[AllSakura/WBk] Phương Pháp Sống Sót Của Mối Tình Đầu
Chương 18: Chờ hạ có tuyết
"Mẹ mong con của mẹ có thể mãi luôn vui vẻ, hạnh phúc và bình an lớn lên, mẹ yêu con rất nhiều"Nhưng mà không có mẹ thì làm sao con hạnh phúc được đây?Sakura nhắm nghiền mắt, gục đầu vùi mặt vào hai cánh tay. Trái tim đập nhanh từng hồi, trong tâm trí giờ chỉ toàn là hình ảnh người mẹ chưa bao giờ gặp mặt của mình. Dù cho đoạn băng ghi âm có nghe đi nghe lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng Sakura vẫn cảm thấy không chán. Chỉ còn như vậy cậu mới có thể cảm thấy an toàn, an tâm rằng người phụ nữ ấy vẫn luôn bên cạnh. Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở đều cùng với giọng nói dịu dàng, tựa như nâng niu một bảo vật trân quý. Sakura yêu thích cảm giác bình yên này, mong rằng nó có thể kéo dài lâu thêm chút. Sakura nhắm nghiền mắt, dần chìm vào giấc ngủ. Cậu mơ về đời trước, khoảng thời gian cấp ba, là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người. Là kỷ niệm, là dấu ấn cho sự trưởng thành nhưng cớ sao đối với Sakura tựa như cơn ác mộng bám víu lấy cậu, vùi lấp những ánh sáng mà cậu hy vọng. Chỉ là lần này không còn là những trận đòn, những lời mắng nhiếc hay cười cợt mà thay vào đấy là người con trai từng khiến cho cậu rung động một đời. Đối phương ngồi trên ghế dài, tay mải lướt điện thoại không chú ý người nọ đã đến từ khi nào. Lúc ấy Sakura liền chụp lén lại, cậu nghĩ rằng đây có lẽ là tấm ảnh đẹp nhất trong điện thoại mà bản thân có. Bạn nhỏ nhìn chăm chú vào bức ảnh mình vừa chụp, đối phương tựa như liều thuốc chữa lành, là điểm sáng trong suốt những năm tháng cấp ba đen tối. Nhưng mà ánh sáng yếu ớt ấy cũng mau chóng tàn, tình cảm từ một phía nào có thể níu giữ được người ta ở lại. "Hôm nay anh về cùng em được không?" Sakura dè dặt lên tiếng, hai bàn tay miết vào nhau chẳng ngừng. Đã quá lâu rồi cả hai chưa về chung, là vì mỗi người đều bận lo cho cuộc sống riêng của mình. Nhưng Sakura cảm nhận được người nọ ngày càng lạnh nhạt đối với cậu."Xin lỗi nay anh bận""Dạ"..."Anh nhớ hôm nay là ngày gì không?" Sakura vui vẻ hỏi đối phương. "Ngày gì vậy?" đối phương nhíu mày, đăm chiêu hỏi cậu. "..." kỉ niệm một năm chúng ta yêu nhau."Không có gì đâu, là em nhớ nhầm, xin lỗi ạ" Sakura gượng cười cho qua chuyện, nơi lồng ngực không ngừng đau nhói. ..."Hôm nay chúng ta có thể-""Anh bận rồi, xin lỗi""Dạ"..."Kia là..." Sakura há miệng, không tin vào mắt mình nhìn người bên cạnh Kaji. "Là tình nguyện viên mới""Vậy ạ" Sakura cụp mắt, hai tay nắm chặt, vò góc áo nhàu nhĩ. Cậu không nghĩ tới thành viên mới lại là em trai mình. Trong lòng cảm thấy không an toàn, giống như có một mối nguy hiểm bên cạnh đang đe doạ bản thân, sẵn sàng cướp đi thứ ánh sáng duy nhất. Sakura cố trấn an bản thân, dù gì Kaji cũng không thích tiếp xúc với người lạ. Chỉ là tình cảm của một nhân vật phụ nhỏ bé thì làm sao thắng được hào quang của nhân vật chính đây? Cho đến cuối cùng, mối duyên này hợp rồi lại tan. Sakura ngẫm nghĩ, đôi khi cả hai đi chơi đều sẽ bắt gặp em trai kia, cho thấy mối đe doạ càng rõ ràng. Nhìn người mình thương ngày càng quan tâm đến người khác nào ai có thể vui được. Sakura nghĩ lại cảm thấy buồn cười, những thứ bản thân có đều bị người khác cướp đi. Mọi nỗ lực dần trở nên vô nghĩa, là bước đệm cho người khác dẫm đạp tiến đến đỉnh cao. Khi Sakura gặng hỏi, người nọ luôn qua loa đáp vì sức khoẻ của thành viên mới không tốt nên anh chỉ chú ý nhiều hơn một chút. Sakura im lặng, dù trong lòng có hàng vạn câu hỏi muốn chất vấn đối phương, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười gượng cho qua. Chuyện tình cảm quá mong manh, vì vậy mà Sakura không muốn chỉ vì một lúc bốc đồng mà làm vỡ thứ bản thân trân trọng nhất. Cậu mơ qua rất nhiều khoảnh khắc đời trước, vui buồn cùng đối phương đều trải qua. Chỉ là đêm giao thừa năm ấy Sakura đón một mình, vì bị bệnh mà sức khoẻ ngày càng yếu, một mình chống chọi với cơn đau dữ dội. "Kaji à, em đau lắm... Anh đến bên em được không?""Anh ơi... Em nhớ anh""Chúng ta làm hoà... Được không? Em sai rồi, anh đừng giận nữa mà...""Anh đâu rồi?"Sakura nghẹn ngào, cơn đau nơi lồng ngực ngày càng dữ dội. Máu mũi ngày một chảy ra càng nhiều, nhưng Sakura cũng chẳng còn sức để đứng dậy nữa. Cậu nằm đó, dần mất đi ý thức, mặc kệ cơn đau vẫn hành hạ chính mình. Sau này Sakura mới biết, đêm ấy người con trai cậu thương đang đón giao thừa cùng người khác. Càng nghiệt ngã hơn khi đó lại là em trai cậu. Sakura cũng chẳng cười nổi, tâm trạng không tốt càng khiến bệnh tình ngày càng nặng. Đến cuối cùng, Sakura muốn hỏi đối phương rằng: "Anh đã từng yêu em chưa?"Hay là từ trước tới giờ chỉ toàn là thương hại...Sakura là người bắt đầu nhưng cũng là người kết thúc mối quan hệ này. Nhưng cậu lại chẳng vui nổi, đầu lưỡi tràn ngập vị đắng, tim như có hàng ngàn côn trùng gặm nhấm, đau không thể thở được. Có lẽ chỉ khi mùa hạ có tuyết rơi chúng ta mới có thể bắt đầu lại như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me