Alltake Da Khong Con La Em Ut Cua Nha Sano
______________
Mansaku chán nản đến võ đường. Nếu là Baji và Mikey thì ông đã nghĩ chẳng có gì đáng xem. Dù sao Mikey là một con quái vật. Mà nếu đã là quái vật, hoặc là Baji phải thật chăm chỉ hoặc chấp nhận sự thật tàn khốc rằng nó sẽ chẳng bao giờ thắng nổi Mikey. Mansaku vẫn luôn chỉ dẫn Baji một cách tỉ mỉ, chỉ là thằng nhóc này lúc nào cũng lười biếng khiến Mansaku cũng đâm ra vô vọng với nó. Nhưng không hiểu vì sao, linh cảm ông lại kéo ông đến võ đường, dù đây là một trận đấu dường như đã được định sẵn kết quả...
-Baji, lấy thân hình của anh đè Mikey xuống!
Đến võ đường, một giọng nói non nớt làm Mansaku sững lại. Ông hé mở cánh cửa, nhìn cảnh tượng mà có lẽ cả đời ông sẽ không bao giờ quên được.
Takemichi với khuôn mặt bất cần đời của mình vẫn luôn chỉ dạy cho "học trò". Sanzu hoảng hốt nhìn boss của mình không biết đang nghĩ gì. Cho đến khi Izana đếm đến giây thứ 10, chiến thắng của Baji mới được công nhận. Hắn thả Mikey ra, còn tự tát mình hai cái:
-Ê, thế là tao cũng có thể thấy Mikey bại trận khi còn sống hả? Còn là chính tao đánh nữa.
Baji vui vẻ hú hét. Ngược lại, cái đứa được mệnh danh là bất bại lại khó chịu ra mặt, hừ hừ mấy tiếng:
-Ăn may thôi, dù sao thì mày cũng chỉ hưởng niềm vui này chỉ duy một lần, sẽ không có lần sau đâu!
Nhưng mặc kệ lời Mikey, Baji vẫn cười ha hả, đi về phía Takemichi chống cằm rồi tiện thể nhận nó là boss luôn.
-Baji, mày định phản bội tao đấy hả?
-Thôi nào Mikey, đây cũng chỉ là nhận chơi thôi mà? Dù sao nó cũng đâu phải thành viên của Toman đâu?
Mikey nghe vậy mới hòa hoãn hơi chút, mà Mansaku chứng kiến trận đấu những giây phút cuối sau cánh cửa kéo nhẹ nhàng quay đầu, mỉm cười cảm thán mình quả thực đã nhặt được báu vật.
Một khung cảnh yên bình hiếm thấy...
...
____________
Takemichi tỉnh giấc, quả thật hiếm khi cậu mới có một giấc mơ dài như vậy.
-Số 113, hôm nay quản ngục sẽ đưa cậu ra trại giáo dưỡng sau 3 năm cải tạo. Xin hãy thu dọn đồ đạc!
Takemichi khẽ chớp mắt. Dù có trải qua thời gian lâu như vậy, nhan sắc cậu vẫn không suy giảm như thế nào, cho dù cậu vẫn luôn căm ghét khuôn mặt này đến cực điểm...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me