy tay em đang đặt trên vai nó. Nó dụi dụi cặp mắt, rồi ngước lên nhìn mặt nó. -...-Về thôi, mọi người về hết rồi! Em không cần nghe nó nói cũng hiểu nó định nói gì. -Oáp~Nó vương người, chất giọng khàn khàn do vừa ngủ dậy của nó ngáp dài một hơi. Được một lúc, nó đột nhiên nắm lấy tay của em.-Ta đi hẹn hò nào!-Hả!?Em nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu ý nó.-Đi hẹn hò với tôi! Một buổi sáng quả nhiên là quá ít thời gian để Mikey tìm đầy đủ các thành viên. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn cả là lời mời của Senju có ý nghĩa gì? Liệu rằng Mikey sẽ đồng ý với lời mời đó chứ? Điều đó sẽ được giải đáp ở chương tiếp theo!-------------------------End-----------------------------Xin chào tất cả các cậu, tôi là Hanie Kim đây! Thông báo là tôi đã hoàn thành việc sửa chữa các chương cũ, từ bây giờ tôi sẽ viết tiếp cốt chuyện nhé. Như các cậu đã biết thì tuần trước tôi không đăng chương mới. Để bù cho các cậu thì tôi sẽ viết ngoại truyện hoặc đăng chương mới bù cho các cậuNgoài ra thì tôi sẽ đổi lịch đăng chương mới. Kể từ bây giờ chương mới sẽ được đang vào thứ hai hàng tuần, các cậu hãy đón chờ nhé!Thông báo đến đây là kết thúc rồi. Hẹn gặp lại các cậu vào chương tiếp theo! Thân ái! Hanie Kim
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me