Allseungmin The Boy Who Forgot How To Dream
Lần này không có không gian kỳ ảo.
Không có thế giới bị bóp méo. Không gian sáng lấp lánh.
Seungmin mở mắt và thấy mình trong một căn phòng quen thuộc.
Căn kí túc xá.
Vào một đêm...mà cậu từng muốn quên.
__________________________
Trên bàn là cuốn sổ nhỏ.
Mở ra, từng trang là nét chữ vội vàng, thẳng thừng, đau đớn.
"Em cười, nhưng mắt em luôn nhìn xuống."
"Em giúp mọi người, nhưng quên mất bản thân."
"Em không biết đâu. Nhưng anh thấy, anh thấy hết."
__________________________
Seungmin quay đầu.
Han đang ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào cậu.
Không giận, không buồn.
Chỉ là...có điều gì đó trong ánh mắt anh từng bị bỏ quên.
__________________________
"Tớ đã luôn biết."
Giọng Han nhỏ,gần như nghẹn.
"Biết từ những đêm cậu tắt đèn trước khi ai kịp vào phòng.
Từ cách cậu gãi cổ tay khi lo.
Từ những lần cậu tập đến khi chân run,rồi nói "tớ chỉ hơi mỏi thôi".
__________________________
Seungmin đứng lặng.
"Vậy tại sao cậu lại không nói gì?"
Và cậu thấy trong mắt anh...là tội lỗi.
"Vì tớ hèn. Vì tớ nghĩ nó sẽ ổn thôi.
Vì tớ không muốn đối mặt với sự thật rằng...
Cậu đã đau như thế.
Trong khi tớ...vẫn cười, vẫn vô tư.
Và tệ nhất là...vẫn sống như thể em không cần ai."
__________________________
Căn phòng im lặng.
Chỉ còn tiếng thở nặng nề.
"Có lần cậu hỏi tớ: nếu một ngày tớ biến mất, ai sẽ nhớ tớ đầu tiên?
Và tớ đã cười.
Trời ơi, Seungmin à...
Tớ đáng ra phải ôm cậu lúc đó.
Đáng ra phải khóc.Phải gào
Phải làm mọi cách để cậu biết:
Là tớ
Luôn là tớ ."
__________________________
Seungmin run lên.
Và cậu bật khóc - lần đầu tiên không vì đau...mà vì được thừa nhận.
"Tớ không thể sửa những gì đã xảy ra .
Nhưng nếu cậu cho phép...
Từ mỗi giờ, mỗi giấc mơ cậu lạc vào,
Tớ sẽ luôn là người theo sau.
Không phải để kéo cậu ra...
Mà là để không để cậu rơi nữa."
__________________________
Han đứng dậy.
Bước đến.
Đặt tay lên tim Seungmin.
"Anh không cần em là ánh sáng.
Không cần em phải hoàn hảo.
Anh chỉ cần em - cả những phần đổ vỡ,cả những phần em ghét bỏ."
__________________________
Và trong căn phòng tối ấy, một ngọn đèn bật sáng.
Không chói. Không rực rỡ.
Chỉ vừa đủ...để Seungmin thấy ánh mắt Jisung - đang run rẩy vì yêu cậu đến mức không chịu nổi.
__________________________
Vì Han là người đầu tiên biết.
Người đầu tiên thấy.
Nhưng cũng là người đầu tiên...quá sợ để chạm vào sự thật
Không có thế giới bị bóp méo. Không gian sáng lấp lánh.
Seungmin mở mắt và thấy mình trong một căn phòng quen thuộc.
Căn kí túc xá.
Vào một đêm...mà cậu từng muốn quên.
__________________________
Trên bàn là cuốn sổ nhỏ.
Mở ra, từng trang là nét chữ vội vàng, thẳng thừng, đau đớn.
"Em cười, nhưng mắt em luôn nhìn xuống."
"Em giúp mọi người, nhưng quên mất bản thân."
"Em không biết đâu. Nhưng anh thấy, anh thấy hết."
__________________________
Seungmin quay đầu.
Han đang ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào cậu.
Không giận, không buồn.
Chỉ là...có điều gì đó trong ánh mắt anh từng bị bỏ quên.
__________________________
"Tớ đã luôn biết."
Giọng Han nhỏ,gần như nghẹn.
"Biết từ những đêm cậu tắt đèn trước khi ai kịp vào phòng.
Từ cách cậu gãi cổ tay khi lo.
Từ những lần cậu tập đến khi chân run,rồi nói "tớ chỉ hơi mỏi thôi".
__________________________
Seungmin đứng lặng.
"Vậy tại sao cậu lại không nói gì?"
Và cậu thấy trong mắt anh...là tội lỗi.
"Vì tớ hèn. Vì tớ nghĩ nó sẽ ổn thôi.
Vì tớ không muốn đối mặt với sự thật rằng...
Cậu đã đau như thế.
Trong khi tớ...vẫn cười, vẫn vô tư.
Và tệ nhất là...vẫn sống như thể em không cần ai."
__________________________
Căn phòng im lặng.
Chỉ còn tiếng thở nặng nề.
"Có lần cậu hỏi tớ: nếu một ngày tớ biến mất, ai sẽ nhớ tớ đầu tiên?
Và tớ đã cười.
Trời ơi, Seungmin à...
Tớ đáng ra phải ôm cậu lúc đó.
Đáng ra phải khóc.Phải gào
Phải làm mọi cách để cậu biết:
Là tớ
Luôn là tớ ."
__________________________
Seungmin run lên.
Và cậu bật khóc - lần đầu tiên không vì đau...mà vì được thừa nhận.
"Tớ không thể sửa những gì đã xảy ra .
Nhưng nếu cậu cho phép...
Từ mỗi giờ, mỗi giấc mơ cậu lạc vào,
Tớ sẽ luôn là người theo sau.
Không phải để kéo cậu ra...
Mà là để không để cậu rơi nữa."
__________________________
Han đứng dậy.
Bước đến.
Đặt tay lên tim Seungmin.
"Anh không cần em là ánh sáng.
Không cần em phải hoàn hảo.
Anh chỉ cần em - cả những phần đổ vỡ,cả những phần em ghét bỏ."
__________________________
Và trong căn phòng tối ấy, một ngọn đèn bật sáng.
Không chói. Không rực rỡ.
Chỉ vừa đủ...để Seungmin thấy ánh mắt Jisung - đang run rẩy vì yêu cậu đến mức không chịu nổi.
__________________________
Vì Han là người đầu tiên biết.
Người đầu tiên thấy.
Nhưng cũng là người đầu tiên...quá sợ để chạm vào sự thật
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me