TruyenFull.Me

Allmin Can You Just Stay Here

- Mưa, mưa rồi anh ơi 

Tôi vẫn còn nhớ mùa hè năm ấy, khi cơn mưa rào đầu tiên chợt đổ trên đường chúng tôi đi học về. Jimin tít mắt cười nắm lấy tay tôi chạy vút đi trong cái tầm tã của ông trời. Đôi mắt em cong thành hình trăng khuyết, thật dịu dàng và đáng yêu. Khoảnh khắc đó, tôi đã tự hỏi mình, liệu rằng, tôi có thể trở lại, hay không?

- Jimin, anh phải đi rồi. Ngoan nhé

Tôi đặt lên trán em một nụ hôn phớt, trước khi đóng cửa phòng lại thật khẽ khàng. Tôi rời đi khi nắng sớm vẫn còn chưa chạm đến ngọn cây cao nhất ngoài vườn, và sương đêm vẫn còn vẩn vơ lang thang trong vài ngõ ngách. Bước ra khỏi cửa nhà, tôi ngoái lại, mỉm cười tạm biệt em lần cuối. Dằn lòng, rằng Jimin sẽ ổn thôi. 

Sau này, tôi nghe bác giúp việc kể lại, khi tỉnh dậy, điều đầu tiên Jimin kiếm tìm là bóng dáng tôi. Em ngơ ngác cất tiếng hỏi "Bác ơi, anh Hoseok đâu rồi?". Bác nín lặng, và chỉ lắc đầu thay câu trả lời. Em bật khóc, những giọt nước mắt được bác ví với cơn mưa rào đêm qua. Cũng thật lạ, trước ngày tôi rời xa em, trời lại mưa. 

Jimin thích mưa, thích mưa một cách lạ kì. Có một lần, tôi hỏi em rằng tại sao Jimin lại thích mưa đến thế, và em cười - nụ cười trong sáng và thuần khiết tựa một thiên thần không vướng bụi trần gian, dù em vốn chẳng phải vậy. 

- Hoseokie, em thích mưa. Vì em thích Hoseokie, và Hoseokie thì giống mưa. 

Đấy là câu trả lời của Jimin dành cho tôi khi em vừa tròn 6 tuổi. 

- Hoseokie, anh ngửi thấy mùi gì không? 

- Hử, mùi gì?

- Cái mùi hơi ngai ngái. Sắp mưa rào rồi, chạy mau lên. 

Và em nắm tay tôi chạy đi. Trời bắt đầu đổ mây xầm xì, nhưng chưa mưa. Người ta nhìn hai chúng tôi như hai đứa quỷ, va phải hết người này đến người nọ. Jimin vừa kéo tôi chạy, vừa vội vàng cúi gập người nói câu xin lỗi. Dáng vẻ khẩn trương của em lúc đó, đáng ra phải thật ngớ ngẩn, nhưng với tôi nó thật đẹp. Và rồi, khi chúng tôi vừa bước tới hiên nhà em, trời đổ mưa tầm tã. Jimin nhìn tôi, đắc thắng nở nụ cười. Em biết rõ khi nào trời sẽ mưa - và em luôn tự hào về điều đó. 

___

Nhưng giờ, khoảnh khắc khi những hạt mưa nặng trĩu đáp trên vai tôi, sẽ chẳng còn ai kéo tôi chạy đi nữa. Sẽ chẳng còn nụ cười ngây thơ nào xuất hiện trong mắt tôi khi không gian trắng xóa vết mưa rào, và cũng sẽ chẳng còn bàn tay nào nắm chặt lấy tay tôi khi cơn gió lạnh nào đó thổi vụt qua. 

Tôi đã rời xa em, nhanh chóng, và đột ngột hệt như khi tôi bước đến. 

___

Hẳn sẽ buồn cười lắm, khi tôi là kẻ rời đi, nhưng cũng chính tôi luôn mong muốn vô tình bắt gặp em giữa chốn đông người náo nhiệt. Tôi biết điều đó là không thể, bởi Jimin thích ngồi trong quán cafe ngắm dòng xe xuôi ngược vội vã hơn là ra ngoài hòa cùng chúng. Em có thể ngồi hàng giờ một chỗ và nhâm nhi tách Caramel Macchiato đã nguội ngắt tự bao giờ. Jimin bình lặng, ngoan ngoãn hệt một chú mèo con. Em từng ví tôi với cơn mưa rào, nhưng thật ngốc khi không nhận ra, bản thân em cũng là một cơn mưa rào chóng đến và chóng đi.

___

Lại mưa rào. Tôi bật ra một tiếng chửi thề vô thức, chui vào mái hiên một quán bên đường. Không có Jimin ở đây, những cơn mưa rào thật phiền phức. 

Và rồi, ai đó bước đến bên cạnh tôi. Là Jimin. Đúng là em. Cái cảm giác này, chỉ có thể là em mà thôi 

- Jimin, chào em.

- Anh... là ai?

_________

Tôi gặp lại em dưới một cơn mưa rào. Jimin không nhận ra tôi. 

Bên cạnh em xuất hiện một người khác. Hắn lắc đầu bảo tôi, em mắc Alzheimer. Thứ bệnh khốn kiếp sẽ sớm đưa em khỏi thế giới này. 

____

Tôi đã mường tượng tới ngày tôi quay trở lại. Tới cái khoảnh khắc Jimin bất ngờ thốt lên "Hoseok". Tới cái ôm ấm áp và thật chặt em dành trao tôi sau khoảng thời gian dài thật dài. 

Nhưng không thể. 

______________END____________

yay cụt lủn :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me