TruyenFull.Me

Allrhy Khong Quan Trong Den The Dau


Sáng hôm sau, Quang Anh tỉnh dậy trên một chiếc giường to đùng. Mắt còn chưa kịp quen ánh sáng, em ngơ ngác nhìn lên trần nhà lạ hoắc, tim đập thình thịch vì hoang mang. Quay một vòng nhìn khắp phòng, em cứ tưởng mình bị bắt cóc rồi bị đem gả cho phú bà, phú ông nào đó rồi chứ. Đang xém khóc tới nơi thì mắt lia qua... thấy một cục thịt đang nằm bên cạnh. Em chưa kịp phản ứng thì “cục thịt” ấy trở mình, vươn tay định ôm em. Lúc đó Quang Anh mới hoàn hồn nhận ra - đó là Negav, bạn đồng trang lứa trong chương trình.

Negav hơi cựa mình, mắt vẫn lim dim mà tay đã quơ tới như phản xạ, suýt nữa ôm trọn lấy Quang Anh. Em giật nảy người, còn chưa kịp hoàn hồn thì Negav đã lờ mờ tỉnh giấc. Cậu dụi mắt, nhìn em vài giây, rồi nheo nheo mắt như đang cố lấy nét.

“Ơ… dậy rồi à? Đỡ đau đầu chưa?” – giọng cậu vẫn còn ngái ngủ, nhưng ánh mắt đã ánh lên vẻ quan tâm.

Quang Anh chớp mắt liên tục, miệng mấp máy chưa biết nên hỏi hay trả lời trước. Như đọc được suy nghĩ, Negav mỉm cười nhè nhẹ, tay chống người ngồi dậy, đưa 1 tay sờ chán em.

“Tối qua bạn uống nhiều quá. Thằng Khang đưa bạn về đây nhưng đột xuất phải xử lý chút việc, nên nhờ tui trông. Bạn say quá trời luôn mà, say không biết trời đất gì luôn, có khi bị bán cũng không biết"

Quang Anh nghe tới đó thì mặt đỏ như gấc, hai tay che mặt, chỉ muốn độn thổ. “Thật á? Trời ơi, xấu hổ chết mất!”

Thành An bật cười thành tiếng, rồi nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu. Dễ thương mà. Có điều... lần sau đừng uống kiểu đó nữa nha, làm tui lo phát sợ." Dừng 1 chút, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Quang Anh, cậu nói tiếp  "Hôm qua lúc Khang đưa bạn tới đây, bạn không chỉ say đâu. Tui thấy mặt bạn đỏ rực, người thì nóng ran, đo ra gần 39 độ. Tui phải lấy khăn lạnh lau trán, rồi canh giờ cho bạn uống thuốc hạ sốt đấy.”

Quang Anh tròn mắt, hoàn toàn không nhớ gì.
“Tui… bị sốt á?”

“Ừ. Bị mê man luôn. Còn lẩm bẩm gọi tên ai đó nữa, nhưng tui nghe không rõ.” – Negav mỉm cười nhẹ, rồi như nhớ lại, cậu nhún vai: “Tui cứ tưởng phải gọi cấp cứu luôn rồi, may là hạ sốt sau vài tiếng.”

Một cơn ngượng ngùng nữa kéo đến khiến Quang Anh úp mặt vào gối, nói lí nhí:
“Xin lỗi nha… Tui làm phiền An rồi.”

"Sao lại phiền, chỉ là tui không ngờ Quang Anh yếu thế"

"...." Ê ...

"À, giờ tui với Quang Anh có được tính là bạn hong, tại tui quý Quang Anh lắmm"

"Ủa, sao lại không, đùa"

"Vậy từ giờ là bạn tốt đó nha, iu Quang Anh quó"

____________________

"Ủa Quang Anh, em tỉnh rồi hả"

"Em chào mọi người ạ. Các anh cho em hỏi...anh Khang đâu rồi ạ?"

"Đó, vừa mới xuống đã hỏi Khang"

"Dạ không, em muốn cảm ơn vì các anh chứa chấp em cả đêm qua"

"Nó trong phòng kia kìa, phòng có cái bảng 'phòng thu âm' ngay đằng trước ý"

"Dạ vâng, em cảm ơn ạ"
____________________

Quang Anh cúi đầu chào một lần nữa rồi định quay bước tới căn phòng được chỉ...

“Công nhận hay thiệt, mới đó đã được bé yêu tin tưởng thế rồi” – giọng Minh Hiếu hạ thấp nhưng vẫn lọt đến tai Quang Anh.

"Chắc mày không biết chứ tối qua say rượu, Quang Anh gọi tên tao suốt” – Bảo Khang khẽ bật cười, nhưng cười gượng.

"Kèo này có vẻ t thắng rồi, thái tử chuẩn bị 50 triệu dần đi là vừa"

Quang Anh đứng khựng lại, nhưng ánh mắt cậu trở nên lạnh đi một nhịp.

Dương Domic lập tức cắt ngang bằng chất giọng chậm mà chắc:
"Hai người bớt giỡn kiểu mất dạy đó đi. Không phải chuyện để đem ra đặt cược."

"Mày là em trai tụi anh đó Dương"

"Nhưng em thích Quang Anh, em không muốn các anh cứ đối xử với em ấy kiểu đó. Nếu cứ như vậy trước khi 2 người lật mặt với em ấy thì em sẽ là người lật mặt với 2 người trước"

Mọi thứ như bị đóng băng. Âm thanh xung quanh dường như bị bóp nghẹt, chỉ còn tiếng tim đập trong lồng ngực vang vọng không đều. Tâm trí em cứ tua đi tua lại nội dung đoạn hội thoại vừa rồi, Quang Anh không ngốc - tự nhiên hiểu được bản thân đang bị mang ra để mua vui: bởi 1 người là idol - hình tượng em luôn hướng tới; 1 người là người anh, người bạn mà em cực kì coi trọng. Những câu nói vừa rồi, ánh mắt người ta, và cảm giác bị đem ra soi mói… tất cả như muốn hợp sức giết chết em.

Em vội thu hồi biểu cảm, cố gắng đứng thẳng lưng để không ai nhìn thấy giây phút yếu lòng đó. Không nói lời nào, em rời khỏi căn nhà ấy.

Tiếng điện thoại rung lên, vang vọng giữa khoảng không trống rỗng. Là Đức Duy.

“Alô? Anh đang ở đâu đấy?!” – giọng Duy gấp gáp, rõ ràng là lo lắng thật sự.

Nghe thấy tiếng nó, tất cả mọi cảm xúc bị ém lại bỗng vỡ òa. Em nức nở, nhưng vẫn cố để không phải khóc.

“Duy… tới đón anh được không?” – giọng nói nghẹn lại, chẳng buồn giấu đi sự yếu đuối nữa.

Bên kia im lặng một giây, rồi chắc nịch:
“Ở yên đó. Em tới liền.”
__________________

"Ê vcl?? Đứa nào chọc gì bé Quanh của tao????"

"Mới sáng ra mày khùng hả An?"

"Bé Quanh về mất òy. Hôm qua sốt quá trời, tội nghiệp" - chả biết ở đâu ra lôi được cái nét rưng rưng mắt nước lẹ vậy. Vừa mếu An vừa cho mọi người coi cái điện thoại còn ở giao diện nhắn tin với Quang Anh

---------------------

Nguyễn Quang Anh

- Chuyện hôm qua cảm ơn An nhiều nhé, may mà có bạn chứ không, chắc lớn chuyện rùii
- An giúp tui chuyển lời cảm ơn tới anh Khang nữa nhó
- Với cả cho tui xin lỗi mọi người vì bỏ về trước không nói tiếng nào mà tại Duy tới đón tui đi ăn rồi. Để con zợ chờ lâu sợ nó zỗi. Xin lỗi mọi người giúp tui nhó🥹
- iu An☺️

--------------------
"...."

"Nè, Quang Anh dễ thương nhò. Ê Dương, sao mày quen được Quanh hay z"

"Vô tình thôi, lần đấy gặp ẻm ở nhạc viện rồi mấy anh em giao lưu ghita đồ, vui vãi"

"Hiếu, Khang cứ liệu liệu à, chứ em thấy Quang Anh dễ thương như thế, lại nhiều người thích nữa, khó đến lượt"

Tưởng chỉ là lời nói vu vơ của Đặng Thành An, vậy mà lại khiến ba kẻ khác chìm vào những dòng suy nghĩ riêng biệt.

Đăng Dương quen Quang Anh trong một lần tình cờ ở nhạc viện – nơi mà tất cả ước mơ và hoài bão của Dương dường như dồn cả vào đó. Với Dương, âm nhạc không chỉ là đam mê, mà còn là nguồn sức mạnh, là thứ có thể chữa lành mọi vết thương trong anh. Hôm ấy, trong lúc mải bước dạo hành lang, Dương không để ý và vô tình va vào một cậu nhóc đang ôm cây guitar. Chiếc hộp đàn rơi xuống đất, vỡ tan.

Khi ấy, Dương như chết điếng. Anh hoảng hốt, cuống quýt xin lỗi, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh gương mặt cậu bé với đôi mắt sắp ngấn nước. Nhưng rồi, thay vì tức giận hay oà khóc, cậu bé ấy lại mỉm cười. Một nụ cười trong veo, nhẹ như gió, như thể chuyện vừa rồi chỉ là một tai nạn nhỏ chẳng đáng bận tâm. Cậu nói anh không cần lo, và cứ thế xoa dịu tất cả bằng sự dịu dàng khó hiểu.

Không ai biết rằng, chính nụ cười đó đã gắn kết hai người từ lúc nào chẳng rõ. Cũng không ai hay, trái tim của Dương – từng vững vàng trước bao sân khấu lớn nhỏ – đã đánh rơi nhịp đập đầu tiên từ giây phút ấy.

Liệu rằng nếu biết bản thân bị đem ra bỡn cợt như bây giờ, Quang Anh còn giữ được nụ cười đó không? Đăng Dương không chắc nhưng anh chắc chắn muốn bảo vệ nó.
_______________________

"Quang Anh sao vậy? Nói cho em nghe có chuyện gì được không?"

Quang Anh vẫn giữ im lặng, từ khi rời khỏi căn nhà đó, từng giọt nước mắt cố kiềm chế chậm rãi lăn dài trên gương mặt trắng trẻo, thấm đẫm cả đôi má mảnh khảnh, môi cắn chặt để kìm lại tiếng nức nở. Không một lời đáp lại, nhưng Duy cũng không sốt ruột. Cậu chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, vòng tay nhẹ nhàng xoa lưng em như một cách vỗ về âm thầm. Không dồn dập, không thúc ép, chỉ là một khoảng lặng dịu êm – đủ để em có không gian thở, để cảm xúc có thể trút ra một cách an toàn nhất.

Một lúc sau, khi đã bình tĩnh lại, hơi thở cũng bắt đầu ổn định hơn. Quang Anh lặng lẽ đưa tay lau nước mắt, ngón tay khẽ chạm lên gò má vẫn còn ươn ướt. Một khoảng im lặng thật ngắn trôi qua, rồi em quay lại nhìn Duy – ánh mắt vẫn hoe đỏ nhưng đã trong trẻo hơn, kèm theo đó là một nụ cười rạng rỡ, nhẹ như sớm mai sau cơn mưa.

“Đi ăn sáng với anh. Anh muốn lấy lại năng lượng để còn kịp tới phòng tập.” – Giọng nói nhỏ nhưng đầy quyết tâm.

Duy thoáng ngạc nhiên, rồi cũng bật cười, khẽ gật đầu. Có lẽ chính sự mạnh mẽ dịu dàng ấy là điều khiến nó luôn không thể rời mắt khỏi em.




________

Tui cảm thấy có thể chếc vì tiếng Nga và tiếng Trung ngay bây giờ🫠.
Tạ ơn trời vì đã thi xong tiếng Nga😇.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me