Allnamjoon Kim Namjoon Va Nhung Cau Chuyen
Trời đổ mưa nhẹ. Căn phòng nhỏ nằm trên tầng cao lặng lẽ hứng từng giọt nước gõ nhịp trên khung cửa kính. Namjoon đứng tựa vào thành giường, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bầu trời đêm. Mái tóc ẩm sau khi tắm khiến những lọn xoăn bám nhẹ lên trán. Dưới ánh đèn vàng nhạt, làn da bánh mật của cậu ánh lên như mật ong chảy giữa lòng mùa hè.Jimin tiến đến từ phía sau, tay cậu mang theo chiếc khăn bông còn vương chút ấm. Không nói gì, cậu nhẹ nhàng lau tóc cho Namjoon. Động tác chậm, đều, như một nghi lễ thầm lặng.Namjoon nhắm mắt, để mặc bàn tay ấy vuốt nhẹ lên mái đầu mình. Một cái thở dài nhẹ vang lên.
“Mình mệt quá,” cậu khẽ nói, tiếng nói như tan vào tiếng mưa.Jimin đặt khăn xuống, vòng tay ôm lấy Namjoon từ phía sau.
“Mình biết,” cậu đáp, rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên gáy người kia.Namjoon xoay người lại, tay đặt lên má Jimin. Ánh mắt họ gặp nhau một ánh nhìn không cần ngôn ngữ, chỉ có yêu thương và thấu hiểu. Rồi môi họ chạm nhau, thật chậm.Không có gì vội vã, không có gì cuồng nhiệt.Chỉ là hai cơ thể tìm đến nhau như cách mặt trời tìm thấy bình minh, như cách gió luồn qua hàng cây. Jimin để tay trượt dọc sống lưng Namjoon, nhẹ nhàng như đang ve vuốt một khúc nhạc buồn. Namjoon run nhẹ trong vòng tay cậu, không phải vì sợ, mà vì cảm xúc dâng lên như sóng.Họ hòa vào nhau không phải để chiếm hữu, mà là để xoa dịu, để được là chính mình khi không còn ai nhìn thấy. Tiếng thở gấp gáp dần dịu xuống, từng đợt run rẩy chuyển thành hơi ấm phủ kín lên tim họ.Namjoon khẽ rúc vào hõm cổ Jimin sau đó, thì thầm:
“Đừng rời xa mình, được không?”
Jimin hôn nhẹ lên trán cậu, đáp lại bằng giọng gần như là một lời thề nguyện:
“Chưa từng có ý định đó.”
“Mình mệt quá,” cậu khẽ nói, tiếng nói như tan vào tiếng mưa.Jimin đặt khăn xuống, vòng tay ôm lấy Namjoon từ phía sau.
“Mình biết,” cậu đáp, rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên gáy người kia.Namjoon xoay người lại, tay đặt lên má Jimin. Ánh mắt họ gặp nhau một ánh nhìn không cần ngôn ngữ, chỉ có yêu thương và thấu hiểu. Rồi môi họ chạm nhau, thật chậm.Không có gì vội vã, không có gì cuồng nhiệt.Chỉ là hai cơ thể tìm đến nhau như cách mặt trời tìm thấy bình minh, như cách gió luồn qua hàng cây. Jimin để tay trượt dọc sống lưng Namjoon, nhẹ nhàng như đang ve vuốt một khúc nhạc buồn. Namjoon run nhẹ trong vòng tay cậu, không phải vì sợ, mà vì cảm xúc dâng lên như sóng.Họ hòa vào nhau không phải để chiếm hữu, mà là để xoa dịu, để được là chính mình khi không còn ai nhìn thấy. Tiếng thở gấp gáp dần dịu xuống, từng đợt run rẩy chuyển thành hơi ấm phủ kín lên tim họ.Namjoon khẽ rúc vào hõm cổ Jimin sau đó, thì thầm:
“Đừng rời xa mình, được không?”
Jimin hôn nhẹ lên trán cậu, đáp lại bằng giọng gần như là một lời thề nguyện:
“Chưa từng có ý định đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me