Allphos Khu Hoi
Ít nhất, căn phòng này vẫn ấm áp hơn trận bão tuyết bên ngoài.Antarcticite ngồi cạnh Phos, khoanh tay nhìn Ghost, người vẫn giữ nụ cười như thường lệ.Anh cũng có chút ấn tượng về Ghost.Kongo từng nói rằng Ghost cũng có thể thích nghi với mùa đông, có lẽ sau này sẽ tham gia tuần tra mùa đông cùng Antarcticite.Nhưng anh cũng không quá bận tâm về điều đó.Dù sao thì, mùa đông quá nguy hiểm.Nếu bản thân xảy ra chuyện gì thì cũng cần một người thay thế cho những mùa đông sau này.Là Phos.Cũng là Ghost.Bọn họ có thể chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau đối phó với Nguyệt Nhân, có thể bảo vệ những đồng đội đang ngủ đông, cũng như Kongo, người thường xuyên chìm vào giấc ngủ sâu.'Khó chịu thật.:Antarcticite bỗng thấy phiền lòng mà không rõ lý do.Anh vô thức vò đầu, sau đó nhìn về phía Ghost."Tôi đã báo với thầy về chuyện của cậu rồi. Nếu đã không thể ngủ đông nữa thì từ ngày mai hãy cùng tôi và Phos tuần tra mùa đông.""Đương nhiên, nếu những mùa đông sau này cậu vẫn không thể ngủ, thì vẫn tiếp tục như tôi vừa nói.""Tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ."Ghost vẫn mỉm cười như cũ.Antarcticite sau khi dặn dò xong cũng không chịu nổi sự nhàm chán, liền rời khỏi phòng.Chỉ còn lại Phos, người từ đầu đến cuối vẫn im lặng, và Ghost."Phos.""Trước khi ngủ đông, Cairngorm từng nói với ta rằng chỉ cần hai người nhìn thẳng vào mắt nhau đủ lâu, họ sẽ hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương.""…Vậy sao."Phos không hiểu tại sao Ghost lại đột nhiên nói đến điều này, càng không rõ vì sao hắn lại nhắc đến Cairngorm trước mặt mình.Chỉ đến khi bầu không khí rơi vào tĩnh lặng một lần nữa, Ghost Quartz lại cất giọng, lần này mang theo sự thận trọng."Phos, có phải nên nói với anh điều gì đó không?"Hắn thốt lên câu này đầy bất ngờ, ánh mắt không rời khỏi Phos.Ghost như một vị thẩm phán đang xét xử phạm nhân, lật mở những bí mật mà Phos không muốn thừa nhận.Còn Phos-kẻ bị xét xử, lại không thể phản bác.Cậu chỉ có thể chấp nhận phán quyết của số phận, sau đó, mang theo sự căm hận của tất cả mọi người, uống xuống ly rượu độc của sự phán quyết.Cậu biết rõ Ghost muốn ám chỉ điều gì.Nhưng cậu không thể nói ra, cũng không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai trên mặt đất này, dù đó là hắn, hay Antarcticite."Em không biết anh đang nói gì.""Nếu anh muốn nói về chuyện em suýt ngã xuống vách đá khi nãy, vậy thì em sẽ cảm ơn và xin lỗi."Vẫn là giọng điệu dối trá quen thuộc.Phos đã lừa gạt tất cả các bảo thạch, điều đó cậu biết rõ hơn ai hết.Nhưng duy chỉ có Ghost là không thể lừa nổi.Ghost đứng dậy. Dường như vẫn còn điều gì muốn nói, nhưng lại do dự không thốt thành lời.Bàn tay đang lơ lửng trên không siết chặt lại.Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Phos, Ghost chỉ tự lẩm bẩm bằng giọng khẽ đến mức gần như không nghe thấy."Những gì anh muốn nghe… không phải những điều đó."Ánh trăng từ bên ngoài xuyên qua khe hở của tấm rèm, phủ lên nền nhà một vệt sáng mờ nhạt.Vệt sáng ấy nằm giữa Phos và Ghost, như một đường ranh giới ngăn cách.Nó nhuộm lên bóng hình của Ghost Quartz một đường viền màu bạc nhạt, tựa như anh thuộc về ánh sáng,Còn Phos, mãi mãi chỉ đứng trong bóng tối."Phosphophyllite."Đừng xa lánh anh nữa.Hãy tin anh một lần đi."Chỉ lần này thôi được không.""Em không phải là thần linh, cũng không phải Đấng Tạo Hóa."Phos bật cười.Một tiếng cười đầy châm biếm.Như đang cười nhạo sự ngây thơ của Ghost.Nhưng đồng thời, cũng như đang tự chế giễu chính bản thân mình.Thế nhưng,Cậu khao khát những hành động, những lời nói của hắn.Mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ của Ghost, đều có thể trở thành sợi dây cứu mạng kéo cậu khỏi bờ vực khi cậu sắp sụp đổ.Cậu không thể kháng cự."Vậy thì.""Em rốt cuộc là gì đây?"Là Phosphophyllite với đôi chân mới trong mắt anh sao?Hay là kẻ đã mất kiểm soát, mang trên mình cánh tay hợp kim?Hoặc chỉ là kẻ thay thế, mang đầu của người bạn thân nhất của anh, cố gắng trở thành người ấy?"Anh có thể nhìn thấy gì từ đôi mắt em?"Anh chỉ có thể nhìn thấy quá khứ của em.Chỉ là một kẻ đứng ngoài chứng kiến tất cả mọi thứ, nhưng không thể thay đổi quá khứ, không thể cứu vãn bi kịch.Anh chỉ thấy em đáng thương, đúng không?"Ghost."Hãy mang theo ký ức và hơi ấm của ngươi, bỏ mặc ta đi."Em chỉ là hạt bụi vẫn chưa bị chôn vùi trong đất thôi."Kẻ bị thế giới ruồng bỏ.Kẻ bị những người mình yêu ghét bỏ.Em có tư cách gì để được anh cứu rỗi?Một viên bảo thạch trong sáng như anh.Một viên thạch anh tinh khiết như anh."Em không xứng đáng nhận bất kỳ sự cứu rỗi nào cả."---Phos thừa nhận rằng Ghost chưa từng tức giận trước mặt mình.Đã có lúc cậu tò mò không biết khi Ghost giận dữ sẽ như thế nào, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự hình dung cảnh tượng đó lên người anh.Ghost luôn hiền hòa, luôn chiều theo ý Phos.Cậu đã nghĩ lần này Ghost sẽ tức giận vì lời nói của mình đến mức sẽ đánh cậu vài cái, thậm chí là bỏ mặc cậu và rời khỏi phòng. Mặc dù hiện tại không có cái nào xảy ra."Dù sao, vài trăm năm cuộc đời của anh, cũng không thể so sánh với vạn năm của em." Ghost cúi người xuống, giọng nói mang theo một tia do dự.Anh sợ rằng nếu nói ra câu này, Phos sẽ nhận ra thân phận của anh, rồi sụp đổ một lần nữa.Hoặc, sẽ rời xa Ghost mãi mãi, vì đã che giấu sự thật.Ghost đã nghĩ, mình không còn mối bận tâm gì nữa.Nhưng tại sao anh lại quay về quá khứ?Trước khi tan vỡ, anh đã trao quyền kiểm soát cơ thể này cho đứa trẻ đó.Anh-kẻ đã bị cạo mất, không thể có ý thức.Chỉ có thể ôm theo ký ức, lang thang giữa mặt đất và vũ trụ.Ghost đã trở thành một kẻ đứng ngoài thế giới này.---Khi đó, em vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, giống hệt như cái ngày anh lần đầu tiên nhìn thấy em được sinh ra.Anh đã chứng kiến sự ra đời của em.Đã chứng kiến lời hứa giữa em và Cinnabar.Đã nhìn thấy khi em bị phản bội bởi kẻ cai trị loài nhục, đôi mắt em mất đi ánh sáng.Đã từng nhìn thấy em cùng Antarcticite bên nhau trong mùa đông. Từng vui mừng vì em cuối cùng cũng có một người bạn.Nhưng ngay sau đó,Anh lại tận mắt thấy Antarcticite bị Nguyệt Nhân đánh tan, thấy em khóc nức nở, gào thét cầu xin chúng trả cậu ấy lại cho ngươi.Anh đã hối hận.Tại sao anh lại gặp em muộn như vậy?Nhưng tất cả những điều đã xảy ra.Anh không thể thay đổi.Anh đã tận mắt thấy em và hắn xa cách sau sự ra đi của ta, nhưng may mắn là hai người đã làm hòa.Đã tận mắt thấy em chấp nhận đầu của Lapis Lazuli.Đã tận mắt thấy ngươi bước lên Mặt Trăng.Phos biết không?Em mặc trang phục của Nguyệt nhân rất đẹp.Nhưng anh ước gì cả đời này không phải nhìn thấy điều đó.Anh thà rằng em đừng bao giờ mặc nó.Vì đó là khởi đầu của mọi tội lỗi.Biết bao nhiêu lần, anh đã cố vươn tay chạm vào em, nhưng đều vô ích.Những ngón tay anh chỉ xuyên qua cơ thể rạn nứt của em.Anh đã điên cuồng tìm cách cứu lấy em, nhưng tất cả đều vô vọng.Cuối cùng, anh chỉ có thể bất lực nhìn em quỳ rạp trên bờ biển không bao giờ thấy mặt trời, trong tiếng hoan hô điên cuồng của Nguyệt Nhân.Cơ thể Ghost dần tan biến.Trở về hư vô.Anh vẫn không thể ôm em.---Vậy thì, hãy để ta thực hiện điều đó ngay lúc này.Gió lạnh thổi qua, làm lay động hai lọn tóc dài của Ghost, phần đuôi tròn như bông tuyết khẽ chạm đất.Hắn đứng quay lưng về phía ánh trăng ngoài cửa sổ.Tựa như đã chắn lại tất cả những điều mà Phos từng sợ hãi trong quá khứ.Phos trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình đang thấy.Ghost… đang dang tay về phía cậu."Phos."Mây che khuất ánh trăng, như thể không muốn để nó chứng kiến bất cứ điều gì.Còn nhành bạc hà vốn cô độc trong hang động, bỗng một lần nữa nở rộ.Những viên thạch anh bám trên vách đá bao bọc nó lại, bảo vệ nó khỏi gió sương bên ngoài.Để nó chỉ nở vì chính nó."Trong mắt anh… chỉ có em."______Để mà nói thì tôi đọc lại thì cảm thấy fic này khá "tẩy trắng" Ghost. Suy cho cùng, khi được "hồi sinh" dưới hình dạng Nguyệt Nhân Ghost vẫn sống rất bình thường. Tôi còn chẳng thấy ổng tiếc nuối gì khi biết không hồi sinh được cộng sự mình mang chấp niệm rất nặng aka Lapis. Vụ "lời nguyền" của Ghost lên Cairngorm là thứ duy nhất khiến tôi "tẩy trắng" ổng trong fic này. Tại Phos khổ lắm rồi, tôi cần có người yêu thương và đi cùng thằng bé. Antarcticite cũng được, nhưng Phos không nỡ đưa ổng đi cùng đâu, nên Ghost là tốt nhất. (Thực ra Lapis cũng không tồi...)Mà hôm nọ dạo lại manga thì thấy nhà dịch nói Cairngorm là thạch anh khói, tức là tên tiếng anh của chả là Smoky Quartz mới đúng, do trước không nhớ nên tôi gọi chả theo màu sắc luôn:) giờ biết rồi mà tôi lười sửa lại quạ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me