Alltake Abo Phan
"Vậy mọi người không đi sao?" Takemichi xụ mặt, tỏ vẻ buồn bã, mắt lướt qua từng người"Ngoan, đây cũng là cơ hội tốt để có thể bồi dưỡng tình cảm cha con mà" Waksa cười nhẹ, bước lại gần, đưa tay lên xoa đầu em."Bọn anh dạo này khá bận, chỉ ba ngày thôi" Benkei nhỉn thẳng vào Takemichi, nói với giọng nghiêm túc.Takemichi cụp mắt xuống, môi mím lại."Này, đừng nói là em sẽ nhớ bọn anh đấy nha?" Takeomi nheo mắt, cười trêu, nhưng ánh nhìn lại đầy cưng chiều, như không nỡ xa em một khắc nào.Cả nhóm đã chuẩn bị chuyến đi nhỏ cho Takemichi một chuyến du lịch ngắn đến vùng ven biển để cậu có thời gian nghỉ ngơi, ở cạnh Lucius và Chiharu, rời xa nơi này.Vali được đặt vào cốp sau chiếc xe đen sang trọng. Gió thổi qua, lướt nhẹ qua mái tóc của những người đứng tiễn.Lucius đứng một lúc, lặng lẽ nhìn họ những kẻ tưởng như chẳng có gì liên quan đến ông, giờ lại vì Takemichi mà gắn bó, mà chiến đấu. Ánh mắt ông trầm lại, như đã biết trước điều gì đó. Nhưng ông không nói gì cả.Chỉ khẽ gật đầu, rồi xoay người bước vào trong xe.
Cánh cửa đóng lại. Qua lớp kính, Takemichi vẫn thấy ông ngồi lặng, ánh nhìn xa xăm. Không phải sự mệt mỏi, cũng không hẳn là bất an...mà như thể, Lucius đang tiễn một điều gì đó đi rất xa.Takemichi ngồi trong xe, liếc nhìn Lucius im lặng bên cạnh. Ánh mắt ông hướng ra cửa kính, không nói lời nào, vẻ mặt như có điều gì đó đang chất chứa."...Ba sao thế? Chỉ là đi chơi thôi mà." Em nghiêng đầu, giọng nhỏ nhẹ, có phần lo lắng.Lucius giật mình, quay sang, lập tức nở một nụ cười điềm tĩnh.
"Không sao. Ba chỉ nghĩ linh tinh thôi."Ông cười, vẫn giữ phong thái ung dung, nhưng Takemichi không biết trong đầu Lucius, mọi thứ đã xoay chuyển từ rất lâu rồi.Ông không biết rõ kế hoạch, chỉ biết lần này sẽ hoàn toàn bình yên.Một chuyến đi tưởng chừng là nghỉ ngơi, nhưng Lucius biết rõ là lánh nạn.______Võ Đạo và Phạm Thiên hai thế lực ngầm từng khét tiếng, nay chính thức đối đầu trong một trận đụng độ không khoan nhượng. Không còn đe dọa, không còn cảnh báo ngầm. Là bạo lực. Là máu. Là sự phản bội lộ rõ trên bàn cờ.Tiếng súng đầu tiên nổ ra vào lúc 4 giờ 27 phút sáng.Trong màn sương mờ lạnh lẽo của Tokyo, viên đạn đầu tiên xé toạc sự im lặng, mở màn cho một cuộc chiến không lối thoát. Chỉ sau đó vài phút, khu vực cảng phía Nam nơi vốn là tuyến trung chuyển ngầm của Võ Đạo lập tức rơi vào hỗn loạn.Trận chiến căng như dây đàn.Không còn đe dọa. Không còn cảnh cáo. Chỉ là đạn thật, máu thật,.Tokyo ngập trong máu suốt cả ngày hôm đó. Đạn bắn vang rền ở nhiều quận. Các bệnh viện quá tải. Cảnh sát dồn lực bao vây nhưng không kịp ngăn cản. Những con đường từng yên bình trở thành chiến tuyến, xe cháy, tường đổ, cờ hiệu tan tành.Hắc Long chính thức đứng về phía cảnh sát, bất ngờ bán đứng toàn bộ thông tin của một khu vực trọng yếu nơi từng là tuyến vận chuyển vũ khí và tài chính chủ lực của Phạm Thiên.Chỉ trong vòng vài giờ sau, Kazutora, Smiley, và Angry bị bắt giữ ngay tại một điểm tập kết.Không có cơ hội chạy trốn. Không có kẽ hở.
Mọi thông tin dường như đã bị đào bới, phơi bày... từ chính nội bộ.Kazutora nhìn Inuipee đứng cạnh cảnh sát trưởng Naoto, ánh mắt đầy căm phẫn. Hắn hét lên, giọng đanh thép và chứa đầy thù hận:"Thằng phản bội chó chết! Hắc Long bị mày dẫn dắt đến mức hèn hạ đi làm chó cho cảnh sát à??"Kazutora vùng vẫy trong còng số 8, ánh mắt đỏ ngầu, giận dữ như thú bị dồn vào đường cùng."Mày hèn hạ tới vậy hả Inui, vì em ấy, mày tỏ vẻ thanh cao sao? Không phải mày cũng muốn chết đi được à??"Naoto đứng phía sau, khoanh tay, nụ cười nhếch mép lạnh lùng hiện rõ dưới ánh sáng nhấp nháy của xe cảnh sát."Đúng. Từ 5 năm trước, mọi thứ đều bắt đầu vì Takemichi."Naoto nhàn nhạt nói, như thể đang đọc lại một đoạn kịch bản đã định sẵn.Kazutora trừng mắt, nhưng Naoto chỉ liếc qua hắn một cái không phải với sự giận dữ, mà là khinh miệt.Khu vực trọng yếu, chỉ huy bị bắt, Phạm Thiên sẽ bị giữ chân trong một thời gian.Phía bên kia, Smiley đứng yên trong còng, không vùng vẫy, không la hét. Nụ cười quen thuộc trên môi biến mất, thay vào đó là ánh nhìn trầm lặng đến đáng sợ.Hắn không nói gì. Chỉ im lặng quan sát từng cử động, từng người...như đang chờ đợi một nước cờ.
Cái nhìn ấy- bình tĩnh, sắc lẹm- khiến vài sĩ quan cảnh sát cũng cảm thấy bất an.Smiley lúc này... không cười.
Hắn đang tính toán. Và có lẽ, trận cờ này vẫn chưa kết thúc.ĐÙNG!!Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chấn động cả khu sở cảnh sát. Khói bụi bốc cao, tường gạch vỡ toang, tiếng la hét vang lên hỗn loạn. Bức tường phía tây sụp đổ, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.Từ trong làn khói xám dày đặc, Sanzu Haruchiyo ung dung bước ra, áo khoác tung bay, gương mặt lấm tấm bụi nhưng ánh mắt thì rực cháy như lửa.Theo sau hắn là Ran Haitani, tay xoay vòng chiếc gậy thép như thể đang dạo chơi giữa một buổi tàn sát."Cứu nguy siêu ngầu đến rồi." Ran cười nghiêng đầu, giọng ngả ngớn nhưng mang theo mùi thuốc súng và sát khí.Sanzu dừng lại khi ánh mắt chạm vào Inui người đang đứng cạnh Naoto, gương mặt sững lại giữa khói bụi và tiếng chuông báo động.Sanzu chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt chuyển dần thành sự lạnh lẽo tột độ.
Miệng gã nhếch lên, nụ cười vặn vẹo như sắp nuốt chửng cả căn phòng."Tao đánh hơi được mùi của chó phản bội."
Giọng nói khàn đặc vang lên, đầy căm phẫn và khinh bỉ.Sanzu trừng trừng nhìn Inui, tay lặng lẽ rút ra cây katana đã khát máu từ lâu.
Không ai dám bước tới cản. Không khí ngập tràn sátTkhí.Toàn bộ sở cảnh sát lập tức giương súng chĩa về bọn hắn, nòng đen ngóm chực bóp cò.Nhưng không một ai dám nổ súng trước. Cái tên Sanzu Haruchiyo trước giờ không phải đem ra để đùaMột vài giây sauPằng! Pằng!
Tiếng súng vang lên từ những tòa nhà xung quanh.
Lính bắn tỉa của Phạm Thiên đã mai phục từ trước, chuẩn xác hạ gục ngay mấy sĩ quan đang chĩa súng lên tầng cao.Tiếng la hét vang khắp nơi.
Những kẻ áo đen mang biểu tượng Phạm Thiên ồ ạt tràn vào, đánh bật vòng kiểm soát, tấn công sở cảnh sát như một cơn lốc hỗn loạn.
"Rút lui! Đưa ba tù nhân đi ngay! Khóa chặt tầng hầm, mọi đơn vị yểm trợ lập tức đến điểm khẩn cấp!"Naoto trừng mắt, tay siết chặt bộ đàm, gấp gáp ra lệnhTrong một giây ngắn ngủi, Naoto quay người, rút súng ra khỏi bao da. Bên kia, Inui đứng lặng. Mắt gã chạm vào ánh nhìn điên dại của Sanzu, kẻ đang tiến lại từng bước như quỷ dữ hiện hình.Ký ức bật lên trong đầu một nhát chém năm ấy, máu văng tung tóe, tiếng thét của Kokonoi khi cánh tay phải bị chém bay dưới lưỡi dao của Sanzu... tất cả ùa về như lưỡi dao cắm ngược vào tim Inui.Gã cắn răng, tay siết chặt khẩu súng, mắt không rời Sanzu.
Không còn đường lui.
Không còn giấu giếm.
Một lần này hoặc là sống, hoặc là chết.Tiếng súng vang dội như sấm rền giữa lòng thành phố.
Máu, khói, và tiếng gào thét hòa lẫn trong từng góc hành lang sở cảnh sát.Inui lao vào cuộc chiến không do dự, tay siết chặt khẩu súng, liên tục nã đạn vào đám lính Phạm Thiên đang tràn vào. Nhưng hắn quá đơn độc, quá liều mạng.RẦM!!
Một quả đạn nổ phá tung bức tường gần anh. Mảnh vỡ cắt vào vai, một viên đạn găm thẳng vào sườn Inui đổ gục, máu trào ra đỏ tươi khắp áo sơ mi trắng. Hơi thở anh nặng nề, mắt mờ đi nhưng vẫn cố giương súng lên, run rẩy giữ chặt kẻ thù trong tầm ngắm.Bên kia, Ran vừa quét gậy đánh gục một sĩ quan thìPằng!Một viên đạn cắm thẳng vào đùi. Hắn khụy xuống, mặt tái đi, máu chảy thành vệt trên nền gạch. Vẫn cố lết lùi lại phía sau, tay không rời cây gậy.Naoto nghiến răng, ngay lập tức ra hiệu cho đội phản ứng nhanh vừa đến:"Bao vây tầng 1! Không để một tên nào thoát!"Đội quân tinh nhuệ với giáp đặc nhiệm và vũ trang đầy đủ đã đến kịp.
Lực lượng Phạm Thiên bắt đầu bị dồn ép, từng tên một bị bắn hạ hoặc khống chế. Bên trong sở cảnh sát, trật tự bắt đầu được giành lại.Sanzu đứng giữa khói và máu, ánh mắt lạnh toát khi nhìn thấy Ran bị thương. Gã nghiến răng, rút ra một quả bom khói."Rút." – Gã nói gọn. Không do dự.Khói trắng mù mịt trùm kín cả lối ra. Trong hỗn loạn, Sanzu và Ran lùi về hành lang phụ, lẩn vào hệ thống thoát hiểm đã được chuẩn bị từ trước.Sanzu vẫn nhoẻn miệng cười, pha đánh lạc hướng này ít nhất cũng đã khiến Naoto mất cảnh giác, Rindou thoải mái hành độngTiếng súng vẫn nổ rền rĩ khắp nơi, nhưng ở một góc hành lang ngập khói, cuộc đối đầu thật sự diễn ra trong lặng lẽ đến nghẹt thở.Inui đứng chắn ngay giữa lối thoát hiểm cơ thể đầy thương tích nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, không hề lùi bước.Sanzu xuất hiện từ màn khói mờ, mái tóc rối bời, máu vương trên gò má nhưng nụ cười lại quái dị hơn bao giờ hết."Đứng chắn ở đó làm gì?" Giọng hắn khàn khàn, từng bước tiến lại gần, lưỡi kiếm dài trong tay hắn ánh lên dưới đèn nhấp nháy."Thằng khốn, mày sẽ phải chết"Inui giương súng lên.
"Tao với mày giống nhau nhỉ Inui... đều là chó. Chỉ là mày phản bội vì em ấy... còn tao thì đéo dám"Sanzu cười lớnPằng!Inui bóp cò, viên đạn sượt qua vai Sanzu. Nhưng hắn không hề chậm lại. Chỉ trong tích tắc, hắn lao tới như mãnh thú.Xoẹt!
Lưỡi kiếm sắc lạnh vung lên, ánh chớp lóe lên trong khói bụi Inui hét lên một tiếng đau đớn, lưỡi kiếm chém sâu vào vai trái, máu phun ra như suối.Anh ngã khuỵu, tay buông rơi khẩu súng, cả người run lên vì đau đớn.
Sanzu nghiến răng, mắt đỏ ngầu như điên:
"Đồng loại à... chết đi"Hắn định vung kiếm lần nữaPằng!Một phát đạn từ phía sau khiến Sanzu khựng lại. Là cảnh sát yểm trợ từ hành lang khác.Hắn lườm nhanh về phía Ran rồi rít lên:
"Rút!"Ran lết người đến, kéo Sanzu đi qua lối thoát hiểm trong lúc khói bom dày đặc tràn ra.Inui nằm đó, máu ướt đẫm một bên áo, mắt mở trừng trừng trong đau đớn và bất lực, Sanzu gần như là mối nguy thứ 3 đối với em, anh đã thề giết được gã ngày hôm nay để trả thù cho Kokonoi, để hắn không gây ám ảnh cho em nữa.Giữa khói mù và tiếng còi báo động, Sanzu Haruchiyo dù máu chảy thành dòng ở tay vẫn nhoẻn miệng cười, nụ cười méo mó nhưng đầy thỏa mãn."Được rồi" hắn lẩm bẩm, mắt liếc về phía tầng trên nơi Naoto và đội đặc nhiệm vừa dồn lực xuống để khống chế cuộc đột kích."Pha đánh lạc hướng này... ít nhất cũng khiến Naoto mất cảnh giác."Và đúng như tính toán.Trong khi toàn bộ lực lượng tập trung về phía tây sở cảnh sát nơi Sanzu và Ran cố tình gây ra náo loạn và xung đột trực tiếp thì ở một lối ngầm ít người canh giữ, một bóng người len lỏi như con rắn trượt qua hệ thống hành lang cũ kỹ.Rindou Haitani.Áo choàng đen phủ kín, kính áp tròng thay đổi đồng tử, ID giả được quét qua một cánh cửa nội bộ tất cả được chuẩn bị kỹ.Không ai để ý đến hắn.
Không ai đặt câu hỏi.
Mọi ánh nhìn đều đang dồn về tiếng súng, về cái tên Sanzu khét tiếng.Trong tích tắc, Rindou áp sát khu giam giữ đặc biệt.
Bằng một thiết bị điện tử nhỏ, hắn phá khóa.
Cánh cửa phòng giam bật mở.Smiley đang ngồi đó, đầu cúi thấp, nụ cười biến mất từ lâu. Khi cánh cửa mở ra và thấy Rindou, hắn chỉ nói một câu:
"Nhanh đấy"Rindou gật đầu, quăng cho Smiley áo ngụy trang và vũ khí.
"Đi thôi. Thời gian của tao không có nhiều."Trong khi Naoto còn đang dốc toàn lực đối phó Sanzu, thì một trong ba tù nhân trọng yếu đã được giải thoát một cách im lặng và hoàn hảo.
Pha đột kích tưởng như liều mạng, thực chất chỉ là phần nổi của tảng băng.Khói vẫn còn dày đặc trong hành lang. Tiếng súng, tiếng bước chân, tiếng hét từ tầng dưới vẫn vọng lên dữ dội.Smiley vừa khoác chiếc áo ngụy trang vào, vừa nhìn Rindou với ánh mắt nghi hoặc:
"Sao không cứu luôn hai thằng kia?"
Giọng hắn nhỏ nhưng lạnh, không còn nụ cười quen thuộc."Không kịp. Cửa tầng giam số 3 đã bị khóa cứng, có quân tăng cường từ cảnh sát đặc nhiệm đang đổ về. Nếu ở lại thêm vài phút nữa, cả tao lẫn mày đều bị kéo lại."Rindou vừa kiểm tra lại đường rút lui, vừa đáp nhanh, gấp gápHắn quay sang, nhìn thẳng vào mắt Smiley, giọng thấp xuống"Đây là mệnh lệnh. Ưu tiên đưa mày ra ngoài trước."Hắn quay sang, nhìn thẳng vào mắt Smiley, giọng thấp xuốngSmiley siết tay, ánh mắt tối lại.
Trong lòng hắn hiểu Kazutora và Angry vẫn còn trong tay cảnh sát. Nhưng giờ mà quay lại, chỉ có chết."Đi thôi. Sanzu đã giữ bọn chúng đủ lâu rồi."Rindou vỗ vai hắn một cái, kéo mũ trùm lên che mặt cả haiKhông còn thời gian để tiếc nuối.
Hai bóng đen hòa vào hành lang ngầm, biến mất trong khi sở cảnh sát vẫn còn đang rực cháy tiếng còi và máu.
Một tên thoát. Hai tên bị bỏ lại.
Trận cờ vừa mới bắt đầu và cái giá phải trả, chưa ai lường trước được._____13.07.2025
Cánh cửa đóng lại. Qua lớp kính, Takemichi vẫn thấy ông ngồi lặng, ánh nhìn xa xăm. Không phải sự mệt mỏi, cũng không hẳn là bất an...mà như thể, Lucius đang tiễn một điều gì đó đi rất xa.Takemichi ngồi trong xe, liếc nhìn Lucius im lặng bên cạnh. Ánh mắt ông hướng ra cửa kính, không nói lời nào, vẻ mặt như có điều gì đó đang chất chứa."...Ba sao thế? Chỉ là đi chơi thôi mà." Em nghiêng đầu, giọng nhỏ nhẹ, có phần lo lắng.Lucius giật mình, quay sang, lập tức nở một nụ cười điềm tĩnh.
"Không sao. Ba chỉ nghĩ linh tinh thôi."Ông cười, vẫn giữ phong thái ung dung, nhưng Takemichi không biết trong đầu Lucius, mọi thứ đã xoay chuyển từ rất lâu rồi.Ông không biết rõ kế hoạch, chỉ biết lần này sẽ hoàn toàn bình yên.Một chuyến đi tưởng chừng là nghỉ ngơi, nhưng Lucius biết rõ là lánh nạn.______Võ Đạo và Phạm Thiên hai thế lực ngầm từng khét tiếng, nay chính thức đối đầu trong một trận đụng độ không khoan nhượng. Không còn đe dọa, không còn cảnh báo ngầm. Là bạo lực. Là máu. Là sự phản bội lộ rõ trên bàn cờ.Tiếng súng đầu tiên nổ ra vào lúc 4 giờ 27 phút sáng.Trong màn sương mờ lạnh lẽo của Tokyo, viên đạn đầu tiên xé toạc sự im lặng, mở màn cho một cuộc chiến không lối thoát. Chỉ sau đó vài phút, khu vực cảng phía Nam nơi vốn là tuyến trung chuyển ngầm của Võ Đạo lập tức rơi vào hỗn loạn.Trận chiến căng như dây đàn.Không còn đe dọa. Không còn cảnh cáo. Chỉ là đạn thật, máu thật,.Tokyo ngập trong máu suốt cả ngày hôm đó. Đạn bắn vang rền ở nhiều quận. Các bệnh viện quá tải. Cảnh sát dồn lực bao vây nhưng không kịp ngăn cản. Những con đường từng yên bình trở thành chiến tuyến, xe cháy, tường đổ, cờ hiệu tan tành.Hắc Long chính thức đứng về phía cảnh sát, bất ngờ bán đứng toàn bộ thông tin của một khu vực trọng yếu nơi từng là tuyến vận chuyển vũ khí và tài chính chủ lực của Phạm Thiên.Chỉ trong vòng vài giờ sau, Kazutora, Smiley, và Angry bị bắt giữ ngay tại một điểm tập kết.Không có cơ hội chạy trốn. Không có kẽ hở.
Mọi thông tin dường như đã bị đào bới, phơi bày... từ chính nội bộ.Kazutora nhìn Inuipee đứng cạnh cảnh sát trưởng Naoto, ánh mắt đầy căm phẫn. Hắn hét lên, giọng đanh thép và chứa đầy thù hận:"Thằng phản bội chó chết! Hắc Long bị mày dẫn dắt đến mức hèn hạ đi làm chó cho cảnh sát à??"Kazutora vùng vẫy trong còng số 8, ánh mắt đỏ ngầu, giận dữ như thú bị dồn vào đường cùng."Mày hèn hạ tới vậy hả Inui, vì em ấy, mày tỏ vẻ thanh cao sao? Không phải mày cũng muốn chết đi được à??"Naoto đứng phía sau, khoanh tay, nụ cười nhếch mép lạnh lùng hiện rõ dưới ánh sáng nhấp nháy của xe cảnh sát."Đúng. Từ 5 năm trước, mọi thứ đều bắt đầu vì Takemichi."Naoto nhàn nhạt nói, như thể đang đọc lại một đoạn kịch bản đã định sẵn.Kazutora trừng mắt, nhưng Naoto chỉ liếc qua hắn một cái không phải với sự giận dữ, mà là khinh miệt.Khu vực trọng yếu, chỉ huy bị bắt, Phạm Thiên sẽ bị giữ chân trong một thời gian.Phía bên kia, Smiley đứng yên trong còng, không vùng vẫy, không la hét. Nụ cười quen thuộc trên môi biến mất, thay vào đó là ánh nhìn trầm lặng đến đáng sợ.Hắn không nói gì. Chỉ im lặng quan sát từng cử động, từng người...như đang chờ đợi một nước cờ.
Cái nhìn ấy- bình tĩnh, sắc lẹm- khiến vài sĩ quan cảnh sát cũng cảm thấy bất an.Smiley lúc này... không cười.
Hắn đang tính toán. Và có lẽ, trận cờ này vẫn chưa kết thúc.ĐÙNG!!Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chấn động cả khu sở cảnh sát. Khói bụi bốc cao, tường gạch vỡ toang, tiếng la hét vang lên hỗn loạn. Bức tường phía tây sụp đổ, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.Từ trong làn khói xám dày đặc, Sanzu Haruchiyo ung dung bước ra, áo khoác tung bay, gương mặt lấm tấm bụi nhưng ánh mắt thì rực cháy như lửa.Theo sau hắn là Ran Haitani, tay xoay vòng chiếc gậy thép như thể đang dạo chơi giữa một buổi tàn sát."Cứu nguy siêu ngầu đến rồi." Ran cười nghiêng đầu, giọng ngả ngớn nhưng mang theo mùi thuốc súng và sát khí.Sanzu dừng lại khi ánh mắt chạm vào Inui người đang đứng cạnh Naoto, gương mặt sững lại giữa khói bụi và tiếng chuông báo động.Sanzu chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt chuyển dần thành sự lạnh lẽo tột độ.
Miệng gã nhếch lên, nụ cười vặn vẹo như sắp nuốt chửng cả căn phòng."Tao đánh hơi được mùi của chó phản bội."
Giọng nói khàn đặc vang lên, đầy căm phẫn và khinh bỉ.Sanzu trừng trừng nhìn Inui, tay lặng lẽ rút ra cây katana đã khát máu từ lâu.
Không ai dám bước tới cản. Không khí ngập tràn sátTkhí.Toàn bộ sở cảnh sát lập tức giương súng chĩa về bọn hắn, nòng đen ngóm chực bóp cò.Nhưng không một ai dám nổ súng trước. Cái tên Sanzu Haruchiyo trước giờ không phải đem ra để đùaMột vài giây sauPằng! Pằng!
Tiếng súng vang lên từ những tòa nhà xung quanh.
Lính bắn tỉa của Phạm Thiên đã mai phục từ trước, chuẩn xác hạ gục ngay mấy sĩ quan đang chĩa súng lên tầng cao.Tiếng la hét vang khắp nơi.
Những kẻ áo đen mang biểu tượng Phạm Thiên ồ ạt tràn vào, đánh bật vòng kiểm soát, tấn công sở cảnh sát như một cơn lốc hỗn loạn.
"Rút lui! Đưa ba tù nhân đi ngay! Khóa chặt tầng hầm, mọi đơn vị yểm trợ lập tức đến điểm khẩn cấp!"Naoto trừng mắt, tay siết chặt bộ đàm, gấp gáp ra lệnhTrong một giây ngắn ngủi, Naoto quay người, rút súng ra khỏi bao da. Bên kia, Inui đứng lặng. Mắt gã chạm vào ánh nhìn điên dại của Sanzu, kẻ đang tiến lại từng bước như quỷ dữ hiện hình.Ký ức bật lên trong đầu một nhát chém năm ấy, máu văng tung tóe, tiếng thét của Kokonoi khi cánh tay phải bị chém bay dưới lưỡi dao của Sanzu... tất cả ùa về như lưỡi dao cắm ngược vào tim Inui.Gã cắn răng, tay siết chặt khẩu súng, mắt không rời Sanzu.
Không còn đường lui.
Không còn giấu giếm.
Một lần này hoặc là sống, hoặc là chết.Tiếng súng vang dội như sấm rền giữa lòng thành phố.
Máu, khói, và tiếng gào thét hòa lẫn trong từng góc hành lang sở cảnh sát.Inui lao vào cuộc chiến không do dự, tay siết chặt khẩu súng, liên tục nã đạn vào đám lính Phạm Thiên đang tràn vào. Nhưng hắn quá đơn độc, quá liều mạng.RẦM!!
Một quả đạn nổ phá tung bức tường gần anh. Mảnh vỡ cắt vào vai, một viên đạn găm thẳng vào sườn Inui đổ gục, máu trào ra đỏ tươi khắp áo sơ mi trắng. Hơi thở anh nặng nề, mắt mờ đi nhưng vẫn cố giương súng lên, run rẩy giữ chặt kẻ thù trong tầm ngắm.Bên kia, Ran vừa quét gậy đánh gục một sĩ quan thìPằng!Một viên đạn cắm thẳng vào đùi. Hắn khụy xuống, mặt tái đi, máu chảy thành vệt trên nền gạch. Vẫn cố lết lùi lại phía sau, tay không rời cây gậy.Naoto nghiến răng, ngay lập tức ra hiệu cho đội phản ứng nhanh vừa đến:"Bao vây tầng 1! Không để một tên nào thoát!"Đội quân tinh nhuệ với giáp đặc nhiệm và vũ trang đầy đủ đã đến kịp.
Lực lượng Phạm Thiên bắt đầu bị dồn ép, từng tên một bị bắn hạ hoặc khống chế. Bên trong sở cảnh sát, trật tự bắt đầu được giành lại.Sanzu đứng giữa khói và máu, ánh mắt lạnh toát khi nhìn thấy Ran bị thương. Gã nghiến răng, rút ra một quả bom khói."Rút." – Gã nói gọn. Không do dự.Khói trắng mù mịt trùm kín cả lối ra. Trong hỗn loạn, Sanzu và Ran lùi về hành lang phụ, lẩn vào hệ thống thoát hiểm đã được chuẩn bị từ trước.Sanzu vẫn nhoẻn miệng cười, pha đánh lạc hướng này ít nhất cũng đã khiến Naoto mất cảnh giác, Rindou thoải mái hành độngTiếng súng vẫn nổ rền rĩ khắp nơi, nhưng ở một góc hành lang ngập khói, cuộc đối đầu thật sự diễn ra trong lặng lẽ đến nghẹt thở.Inui đứng chắn ngay giữa lối thoát hiểm cơ thể đầy thương tích nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, không hề lùi bước.Sanzu xuất hiện từ màn khói mờ, mái tóc rối bời, máu vương trên gò má nhưng nụ cười lại quái dị hơn bao giờ hết."Đứng chắn ở đó làm gì?" Giọng hắn khàn khàn, từng bước tiến lại gần, lưỡi kiếm dài trong tay hắn ánh lên dưới đèn nhấp nháy."Thằng khốn, mày sẽ phải chết"Inui giương súng lên.
"Tao với mày giống nhau nhỉ Inui... đều là chó. Chỉ là mày phản bội vì em ấy... còn tao thì đéo dám"Sanzu cười lớnPằng!Inui bóp cò, viên đạn sượt qua vai Sanzu. Nhưng hắn không hề chậm lại. Chỉ trong tích tắc, hắn lao tới như mãnh thú.Xoẹt!
Lưỡi kiếm sắc lạnh vung lên, ánh chớp lóe lên trong khói bụi Inui hét lên một tiếng đau đớn, lưỡi kiếm chém sâu vào vai trái, máu phun ra như suối.Anh ngã khuỵu, tay buông rơi khẩu súng, cả người run lên vì đau đớn.
Sanzu nghiến răng, mắt đỏ ngầu như điên:
"Đồng loại à... chết đi"Hắn định vung kiếm lần nữaPằng!Một phát đạn từ phía sau khiến Sanzu khựng lại. Là cảnh sát yểm trợ từ hành lang khác.Hắn lườm nhanh về phía Ran rồi rít lên:
"Rút!"Ran lết người đến, kéo Sanzu đi qua lối thoát hiểm trong lúc khói bom dày đặc tràn ra.Inui nằm đó, máu ướt đẫm một bên áo, mắt mở trừng trừng trong đau đớn và bất lực, Sanzu gần như là mối nguy thứ 3 đối với em, anh đã thề giết được gã ngày hôm nay để trả thù cho Kokonoi, để hắn không gây ám ảnh cho em nữa.Giữa khói mù và tiếng còi báo động, Sanzu Haruchiyo dù máu chảy thành dòng ở tay vẫn nhoẻn miệng cười, nụ cười méo mó nhưng đầy thỏa mãn."Được rồi" hắn lẩm bẩm, mắt liếc về phía tầng trên nơi Naoto và đội đặc nhiệm vừa dồn lực xuống để khống chế cuộc đột kích."Pha đánh lạc hướng này... ít nhất cũng khiến Naoto mất cảnh giác."Và đúng như tính toán.Trong khi toàn bộ lực lượng tập trung về phía tây sở cảnh sát nơi Sanzu và Ran cố tình gây ra náo loạn và xung đột trực tiếp thì ở một lối ngầm ít người canh giữ, một bóng người len lỏi như con rắn trượt qua hệ thống hành lang cũ kỹ.Rindou Haitani.Áo choàng đen phủ kín, kính áp tròng thay đổi đồng tử, ID giả được quét qua một cánh cửa nội bộ tất cả được chuẩn bị kỹ.Không ai để ý đến hắn.
Không ai đặt câu hỏi.
Mọi ánh nhìn đều đang dồn về tiếng súng, về cái tên Sanzu khét tiếng.Trong tích tắc, Rindou áp sát khu giam giữ đặc biệt.
Bằng một thiết bị điện tử nhỏ, hắn phá khóa.
Cánh cửa phòng giam bật mở.Smiley đang ngồi đó, đầu cúi thấp, nụ cười biến mất từ lâu. Khi cánh cửa mở ra và thấy Rindou, hắn chỉ nói một câu:
"Nhanh đấy"Rindou gật đầu, quăng cho Smiley áo ngụy trang và vũ khí.
"Đi thôi. Thời gian của tao không có nhiều."Trong khi Naoto còn đang dốc toàn lực đối phó Sanzu, thì một trong ba tù nhân trọng yếu đã được giải thoát một cách im lặng và hoàn hảo.
Pha đột kích tưởng như liều mạng, thực chất chỉ là phần nổi của tảng băng.Khói vẫn còn dày đặc trong hành lang. Tiếng súng, tiếng bước chân, tiếng hét từ tầng dưới vẫn vọng lên dữ dội.Smiley vừa khoác chiếc áo ngụy trang vào, vừa nhìn Rindou với ánh mắt nghi hoặc:
"Sao không cứu luôn hai thằng kia?"
Giọng hắn nhỏ nhưng lạnh, không còn nụ cười quen thuộc."Không kịp. Cửa tầng giam số 3 đã bị khóa cứng, có quân tăng cường từ cảnh sát đặc nhiệm đang đổ về. Nếu ở lại thêm vài phút nữa, cả tao lẫn mày đều bị kéo lại."Rindou vừa kiểm tra lại đường rút lui, vừa đáp nhanh, gấp gápHắn quay sang, nhìn thẳng vào mắt Smiley, giọng thấp xuống"Đây là mệnh lệnh. Ưu tiên đưa mày ra ngoài trước."Hắn quay sang, nhìn thẳng vào mắt Smiley, giọng thấp xuốngSmiley siết tay, ánh mắt tối lại.
Trong lòng hắn hiểu Kazutora và Angry vẫn còn trong tay cảnh sát. Nhưng giờ mà quay lại, chỉ có chết."Đi thôi. Sanzu đã giữ bọn chúng đủ lâu rồi."Rindou vỗ vai hắn một cái, kéo mũ trùm lên che mặt cả haiKhông còn thời gian để tiếc nuối.
Hai bóng đen hòa vào hành lang ngầm, biến mất trong khi sở cảnh sát vẫn còn đang rực cháy tiếng còi và máu.
Một tên thoát. Hai tên bị bỏ lại.
Trận cờ vừa mới bắt đầu và cái giá phải trả, chưa ai lường trước được._____13.07.2025
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me