Allsanzu Don T Like Me Don T Love Me
Đã là ngày 1/8, Takemichi tỉnh dậyCậu vươn đôi vai nhức mỏi, tay bỗng chạm vào thứ gì đó mềm mềm. Chưa kịp để cậu ta hiểu chuyện gì, bỗng bàn tay nhói lên khiến Takemichi đau đớn rụt lại.Nhìn sang là Sanzu đang ngồi ở đó, bên cạnh là Emma mệt mỏi dựa đầu lên vai người bên cạnh. Ánh mắt cả hai nhìn Takemichi ngập tràn sự khinh bỉ.Cậu chưa hiểu rõ vấn đề liền nhìn về hướng tay mình vừa chạm phải, không nhìn thì thôi chứ thấy rồi thì hoảng hồn.Nơi mềm mại nhất của phái nữ.Sanzu:''Takemichi mày, khiến tao thất vọng thật đấy!''Emma hừ lạnh:''Biến thái!!!''Takemichi hốt hoảng giải thích:''Ema-chan, Sanzu-kun?!! Không phải, đây là trường hợp bất khả kháng nên....Hả? Đây là đâu?''''Đây là bệnh viện. Mày không nhớ gì à?'' Sanzu trả lời, tay vẫn thuần thục gọt từng trái táo.Đúng rồi!! Mình đang trên đường chạy trốn.....Đột ngột, Takemichi lo lắng ngước lên hỏi''Bọn Mikey-kun đâu rồi?? Mọi người không sao chứ?''''.....''Sanzu im lặng không nói. Emma thở dài trả lời, nước mắt bắt đầu chảy trên gương mặt.''Tôi nhận được điện thoại từ anh Sanzu nên tôi lập tức tới đây''Takemichi:''Draken thì sao?''''Bắt đầu gây gổ với Mikey rồi....Tôi cũng không biết sao chuyện tự nhiên lại lớn như vậy''''Không thể nào....'' Mở to mắt nói, Takemichi dường như không thể tin nổi.Emma gục đầu, tay đã nắm đến trắng bệch nhưng miệng vẫn tiếp tục kể.''Touman đã chia làm hai. Sau khi Pachin bị bắt...mọi người lại bắt đầu mâu thuẫn''Giao chiến nội bộ Touman...chuyện xảy ra rồi!! Sanzu bỏ đồ trên tay ra, lau tay, xoa xoa đầu an ủi cô gái bên cạnh mình.''Emma, đừng khóc. Hai tên đấy sẽ sớm làm lành thôi, nhóc cũng biết độ thân thiết giữa cả hai lớn thế nào mà.''Như không thể kìm nén, Emma lao vào người bên cạnh, đầu rúc vào lòng đối phương như một đứa trẻ. Bờ vai run rẩy, tiếng khóc vỡ vụn, nức nở vang lên.''E-Emma-chan, đừng khóc mà...''''À phải, Sanzu-kun sao mày lại ở đây?'' Takemichi đang dỗ dành cô thì chợt nhớ ra ''Tao lo lắng nên đến thăm mày thôi.'' Sanzu không để ý trả lời. Takemichi bất ngờ chỉ vào mình:''Lo lắng...cho tao á?'' Sanzu:''Ừ...'' Nhân vật chính mà xảy ra chuyện thì phiền phức lắm.''.....'' Chớp mắt, Takemichi liền cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, vui vẻ đến lạ thường.Hai má cậu ta bắt đầu đỏ bừng lan đến mang tai, biểu cảm có chút bối rối không biết nên trả lời như thế nào.Sanzu không để ý đến sự khác thường của người đối diện, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.Sự thật, lúc Pa muốn đâm Osanai, Sanzu đang đứng từ xa đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Nhưng thay vì ngăn cản thì em lại báo động và gọi điện cho cảnh sát.Sanzu không muốn trợ giúp vào mấy chuyện lặt vặt như thế, em chỉ làm những gì mà bản thân cho là lựa chọn đúng đắn nhất.Giờ đây, nhìn cảnh Mikey cùng Draken cãi nhau ầm ĩ, bầu không khí khi họp bang lúc nào cũng căng thẳng đến ngộp thở, Emma thì khóc lóc buồn phiền khiến Sanzu không thể không đặt ra những nghi vấn trong đầu.Rằng....liệu đó có thực sự là lựa chọn ổn thỏa nhất?... Phải chẳng....lúc đó bản thân nên xông vào ngăn cản Pa?... Hay.....từ bao giờ một kẻ như Sanzu Haruchiyo lại biết suy nghĩ đến cảm xúc của người khác???.
.
.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
''Anh Sanzu, anh thấy cái này như thế nào, có hợp với em không? Hay cái này hợp hơn?''''Cái nào cũng đẹp Emma. Nhóc chọn nãy giờ gần một tiếng rồi đấy! Đâu cần phải kĩ càng như vậy?''Sanzu chán nản than vãn.Vì để Emma phấn chấn tinh thần trở lại nên em đã rủ cô nàng cùng đi lễ hội vào đêm mùng 3/8. Giờ cả hai đang ở trong một cửa tiệm quần áo để chọn đồ.Emma rất vui vẻ, trong lòng ngập tràn sự vui sướng, cổ họng thi thoảng ngâm nga một giai điệu nào đó. Anh mở lời như thế có phải là cả hai đang dần trở nên thân thiết hơn không?? ''Cần chứ!! Hiếm lắm mới có cơ hội đi chơi....''với anh mà. Đoạn sau cô gần như nói trong cổ họng chỉ để mình bản thân nghe thấy.''Hả? Nhóc nói cái gì?'' Sanzu không nghe rõ bèn hỏi lại.''K-Không! Em có nói gì à'' Cô nhanh chóng quay mặt đi. Emma không muốn để lộ tình cảm cô dành cho đối phương, ít nhất là bây giờ.''....''Tuy Sanzu có chút nghi hoặc nhưng thấy bộ dạng luống cuống che dấu của người đối diện, em đành bỏ qua.Ai cũng có bí mật của riêng mình.Không ai có quyền đi gặng hỏi chuyện riêng tư của người khác, tôn trọng đối phương cũng chính là tôn trọng bản thân.''Anh Sanzu, chúng ta đi thôi'' Emma nắm lấy bàn tay đối phương, hưng phấn kéo đi.''Đi đâu đấy? Không phải đang chọn đồ sao?''Sanzu thắc mắc, cũng không hất tay cô ra. Chỉ thấy bàn tay đang giữ lấy tay mình nắm chặt hơn, mà cô nàng nào đó thì không thèm để ý, bước chân thả chậm, gương mặt tỏ vẻ chê bai ''hứ'' một tiếng, nói.''Cửa tiệm vừa rồi chả có cái gì đẹp cả, đúng là phí công đi tới.''''.....''Sanzu:'' Không đẹp còn ở lì trong đấy gần một tiếng đồng hồ? Nhóc đang cố ý chỉnh anh hay gì?''''.....''Emma lúng túng nhưng sau vẫn cố chấp muốn đi thêm nhiều nơi nữa, tay túm chặt lấy người nọ không buông.''Em không biết đâu! Tóm lại anh vẫn phải đi mua sắm cùng em. Anh không đi em sẽ không thả tay ra đâu!!''Sanzu:''......'' Không phải chỉnh. Đây là cố ý gây sự rồi!''Anh.....'' Ringgggg.....Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc đối thoại.Emma nhấc máy lên nghe:''Alo....À Hina hả! Có chuyện gì không?....Hả! Đã thân thiết lại rồi sao, thế thì tốt quá! Ừ Anh ấy cũng đang ở đây này......''Sanzu đứng một bên chờ đợi, vài phút sau người kia cúp máy mới ngẩng lên hỏi.''Hina-chan gọi đến hả?''''Vâng! Cậu ấy gọi cho em thông báo là nhờ Takemichi mà hai người kia đã làm lành rồi! Thật tốt quá!!'' Emma vui vẻ nói.''Ừ. Có vẻ mọi chuyện không sao rồi....'' nên đừng suy nghĩ linh tinh nữa.Sanzu hơi thả lỏng, tâm cũng nhẹ đi phần nào.''Anh Sanzu....''Thanh âm nhỏ xíu, dè dặt vang lên.''Hả?'' Emma có chút không muốn nói nhưng thấy ánh mắt khó hiểu của người đối diện, cô đành mở miệng dò hỏi.''Hina mới nãy đã rủ em và anh cùng đi chơi lễ hội với mấy người khác nữa, a-anh thấy thế nào? Ý em là nếu....nếu anh không muốn thì cũng không sao, em có thể từ chối!!''Câu cuối âm điệu rất gấp gáp.Sanzu hơi khó hiểu với sự lo lắng của cô nhóc trước mặt nhưng không suy nghĩ nhiều, vẫn bình thản trả lời:''Không cần đâu. Nếu tất cả đều đến thì đi cùng nhau luôn không phải tốt sao?'' Mặc dù bản thân vẫn có ý muốn né tránh Mikey nhưng lễ hội thì chắc không vấn đề gì.''Vâng, anh nói cũng phải....''Emma nhỏ giọng đáp, tâm tình gì đó cũng hạ xuống phần nào.Xem ra là cô tưởng tượng nhiều rồi, anh ấy căn bản vẫn coi cô như những người khác.Không hơn không kém.....
.
.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
''Anh Sanzu, anh thấy cái này như thế nào, có hợp với em không? Hay cái này hợp hơn?''''Cái nào cũng đẹp Emma. Nhóc chọn nãy giờ gần một tiếng rồi đấy! Đâu cần phải kĩ càng như vậy?''Sanzu chán nản than vãn.Vì để Emma phấn chấn tinh thần trở lại nên em đã rủ cô nàng cùng đi lễ hội vào đêm mùng 3/8. Giờ cả hai đang ở trong một cửa tiệm quần áo để chọn đồ.Emma rất vui vẻ, trong lòng ngập tràn sự vui sướng, cổ họng thi thoảng ngâm nga một giai điệu nào đó. Anh mở lời như thế có phải là cả hai đang dần trở nên thân thiết hơn không?? ''Cần chứ!! Hiếm lắm mới có cơ hội đi chơi....''với anh mà. Đoạn sau cô gần như nói trong cổ họng chỉ để mình bản thân nghe thấy.''Hả? Nhóc nói cái gì?'' Sanzu không nghe rõ bèn hỏi lại.''K-Không! Em có nói gì à'' Cô nhanh chóng quay mặt đi. Emma không muốn để lộ tình cảm cô dành cho đối phương, ít nhất là bây giờ.''....''Tuy Sanzu có chút nghi hoặc nhưng thấy bộ dạng luống cuống che dấu của người đối diện, em đành bỏ qua.Ai cũng có bí mật của riêng mình.Không ai có quyền đi gặng hỏi chuyện riêng tư của người khác, tôn trọng đối phương cũng chính là tôn trọng bản thân.''Anh Sanzu, chúng ta đi thôi'' Emma nắm lấy bàn tay đối phương, hưng phấn kéo đi.''Đi đâu đấy? Không phải đang chọn đồ sao?''Sanzu thắc mắc, cũng không hất tay cô ra. Chỉ thấy bàn tay đang giữ lấy tay mình nắm chặt hơn, mà cô nàng nào đó thì không thèm để ý, bước chân thả chậm, gương mặt tỏ vẻ chê bai ''hứ'' một tiếng, nói.''Cửa tiệm vừa rồi chả có cái gì đẹp cả, đúng là phí công đi tới.''''.....''Sanzu:'' Không đẹp còn ở lì trong đấy gần một tiếng đồng hồ? Nhóc đang cố ý chỉnh anh hay gì?''''.....''Emma lúng túng nhưng sau vẫn cố chấp muốn đi thêm nhiều nơi nữa, tay túm chặt lấy người nọ không buông.''Em không biết đâu! Tóm lại anh vẫn phải đi mua sắm cùng em. Anh không đi em sẽ không thả tay ra đâu!!''Sanzu:''......'' Không phải chỉnh. Đây là cố ý gây sự rồi!''Anh.....'' Ringgggg.....Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc đối thoại.Emma nhấc máy lên nghe:''Alo....À Hina hả! Có chuyện gì không?....Hả! Đã thân thiết lại rồi sao, thế thì tốt quá! Ừ Anh ấy cũng đang ở đây này......''Sanzu đứng một bên chờ đợi, vài phút sau người kia cúp máy mới ngẩng lên hỏi.''Hina-chan gọi đến hả?''''Vâng! Cậu ấy gọi cho em thông báo là nhờ Takemichi mà hai người kia đã làm lành rồi! Thật tốt quá!!'' Emma vui vẻ nói.''Ừ. Có vẻ mọi chuyện không sao rồi....'' nên đừng suy nghĩ linh tinh nữa.Sanzu hơi thả lỏng, tâm cũng nhẹ đi phần nào.''Anh Sanzu....''Thanh âm nhỏ xíu, dè dặt vang lên.''Hả?'' Emma có chút không muốn nói nhưng thấy ánh mắt khó hiểu của người đối diện, cô đành mở miệng dò hỏi.''Hina mới nãy đã rủ em và anh cùng đi chơi lễ hội với mấy người khác nữa, a-anh thấy thế nào? Ý em là nếu....nếu anh không muốn thì cũng không sao, em có thể từ chối!!''Câu cuối âm điệu rất gấp gáp.Sanzu hơi khó hiểu với sự lo lắng của cô nhóc trước mặt nhưng không suy nghĩ nhiều, vẫn bình thản trả lời:''Không cần đâu. Nếu tất cả đều đến thì đi cùng nhau luôn không phải tốt sao?'' Mặc dù bản thân vẫn có ý muốn né tránh Mikey nhưng lễ hội thì chắc không vấn đề gì.''Vâng, anh nói cũng phải....''Emma nhỏ giọng đáp, tâm tình gì đó cũng hạ xuống phần nào.Xem ra là cô tưởng tượng nhiều rồi, anh ấy căn bản vẫn coi cô như những người khác.Không hơn không kém.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me