Allsanzu Don T Like Me Don T Love Me
''Tao muốn ôm mày''Trong căn nhà chỉ có hai người, Mikey đứng dậy, nói.''Không được''Sanzu không cần nghĩ đã thẳng thừng từ chối.''Vậy tao sẽ không cho mày ra khỏi đây đâu, mày ở lại đến tối cũng được!''Hắn đột nhiên hơi trẻ con, nhanh chóng đóng cửa phòng khách, giang hai tay ra chắn lại.''Mikey!''''Tao chỉ muốn ôm mày''Mikey bổ sung thêm:''Ôm!''Sanzu cảnh giác nhìn hai mắt hắn.Em không nhìn thấy bất kì tình cảm đặc biệt nào trong mắt Mikey, như thể chỉ đơn thuần là muốn một cái ôm.''.....''Ngón tay Sanzu gõ gõ trên ghế, cuối cùng từ từ thả lỏng, tiến dần về phía hắn, để mặc cho hắn ôm.Mikey gắt gao ôm chặt người trước mắt, dùng sức lực rất lớn, như là người chết đuối, bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.------Phe ta hay phe địch cũng chẳng liên quan tới tao, ngoại trừ Mikey thì tất cả đều là tiếng ồn.Chính Sanzu Haruchiyo là người đã nói ra những lời này.Không.Nói một cách chính xác hơn, là 'Sanzu Haruchiyo' ở một thế giới hoàn toàn khác.Tính cách, cuộc đời, lí tưởng và những người xung quanh cũng hoàn toàn khác biệt.Nhưng hiện tại, so sánh để làm cái gì cơ chứ?Cho dù là bao nhiêu dòng thời gian, bao nhiêu kí ức, tính cách lẫn dáng vẻ thì chung quy tất cả cũng đều là một người.Cũng đều là một cái tên-----Haruchiyo.Nếu hỏi, Sanzu Haruchiyo có ghét Sano Manjiro không?Câu trả lời sẽ là: Có.Ghét.Sanzu ghét hắn, cực kì cực kì ghét.Đến mức nếu có thể đứng xa Mikey 20m, em tuyệt đối sẽ không đứng dưới 19m.Ấy vậy mà, rõ ràng là chán ghét đối phương, nhưng cỡ nào cũng không thể bỏ mặc hắn được.Huyết chiến Halloween lần đó, Sanzu đã có thể rời đi.Em có thể bỏ chạy, có thể mặc kệ, để cho kết thúc giống y nguyên như lúc ban đầu, theo một khuôn mẫu sáo rỗng nhàm chán.Nhưng, đáy lòng vẫn là dãy dụa không yên, Sanzu sẽ nhớ lại, nhớ lại quang cảnh lúc đó.Mikey đứng đấy, đôi bàn tay dính đầy máu, trước mặt là thi thể của hai người bạn thuở nhỏ, xung quanh như bị ngăn cách bởi một tấm rào chắn vô hình.Hắn là một đứa trẻ bất hạnh, mất đi những người bạn quan trọng và quý báu, đáng ra phải gào thét và bật khóc thật lớn nhưng gương mặt u buồn đó lại chỉ lẳng lặng mà đứng nhìn.Hắn không thể khóc, cũng không muốn khóc, càng không muốn để lộ ra khuôn mặt yếu đuối của bản thân.Ưu thương cùng đau khổ, hắn thu hết vào bên trong cơ thể, chậm rãi cảm nhận nỗi đau đang không ngừng bao phủ bản thân từng chút từng chút một.Nhưng Mikey không một lời oán thán, cũng không đổ lỗi lên ai.Hắn chỉ đổ lỗi cho chính mình.Dày vò và tra tấn linh hồn nhỏ bé đến vỡ vụn trong màn đêm.Chưa bao giờ, hắn thực sự yêu quý chính mình, từ thể xác tới tinh thần.Sanzu nằm trên sofa, eo nhỏ bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, trước ngực là quả đầu với mái tóc vàng hơi rối, xung quanh không có lấy một khe hở.Kẻ nằm phía trên không ngừng ép sát tai vào người em, im lặng lắng nghe trái tim thình thịch thình thịch vang lên bên trong cơ thể nhỏ gầy của thiếu niên.Đều đều, bình ổn.Sanzu không động đậy, như là búp bê không có ý thức, chỉ yên tĩnh nhìn lên trần nhà, gương mặt không chút biểu cảm dù cho cả người đã bị ôm chặt đến khó thở.Đột ngột, Mikey ngẩng đầu lên.Sanzu mắt cũng không thèm chớp, rũ mi nhìn thẳng vào hắn.''Chỗ này, có còn đau không?''Hắn đưa một tay chạm vào vết sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp đến vô thực, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ là gì.Động vật hung ác tàn bạo sẽ luôn đánh dấu lãnh thổ của nó bằng một ấn ký riêng biệt.Dấu vết này do chính tay hắn gây ra, giống như chứng minh người là của hắn.Nghĩ kĩ lại, liền có một chút thỏa mãn trong lòng.''.....''Không nghe thấy đối phương trả lời, Mikey cũng không tức giận, hắn lại nằm xuống, nhắm mắt tận hưởng những phút giây thư giãn hiếm có.Trong ánh mắt mơ mơ hồ hồ, Sanzu không biết mình nên làm ra biểu cảm như thế nào.Em bất ngờ vì hành động của Mikey, tuy không thể hiện ra nhưng sâu trong đáy lòng đã xuất hiện những gợn sóng nhỏ li ti chuyển động.Không bình thường!Điều này rất không bình thường!Cho dù Sanzu có chấp nhận cứu hắn vì lời hứa với Shinichiro hay là vì chính hắn, thì hành động này của Mikey thực sự rất không hợp với lẽ thường.Sanzu thoáng cau mày, môi cử động.Cái này....Không ổn!!Báo động đỏ trong đầu cứ liên tục nhấp nháy nhấp nháy.Dù cho nguyên nhân có là tốt hay xấu thì cũng chỉ khiến Sanzu thêm phần cảnh giác lẫn dè chừng mà thôi.Không được.Cứ tiếp tục như vậy thì càng không được.Hít vào một hơi, em nhắm chặt mắt lại, như thể không muốn nghĩ thêm đến bất cứ thứ gì.Sanzu từ lâu đã không còn xem người xung quanh là một trong những nhân vật ở cốt truyện gì gì đó nữa rồi, chỉ biết rằng thế giới mình đang sống hiện tại là thật, người cũng là thật, không phải chỉ một cụm từ 'nhân vật trong truyện' là có thể thay thế được.Phiền phức.Vì sao, lại làm như vậy....Một lần nữa mở ra đôi mắt, bên trong là sự bình tĩnh và thanh triệt đến khó tin.Sanzu nghĩ rằng có lẽ bản thân đã hiểu được đôi phần nào, có thể có nhầm lẫn, nhưng đây là câu trả lời tốt nhất trong lúc này.Mikey không muốn để mình hoàn toàn rơi vào đầm lầy.Cho nên, hắn gọi em, như một lời cầu cứu.Và Sanzu đã tiến tới, đáp lại hắn, cho hắn đáp án tốt nhất mà hắn muốn.Chỉ vậy thôi.Không hơn không kém.''Cẩn thận đấy, Mikey.''Sanzu khẽ lẩm bẩm, tay hết nắm vào rồi lại thả ra, đôi con ngươi diễm lệ ánh lên một cái nhìn sắc lạnh.Chắc chắn.''Có một ngày, tao sẽ giết mày bằng chính đôi bàn tay này....''Thanh âm nhẹ nhàng, thờ ơ đến tận cùng.Sanzu biết, nếu như Mikey chưa ngủ thì 100% hắn sẽ nghe được tất cả, nhưng em không quan tâm lắm tới vấn đề đó.Đây chính là sự thật.Một ngày nào đó của 12 năm sau, câu nói này, Sanzu sẽ biến nó trở thành hiện thực.Em không có quá nhiều cảm giác nặng nề, tội lỗi hay đại loại như vậy.Dẫu sao, tước đi mạng sống của người khác đối với Sanzu Haruchiyo chưa bao giờ là xa lạ..
.
.
.Tương lai lại một lần nữa xảy ra trục trặc.Takemichi một lần nữa du hành trở về quá khứ, mang theo số thông tin quý giá mà Naoto, Chifuyu và cả Kazutora đưa cho để hiểu thêm về kẻ địch, chưa lúc nào là cậu không suy nghĩ đến chúng cả.Nghe bảo, Baji phải cật lực che đậy mới dấu được vết thương của mình với gia đình, năn nỉ thề thốt dữ lắm mẹ hắn mới thôi không tìm hiểu nữa đó.
Baji đã làm lành với Kazutora, cả hai đều nhất trí với quyết định để Takemichi lên làm đội trưởng nhất phiên đội.Hai người họ không rời Touman, chỉ đơn giản là xuống chức thôi.Khi được hỏi lý do thì:Baji:''Nó là người đã cố gắng cứu tao, với lại làm đội trưởng thì lắm việc phải lo lắm. Tao vẫn thích được tự do lười nhác hơn!''Kazutora:''Tao không có ý kiến gì. Baji nó nhất quyết muốn như vậy nên tao cũng không phản đối.''Ờm....Tuy lí do có hơi dị dị một tí nhưng Takemichi vẫn rất vui mừng mà chấp nhận, kế hoạch đã có phần khởi sắc hơn rồi.Là điều đáng mừng.Nhưng có ai nói cho cậu biết, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy hả?!?Takemichi và Hinata chỉ tình cờ gặp được hai chị em Hakkai ở khu bóng Bowling rồi cả bốn đứa cùng nhau đi về thôi mà, tại sao chuyện lại thành ra như vậy chứ?''Tao đã thề sẽ trung thành với Taiju, nhưng mà bọn mày cũng không có tư cách để lên mặt đâu.''Inui giơ lên con dao trong tay, gương mặt lạnh tanh nói.Mục tiêu của hắn là những kẻ trước mắt, thành viên Touman mà dám tự tin xâm phạm tới lãnh địa của Hắc Long.Đáng chết!''Tao sẽ giết hết tất cả bọn mày!''Dáng vẻ điên cuồng của đối phương làm cho Takemichi khi nhìn có chút hoảng sợ.Thật điên rồ!Chúng....Hoàn toàn khác biệt so với Touman!Yuzuha như nhìn ra được sự lo lắng của Takemichi, ánh mắt nghiêm túc:''Chỗ này cứ giao cho bọn chị, Hanagaki! Mau chạy đi, nhớ bảo vệ Hina-chan nhé.''Cô nhấn mạnh cũng không thừa.Bọn này, đến cả con gái chúng vẫn có thể ra tay được.Takemichi gật đầu, quay sang người bên cạnh, nhẹ giọng bảo:''Hina, mình đi thôi''Lúc đó, cậu còn chưa nhận thấy một bóng dáng cao lớn đang lao đến từ xa với một tốc độ đáng kinh ngạc.''Takemichi-kun! Phía sau!!!''Hinata chỉ kịp hoảng hốt hét lên, kèm theo sau đó là một tiếng đập thật mạnh.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Takemichi đã bị một cánh tay lực lưỡng kẹp lấy cổ rồi hất tung cả người cậu ta xuống đất.Rầm!Kẻ lạ mặt vừa mới xuất hiện, thành viên Hắc Long xung quanh đã chấp tay ra đằng sau, người cúi gập 90 độ, không tên nào nói một lời nhưng tất cả đều tràn đầy cẩn trọng lẫn cung kính, mới lúc trước còn vênh vang kiêu ngạo mà giờ đã im thin thít rồi.Hakkai nhìn thấy cảnh đó, cả người đứng yên như trời trồng, gương mặt lộ ra sự sợ sệt không dám phản kháng, hắn nhỏ giọng gọi:''Anh hai....''Takemichi ôm cổ, cơn choáng váng từ nỗi đau cũng không thể nào sánh bằng tâm trạng lúc này được.Anh trai của Hakkai?!Hắn ta là tổng trưởng đời thứ 10 của Hắc Long?!?''Hyahahaha!!! Đánh nhau nào!''Cánh tay to khỏe nắm lấy áo của Takemichi rồi ném văng cậu ta ra xa.Taiju không quan tâm gì, đôi mắt chỉ có sự phấn khích cuồng loạn khi tham gia vào những trận đánh nhau, một trong số những sở thích ít ỏn của gã.Khi kẻ thù ngã xuống, gã mới quay sang hỏi cấp dưới của mình:''Vậy, tên nào đây?''Không biết là ai mà cũng đánh, chỉ có thể là Shiba Taiju mà thôi.Kokonoi cười nhạt, giải thích:''Kia là Hanagaki, đội trưởng nhất phiên đội của Touman''Nghe đến đây, Taiju trào phúng cười:''Đội trưởng của Touman? Này Koko, trò đùa thú vị đấy!''''Là thật đó, có vẻ là đi cùng với cậu ấm''Lần này Taiju để tay lên trán, trực tiếp cười lớn:''Không thể nào! Thật ngu ngốc! Hakkai vô tư dẫn một kẻ của Touman tới nhà tao sao?''Không một báo hiệu, gã giơ chân đá mạnh vào cằm của Takemichi khiến cậu ngã nhào lần hai, máu từ mũi không ngừng chảy ra.''Đần độn''Taiju bỏ tay khỏi mặt, dưới cái nhìn tựa mãnh thú rừng hoang, giọng nói khàn đặc hung tợn vang lên."Tao sẽ đấm mày tới chết''Phải làm cho ra lẽ với bọn Touman chứ, gã sẽ không bỏ qua đâu.''Anh....''Hakkai rụt rè mở miệng, đầu cúi thấp mà ngước mắt lên nhìn anh mình một cách do dự.''Chuyện cậu ta vào lãnh địa của Hắc Long là do cậu ta không biết thôi....''Hắn trông sợ hãi như một người khác vậy.Takemichi ngẩn ngơ nhìn lên.Yuzuha cùng Hinata im lặng, lo lắng mà quan sát sự việc.''Mày không nghe tao nói hả? Mày không nghe theo mệnh lệnh của tao?''Lần này Taiju không cười, tay gã nắm chặt, gân xanh trên trán đã nổi dậy từng cơn.Gã bước tới gần, từ trên cao nhìn xuống đứa em trai ngu ngốc mang cùng một dòng máu với mình, ngữ khí và áp lực không cho phép ai có thể từ chối.''Mày là em tao. Nói cách khác, tao là anh nên mệnh lệnh của tao là tuyệt đối! Tình cảm gia đình của mày là đây à?''''.....''Hakkai không trả lời, bàn tay để bên hông run rẩy từng cơn, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.Hắn không dám phản kháng hay nói lại.Hắn sợ, như một nỗi sợ nguyên thủy của loài người đối với kẻ cường thế hơn mình.Yuzuha nhíu mày, tiến tới:''Taiju, đừng có dồn Hakkai vào chân tường!''Taiju chỉ liếc mắt sang, giơ tay lên.''Bọn mày đang làm gì?''Bỗng, một âm thanh dễ nghe vang lên khiến cho bàn tay gã chợt khựng lại, cách khuôn mặt của Yuzuha chỉ tầm vài cm.Suy nghĩ mất mấy giây, Taiju quyết định thu tay lại.Nếu giờ ra tay thì chút nữa gã sẽ không biết nên nói như nào với người nọ, vẫn là thôi vậy.Tất cả đều rất bất ngờ, kể cả Hakkai, nhưng bất ngờ nhất là phải kể đến Yuzuha.Cô sống với Taiju đã bao nhiêu năm rồi, luôn tin chắc rằng bản thân rất hiểu gã.Một khi mà gã muốn ra tay thì dù là ai cũng khó có thể ngăn lại được, vẫn luôn như vậy từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ.Nhưng hôm nay, Yuzuha thực sự nghĩ rằng bản thân có chắc là đã hiểu hết về tên anh trai bạo lực của mình không?Quá kì lạ rồi!Là ai?Ai đã lên tiếng?Tiếng bước chân chậm rãi đi tới.Tất cả không hẹn mà cùng hướng mắt lên nhìn, cảm giác như một tiếng bước chân là một cú đập thật mạnh vào tim.Rung chuyển và run rẩy từng đợt.Takemichi gắng người đứng dậy, tầm mắt cũng nhìn theo những người xung quanh.Không nhìn thì thôi, chứ vừa nhìn cậu đã muốn xỉu.Thiếu niên dáng người mảnh khảnh, quần áo mùa đông bình thường ở giữa cái bọn mặc toàn bang phục trông phá lệ nổi bật, một tay đút túi quần, tay kia cầm bịch đồ ở cửa hàng tiện lợi, lững thững đi tới, vô cảm trước hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía mình.Kiêu ngạo không chút sợ hãi.Đáy mắt lạnh lẽo như thể đang nhìn một thứ đồ đã chết khiến nhiều kẻ đứng đó đều sởn cả gai ốc.''A-Anh Sanzu?''Hinata chần chừ mở miệng, hiển nhiên là bị dọa bởi ánh nhìn khủng bố do đối phương phát ra.Sanzu phát giác được, tự nhiên mà thu lại ánh mắt, chán nản hướng tới tên đầu vàng đang trố mắt ngạc nhiên, hỏi lại.''Mày tới đây làm cái gì?''''Hả? T-Tao....''Takemichi hồi thần, lắp bắp trả lời.Cậu cảm thấy bản thân phải là người hỏi câu đó mới đúng.Sanzu-kun không thể không biết đây là chỗ nào, vậy sao vẫn còn đi tới cơ chứ.Ngay lúc này, Taiju đột nhiên di chuyển.Gã một bước lại một bước mà hướng đến người kia.Takemichi lo lắng sắp điên rồi, khi những cú đấm giáng xuống thì cơ thể nhỏ bé của Sanzu làm sao mà chịu nổi.Nhưng cậu càng khó hiểu hơn là tại sao hai tên cấp dưới của Taiju lại bày ra khuôn mặt hốt hoảng lo lắng như vậy.Chẳng lẽ có gì đó uẩn khúc ở đây?Nháy mắt, gã đã đứng trước mặt Sanzu, tay đưa ra.''Boss, dừng lại đi!!''''Anh!!''''Sanzu-kun, mau chạy đi!!!''''Anh Sanzu, cẩn thận!!''Những tiếng hét cùng lúc vang lên, nhưng không kịp nữa rồi.Khi tất cả đều cho rằng đó sẽ là một trận đánh đẫm máu thì tình huống tiếp theo lại khiến toàn bộ sốc đến há mồm.Sanzu vẫn lành lặn khỏe mạnh, khó hiểu nhìn Takemichi---tên vừa hét to nhất:''Mày sao đấy Takemichi? Chạy là chạy cái gì?''''Mày nói tao dừng cái gì hả, Inui?''Taiju xoay đầu, nghi ngờ hỏi.Gã đúng là giơ tay ra, nhưng là để cầm lấy túi đồ từ tay người bên cạnh, chứ không có như những gì cả bọn nghĩ nãy giờ.Khung cảnh quá mức tưởng tượng khiến người xung quanh á khẩu không nói được gì, mơ hồ không dám tin vào mắt mình, đầu cứ quay mòng mòng mòng mòng.Nhưng họ không biết, cuộc nói chuyện sắp tới còn khiến tất cả phải choáng váng, hoài nghi nhân sinh, không dám tin vào tai mình, cho rằng bản thân đã xem phim quá liều nên sinh ra ảo giác.''Sao mày không nói hả? Inui, mày là đang có ý gì đây?''Không có câu trả lời càng làm Taiju thêm phần tức giận, gã nhíu mày gằn giọng.Inui có vẻ luống cuống, hắn biết nếu không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng thì người bị đánh tới bầm dập có khả năng chính là hắn.Bầu không khí căng thẳng đang ngưng trọng thì có người lên tiếng cắt ngang.''Được rồi''Sanzu chuyển tầm nhìn lên túi đồ mình vừa cầm đến, tiếp tục.''Nếu mày không nhanh lên thì cái thứ trong này sẽ tan ra hết đấy, không muốn ăn nữa à?''''Còn không phải tại mày sao?''Taiju bất ngờ bật cười, vò vò cái đầu nhỏ trước mắt, tay gã ra sức xoa mạnh khiến mái tóc bạc xám của đối phương rối tung rối mù như là mèo lười vừa mới ngủ dậy.''Cái chân ngắn tí kia đúng là chậm chạp thật. Tao rất không hiểu sao mày có thể đánh nhau được với nó đấy, chưa bị túm lấy rồi quăng đi à?''''Đừng có sờ vào đầu tao, thằng điên!''Hất bàn tay đang làm loạn trên đầu mình xuống, Sanzu nổi cáu.''Là tại tên nào đòi ăn kem vào mùa đông hả? Chưa nhận tiền thừa đã lao ra khỏi cửa hàng rồi, đã thế còn va gãy cả xe đẩy đồ của nhân viên. Nhờ mày mà tao mất thêm một khoản tiền lẫn thời gian để đi đến đây đấy!''Mẹ nó, giờ còn mở mồm ra chế giễu nữa chứ!!!''Ồ, nhờ tao luôn''''Không phải là khen đâu!''Taiju thích thú nhìn dáng vẻ xù lông của người trước mặt, tay vuốt vuốt cằm.Giống thật.Gã luôn nghĩ, người này rất giống với một con mèo hoang nhỏ đang nhe nanh múa vuốt với mọi thứ xung quanh, hung ác nhưng không kém phần mềm mại.Giờ thì có thể khẳng định, gã chưa bao giờ nghĩ sai cả.
.
.
.Tương lai lại một lần nữa xảy ra trục trặc.Takemichi một lần nữa du hành trở về quá khứ, mang theo số thông tin quý giá mà Naoto, Chifuyu và cả Kazutora đưa cho để hiểu thêm về kẻ địch, chưa lúc nào là cậu không suy nghĩ đến chúng cả.Nghe bảo, Baji phải cật lực che đậy mới dấu được vết thương của mình với gia đình, năn nỉ thề thốt dữ lắm mẹ hắn mới thôi không tìm hiểu nữa đó.
Baji đã làm lành với Kazutora, cả hai đều nhất trí với quyết định để Takemichi lên làm đội trưởng nhất phiên đội.Hai người họ không rời Touman, chỉ đơn giản là xuống chức thôi.Khi được hỏi lý do thì:Baji:''Nó là người đã cố gắng cứu tao, với lại làm đội trưởng thì lắm việc phải lo lắm. Tao vẫn thích được tự do lười nhác hơn!''Kazutora:''Tao không có ý kiến gì. Baji nó nhất quyết muốn như vậy nên tao cũng không phản đối.''Ờm....Tuy lí do có hơi dị dị một tí nhưng Takemichi vẫn rất vui mừng mà chấp nhận, kế hoạch đã có phần khởi sắc hơn rồi.Là điều đáng mừng.Nhưng có ai nói cho cậu biết, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy hả?!?Takemichi và Hinata chỉ tình cờ gặp được hai chị em Hakkai ở khu bóng Bowling rồi cả bốn đứa cùng nhau đi về thôi mà, tại sao chuyện lại thành ra như vậy chứ?''Tao đã thề sẽ trung thành với Taiju, nhưng mà bọn mày cũng không có tư cách để lên mặt đâu.''Inui giơ lên con dao trong tay, gương mặt lạnh tanh nói.Mục tiêu của hắn là những kẻ trước mắt, thành viên Touman mà dám tự tin xâm phạm tới lãnh địa của Hắc Long.Đáng chết!''Tao sẽ giết hết tất cả bọn mày!''Dáng vẻ điên cuồng của đối phương làm cho Takemichi khi nhìn có chút hoảng sợ.Thật điên rồ!Chúng....Hoàn toàn khác biệt so với Touman!Yuzuha như nhìn ra được sự lo lắng của Takemichi, ánh mắt nghiêm túc:''Chỗ này cứ giao cho bọn chị, Hanagaki! Mau chạy đi, nhớ bảo vệ Hina-chan nhé.''Cô nhấn mạnh cũng không thừa.Bọn này, đến cả con gái chúng vẫn có thể ra tay được.Takemichi gật đầu, quay sang người bên cạnh, nhẹ giọng bảo:''Hina, mình đi thôi''Lúc đó, cậu còn chưa nhận thấy một bóng dáng cao lớn đang lao đến từ xa với một tốc độ đáng kinh ngạc.''Takemichi-kun! Phía sau!!!''Hinata chỉ kịp hoảng hốt hét lên, kèm theo sau đó là một tiếng đập thật mạnh.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Takemichi đã bị một cánh tay lực lưỡng kẹp lấy cổ rồi hất tung cả người cậu ta xuống đất.Rầm!Kẻ lạ mặt vừa mới xuất hiện, thành viên Hắc Long xung quanh đã chấp tay ra đằng sau, người cúi gập 90 độ, không tên nào nói một lời nhưng tất cả đều tràn đầy cẩn trọng lẫn cung kính, mới lúc trước còn vênh vang kiêu ngạo mà giờ đã im thin thít rồi.Hakkai nhìn thấy cảnh đó, cả người đứng yên như trời trồng, gương mặt lộ ra sự sợ sệt không dám phản kháng, hắn nhỏ giọng gọi:''Anh hai....''Takemichi ôm cổ, cơn choáng váng từ nỗi đau cũng không thể nào sánh bằng tâm trạng lúc này được.Anh trai của Hakkai?!Hắn ta là tổng trưởng đời thứ 10 của Hắc Long?!?''Hyahahaha!!! Đánh nhau nào!''Cánh tay to khỏe nắm lấy áo của Takemichi rồi ném văng cậu ta ra xa.Taiju không quan tâm gì, đôi mắt chỉ có sự phấn khích cuồng loạn khi tham gia vào những trận đánh nhau, một trong số những sở thích ít ỏn của gã.Khi kẻ thù ngã xuống, gã mới quay sang hỏi cấp dưới của mình:''Vậy, tên nào đây?''Không biết là ai mà cũng đánh, chỉ có thể là Shiba Taiju mà thôi.Kokonoi cười nhạt, giải thích:''Kia là Hanagaki, đội trưởng nhất phiên đội của Touman''Nghe đến đây, Taiju trào phúng cười:''Đội trưởng của Touman? Này Koko, trò đùa thú vị đấy!''''Là thật đó, có vẻ là đi cùng với cậu ấm''Lần này Taiju để tay lên trán, trực tiếp cười lớn:''Không thể nào! Thật ngu ngốc! Hakkai vô tư dẫn một kẻ của Touman tới nhà tao sao?''Không một báo hiệu, gã giơ chân đá mạnh vào cằm của Takemichi khiến cậu ngã nhào lần hai, máu từ mũi không ngừng chảy ra.''Đần độn''Taiju bỏ tay khỏi mặt, dưới cái nhìn tựa mãnh thú rừng hoang, giọng nói khàn đặc hung tợn vang lên."Tao sẽ đấm mày tới chết''Phải làm cho ra lẽ với bọn Touman chứ, gã sẽ không bỏ qua đâu.''Anh....''Hakkai rụt rè mở miệng, đầu cúi thấp mà ngước mắt lên nhìn anh mình một cách do dự.''Chuyện cậu ta vào lãnh địa của Hắc Long là do cậu ta không biết thôi....''Hắn trông sợ hãi như một người khác vậy.Takemichi ngẩn ngơ nhìn lên.Yuzuha cùng Hinata im lặng, lo lắng mà quan sát sự việc.''Mày không nghe tao nói hả? Mày không nghe theo mệnh lệnh của tao?''Lần này Taiju không cười, tay gã nắm chặt, gân xanh trên trán đã nổi dậy từng cơn.Gã bước tới gần, từ trên cao nhìn xuống đứa em trai ngu ngốc mang cùng một dòng máu với mình, ngữ khí và áp lực không cho phép ai có thể từ chối.''Mày là em tao. Nói cách khác, tao là anh nên mệnh lệnh của tao là tuyệt đối! Tình cảm gia đình của mày là đây à?''''.....''Hakkai không trả lời, bàn tay để bên hông run rẩy từng cơn, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.Hắn không dám phản kháng hay nói lại.Hắn sợ, như một nỗi sợ nguyên thủy của loài người đối với kẻ cường thế hơn mình.Yuzuha nhíu mày, tiến tới:''Taiju, đừng có dồn Hakkai vào chân tường!''Taiju chỉ liếc mắt sang, giơ tay lên.''Bọn mày đang làm gì?''Bỗng, một âm thanh dễ nghe vang lên khiến cho bàn tay gã chợt khựng lại, cách khuôn mặt của Yuzuha chỉ tầm vài cm.Suy nghĩ mất mấy giây, Taiju quyết định thu tay lại.Nếu giờ ra tay thì chút nữa gã sẽ không biết nên nói như nào với người nọ, vẫn là thôi vậy.Tất cả đều rất bất ngờ, kể cả Hakkai, nhưng bất ngờ nhất là phải kể đến Yuzuha.Cô sống với Taiju đã bao nhiêu năm rồi, luôn tin chắc rằng bản thân rất hiểu gã.Một khi mà gã muốn ra tay thì dù là ai cũng khó có thể ngăn lại được, vẫn luôn như vậy từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ.Nhưng hôm nay, Yuzuha thực sự nghĩ rằng bản thân có chắc là đã hiểu hết về tên anh trai bạo lực của mình không?Quá kì lạ rồi!Là ai?Ai đã lên tiếng?Tiếng bước chân chậm rãi đi tới.Tất cả không hẹn mà cùng hướng mắt lên nhìn, cảm giác như một tiếng bước chân là một cú đập thật mạnh vào tim.Rung chuyển và run rẩy từng đợt.Takemichi gắng người đứng dậy, tầm mắt cũng nhìn theo những người xung quanh.Không nhìn thì thôi, chứ vừa nhìn cậu đã muốn xỉu.Thiếu niên dáng người mảnh khảnh, quần áo mùa đông bình thường ở giữa cái bọn mặc toàn bang phục trông phá lệ nổi bật, một tay đút túi quần, tay kia cầm bịch đồ ở cửa hàng tiện lợi, lững thững đi tới, vô cảm trước hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía mình.Kiêu ngạo không chút sợ hãi.Đáy mắt lạnh lẽo như thể đang nhìn một thứ đồ đã chết khiến nhiều kẻ đứng đó đều sởn cả gai ốc.''A-Anh Sanzu?''Hinata chần chừ mở miệng, hiển nhiên là bị dọa bởi ánh nhìn khủng bố do đối phương phát ra.Sanzu phát giác được, tự nhiên mà thu lại ánh mắt, chán nản hướng tới tên đầu vàng đang trố mắt ngạc nhiên, hỏi lại.''Mày tới đây làm cái gì?''''Hả? T-Tao....''Takemichi hồi thần, lắp bắp trả lời.Cậu cảm thấy bản thân phải là người hỏi câu đó mới đúng.Sanzu-kun không thể không biết đây là chỗ nào, vậy sao vẫn còn đi tới cơ chứ.Ngay lúc này, Taiju đột nhiên di chuyển.Gã một bước lại một bước mà hướng đến người kia.Takemichi lo lắng sắp điên rồi, khi những cú đấm giáng xuống thì cơ thể nhỏ bé của Sanzu làm sao mà chịu nổi.Nhưng cậu càng khó hiểu hơn là tại sao hai tên cấp dưới của Taiju lại bày ra khuôn mặt hốt hoảng lo lắng như vậy.Chẳng lẽ có gì đó uẩn khúc ở đây?Nháy mắt, gã đã đứng trước mặt Sanzu, tay đưa ra.''Boss, dừng lại đi!!''''Anh!!''''Sanzu-kun, mau chạy đi!!!''''Anh Sanzu, cẩn thận!!''Những tiếng hét cùng lúc vang lên, nhưng không kịp nữa rồi.Khi tất cả đều cho rằng đó sẽ là một trận đánh đẫm máu thì tình huống tiếp theo lại khiến toàn bộ sốc đến há mồm.Sanzu vẫn lành lặn khỏe mạnh, khó hiểu nhìn Takemichi---tên vừa hét to nhất:''Mày sao đấy Takemichi? Chạy là chạy cái gì?''''Mày nói tao dừng cái gì hả, Inui?''Taiju xoay đầu, nghi ngờ hỏi.Gã đúng là giơ tay ra, nhưng là để cầm lấy túi đồ từ tay người bên cạnh, chứ không có như những gì cả bọn nghĩ nãy giờ.Khung cảnh quá mức tưởng tượng khiến người xung quanh á khẩu không nói được gì, mơ hồ không dám tin vào mắt mình, đầu cứ quay mòng mòng mòng mòng.Nhưng họ không biết, cuộc nói chuyện sắp tới còn khiến tất cả phải choáng váng, hoài nghi nhân sinh, không dám tin vào tai mình, cho rằng bản thân đã xem phim quá liều nên sinh ra ảo giác.''Sao mày không nói hả? Inui, mày là đang có ý gì đây?''Không có câu trả lời càng làm Taiju thêm phần tức giận, gã nhíu mày gằn giọng.Inui có vẻ luống cuống, hắn biết nếu không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng thì người bị đánh tới bầm dập có khả năng chính là hắn.Bầu không khí căng thẳng đang ngưng trọng thì có người lên tiếng cắt ngang.''Được rồi''Sanzu chuyển tầm nhìn lên túi đồ mình vừa cầm đến, tiếp tục.''Nếu mày không nhanh lên thì cái thứ trong này sẽ tan ra hết đấy, không muốn ăn nữa à?''''Còn không phải tại mày sao?''Taiju bất ngờ bật cười, vò vò cái đầu nhỏ trước mắt, tay gã ra sức xoa mạnh khiến mái tóc bạc xám của đối phương rối tung rối mù như là mèo lười vừa mới ngủ dậy.''Cái chân ngắn tí kia đúng là chậm chạp thật. Tao rất không hiểu sao mày có thể đánh nhau được với nó đấy, chưa bị túm lấy rồi quăng đi à?''''Đừng có sờ vào đầu tao, thằng điên!''Hất bàn tay đang làm loạn trên đầu mình xuống, Sanzu nổi cáu.''Là tại tên nào đòi ăn kem vào mùa đông hả? Chưa nhận tiền thừa đã lao ra khỏi cửa hàng rồi, đã thế còn va gãy cả xe đẩy đồ của nhân viên. Nhờ mày mà tao mất thêm một khoản tiền lẫn thời gian để đi đến đây đấy!''Mẹ nó, giờ còn mở mồm ra chế giễu nữa chứ!!!''Ồ, nhờ tao luôn''''Không phải là khen đâu!''Taiju thích thú nhìn dáng vẻ xù lông của người trước mặt, tay vuốt vuốt cằm.Giống thật.Gã luôn nghĩ, người này rất giống với một con mèo hoang nhỏ đang nhe nanh múa vuốt với mọi thứ xung quanh, hung ác nhưng không kém phần mềm mại.Giờ thì có thể khẳng định, gã chưa bao giờ nghĩ sai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me