Allsunoo Chuyen Ver Abo Omega Em Khong Thoat Duoc Bon Toi Dau Ss2
Sunoo tỉnh dậy gần giữa trưa, cả cơ thể đau nhức dữ dội. Chỉ cần cử động một chút là sẽ cảm nhận được cơn ê ẩm từ dưới truyền lên. Vết cắn đằng sau ma sát với vỏ gối, làm cho cậu có chút đau xót. Cả cơ thể đang tỏa nhiệt rất nóng nhưng Sunoo không nghĩ rằng mình bị bệnh, chỉ nghĩ là tối hôm qua vận động hơi quá sức.Cố gắng bước vào phòng vệ sinh, Sunoo choáng váng bám víu vào cánh cửa: -Chết tiệt, chóng mặt quá.Mở vòi nước, tạt dòng nước mát lạnh lên gương mặt đang ửng hồng kia. Nước lạnh tiếp xúc với da thịt, Sunoo run người vì độ lạnh của nước. Đứng yên trấn tĩnh một lúc để xem cơ thể có bình thường lại hay không, cậu thở sâu nhận định. Cơ thể là bị sốt rồi.Nhanh chóng mặc đồ, cậu không muốn làm phiền hai anh em nhà họ Kang, Johnny chắc giờ này đã được đưa đến trường học nên cậu cũng an tâm phần nào. Vội cầm điện thoại xuống dưới sảnh bắt một chiếc xe taxi đến bệnh viện. Nói là thế, nhưng thực chất ngoài bệnh viện của người đó ra, cậu không còn biết chỗ nào khác quanh đây.Sunoo uể oải nhắm mắt ngồi ở hàng ghế sau xe. Cảm giác cơ thể bây giờ rất nặng nề, đến nỗi nhấc một cánh tay cũng rất khó khăn. Với tình trạng này, cậu nói với tài xế chạy nhanh hết mức có thể.Vừa đến bệnh viện, Sunoo loạng choạng bước vào bên trong. Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi, cùng với đó là tiếng bước chân và lời nói ồn ào của y tá lẫn bệnh nhân khiến cho cơn đau đầu ngày một tăng. Cậu nhíu mày bám vào bờ tường, lục lại trí nhớ men theo con đường quen thuộc. Tầm nhìn phía trước dần mờ ảo, khung cảnh trước mặt quay tròn, cậu thở hổn hển gục xuống: -Chết tiệt, sắp tới nơi rồi. Chỉ tầm mười bước chân nữa là sẽ đến được cánh cửa kia. Sunoo mệt mỏi không còn sức lực, cậu nhắm mắt gục xuống. Hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là một vị bác sĩ với khuôn mặt hốt hoảng chạy lại chỗ cậu cùng với mùi hương rất dễ chịu.....Sunoo giật mình tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trong trên giường bệnh. Trên tay còn gắn kim truyền nước biển. Cậu sờ lên trán, hạ sốt nhiều rồi, nhưng ai đã đưa cậu vào đây?Từ từ ngồi dậy, Sunoo hồi tưởng lại, chỉ nhớ lúc bản thân không còn sức lực ngất đi đã nhìn thấy một hình bóng mờ ảo mặc áo blouse trắng chạy đến chỗ cậu, rồi sau đó cậu tỉnh dậy và đang ở đây.Nhìn sang bên cạnh, thấy điện thoại đang đặt trên bàn liền đưa tay với lấy. Không tin được bây giờ đã là 7h tối, cậu không ngờ bản thân đã bất tỉnh lâu đến vậy. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Minjeong và hai anh em nhà họ Kang, bọn họ chắc đang lo lắng cho cậu lắm. Không chần chừ, Sunoo rút kim truyền nước, vừa bước chân xuống nền nhà thì cửa phòng mở ra.-Sunoo, em chưa khoẻ hẳn đâu.-Park....Sunghoon?....Ngồi ở dãy ghế dành cho bệnh nhân, Sunoo liếc nhìn Park Sunghoon đang làm thủ tục xuất viện cho mình. Cậu nhớ ra con đường mà mình đã mon men chính là con đường dẫn đến phòng của Park Sunghoon. Xem ra trí nhớ của cậu vẫn còn rất tốt, hoặc là do thứ khác.Đáng lẽ cậu vẫn chưa được xuất viện, để đảm bảo an toàn, Park Sunghoon khuyên cậu nên ở lại thêm một ngày nhưng cậu nhất quyết không chịu vì còn có nhiều việc phải giải quyết. Sunghoon cũng biết tính cách của cậu bây giờ đã thay đổi, cho dù có khuyên thế nào cũng sẽ không nghe nên hắn đã chấp nhận cho cậu xuất viện.-Xong rồi. Anh đưa em về.-Không cần phiền anh đâu. Tôi tự bắt xe về được. Nhận lấy giấy tờ từ tay Park Sunghoon, cậu nhanh chóng từ chối. Hắn đương nhiên sẽ không đời nào để cậu bắt xe về. Dưới sự đeo bám của Sunghoon, Sunoo cuối cùng cũng chấp nhận để hắn đưa về.....Bầu không khí trong xe vô cùng ngượng ngùng. Sunoo chỉ yên lặng nhìn con đường phía trước, hai tay thì đan chặt vào nhau, cậu bây giờ là rất xấu hổ.-Sunoo, có phải em và Jaeyun....Tay điều khiển vô lăng nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía trước, Park Sunghoon lên tiếng cắt ngang bầu không khí im lặng này.-Chuyện gì?Lúc khám cho Sunoo, anh đã nhìn thấy vết cắn sau gáy cậu bị rỉ máu, chưa kể còn có pheromone lan toả, hắn nhận ra ngay lập tức, đây chính là mùi của Sim Jaeyun. -Em không muốn nói cũng không sao.Chẳng hiểu sao trong lòng cậu lại có chút ngại ngùng muốn giải thích. Cũng không muốn giấu giếm, đáp:-Tối hôm qua Sim Jaeyun uống say....anh ta đã gọi cho tôi...Park Sunghoon liền một phần nào hiểu ra mọi chuyện sau đó. Thảo nào tối hôm qua Lee Heeseung gọi điện cho hắn hỏi về tung tích của Sim Jaeyun, một lát sau lại thông báo rằng Sim Jaeyun đã ổn. Thì ra là hôm qua ở cùng với Sunoo. Trong lòng dâng lên cảm giác ghen tỵ, hắn cũng muốn được như vậy. Tay vô thức siết chặt vô lăng, hắn hỏi cậu:-Sunoo, đứa bé có khoẻ không?-Đứa bé?Không nói không rằng, Park Sunghoon tấp xe vào lề đường. Rời vô lăng, quay sang nhìn cậu:-Là đứa bé em mang thai khi đó?Sunoo ái ngại nhìn Park Sunghoon, không ngờ là hắn lại biết chuyện này, nếu như vậy thì những người còn lại, có lẽ cũng đã biết. Đồng tử cậu lay động, lắp bắp nói:-A...anh nói nhảm gì vậy. Làm gì có đứa bé nào?-Em đừng giấu nữa. Chuyện em mang thai khi đó, bọn anh đều đã biết hết rồi. Sunoo, những thứ diễn ra ở trước mắt chưa chắc là sự thật. Bọn anh...-Tôi không giấu gì hết. Anh nhầm rồi. Đừng nói nữa, mau đưa tôi về đi.Park Sunghoon đau khổ nhìn cậu, rốt cuộc là cậu muốn giấu bọn hắn đến khi nào đây?....Xe dừng trước sảnh căn hộ, Park Sunghoon không ngờ rằng cậu lại chuyển về đây. Cửa xe vừa mở, hắn định đưa cậu lên nhà thì từ xa, hình ảnh của Kang Woo Young xuất hiện.-Sunoo, em ổn chứ? Em làm anh rất lo đó.Woo Young ôm lấy cậu một cách tự nhiên cùng cử chỉ nhẹ nhàng. Điều này làm cho Park Sunghoon không hài lòng, trong lòng lại dâng lên cơn tức giận.Sunoo lắc đầu cười hì, quay sang nhìn Sunghoon đang đứng đấy, nụ cười khi nãy đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng:-Cảm ơn anh đã đưa tôi về.-Park nhị thiếu, cảm ơn anh đã đưa em ấy về. - Woo Young tiếp lời cậu.Park Sunghoon gật đầu, bóng hình của hắn cô đơn đứng nhìn Woo Young ân cần dìu cậu vào bên trong. Đáng lẽ, người ở bên cạnh cậu bây giờ phải là bọn hắn mới phải.-Sunoo....nhớ uống thuốc em nhé. Sức khoẻ của em vẫn chưa bình phục, cần nghỉ ngơi thật tốt.Sunoo quay người, mắt của cậu phản chiếu lại hình ảnh của Park Sunghoon. Hắn bây giờ đã không còn giống như trước nữa, nhưng sự quan tâm, lo lắng dành cho cậu vẫn không hề thay đổi, chỉ có nhiều hơn chứ không có ít đi.-.....Cảm ơn.Đợi hai người an toàn bước vào trong thang máy, Sunghoon thở dài bước lên xe. Suy nghĩ một hồi cuối cùng đạp ga về Park gia.....Mấy ngày sau, sức khoẻ của Sunoo đã tốt hơn. Cậu cũng nhận được tin nhắn của Niki về vấn đề công việc. Sunoo không chần chừ liền quyết định nhận việc lúc bản thân đã khỏi hẳn bệnh.Đứng trước công ty to lớn của Niki, Sunoo thở một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong. Cậu đang tiếp nhận một môi trường mới. Theo sự chỉ dẫn của tiếp tân, Sunoo được đưa vào bộ phận thiết kế của công ty. Theo tưởng tượng của cậu, cứ nghĩ nơi này sẽ tập hợp rất nhiều nhân tài nhưng có vẻ hiện thực lại rất khác xa.Nếu mà đếm thì chỉ vỏn vẹn chưa đến 10 người, cậu biết họ, đây đều là những nhân vật có tiếng trong ngành. Sunoo có chết cũng không ngờ sẽ có ngày mình lại được làm việc chung với họ.-Xin chào, tôi là Kim Sunoo. Sau này mong mọi người chiếu cố.Cứ nghĩ rằng đáp lại cậu sẽ là tràng vỗ tay hoặc những lời chào đón nồng nhiệt, nhưng nhận được chỉ là vài cái nhìn vô cảm xen lẫn ganh ghét. Mới ngày đầu Sunoo đã cảm thấy không ổn rồi, liệu sau này sẽ như thế nào đây?Phải nói có quen biết Nishimura Riki là một lợi thế rất tốt. Điển hình là khu vực làm việc của cậu được bố trí rất khác với mọi người, không gian rộng rãi hơn, trên bàn làm việc lúc nào cũng có sẵn nước và bánh phòng khi cậu đói.Cũng vì thế những người làm việc chung với cậu luôn xỉa xói và nói xấu về cậu. Sunoo chỉ biết lắc đầu thở dài, tốt hơn là nên bỏ ngoài tai.-Xin chào, tôi là Hye-ri.Phải gần đến khi tan tầm mới có một cô gái chạy đến làm quen với cậu. Sunoo từ lâu đã biết đến Hye-ri, cô gái này tài năng phải nói là vô cùng xuất sắc, Sunoo đôi khi còn thấy bản thân quá vô dụng.-Xin chào.-Đừng để ý đến họ, họ là như vậy đấy. Hồi lúc đầu mới vào đây tớ cũng như cậu vậy. Làm chung một thời gian họ mới bắt đầu tiếp xúc với tớ.-Vậy sao.Sunoo cười mỉm, đáp trả một cách ngắn gọn. Cậu vẫn còn rất ngượng khi tiếp xúc với người khác, đặc biệt là con gái. Cuộc nói chuyện giữa cậu và Hye-ri luôn được Niki để trong tầm mắt. Thật ra mà nói, nguyên ngày hôm nay, tần suất hắn xuất hiện ở khu vực này phải nói là nhiều hơn mọi ngày.Niki bình thường còn không có mặt ở công ty con này, chỉ luôn tập trung vào công ty chính. Nhưng từ lúc biết Sunoo đăng ký vào đây, hắn đã thay đổi mọi lịch trình, hoãn lại hết mọi thứ chỉ để vào đây ngắm nhìn cậu.-Chủ tịch, tôi đã sắp xếp theo chỉ định của ngài.-Tốt lắm, phải dành mọi thứ tốt nhất cho Sunoo. Tôi không muốn em ấy chịu bất kỳ thiệt thòi nào.-Tôi hiểu rồi thưa Chủ tịch.....Mối quan hệ bạn bè của cậu và Hye-ri rất tốt. Cô luôn chủ động tìm đến cậu giúp đỡ, Sunoo cũng rất nhiệt tình giúp lại. Nhưng mối quan hệ với người khác thì phải nói là rất tệ, đôi khi họ còn ghét cậu ra mặt. Nếu thư ký riêng của Niki không xuất hiện đúng lúc thì có lẽ mọi chuyện sẽ còn tệ hơn.-Sunoo, Chủ tịch muốn gặp cậu.Sunoo buông bút, gấp lại máy tính rồi đi theo thư ký.Đứng trước cánh cửa to lớn, cậu mạnh dạng đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy hình ảnh Niki đang nghiêm túc làm hồ sơ. Phải công nhận lúc hắn nghiêm túc làm việc, thật sự rất đẹp.-Em đến rồi. Mặc dù không nghe thấy tiếng mở cửa hay tiếng bước chân nhưng hắn vẫn biết đó là cậu. Chỉ cần là Sunoo xuất hiện thì bầu không khí dường như đều thay đổi, điều này có thể cảm nhận được rất rõ.-Chủ tịch, ngài gọi tôi.-Gọi tên anh. Hai từ Chủ tịch không thích hợp với mối quan hệ của chúng ta. Sunoo thở dài, hắn lại muốn cái gì đây?-Có chuyện gì?Niki đặt bút đứng dậy tiến lại gần cậu, Sunoo đã cao hơn một chút rồi:-Thư ký nói với anh em bị mọi người bắt nạt.-Không có. Chỉ là hiểu lầm thôi.-Em có biết bản thân em nói dối rất tệ không?Không nói không rằng, một lực kéo cậu ôm chặt vào lòng. Sunoo không phản kháng, ngược lại còn để im cho hắn ôm. Niki vùi mặt vào hõm cổ cậu, hít thật sâu mùi hương đã khiến hắn chật vật bao năm qua.-Sunoo, anh không muốn em bị kẻ nào bắt nạt hết.-Nishimura, đây là công ty.-Một chút thôi, xin em. Cho anh ôm em thêm chút nữa.Sunoo đành nhắm mắt làm ngơ, mặc cho hắn ôm lấy mình. Đối với những cái ôm như này, cậu thật ra cũng không muốn trốn tránh.'RENG...RENG...'Chuông điện thoại của cậu bất ngờ reo lên, Sunoo lúc này mới giật mình đẩy Niki ra, nhanh lấy điện thoại.-Alo, tôi nghe.-.........- Cô nói sao, Johnny bị làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me