TruyenFull.Me

Alltake Abo Phan

"Takemichi, em sao vậy?" Takemichi đi ra khỏi phòng tắm thì Takeomi đã lo lắng đứng ngay đó.

" Ừm em hơi khó chịu, chắc là do thời tiết á"

"..."

" Ra sofa nghỉ xem TV đi, anh và Wakasa sẽ tiếp tục nấu"

" Em ổn mà"

" Thôi"

Takeomi cưỡng chế đưa Takemichi ra sofa ngồi nghỉ bằng được, quay vào bếp với Wakasa.

" Em ấy nói do thời tiết thôi, chắc mới đến đây nên chưa quen"

" Em ấy nằm viện và ở đây cũng hơn 4 tuần rồi...."

" ... "

" Chắc là bị cảm"

" Nấu cho em ấy ăn đi, tao đi có chút việc"

Không đợi người kia nói gì, Wakasa đã nhanh chân đi ra cửa rồi lấy áo khoác

" Em ăn cơm với Takeomi, anh có chút việc"

" Vâng..."

Cùng lúc này Takeomi bưng đồ ăn ra

" Ăn thôi"

" Wakasa-Kun đi đâu vậy ạ?"

" Anh cũng không biết, có thể là có chút việc"

" Mặt anh ấy có thể nghiêm trọng"

"Ăn thôi"

" Vâ... ưm "

" Sao vậy Michi?"

Em lại ôm mặt chạy vội vào nhà vệ sinh

________________

Takemichi ngồi thẫn thờ trong nhà vệ sinh, khuôn mặt em vừa có chút sức sống giờ đã trở nên vô hồn trở lại.

Em không bộc lộ bất kì biểu cảm gì nhưng nước mắt lại cứ thế tuôn ra.

" Takemichi....." Wakasa đi vào, nhìn biểu cảm của em cùng với chiếc que thử thai trên tay, anh cũng hiểu được phần nào.

" Đ - Đừng khóc nữa" Waksa đi tới, nhẹ nhàng ôm Takemichi vào lòng. Em cũng chẳng có bất kì phản ứng mà đứng im đó.

___________

*Ting ting*

Cạch

"Gì?"

Taiju hôm nay mới xong công việc, hắn đến để thăm Takemichi, trên tay còn xách một giỏ quả.

Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi cùng với quầng thâm của Wakasa khiến Taiju cảm thấy kì lạ

" Takemichi đâu?"

" ... "

Wakasa chẳng hề đáp, anh đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, đầu ngửa lên trần nhà.

" ?" Taiju một tràng hoang mang, hắn cũng đi đến gần, một lần nữa đặt câu hỏi

"Take-"

" Em ấy..."

"???"

" Em ấy.... có thai rồi"

Bịch

Giỏ quả trên tay Taiju rơi xuống đất. Có Chúa cũng không biết bây giờ gã sốc thế nào, biểu cảm tột độ hoang mang.

" C... Có...."

" Sự thật đấy... em ấy đã nhốt mình trong phòng cả tối hôm qua"

Chẳng trách Wakasa lại tiều tụy như vậy, hóa ra là bởi vì suy nghĩ cả đêm qua mà thức đêm. Chẳng trách lại chẳng thấy Takemichi đó đâu.

" Phòng em ấy đâu?"

" Lên cầu thang, rẽ phải rồi rẽ trái, phòng em ấy bên trái."

Taiju mặc kệ giỏ quả đã rơi mà vội chạy lên tìm phòng em, lên tới nơi thì đã thấy Takeomi ngồi trước cửa căn phòng Wakasa nói từ bao giờ, không nói lời nào, cũng chẳng có biểu cảm gì khi thấy hắn.

" Takemichi-"

" Trong phòng"

" Mày không thể vào?"

" Có thể, nhưng em ấy nói muốn ở một mình"

" Mở cửa cho tao vào"

" Được...." Takeomi đứng dậy, mở cửa ra, Taiju không chần chừ mà bước vào.

Đập vào mắt Taiju là hình ảnh người thương của mình đang ngồi trên chiếc giường, nhìn ra cái cửa sổ lớn có thể thấy toàn thành phố ấy, đôi mắt u buồn mất đi tiêu cự.

" Em đã nói là để em ở một mình mà Takeomi, Wakasa!!!"  Nghe thấy tiếng động vào phòng, Takemichi lập tức quay ra.

"..."

Taiju im lặng nhìn người kia, đôi mắt hiện quầng thâm và còn ửng đỏ, có hơi sưng lên. Chắc hôm qua em đã nghĩ nhiều rồi.

" Takemichi..."

"..."

" Hôm nay tao không muốn nói chuyện với ai cả"

" Takemichi à..."

Takeomi lui ra để Taiju nói chuyện riêng với Takemichi, hắn xuống tầng rồi ngồi sofa cạnh bạn mình.
__________

" Chết tiệt mấy thằng khốn đó"

" Tch"

" Nếu bây giờ bỏ đứa trẻ, liệu có ảnh hưởng đến em ấy không?"

" Em ấy sẽ không nỡ bỏ đứa trẻ" Takeomi trầm mặc

" Nếu được, tao sẽ tự tay tát vào măt thằng em tao"

"Chơi với Mikey nhiều quá bị điên rồi"

"Haiz, thằng Mikey đó là em của Shinichirou sao?"

" Mày còn hỏi"  Wakasa nhíu mày, thằng bạn mình bị đơ não hay gì mà hỏi câu kì vậy.

" Lạ thật, Shin đâu có khùng đến vậy đâu."  Takeomi ngao ngán

" Ừ..."

"..." Takeomi chợt giật mình

" Thằng em mày thì cũng bình thường quá ha?"

" À ừ-"

Hai người còn đang nói chuyện thì Taiju đã từ trên đi xuống, hắn còn bế theo Takemichi.

Taiju nhẹ nhàng đặt em xuống ghế.

" Michi...." Wakasa lên tiếng

" Em... em sẽ giữ đứa trẻ"

" Takemichi, em có thật sự ổn không vậy? Nếu em không thích thì có thể ph-"

" Nó là con của em!!!" Takemichi đột nhiên gằn giọng.

" K- Không phải của bất kì tên khốn nào cả..."

" Được rồi không sao đâu Takemichi... Mọi thứ sẽ ổn thôi" Taiju ngồi cạnh vỗ về em.
.
.
.

Đêm qua sau khi biết tin sốc, em thật sự rất đau khổ và dằn vặt.

Tại sao chứ? Em đã muốn cắt đứt với bọn hắn, em hận bọn hắn đến tận xương tủy. Tại sao bây giờ em lại mang trong mình giọt máu của mấy tên đó, những kẻ mà em rất hận

Ông trời nào có thương em, Takemichi đã khóc thật nhiều rồi lại trách bản thân thật ngu ngốc, giá như....

___________

" Gì cơ !? C - Cậu ấy"

" Ừm..."

" Vậy nha tạm biệt" Đầu dây bên kia tắt máy mặc kệ phản ứng của Senju, cô thật sự rất sốc mà đánh rơi cả điện thoại.

" Tch- Lũ khốn nạn, chạy được rồi mà không hết nghiệp trướng"
__________

" Alo Emma"

" Tôi đây, sao vậy Senju?"

" Hinata đã biết chuyện và gần như rất sốc"

" C.. Có chuyện gì vậy? Nói đi tôi đang ở với anh"

" Cậu ấy mang thai rồi, đứa trẻ của bọn họ ấy..."

" C- Cái quái gì!?"

" Sự thật đấy Emma..."

Tai của Emma ù đi, đầu cô hơi đau nhức, cái điều cô sợ nhất đã xảy ra với Takemichi.

Thấy khuôn mặt của Emma có vẻ không tốt sau khi nghe điện thoại, người cô run rẩy mà bịt miệng.

" Sao vậy Emma?" Izana theo dõi cô em gái này từ nãy giờ, hắn quan sát một tràng hành động của cô

" Senju đã làm gì em hả Emma?" Mikey gần đó cũng thấy biểu cảm của cô.

Emma cười nhạt nhìn vào hư không

" Tệ thật đấy... một lũ tồi"  Cô run rẩy cầm chiếc điện thoại trên tay.

" ....?"

Cô rời đi, cô chẳng muốn ở với cái người anh trai này thêm nữa. Nếu anh Shinichirou còn sống, cô cá là Mikey và Izana mỗi người sẽ ăn một vả.

" Ê hay nó chia tay bạn trai xong mắng mình?" Izana khó hiểu

" Emma nói chuyện với Senju mà?"

" Hai đứa nó yêu nhau hả?"

" Ê bậy nha, bớt xàm dùm"

" Ờ kệ đi...."
_________________

"Shinichirou, thằng nhóc năm đó lớn rồi, em ấy càng ngày càng xinh đẹp. Tiếc là mày chẳng thể bên em ấy, bọn tao sẽ bên em ấy thay mày, bọn tao sẽ thay mày chăm sóc và khiến em ấy thật hạnh phúc"

" Shin... Em ấy bị đối xử tệ lắm. Bọn tao sẽ bù đắp cho em ấy... Thay phần mày nhé"
.
.
.
" Đm Mikey, Izana ngày xưa anh mày nâng như ngọc mà đ*t m* mày hành vợ anh mày"

" ^#¥#&$¥@&@£=¥×&@£#^#¥#*#^!₩@"

" Con m* nó tao mà còn sống tao vả mồm từng thằng, lũ ng* có thì đéo biết giữ mất khóc oe oe"

" Cả hai thằng kia nữa, chăm vợ ông mày cho tốt vào, để em ấy đi gặp ông đây là vừa vui vừa buồn đấy"

" Mẹ nó lũ cơ hội"

13.8.2023




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me