Allshin Conan Dong Nhan Anh Sang Su That
[Conan gọi điện thông báo cho thanh tra Megure, sau đó bọn trẻ đi ngược lên tầng thượng để đón trực thăng, lúc lên tầng 75, Conan để ba đứa trẻ lên trước, cậu cùng Haibara thì vào trong tầng, một bóng người đang thẫn thờ ngắm nhìn phía ngoài cửa sổ."Ai vậy?" Haibara sửng sốt, cảnh giác nhìn bóng đen phía trước."Đó là kẻ đã giết hai người kia." Conan bình tĩnh trả lời thiếu nữ, bước lên phía trước một bước: "Tôi đã biết cách thức ông giết Mio-san, ông đã tặng cho cô ấy một chuỗi vòng cổ, còn yêu cầu cô ấy đeo chuỗi hạt khi bức tranh của ông được giới thiệu." Thiếu niên dõng dạc nói lên suy luận của mình, lam mâu ẩn trong bóng tối lóe lên quang mang của sự tự tin."Hả, vậy hung thủ chính là..." Haibara thốt lên, cô cũng đã đoán ra rồi."Đúng, chính là thầy dạy vẽ của Mio-san, Kisaragi Hosui." Thiếu niên bước tới, đèn pin từ đồng hồ trên tay chiếu thẳng vào bóng đen, ông lão họa sĩ đang rất ung dung nhìn cậu."Cậu là ai?" Hosui nheo mắt, ông ta có chút ngạc nhiên nhìn đứa trẻ."Edogawa Conan, một thám tử." Thiếu niên trả lời, thanh âm trong trẻo mang theo sự tự tin, từ trên người thiếu niên giống như tỏa ra một dòng khí chính nghĩa lẫm liệt. Conan bắt đầu nói lên suy luận của mình, Haibara cũng phối hợp thêm vài câu, hai người chỉ ra chuỗi hạt ban đầu đang nằm trong ruột của cây gậy mà ông ta đang cầm."Ha..." Hosui cười nhẹ, ông ta mở ra đầu gậy, dốc xuống, chuỗi hạt trai trắng rơi xuống đất, ông ta tỏ vẻ tán thưởng. "Tại sao cậu lại biết?""Là do âm thanh, âm thanh trong chiếc gậy đã thay đổi sau khi Mio-san chết.""Không hổ là đôi tai của thám tử." Ông lão mỉm cười tán thưởng."Vậy động cơ của ông ấy là gì?" Haibara hỏi."Chính là tòa tháp đôi này." Không để Haibara hỏi thêm, Conan trả lời: "Nếu để ý tất cả các bức tranh của ông ấy, sẽ thấy có một điểm chung, đó là bọn chúng được vẽ ở cùng một góc độ.""Nơi đó nằm gần Nishitamashi, 10 năm trước ta thường xuyên lên ngọn đồi đó để vẽ tranh, bởi vì tuổi càng ngày càng cao, việc hàng ngày leo lên đó trở nên khó khăn, ta đã mua ngọn đồi đó và xây một căn nhà..." Hosui vẻ mặt tràn ngập hoài niệm, từ trên người ông lão giết người này tản ra một nỗi buồn man mác.Conan trầm mặc nghe ông lão tâm sự, cặp lam mâu cũng dâng lên đồng cảm, cũng lại có chút đáng tiếc, dù bất cứ lý do gì, ông ấy cũng không có quyền lợi tước đoạt mạng sống của người khác."Ta đã tìm được nơi có thể phát triển những tác phẩm của mình, căn phòng đó... Núi Phú Sĩ đã lộ ra vẻ đẹp của nó... Nhưng..." Ông ta cầm ra lọ mực, đổ nó xuống cây chổi quét nhà, cầm lên, dùng hết sức lực vạch một đường dọc chia đôi bức tranh núi Phú Sĩ tuyệt đẹp trên tường. "Người đàn bà đó đã làm như thế này!!!"Thì ra, tòa tháp đôi đã cắt núi Phú Sĩ làm hai nửa, chiếc bát rượu Suke bể đôi ở mỗi hiện trường vụ án chính là để ám chỉ điều này."Nếu việc làm này đã bị lật tẩy, số phận của ta đã không thể tránh khỏi." Ông lão Hosui thở hắt ra một hơi, từ trong lồng ngực lấy ra một lọ nhỏ màu đen, Conan hai mắt mở lớn, ở khoảnh khắc ông ta chuẩn bị đổ thứ chất lỏng trong lọ đó vào miệng, một mũi kim gây mê bắn ra.Nhìn ông ta đổ gục xuống sàn nhà, thiếu niên bước lại gần nhìn ông ta, cặp lam mâu tràn đầy kiên định: "Tôi xin lỗi, nhưng với tư cách là một thám tử, tôi không thể để ông cứ thế mà chết được.""Vậy Hara-san là bị ai giết?" Haibara vẫn chưa rõ lắm, nhíu mày."Lúc anh ấy được tìm thấy, trên tay anh ta đang cầm một con dao bạc. Cậu nhìn đi!" Thiếu niên soi đèn vào quầy rượu."GIN?" Haibara vẻ mặt sợ hãi nhìn vào chai rượu Gin trên quầy, thì ra 'bạc' đọc theo phiên âm tiếng Nhật sẽ là 'G-I-N'."Đúng vậy, Hara-san đã truy cập vào dữ liệu của tổ chức, nên máy tính ở nhà anh ta đã bị xóa hết dữ liệu, sau đó là máy tính của tập đoàn Tokiwa."](Sân khấu suy luận bắt đầu.)(Thì ra là thế.)(Cái lý do giết người này... Cũng quá vô lý rồi.)(Chẳng lẽ vì ông ta không vẽ được tranh mà không được xây dựng nhà hay gì? Không Mio-san thì cũng sẽ là người khác xây, không lẽ ai xây thì ông ấy đều giết?)(Thật là ích kỉ.)(Quả nhiên, Kudo-kun sẽ không trơ mắt nhìn ông ta tự sát đâu, thiếu niên này tam quan vẫn luôn chính nghĩa như vậy.)[Đèn pin trên tay Conan nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn, thiếu niên nói Haibara hãy ngồi yên đây, cậu quay lại để đưa ông lão ra ngoài. Bọn trẻ trên sân thượng vốn đang chờ đợi trực thăng xuống cứu, nhưng Vodka ở xa kích hoạt bom, từng tiếng nổ và ánh lửa bùng phát ra, Conan từ dưới hô hào bọn trẻ chạy xuống."Lối thoát cuối cùng cũng không còn, chẳng lẽ phải đợi ở đây?" Conan nhìn bọn trẻ đang thở hồng hộc, lam mâu lo lắng suy nghĩ."Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu." Từ gần đó, thanh âm Haibara vang lên, cô còn vén lên một góc khăn trải bàn, liếc mắt nhìn thiếu niên, người sau hiểu ý chạy tới."Bom?""Tất cả các bàn đều có, là bom hẹn giờ." Thiếu nữ nhìn về quầy rượu, Conan cắn răng, đó là một quả bom điện tử đang đếm ngược, chỉ còn 4 phút 07 giây.Conan chạy tới cửa kính, nhìn xuống tầng thượng tòa nhà B, cảnh sát và cứu hỏa đang dùng đèn pha chiếu sang, bọn họ đang cố gắng dập lửa ở tầng dưới, ánh mắt thiếu niên nhìn mái vòm của tòa nhà đối diện, trong đầu ánh sáng chợt lóe, cậu nghĩ ra cách rồi."Các cậu, chúng ta sẽ dùng chiếc xe này để bay sang bên kia." Conan kiểm tra chiếc xe mui trần màu đỏ, vốn là giải thưởng của thám tử Mori khi thắng trò chơi, thật may mắn, nó có xăng và chìa khóa đã được cắm sẵn."Không thể đâu." Thanh âm nhàn nhạt của Haibara vang lên, phủ định: "Khoảng cách giữa hai tòa nhà là 50 mét, để bay tới phải đạt được 60 mét, sân thượng bên kia thấp hơn bên này 20 mét, để bay từ đây qua đó theo chiều ngang phải giữ được tốc độ nhất định, nhưng do lực hút trái đất, chúng ta sẽ rơi xuống trước khi sang được bên kia."Ba đứa trẻ mặt nghệt ra nghe Haibara phân tích, chỉ có Conan là chăm chú lắng nghe, cuối cùng, sau một hồi tính toán, thiếu nữ khoa học gia đưa ra kết quả: "Chúng ta cần 2 giây để bay qua đó, tốc độ phải đạt được ít nhất 108km/h, nhưng với khoảng cách gia tốc hiện tại theo chiều dài của căn phòng, chúng ta chỉ có thể đạt được vận tốc là 50 đến 60km/h. Như vậy chắc chắn chúng ta sẽ bị rơi.""Nếu vậy, chúng ta sẽ làm như này." Thiếu niên mở ra cốp sau, thanh âm vẫn giữ bình tĩnh nói."Cậu muốn dùng vụ nổ để tăng tốc độ?" Haibara hoảng sợ, thiếu niên đang liều lĩnh hành động."Chúng tớ theo cậu, Conan-kun." Ba đứa trẻ từ ban đầu hoảng sợ, đã lấy lại bình tĩnh, đồng thanh, bọn họ tin tưởng vào thiếu niên vô điều kiện.Cái khó nhất bây giờ là phải căn thời gian để thời gian chiếc xe tông vỡ cửa sổ trước khi bom nổ, chiếc xe sẽ mất đà và rơi xuống. Hai bộ não thiên tài nhanh chóng phân tích tình huống và làm ra quyết định, bọn họ sẽ để Ayumi là người có thể nhẩm đếm thời gian chuẩn xác nhất là người đếm ngược thời gian, Haibara nhận phần quan sát quả bom, đếm ngược đến giây thứ 30 giúp Ayumi."Cái gì? Căn phòng chứa đầy bom?" Thanh tra Megure hoảng hốt hét lớn."Xin hãy mở mái vòm ra đi ạ." Conan thông qua điện thoại khẩn cấp nói."Cái gì?""Làm ngay đi ạ!"Bọn họ đỡ ông lão Hosui đang hôn mê lên xe, Haibara ngồi gần quả bom, bắt đầu đếm: "55, 54, 53,..."Conan khởi động xe, cũng nắm tay Ayumi đang đội mũ bảo hiểm truyền động lực cho cô bé, nhưng lúc này lại có tình huống đột phát, Haibara đếm đến giây 30 nhưng vẫn không hề có ý định chạy về xe."Đồ ngốc, không phải hai người đếm thì sẽ chính xác hơn sao?" Haibara nghe tiếng gọi thất thanh từ Genta và Mitsuhiko, cười nhạt.'Haibara... Chẳng lẽ cậu ấy định tự sát?' Conan hoảng sợ, lam mâu biến xám trắng, nhưng Ayumi đang đếm, nếu cậu bỏ tay cô bé ra bây giờ, mọi chuyện sẽ thành công cốc.Genta bỗng nhiên chạy ra khỏi xe, chạy nhanh về phía thiếu nữ, nhấc bổng cô bé lên chạy đi, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, cậu nhóc nói: "Mẹ tớ bảo nếu tớ để mặc cậu, các vị thần sẽ trừng phạt tớ.""10, 9, 8, 7,..." Ayumi vẫn đang đếm.Conan nhìn Haibara và Genta đã lên xe, liền đặt chân lên bàn đạp ga, chờ đợi...Ở tiếng đếm đến giây thứ 5, thiếu niên đạp mạnh chân ga, chiếc xe vọt lên, đâm vỡ cửa kính, cùng lúc là tiếng bom nổ phía sau, chiếc xe bay qua khoảng không trong ánh mắt kinh ngạc của những người đứng ở tòa nhà đối diện.Haibara bị bay ra khỏi xe, được Mitsuhiko nắm chặt cổ tay giữ lại, cơ thể cô bé đung đưa bên ngoài, Conan nhìn những mảnh nhọn pha lê trang trí hồ bơi, vội vàng lấy mũ bảo hiểm của Ayumi, bật lên giày tăng lực, đá vỡ các đầu nhọn.Haibara hoảng sợ nhìn những mảnh pha lê bay qua trước mắt, nếu Conan không kịp đá vỡ chúng, cô chắc chắn sẽ bị thương.Chiếc xe rơi xuống hồ bơi, bọn họ thành công sống sót, Conan suýt nữa thì lỡ miệng nói mình từng học xe ở Hawaii khi Mitsuhiko hỏi cậu học lái xe khi nào, Haibara nhìn dáng vẻ lúng túng của thiếu niên bỗng bật cười.Phía xa, Gin và Vodka cũng nhận được tình báo có một chiếc xe đã bay ra ngoài, trên đó là 5 đứa trẻ và 1 ông già, kẻ phản bội Sherry dường như không có mặt ở đó, bọn hắn đành phải rời đi, dù sao nhiệm vụ của bọn hắn cũng đã hoàn thành. "Ta đã định làm một phần mộ cho cô ta trong tòa nhà đó." Khóe miệng nở một nụ cười thị huyết, ánh mắt sắc bén ẩn sau chiếc mũ rộng vành lóe lên sát khí, hắn nhổ điếu thuốc xuống mặt đất, chân dẫm mạnh, dường như đang phát tiết: "Đành để món quà này lại sau vậy."]<Thám tử lừng danh Conan: Những giây phút cuối cùng đến thiên đường - END.>(Haibara-chan thật thông minh, quả là đại lão, tính nhẩm siêu thật.)(Đại lão có nhận học sinh không? Tôi muốn bái sư.)(Khi hai đại lão trao đổi, người thường chỉ biết đứng nhìn, tôi cảm thấy tôi sẽ giống ba đứa bé, nghe mà như thiên văn.)(Nhưng mà, Haibara lúc này vẫn tiêu cực quá, đây không phải lần đầu chúng ta thấy trạng thái này của cô ấy.)(Mỗi lần cô ấy muốn chết, Kudo-kun và ba đứa bé đều níu kéo cô ấy, hẳn là cô ấy cũng cảm nhận được bọn họ rất quan tâm cô ấy a.)(Haibara-san, hãy mạnh mẽ lên.)(Vụ này, ba đứa bé giúp ích rất nhiều nha, bọn họ cũng không phải lúc nào cũng kéo chân sau hai người kia.)(Giỏi lắm, đội thám tử nhí.)"Cảm ơn các cậu!" Haibara nhu hòa quay xuống nhìn ba đứa bé, vẻ mặt thành tâm cảm ơn, thiếu nữ bây giờ đã khác ngày trước rất nhiều, không còn ủ dột, lạnh lùng nữa, cô đã cười nhiều hơn và tỏa ra trạng thái hạnh phúc thường trực."Ai-chan, chúng ta mãi là bạn nha." Ayumi cười tươi, đôi mắt tỏa sáng nhìn thiếu nữ."Haibara sẽ luôn là một phần của đội thám tử nhí, cả Co... Kudo-san nữa." Genta nói, sau đó ngập ngừng khi không biết nên gọi Conan hay là Kudo Shinichi."Đồ ngốc, Kudo-san bây giờ đâu thể chơi với chúng ta được nữa." Mitsuhiko lắc đầu, ánh mắt rụt rè nhìn thiếu niên."Mấy nhóc cứ coi anh là bạn cũng được, anh là Kudo Shinichi, cũng là Conan, là một phần của đội thám tử đó." Kudo Shinichi quay xuống mỉm cười ôn nhu nói với ba đứa bé, rốt cục cũng khiến ba đứa trẻ hưng phấn cực kỳ.Mọi người nhìn bọn trẻ hỗ động, bất đắc dĩ cười cười, lũ nhóc chỉ cần qua vài năm nữa sẽ trưởng thành lên, bọn nhóc sẽ tự thay đổi được suy nghĩ và tư duy thôi, dù sao mới chỉ 7 tuổi đã gặp nhiều chuyện hiếm thấy như này, sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho bọn nhóc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me