Allnamjoon Kim Namjoon Va Nhung Cau Chuyen
Cậu cựa nhẹ, cả người đau âm ỉ như vừa lạc vào cơn mộng mị quá thật. Mỗi lần hít vào, ngực cậu phập phồng không chỉ vì hơi thở nặng nề, mà còn vì làn da chạm vào những vết hôn vẫn chưa tan hết nóng rát.Khẽ nhổm dậy, cậu ngồi dậy, kéo tấm chăn mỏng che lấy thân. Gương soi trong phòng ngủ phản chiếu một hình ảnh khiến cậu khựng lại.Vai trái ca hằn rõ dấu răng mờ, vùng cổ thì đầy những vết đỏ lốm đốm như ai đó vẽ loang máu bằng môi nóng và dục vọng cháy. Ngay dưới xương quai xanh là một vết bầm tím rõ ràng là nơi anh hôn mạnh nhất, nơi tim cậu đập nhanh nhất đêm qua.Cậu đưa tay lên chạm nhẹ, rùng mình. Không đau. Nhưng rát.Rát… vì nhớ. Vì dư âm. Vì tình yêu dồn nén quá nhiều đến mức phải khắc dấu lên da thịt mới đủ.Tiếng bước chân trần vang sau lưng. Anh tiến đến, còn lười biếng vì buồn ngủ, khoác sơ mi trắng chưa cài cúc, tóc rối và mắt vẫn còn mơ màng.“Em định trốn hả?” anh ghì nhẹ eo cậu từ phía sau, cằm tì lên vai cậu, mắt nhìn vào gương nơi tấm lưng trần mịn màng của cậu vẫn còn vương dấu anh.“Không trốn… nhưng chắc em cần khăn choàng cổ thật to để đi làm hôm nay,” cậu lẩm bẩm, môi cong nhẹ, mắt lấp lánh.Anh bật cười khẽ, bàn tay trượt xuống vuốt dọc bên hông:
“Hay nghỉ một ngày đi. Ở lại, để anh hôn thêm vài vết cho trọn bộ…”Cậu cười khúc khích, quay người, vùi mặt vào ngực anh nơi duy nhất còn bình yên sau đêm giông bão ngọt ngào. Và rồi, họ đứng đó hai kẻ yêu nhau, mang trên da thịt dấu tích của khao khát, và trong mắt nhau là lời thì thầm chưa nói hết.Cậu bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ẩm, vương nước nhẹ dính vào gáy. Trên người cậu là chiếc áo sơ mi trắng của anh áo quá rộng, tay dài phủ gần đến ngón tay, tà áo chạm ngang đùi, mỗi bước đi đều khiến làn da mịn màng bên dưới khẽ lộ ra, khiến không khí quanh cô trở nên nóng rực một cách kỳ lạ.Không mặc quần. Chỉ chiếc áo đó áo của anh, vương mùi hương của anh là đủ.Anh đang đứng nơi bếp nhỏ, mặc mỗi chiếc quần vải xám mềm, cúc trên chưa cài hết. Thân hình cao lớn, trần trụi từ thắt lưng trở lên, làn da trắng sáng màu cùng những vết cào đỏ mờ sau lưng và bả vai dấu tích đêm qua cậu để lại.Cậu lặng lẽ đứng tựa khung cửa, quan sát bóng lưng anh quay nghiêng khi rót cà phê, cơ bắp chuyển động mỗi lần anh nghiêng người.“Tỉnh rồi à?” anh quay đầu lại, thấy cậu đứng đó trong áo mình, ánh mắt anh trầm xuống. “Sao lại mặc thế kia? Khiêu khích anh đấy à?”“Đâu có,” cậu nhún vai, tiến lại gần. “Quần bé đâu mất rồi, còn mỗi cái áo của anh là vừa…”“Vừa?” Anh khẽ cười, kéo cậu ại, tay lướt dọc theo đùi trần. “Ừ, trông... vừa thật. Vừa để anh lột lần nữa.”Cậu đánh nhẹ vào ngực anh, nhưng không rời khỏi vòng tay ấy. Cà phê thơm ngát, ánh sáng dịu dàng xuyên qua ô cửa kính, nhưng cả thế giới trong khoảnh khắc ấy chỉ gói gọn trong chiếc áo trắng, làn da trần, và đôi mắt đen sâu của anh nhìn cậu như muốn nuốt trọn.Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu, giọng thì thầm:
“Lần sau... nếu em muốn mặc đồ của anh, ít nhất cũng phải để anh giúp em mặc đúng cách. Mặc mỗi áo... là em đang nói ‘em thuộc về anh’ rồi đấy.”Cậu ngẩng lên, ánh nhìn nghịch ngợm nhưng sâu sắc:
“Vậy thì... đúng rồi. Em thuộc về anh. Và đêm qua, anh đã khắc điều đó lên từng tấc da em rồi còn gì.”Cuối cùng, mọi thứ trở lại yên bình. Namjoon, dù hậu đậu, luôn là người khiến Yoongi cảm thấy vui vẻ mỗi ngày. Còn Yoongi, dù lạnh lùng, luôn làm mọi thứ để chăm sóc Namjoon. Họ luôn biết cách dung hòa giữa cái lạnh lùng và sự yêu thương, giữa những sai sót của Namjoon và những dịu dàng của Yoongi.Và dù có đôi khi Namjoon làm đổ đồ đạc trong nhà, Yoongi sẽ vẫn là người ở bên, luôn dịu dàng và quan tâm. Chính những điều nhỏ bé đó đã làm cho tình yêu của họ càng trở nên sâu đậm hơn, không chỉ là sự kiên nhẫn mà còn là sự thấu hiểu và sự ấm áp mà chỉ có họ mới có thể cảm nhận được.
“Hay nghỉ một ngày đi. Ở lại, để anh hôn thêm vài vết cho trọn bộ…”Cậu cười khúc khích, quay người, vùi mặt vào ngực anh nơi duy nhất còn bình yên sau đêm giông bão ngọt ngào. Và rồi, họ đứng đó hai kẻ yêu nhau, mang trên da thịt dấu tích của khao khát, và trong mắt nhau là lời thì thầm chưa nói hết.Cậu bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ẩm, vương nước nhẹ dính vào gáy. Trên người cậu là chiếc áo sơ mi trắng của anh áo quá rộng, tay dài phủ gần đến ngón tay, tà áo chạm ngang đùi, mỗi bước đi đều khiến làn da mịn màng bên dưới khẽ lộ ra, khiến không khí quanh cô trở nên nóng rực một cách kỳ lạ.Không mặc quần. Chỉ chiếc áo đó áo của anh, vương mùi hương của anh là đủ.Anh đang đứng nơi bếp nhỏ, mặc mỗi chiếc quần vải xám mềm, cúc trên chưa cài hết. Thân hình cao lớn, trần trụi từ thắt lưng trở lên, làn da trắng sáng màu cùng những vết cào đỏ mờ sau lưng và bả vai dấu tích đêm qua cậu để lại.Cậu lặng lẽ đứng tựa khung cửa, quan sát bóng lưng anh quay nghiêng khi rót cà phê, cơ bắp chuyển động mỗi lần anh nghiêng người.“Tỉnh rồi à?” anh quay đầu lại, thấy cậu đứng đó trong áo mình, ánh mắt anh trầm xuống. “Sao lại mặc thế kia? Khiêu khích anh đấy à?”“Đâu có,” cậu nhún vai, tiến lại gần. “Quần bé đâu mất rồi, còn mỗi cái áo của anh là vừa…”“Vừa?” Anh khẽ cười, kéo cậu ại, tay lướt dọc theo đùi trần. “Ừ, trông... vừa thật. Vừa để anh lột lần nữa.”Cậu đánh nhẹ vào ngực anh, nhưng không rời khỏi vòng tay ấy. Cà phê thơm ngát, ánh sáng dịu dàng xuyên qua ô cửa kính, nhưng cả thế giới trong khoảnh khắc ấy chỉ gói gọn trong chiếc áo trắng, làn da trần, và đôi mắt đen sâu của anh nhìn cậu như muốn nuốt trọn.Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu, giọng thì thầm:
“Lần sau... nếu em muốn mặc đồ của anh, ít nhất cũng phải để anh giúp em mặc đúng cách. Mặc mỗi áo... là em đang nói ‘em thuộc về anh’ rồi đấy.”Cậu ngẩng lên, ánh nhìn nghịch ngợm nhưng sâu sắc:
“Vậy thì... đúng rồi. Em thuộc về anh. Và đêm qua, anh đã khắc điều đó lên từng tấc da em rồi còn gì.”Cuối cùng, mọi thứ trở lại yên bình. Namjoon, dù hậu đậu, luôn là người khiến Yoongi cảm thấy vui vẻ mỗi ngày. Còn Yoongi, dù lạnh lùng, luôn làm mọi thứ để chăm sóc Namjoon. Họ luôn biết cách dung hòa giữa cái lạnh lùng và sự yêu thương, giữa những sai sót của Namjoon và những dịu dàng của Yoongi.Và dù có đôi khi Namjoon làm đổ đồ đạc trong nhà, Yoongi sẽ vẫn là người ở bên, luôn dịu dàng và quan tâm. Chính những điều nhỏ bé đó đã làm cho tình yêu của họ càng trở nên sâu đậm hơn, không chỉ là sự kiên nhẫn mà còn là sự thấu hiểu và sự ấm áp mà chỉ có họ mới có thể cảm nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me