[ALLSUNOO] [Chuyển Ver] [ABO] OMEGA, EM KHÔNG THOÁT ĐƯỢC BỌN TÔI ĐÂU_SS2
17
'CHOANG....'Tiếng thủy tinh vỡ vụn văng tứ tung xuống nền gạch lạnh lẽo. Nishimura Riki tức giận không kiềm chế được hành động hất tung mọi thứ trên bàn xuống sàn nhà, khung ảnh chụp Sunoo cũng vì vậy mà vỡ theo. Niki hoảng hốt chạy lại nhặt tấm ảnh lên. Nụ cười hạnh phúc của Sunoo như con dao cứa mạnh vào trái tim hắn. Rốt cuộc phải như thế nào mới khiến cậu hiểu rõ nỗi khổ của bọn hắn đây.Sim Jaeyun từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn trước mặt không khỏi nhíu mày. Tên Nishimura kia là đang phát điên cái gì, lại còn đập phá đồ đạc trong phòng nữa. Sim Jaeyun thở dài, đi lại chỗ hắn lên tiếng:-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?-Sunoo...em ấy...Nghe đến tên cậu, Sim Jaeyun vội vàng nắm lấy cổ áo của Niki gằn giọng. Không biết từ bao giờ, hành động của bọn hắn đã không còn kiểm soát được mỗi khi nghe đến cái tên ấy.-Em ấy làm sao?Như chạm đến công tắc tức giận trong lòng, Niki gạt tay Sim Jaeyun ra, một lực đấm mạnh vào má trái của hắn. Jaeyun bởi vì cú đấm bất ngờ ấy mà ngã xuống, bàn tay vì chống đỡ mà đâm vào những mảnh thuỷ tinh ở dưới sàn. Hắn nhíu mày cảm nhận cơn đau từ má cũng như lòng bàn tay, chưa kịp lên tiếng thì Niki lại túm lấy cổ áo hắn mà quát:-Thằng khốn. Tất cả là tại mày, nếu không phải vì mày thì bây giờ chúng ta và em ấy đã có thể hạnh phúc.-Mày nổi điên cái gì vậy?Không nhân nhượng, Jaeyun đạp mạnh vào bụng Niki, lớn tiếng đáp trả.Niki ôm bụng ngồi dậy, hắn nhíu mày kìm nén cơn đau. Đôi mắt sắc lạnh nhìn Sim Jaeyun. Không khống chế được bản thân, Niki lao về phía Sim Jaeyun giơ nắm đấm. Lee Heeseung cùng Park Jongseong từ phòng bước ra vì tiếng ồn từ phòng của Niki. Đập vào mắt hai người bọn hắn là khung cảnh hỗn loạn từ phía hai con người kia.-NISHIMURA RIKI, SIM JAEYUN!!!Park Jongseong chạy tới giữ lấy cánh tay của Niki trước khi nó tiếp tục giáng xuống khuôn mặt đang hiện lên vết đỏ kia. Lee Heeseung nhăn mày, chạy lại đỡ Sim Jaeyun đang nằm dưới sàn nhà cùng những mảnh thủy tinh đang dính máu, lớn giọng quát.-Tụi bây đang làm cái trò gì vậy hả?Cả hai không thèm trả lời, chỉ giương ánh mắt thù địch về phía đối phương. Không thấy ai phản hồi câu hỏi của hắn, Lee Heeseung hỏi tiếp:-Đã xảy ra chuyện gì?Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Sim Jaeyun cùng vết máu ở khoé môi, Niki đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân. Nhìn xuống thì phát hiện tay của Jaeyun đang chảy máu, hắn tức giận hất Park Jongseong ra rồi bỏ đi. Để lại mớ hỗn độn cùng với ba con người đang khó hiểu..
.
.
.Đã hơn 11h nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Nik ở nhà. Không khí căng thẳng bao trùm cả phòng khách, Park Sunghoon chỉ biết thở dài, chuyên tâm băng bó lại vết thương cho Sim Jaeyun.Park Sunghoon không ngờ rằng có một ngày Niki và Jaeyun lại giải quyết xung đột bằng vũ lực. Từ trước đến nay, bọn hắn không bao giờ động thủ với người thân trong gia đình. Bọn hắn chính là một tập thể, không vì bất kì một lợi ích cá nhân hay việc nào đó mà phá vỡ mối quan hệ đặc biệt này.Lúc nhận được cuộc gọi gấp của Yang Jungwon, hắn đã bỏ lại toàn bộ công việc mà phóng xe chạy thẳng về nhà. Lúc bước vào chỉ nhận được bầu không khí ảm đạm, khuôn mặt điển trai của Sim Jaeyun thì đã bầm tím một phần, vết máu ở khoé miệng cũng đã đông lại. Duy chỉ máu ở lòng bàn tay là vẫn còn đang chảy. Tiếng chuông điện thoại vang lên thành công phá vỡ bầu không khí im lặng đến đáng sợ này. Lee Heeseung nhấc máy, chỉ ừ một tiếng rồi cúp.-Nghỉ ngơi đi. Không cần đợi Niki đâu.Park Sunghoon lên tiếng:-Nó đang ở đâu?-En Bar..
.
.
.
.
.
.
.
.Lee Heeseung cùng Park Jongseong bước vào phòng VIP, mùi rượu xen lẫn thuốc lá toả ra khắp căn phòng. Bọn hắn nhíu mày, nhìn thấy Niki đang nằm gục trên bàn, xung quanh còn có rất nhiều vỏ chai rượu lăn lóc. Park Jongseong chán nản, Nishimura Riki trước đây chưa bao giờ bê tha bản thân đến như vậy. Rõ ràng là từ lúc ở công ty trở về, hắn đã không còn bình tĩnh nữa.-Ở công ty đã xảy ra chuyện gì?Lee Heeseung cho tay vào túi quần, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Niki. Hắn im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:-Là Sunoo. Em ấy...Jongseong nhíu mày, sao đột nhiên lại ấp úng như vậy. Nhìn thấy biểu cảm khó chịu của hắn, Lee Heeseung thở dài, nói:-Sunoo muốn chúng ta đừng liên quan gì đến cuộc sống của em ấy nữa. Nếu như sau này còn tiếp tục, em ấy sẽ dẫn Johnny chạy trốn khỏi chúng ta. Đến một nơi chúng ta không thể tìm thấy.-Còn gì nữa?-Sunoo cho rằng cách chúng ta bảo vệ em ấy chính là đang xem thường khả năng độc lập của Sunoo. Tình yêu mà chúng ta dành cho em ấy, chính là sự thương hại không hơn không kém. Làm Sunoo cảm thấy bản thân rất vô năng, không tự mình làm được bất cứ thứ gì.Park Jongseong nắm chặt lòng bàn tay, không ngờ bao nhiêu năm qua, cho đến khi đã đối diện với nhau. Sunoo vẫn còn những suy nghĩ tiêu cực đối với bọn hắn. -Nguyên nhân?-Sáng nay đã có một chút rắc rối xảy ra với Sunoo. Mày cũng biết môi trường làm việc ở công ty của Niki rất khắc nghiệt, sẽ không tránh được những việc không thể lường trước. -Và Sunoo chính là nạn nhân. Nếu không phải có Niki luôn ở phía sau bảo vệ, có lẽ Sunoo đã bị đám người đó vùi dập rồi. Lee Heeseung thở dài nói tiếp:-Tao không trách em ấy tại sao lại vô tâm giả vờ như không hiểu. Tao chỉ trách tại sao bọn mình lại không thể khiến em ấy tin tưởng vào chúng ta?Park Jongseong đã hiểu được lí do vì sao Niki và Jaeyun lại đánh nhau. Nếu không phải vì vụ việc ban sáng, có lẽ đã không thành ra như vậy.-Được rồi, đưa nó về thôi. Có lẽ những người khác cũng lo lắm.Lee Heeseung và Park Jongseong đi đến đỡ Niki đứng dậy. Loáng thoáng còn nghe được tiếng nói thảm thương của hắn: -Sunoo, xin lỗi em..................Ở một nơi cách xa trung tâm thành phố, hình dáng một người phụ nữ trong bộ dạng tả tơi, rách nát nhuộm màu của máu, tóc tai rối tung cả lên. Trên người thì chi chít vết bầm tìm cũng những dấu nhỏ li ti còn đang chảy máu. Một vài nơi trên cơ thể còn xuất hiện những vết tróc da, phồng rộp lên vì bị bỏng.Im Yuna khập khiễng bước đi bên lề đường vắng tanh, lâu lâu có vài chiếc xe vụt qua cô nhanh chóng. Nếu không phải đi sát vào lề đường, có lẽ cô ta đã bị tông vài phát rồi.Bông hoa hồng xinh đẹp của En Bar ngày ấy bây giờ đã biến thành một con quỷ. Khó khăn lắm mới có thể trốn thoát ra khỏi Hắc Dạ, Im Yuna quyết không thể bị bắt lại thêm lần nào nữa. Bảy năm ở trong đó còn đáng sợ hơn phải sống trong tù. Thầm cảm ơn trời đất, nếu không phải do bị tiêm quá nhiều thuốc dẫn đến việc cơ thể phản ứng ngược lại với những liều thuốc mà bọn hắn tiêm vào trong người, có lẽ cô đã chết từ lúc nào.Không biết đã lang thang đến khu vực nào, chỉ đến khi nhìn ánh đèn sáng của một trạm xăng gần đó, Im Yuna mới mon men đi lại. Giả đói, giả khổ vốn là nghề của cô ta.-Xin...xin các anh cứu em...Đám nhân viên trong trạm xăng đang thưởng thức đồ ăn thì nghe được có tiếng kêu cứu, quay ra phía cửa liền thấy Im Yuna đã ngất xỉu tại chỗ. Nhìn những dấu vết bầm dập trên người cô ta khiến bọn họ hiểu lầm cô ta đã bị bắt cóc, liền quyết định chữa trị cho Im Yuna.Im Yuna tỉnh dậy, ánh đèn sáng chiếu vào mắt khiến cô ta bị chói, liền đưa cánh tay lên che đi thứ ánh sáng chói loá kia. Lúc này cô ta mới phát hiện bản thân đã được băng bó vô cùng cẩn thận.-May quá, em tỉnh rồi.Một nam thanh niên cầm ly nước đến, tiện tay đỡ Im Yuna ngồi dậy. Cô ta nhận lấy ly nước từ người kia, không cảnh giác mà một ngụm uống hết.-Cảm...cảm ơn...-Em tên gì? Nhà ở đâu? Tại sao lại thê thảm như vậy? Cũng may cho em ở đây là một trạm xăng, chứ không là cũng không biết như thế nào.Im Yuna im lặng suy nghĩ, tay bấu chặt vào ly nước, cơ thể run lên từng đợt. Nam thanh niên kia thấy vậy, vội nói:-Em không cần nói ngay đâu. Không sao đâu.-X...xin lỗi...em không nhớ em tên gì.Đám thanh niên kia chán nản nhìn nhau, lại nhìn thấy tình cảnh đáng thương của ả ta liền có chút dao động. Một người trong đám bọn họ muốn báo cảnh sát nhưng liền bị Im Yuna ngăn lại. Vội lấy lí do là rất sợ cảnh sát vì họ đã từng bỏ mặt cô ta lúc trên đường chạy trốn. Nghe vậy bọn họ cũng không nói nữa, chỉ đành cho cô ta ở nhờ lại đây.Đột nhiên, trên tivi đang phát lại tin tức của mấy ngày qua. Rất nhanh cái tên Kim Sunoo, con trai cả của Kim gia được nhắc tới. Im Yuna ban đầu không tin vào những gì đang nói, chỉ nghĩ là tên giống tên. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó trên tivi, Im Yuna mới biết."Thằng nhóc đó vẫn chưa chết. Lại còn là trâm anh thế phiệt. Chết tiệt!!"-Này, tạm thời bọn anh gọi em là Nari nhé?Im Yuna tươi cười gật đầu. Đây chính là cơ hội mở đầu cho cô ta. Điều quan trọng hiện tại chính là né tránh sự truy sát của bọn hắn. Tất cả bọn họ đều không phải là kẻ dễ để đối phó. Bây giờ chỉ còn cách bám víu vào đám người này mới có cơ hội sống sót."Kim Sunoo, mày cứ chờ đó. Tao sẽ lấy lại tất cả mọi thứ."
.
.
.Đã hơn 11h nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Nik ở nhà. Không khí căng thẳng bao trùm cả phòng khách, Park Sunghoon chỉ biết thở dài, chuyên tâm băng bó lại vết thương cho Sim Jaeyun.Park Sunghoon không ngờ rằng có một ngày Niki và Jaeyun lại giải quyết xung đột bằng vũ lực. Từ trước đến nay, bọn hắn không bao giờ động thủ với người thân trong gia đình. Bọn hắn chính là một tập thể, không vì bất kì một lợi ích cá nhân hay việc nào đó mà phá vỡ mối quan hệ đặc biệt này.Lúc nhận được cuộc gọi gấp của Yang Jungwon, hắn đã bỏ lại toàn bộ công việc mà phóng xe chạy thẳng về nhà. Lúc bước vào chỉ nhận được bầu không khí ảm đạm, khuôn mặt điển trai của Sim Jaeyun thì đã bầm tím một phần, vết máu ở khoé miệng cũng đã đông lại. Duy chỉ máu ở lòng bàn tay là vẫn còn đang chảy. Tiếng chuông điện thoại vang lên thành công phá vỡ bầu không khí im lặng đến đáng sợ này. Lee Heeseung nhấc máy, chỉ ừ một tiếng rồi cúp.-Nghỉ ngơi đi. Không cần đợi Niki đâu.Park Sunghoon lên tiếng:-Nó đang ở đâu?-En Bar..
.
.
.
.
.
.
.
.Lee Heeseung cùng Park Jongseong bước vào phòng VIP, mùi rượu xen lẫn thuốc lá toả ra khắp căn phòng. Bọn hắn nhíu mày, nhìn thấy Niki đang nằm gục trên bàn, xung quanh còn có rất nhiều vỏ chai rượu lăn lóc. Park Jongseong chán nản, Nishimura Riki trước đây chưa bao giờ bê tha bản thân đến như vậy. Rõ ràng là từ lúc ở công ty trở về, hắn đã không còn bình tĩnh nữa.-Ở công ty đã xảy ra chuyện gì?Lee Heeseung cho tay vào túi quần, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Niki. Hắn im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:-Là Sunoo. Em ấy...Jongseong nhíu mày, sao đột nhiên lại ấp úng như vậy. Nhìn thấy biểu cảm khó chịu của hắn, Lee Heeseung thở dài, nói:-Sunoo muốn chúng ta đừng liên quan gì đến cuộc sống của em ấy nữa. Nếu như sau này còn tiếp tục, em ấy sẽ dẫn Johnny chạy trốn khỏi chúng ta. Đến một nơi chúng ta không thể tìm thấy.-Còn gì nữa?-Sunoo cho rằng cách chúng ta bảo vệ em ấy chính là đang xem thường khả năng độc lập của Sunoo. Tình yêu mà chúng ta dành cho em ấy, chính là sự thương hại không hơn không kém. Làm Sunoo cảm thấy bản thân rất vô năng, không tự mình làm được bất cứ thứ gì.Park Jongseong nắm chặt lòng bàn tay, không ngờ bao nhiêu năm qua, cho đến khi đã đối diện với nhau. Sunoo vẫn còn những suy nghĩ tiêu cực đối với bọn hắn. -Nguyên nhân?-Sáng nay đã có một chút rắc rối xảy ra với Sunoo. Mày cũng biết môi trường làm việc ở công ty của Niki rất khắc nghiệt, sẽ không tránh được những việc không thể lường trước. -Và Sunoo chính là nạn nhân. Nếu không phải có Niki luôn ở phía sau bảo vệ, có lẽ Sunoo đã bị đám người đó vùi dập rồi. Lee Heeseung thở dài nói tiếp:-Tao không trách em ấy tại sao lại vô tâm giả vờ như không hiểu. Tao chỉ trách tại sao bọn mình lại không thể khiến em ấy tin tưởng vào chúng ta?Park Jongseong đã hiểu được lí do vì sao Niki và Jaeyun lại đánh nhau. Nếu không phải vì vụ việc ban sáng, có lẽ đã không thành ra như vậy.-Được rồi, đưa nó về thôi. Có lẽ những người khác cũng lo lắm.Lee Heeseung và Park Jongseong đi đến đỡ Niki đứng dậy. Loáng thoáng còn nghe được tiếng nói thảm thương của hắn: -Sunoo, xin lỗi em..................Ở một nơi cách xa trung tâm thành phố, hình dáng một người phụ nữ trong bộ dạng tả tơi, rách nát nhuộm màu của máu, tóc tai rối tung cả lên. Trên người thì chi chít vết bầm tìm cũng những dấu nhỏ li ti còn đang chảy máu. Một vài nơi trên cơ thể còn xuất hiện những vết tróc da, phồng rộp lên vì bị bỏng.Im Yuna khập khiễng bước đi bên lề đường vắng tanh, lâu lâu có vài chiếc xe vụt qua cô nhanh chóng. Nếu không phải đi sát vào lề đường, có lẽ cô ta đã bị tông vài phát rồi.Bông hoa hồng xinh đẹp của En Bar ngày ấy bây giờ đã biến thành một con quỷ. Khó khăn lắm mới có thể trốn thoát ra khỏi Hắc Dạ, Im Yuna quyết không thể bị bắt lại thêm lần nào nữa. Bảy năm ở trong đó còn đáng sợ hơn phải sống trong tù. Thầm cảm ơn trời đất, nếu không phải do bị tiêm quá nhiều thuốc dẫn đến việc cơ thể phản ứng ngược lại với những liều thuốc mà bọn hắn tiêm vào trong người, có lẽ cô đã chết từ lúc nào.Không biết đã lang thang đến khu vực nào, chỉ đến khi nhìn ánh đèn sáng của một trạm xăng gần đó, Im Yuna mới mon men đi lại. Giả đói, giả khổ vốn là nghề của cô ta.-Xin...xin các anh cứu em...Đám nhân viên trong trạm xăng đang thưởng thức đồ ăn thì nghe được có tiếng kêu cứu, quay ra phía cửa liền thấy Im Yuna đã ngất xỉu tại chỗ. Nhìn những dấu vết bầm dập trên người cô ta khiến bọn họ hiểu lầm cô ta đã bị bắt cóc, liền quyết định chữa trị cho Im Yuna.Im Yuna tỉnh dậy, ánh đèn sáng chiếu vào mắt khiến cô ta bị chói, liền đưa cánh tay lên che đi thứ ánh sáng chói loá kia. Lúc này cô ta mới phát hiện bản thân đã được băng bó vô cùng cẩn thận.-May quá, em tỉnh rồi.Một nam thanh niên cầm ly nước đến, tiện tay đỡ Im Yuna ngồi dậy. Cô ta nhận lấy ly nước từ người kia, không cảnh giác mà một ngụm uống hết.-Cảm...cảm ơn...-Em tên gì? Nhà ở đâu? Tại sao lại thê thảm như vậy? Cũng may cho em ở đây là một trạm xăng, chứ không là cũng không biết như thế nào.Im Yuna im lặng suy nghĩ, tay bấu chặt vào ly nước, cơ thể run lên từng đợt. Nam thanh niên kia thấy vậy, vội nói:-Em không cần nói ngay đâu. Không sao đâu.-X...xin lỗi...em không nhớ em tên gì.Đám thanh niên kia chán nản nhìn nhau, lại nhìn thấy tình cảnh đáng thương của ả ta liền có chút dao động. Một người trong đám bọn họ muốn báo cảnh sát nhưng liền bị Im Yuna ngăn lại. Vội lấy lí do là rất sợ cảnh sát vì họ đã từng bỏ mặt cô ta lúc trên đường chạy trốn. Nghe vậy bọn họ cũng không nói nữa, chỉ đành cho cô ta ở nhờ lại đây.Đột nhiên, trên tivi đang phát lại tin tức của mấy ngày qua. Rất nhanh cái tên Kim Sunoo, con trai cả của Kim gia được nhắc tới. Im Yuna ban đầu không tin vào những gì đang nói, chỉ nghĩ là tên giống tên. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó trên tivi, Im Yuna mới biết."Thằng nhóc đó vẫn chưa chết. Lại còn là trâm anh thế phiệt. Chết tiệt!!"-Này, tạm thời bọn anh gọi em là Nari nhé?Im Yuna tươi cười gật đầu. Đây chính là cơ hội mở đầu cho cô ta. Điều quan trọng hiện tại chính là né tránh sự truy sát của bọn hắn. Tất cả bọn họ đều không phải là kẻ dễ để đối phó. Bây giờ chỉ còn cách bám víu vào đám người này mới có cơ hội sống sót."Kim Sunoo, mày cứ chờ đó. Tao sẽ lấy lại tất cả mọi thứ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me