Allrhy Khong Quan Trong Den The Dau
Quang Anh nghe vậy giống như đứa nhỏ khi nghe tin giáo viên mình ghét nhất âm thầm nâng điểm cho nó vậy. Em cũng nghe bác sĩ và y tá của em thường xuyên bàn tán về cậu trai đưa em tới: vừa đẹp trai, cao ráo lại rất nhiệt tình. Họ thường xuyên hỏi em về mối quan hệ của em và người đó, họ nói lần đó Hiếu khi làm thủ tục nhập viện cho em rất sốt ruột, cứ run run rồi thi thoảng lại xem bác sĩ có kiểm tra cho em xong chưa, anh ấy còn ngồi thẫn thờ rất lâu ở băng ghế chờ trước cửa phòng bệnh Quang Anh, chưa kể họ còn nói nhìn có vẻ 2 người rất đẹp đôi.Bình thường thì họ sẽ không xong với em đâu, nhưng vì lượng thông tin cần tiêu hóa quá lớn nên cũng không để ý tới, Quang Anh cảm thấy khó hiểu, tại sao Hiếu lại phản ứng như vậy? Dù em có hiểu lầm thì cũng đâu cần làm quá như vậy? "Mấy nay tao để ý nha, ngày nào cũng thấy Hiếu ra ngoài từ sáng sớm, vậy mà đến lúc tập liên quân thì vẫn trễ." "Biết đâu ảnh bận đi đâu thì sao?" "Bận gì mà ngày nào cũng bận, bạn đừng có bênh Hiếu " "???? Ủa hồi nào? Có hả chời?" "Có, bạn đang bênh đó" "Tôi là nạn nhân của việc bị nhét chữ" "Nhét hồi nào????? Rõ ràng là có"Bảo Khang vừa gọt hoa quả vừa coi 2 đứa trẻ trâu này cãi lộn. Nghĩ vậy thôi, chứ ngoài Đức Duy thì chắc có Negav mới khiến Quang Anh sống thật với chính em, Bảo Khang phải thường xuyên đưa nhỏ Negav này tới chơi với em mới được, vì những lúc em thoải mái cười đùa nhìn em rất dễ thương, 2 má bánh bao hồng hồng nhìn như 2 miếng pudding ý, cưng lắm. "Quang Anh ăn cam nè em" "Ê? Sao không bảo tao?" "Thấy thì tự ăn đi chời" ..... "Ủa anh Hiếu sao đứng ở đây? Sao không vào"....Quang Anh mới chỉ nghĩ tới Hiếu thôi, Quang Anh thề là chưa đến khúc muốn Hiếu tới đây. Ngoài cửa có Trần Minh Hiếu, Trần Đăng Dương, Hoàng Đức Duy, có vậy thôi mà chắn hết lối ra vào của phòng bệnh rồi đó. Quang Anh có nhìn thấy qua 1 vài khe hở nhỏ xíu có mấy cô y tá cứ chỉ chỏ về phía này, thi thoảng cũng nghe vài lời cảm thán. Ủa 3 người này không ngại hả, cứ đứng nhìn nhau ngoài cửa miết, Quang Anh lại như nghiến răng mà lên tiếng "Mọi người đừng đứng ngoài đó nữa, vào trong đi" "Thấy anh..... có vẻ em không vui lắm" "...đâu có đâu anh, em vui mà" "Đi đâu tới đây?" "Tao đi đâu kệ tao" "Em thấy anh Hiếu đứng mãi mà ảnh chẳng vào nên em phải tới hỏi"Đùa, Duy ơi, khúc đó có quan trọng không mà kể ra vậy?Giống như chỉ là 1 câu nói vu vơ, có vẻ chẳng ai để ý đến nó nhưng trong lòng ai cũng có những suy đoán riêng. Vừa ngước mặt lên, Quang Anh đã thấy idol cũ của em đang nhìn chằm chằm vào mình. Lúc đầu em vờ như không thấy, cố né tránh ánh mắt như hỏi cung ấy, lúc sau không biết được tiếp động lực từ đâu, em trực tiếp đối diện với kiếp nạn này. Cả phòng 4 con người còn lại cũng không để ý đến 2 con người cứ dán mắt vào nhau đó, mặc kệ cho cả 2 cứ đắm chìm vào thế giới riêng. Trần Minh Hiếu thấy Quang Anh không còn ngại ngùng, cứ vậy mà nhìn lại anh, không phải ánh mắt tình tứ, lãng mạn gì đâu mà là ánh mắt dò xét, muốn nhìn xuyên vào tâm can, muốn dò xét suy nghĩ của anh thì cười khẽ, nhướn mày trêu chọc lại em. Hiếu biết Hiếu đẹp trai, cũng biết Quang Anh là người đặc biệt thích cái đẹp. Trần Minh Hiếu thấy phần giường trống dưới chân Quang Anh rộng rãi, nên cứ vậy thong thả ngồi xuống, đưa tay véo nhẹ cái má nhỏ xinh yêu của em. "Chóng khỏe nhé"Nói rồi nhanh chóng kiếm cớ đuổi những người khác rời khỏi phòng bệnh. Sau khi mọi người đã đi hết, chỉ còn 2 anh em trong phòng, Quang Anh không còn can đảm như lúc nãy nữa, em chỉ có thể cúi gằm mặt, tay nắm chặt chăn mỏng "Lúc nãy nhìn anh dữ lắm mà, sao giờ lại nhìn xuống đó thế? Anh dám chắc chiếc chăn của em không thú vị bằng anh đâu" "...." "Rhyder thực sự không muốn nói chuyện với anh hả?" "...." "Anh không biết điều gì khiến rhyder ghét anh đến vậy nhưng anh thực sự muốn kết bạn với em" "Anh nói dối" - Quang Anh vẫn tư thế cúi gắm mặt lẩm bẩm với âm lượng tưởng chừng chỉ có người cõi trên nghe được "Sao anh lại nói dối, lừa em anh cũng đâu được gì đâu đúng không? Vậy rhyder nói anh nghe tại sao lại ghét anh được không? Quang Anh nghe anh đáp lại thì đỏ bừng mặt, ngượng ơi là ngượng, nhưng vì bản thân đang chiếm ưu thế nên cũng mạnh dạn hơn, trực tiếp ngẩng đầu nghiêm túc nói chuyện với Minh Hiếu. "Anh nhớ lúc mình gặp nhau ở hôm quay hình cho vòng bứt phá ở RV không, lúc mà anh đi hỗ trợ anh Khang...?" "Anh nhớ, em nói tiếp đi"Hiếu đừng nhìn em trìu mến như thế nữa được không, biết bao nhiêu người bị hút hồn bởi cái ánh mắt vô hại mà còn tình tứ đó rồi, Quang Anh lại thích anh Hiếu như thế sao mà chịu được.Có chút ngượng ngùng, em lại cúi mặt xuống. Nhìn rặng mây hồng từ tai Quang Anh lan dần vào má, Hiếu vừa định mở miệng thì Quang Anh lấy ra chiếc khăn tay trắng kem quen thuộc "Trả cho anh, lần đó anh làm rơi ở chỗ em" "..." "Em vốn không thích mắc nợ ai, càng không thích được người ta thương hại"______________________ "Lúc nãy Duy nó nói thật hả Hiếu" "Nói gì?" "Nói anh ở bên ngoài mãi không chịu vào" "Thật hả?" "Có quan trọng không?" "Nếu anh thích Quang Anh thì bỏ ngay đi" "Nếu tao làm cho Quang Anh thích tao thì làm sao?" "Nếu Quang Anh mà có thể thích mày thì nó đã thích thằng Duy từ lâu rồi" "Mày đừng tưởng tao không biết mày cũng thích em ấy" "..." - cái nội dung trò chuyện gì đây? Cuộc trò chuyện của 2 đứa bạn thân từ khi cởi chuồng tắm mưa có thể đến mức này à??? "Nhưng những lần đi rehearsal anh đi trễ vì đi thăm rhyder à?" "Nói là đi thăm cũng không đúng" "Có mà chả sợ bị ghét chỉ dám nhìn chứ ai tiếp mà vào"Cũng đúng, nhưng với Trần Minh Hiếu thì ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó mà, Hiếu tự tin vào bản thân, tin rằng mối quan hệ giữa hắn và Quang Anh có thể lên 1 cương vị khác nên những lời đàm tiếu như này Hiếu chả thèm để tâm đâu. "Vãi linh hồn thiệc chứ, thằng Dương thích thì thôi đi, giờ thằng Khang xong anh cũng thích Quang Anh, vậy mà cũng được nữa hả? Là định nghỉ chơi dần à?" "Cũng không liên quan lắm, phải xem thằng nào có năng lực thôi" "Tội nghiệp Quang Anh cụa iem"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me