Alltake Destiny Cuoi Pho
Định đăng sớm hơn mà lỗi kĩ thuật=))
Không biết mọi người sao chứ tui vẫn bị nhà mạng chặn, fake ip cả điện thoại với lap=)) Không có gì thay đổi thì tui sẽ cố gắng, khoảng 4 ngày đến 1 tuần up 5 chương nha. ..."Con đàn bà kệch cỡm? Em không phải Lilla..." - Takemichi tròn xoe mắt nhìn con kì lân biển lông hồng đã từng gào rú muốn xuống biển trồng táo cho boss. Sanzu không muốn giải thích thêm gì, bởi vì trước kia chỉ mình cô bạn mới quen của Takemichi có thể sử dụng đồng hồ nên hắn đã lầm tưởng lần này cũng là cô ả gọi mình đến. Bàn tay của Sanzu siết chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay khiến nước da nhợt nhạt cũng dần đỏ ửng, Lilla rất hay "hô biến" hắn đến mỗi khi linh tinh cho đến lúc chồng cô ả phải đem chiếc đồng hồ đi cài thêm chức năng "hạn chế gọi người lúc không cần thiết".Nghe thấy tiếng cười khằng khặc vang lên từ bên cạnh, lúc này Sanzu đã dần cáu bẩn, hắn vùng vằng xua đi khói lạnh chưa tan hết rồi liếc hai cục bông bên kia: "Chúng mày muốn mỗi đứa một chém hay sao mà lắm mồm thế? Sao chúng mày lại ở đây, dám đến làm phiền cục cưng của bố mày, mày tới số rồi con trai." "Haruchiyo, sao hôm nay anh lắm miệng thế?" - Người gần như duy nhất có thể túm mỏ Sanzu khâu lại lúc này đã lên tiếng, Takemichi tiện tay vơ tập giấy note gần mình rồi ném thẳng vào đầu Sanzu, một phát cũng không chệch khiến hắn đang cáu bẩn trở nên suy sụp, đôi mắt ngọc lục bảo vào ngày có chút ánh nắng lại rực rỡ hơn bao giờ hết, phản chiếu phần nào hàng lông mi vừa dày vừa cong, đôi môi hắn mỏng manh ửng đỏ nay lại xị xuống hòng muốn chiếm lấy tình thương của Takemichi. Tuy rằng cậu yêu cái đẹp nhưng... E hèm không thể dễ mềm lòng chiều hư hắn được nữa, Sanzu rất xấu tính, rất rất xấu! Nhìn hắn ôm bên đầu khiến cậu không còn hơi đâu mà tức giận, chỉ thấy buồn cười rồi lại nhìn về đằng hai anh em đang trả treo với Sanzu: "Hai người họ đến đây vì chuyện ở nhà hát, anh lại bắt đầu suy diễn ba cái linh tinh gì vậy?" "Em nhìn quần áo của chúng nó đi chứ! Có ai bàn chuyện công việc mà lại ăn mặc lẳng lơ thế kia không? Tức chết anh rồi, tụi nó đang cố gắng thu hút sự chú ý của em đó!" Takemichi: "...? Rõ ràng hai người họ mặc suit như anh mà.""Ăn mặc lẳng lơ trong miệng anh chính là sự thật, em nên đuổi chúng nó về trụ sở." - Nói nhiều khiến Sanzu mệt lòng, hắn cười mỉm rồi đến chỗ Takemichi, Sanzu cao hơn cậu một cái đầu nên nhìn từ trên xuống có thể thấy rõ đôi môi đang dẩu ra của cậu, hắn khà khà cười biến thái rồi "châm" vào môi mềm một cái: "Ngốc, bị anh lừa ăn dâu tây rồi." Takemichi bốc khói, vừa tức giận lại vừa ngại nên quyết định cho con kì lân hồng này phắn đi, hắn chưa kịp ú ớ gì thêm thì Takemichi đã reset lại đồng hồ, trước khi bị làn khói trắng bao phủ thì Sanzu đã nhìn hai anh em bằng một đôi mắt đầy thâm độc, hắn nói đúng, nếu như Takemichi còn giao du với hai anh em nhà này thì sớm muộn gì người trên giấy kết hôn của Sanzu cũng có thêm một chỗ. Gần đây cả cô em gái của hắn cũng tò mò không biết ai có thể "dạy dỗ" Sanzu giống như một người bình thường, cô đang nằng nặc đòi đến Tokyo rồi xông thẳng vào trụ sở Bonten, hỏi người kia là ai nhưng dễ gì Sanzu để cô toại nguyện. ...Quay lại với anh em nhà Kawata, Souya nhìn Takemichi thở dài thì hắn mới quyết định buông tha cho cậu: "Ngày mốt mưa đó, tôi sẽ mở lại quán ramen, cậu đến phố ăn đi." Ngày mưa? Cậu chưa bao giờ muốn lên phố vào một ngày mưa tầm tã chỉ để ăn bát mì đâu, ảnh rảnh ai rang chứ không phải cậu rồi, Takemichi bèn chọn đại một cớ: "Dạo này Destiny hơi đổ vỡ, e là không có tiền ăn Ramen." "Hơi đổ vỡ" này đúng theo nghĩa đen, hết bị đạn đục thủng tường thì cửa sổ lại bị cô bạn mới quen đập nát vụn kính, cậu trùng tu lại quán cũng mất kha khá rồi, thế mà Souya vẫn không chịu nhượng bộ: "Giảm giá riêng cậu 80%, không thì đến ăn miễn phí, ăn bao nhiêu cũng được." Takemichi cười gượng: "Nhưng ngày mưa ra đường thì không thích hợp lắm." "Tôi chuyển xe ramen ra đầu ngõ tiệm cậu nhé? Hay thích dựng quán trước cửa tiệm luôn." Khỏi, để cướp khách của cậu hay gì, không rõ lí do vì sao mà Souya cứ muốn cậu đi ăn ramen, mà do hắn đeo bám quá kinh khủng nên cậu chỉ còn cách đồng ý cho qua chuyện. Nahoya ngỏ lời muốn được đón cậu cho đỡ mưa nhưng Takemichi đã từ chối, hôm ấy chắc cậu sẽ mang một chiếc ô rồi thong thả đi bộ...."Takemitchy?" - Vào ngày kia Takemichi đã nhận một cuộc điện thoại số lạ, cậu sợ lừa đảo nên bật loa lớn, cũng may trong tiệm không có ai, đúng là Vel đi công tác nên tiệm có im lặng ít nhiều, cơ mà ai gọi cậu là "Takemitchy" vậy? Hay nhầm số."Ai thế ạ?" "Sano Manjirou..." - Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi mới lên tiếng, sao cậu lại không biết số hắn trong khi liên lạc được với những người khác? Thật đáng giận nhưng thực ra hắn cũng xin số cậu từ Taiju thôi. "À là anh ạ? Anh ơi! Sao anh lại gọi tôi là "Takemitchy thế? Tôi là "Takemichi"." - Qua vài lần tiếp xúc thì cậu biết ngoại trừ lúc phát bệnh thì Sano Manjirou rất dễ nói chuyện nên cậu khá thoải mái....
Không biết mọi người sao chứ tui vẫn bị nhà mạng chặn, fake ip cả điện thoại với lap=)) Không có gì thay đổi thì tui sẽ cố gắng, khoảng 4 ngày đến 1 tuần up 5 chương nha. ..."Con đàn bà kệch cỡm? Em không phải Lilla..." - Takemichi tròn xoe mắt nhìn con kì lân biển lông hồng đã từng gào rú muốn xuống biển trồng táo cho boss. Sanzu không muốn giải thích thêm gì, bởi vì trước kia chỉ mình cô bạn mới quen của Takemichi có thể sử dụng đồng hồ nên hắn đã lầm tưởng lần này cũng là cô ả gọi mình đến. Bàn tay của Sanzu siết chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay khiến nước da nhợt nhạt cũng dần đỏ ửng, Lilla rất hay "hô biến" hắn đến mỗi khi linh tinh cho đến lúc chồng cô ả phải đem chiếc đồng hồ đi cài thêm chức năng "hạn chế gọi người lúc không cần thiết".Nghe thấy tiếng cười khằng khặc vang lên từ bên cạnh, lúc này Sanzu đã dần cáu bẩn, hắn vùng vằng xua đi khói lạnh chưa tan hết rồi liếc hai cục bông bên kia: "Chúng mày muốn mỗi đứa một chém hay sao mà lắm mồm thế? Sao chúng mày lại ở đây, dám đến làm phiền cục cưng của bố mày, mày tới số rồi con trai." "Haruchiyo, sao hôm nay anh lắm miệng thế?" - Người gần như duy nhất có thể túm mỏ Sanzu khâu lại lúc này đã lên tiếng, Takemichi tiện tay vơ tập giấy note gần mình rồi ném thẳng vào đầu Sanzu, một phát cũng không chệch khiến hắn đang cáu bẩn trở nên suy sụp, đôi mắt ngọc lục bảo vào ngày có chút ánh nắng lại rực rỡ hơn bao giờ hết, phản chiếu phần nào hàng lông mi vừa dày vừa cong, đôi môi hắn mỏng manh ửng đỏ nay lại xị xuống hòng muốn chiếm lấy tình thương của Takemichi. Tuy rằng cậu yêu cái đẹp nhưng... E hèm không thể dễ mềm lòng chiều hư hắn được nữa, Sanzu rất xấu tính, rất rất xấu! Nhìn hắn ôm bên đầu khiến cậu không còn hơi đâu mà tức giận, chỉ thấy buồn cười rồi lại nhìn về đằng hai anh em đang trả treo với Sanzu: "Hai người họ đến đây vì chuyện ở nhà hát, anh lại bắt đầu suy diễn ba cái linh tinh gì vậy?" "Em nhìn quần áo của chúng nó đi chứ! Có ai bàn chuyện công việc mà lại ăn mặc lẳng lơ thế kia không? Tức chết anh rồi, tụi nó đang cố gắng thu hút sự chú ý của em đó!" Takemichi: "...? Rõ ràng hai người họ mặc suit như anh mà.""Ăn mặc lẳng lơ trong miệng anh chính là sự thật, em nên đuổi chúng nó về trụ sở." - Nói nhiều khiến Sanzu mệt lòng, hắn cười mỉm rồi đến chỗ Takemichi, Sanzu cao hơn cậu một cái đầu nên nhìn từ trên xuống có thể thấy rõ đôi môi đang dẩu ra của cậu, hắn khà khà cười biến thái rồi "châm" vào môi mềm một cái: "Ngốc, bị anh lừa ăn dâu tây rồi." Takemichi bốc khói, vừa tức giận lại vừa ngại nên quyết định cho con kì lân hồng này phắn đi, hắn chưa kịp ú ớ gì thêm thì Takemichi đã reset lại đồng hồ, trước khi bị làn khói trắng bao phủ thì Sanzu đã nhìn hai anh em bằng một đôi mắt đầy thâm độc, hắn nói đúng, nếu như Takemichi còn giao du với hai anh em nhà này thì sớm muộn gì người trên giấy kết hôn của Sanzu cũng có thêm một chỗ. Gần đây cả cô em gái của hắn cũng tò mò không biết ai có thể "dạy dỗ" Sanzu giống như một người bình thường, cô đang nằng nặc đòi đến Tokyo rồi xông thẳng vào trụ sở Bonten, hỏi người kia là ai nhưng dễ gì Sanzu để cô toại nguyện. ...Quay lại với anh em nhà Kawata, Souya nhìn Takemichi thở dài thì hắn mới quyết định buông tha cho cậu: "Ngày mốt mưa đó, tôi sẽ mở lại quán ramen, cậu đến phố ăn đi." Ngày mưa? Cậu chưa bao giờ muốn lên phố vào một ngày mưa tầm tã chỉ để ăn bát mì đâu, ảnh rảnh ai rang chứ không phải cậu rồi, Takemichi bèn chọn đại một cớ: "Dạo này Destiny hơi đổ vỡ, e là không có tiền ăn Ramen." "Hơi đổ vỡ" này đúng theo nghĩa đen, hết bị đạn đục thủng tường thì cửa sổ lại bị cô bạn mới quen đập nát vụn kính, cậu trùng tu lại quán cũng mất kha khá rồi, thế mà Souya vẫn không chịu nhượng bộ: "Giảm giá riêng cậu 80%, không thì đến ăn miễn phí, ăn bao nhiêu cũng được." Takemichi cười gượng: "Nhưng ngày mưa ra đường thì không thích hợp lắm." "Tôi chuyển xe ramen ra đầu ngõ tiệm cậu nhé? Hay thích dựng quán trước cửa tiệm luôn." Khỏi, để cướp khách của cậu hay gì, không rõ lí do vì sao mà Souya cứ muốn cậu đi ăn ramen, mà do hắn đeo bám quá kinh khủng nên cậu chỉ còn cách đồng ý cho qua chuyện. Nahoya ngỏ lời muốn được đón cậu cho đỡ mưa nhưng Takemichi đã từ chối, hôm ấy chắc cậu sẽ mang một chiếc ô rồi thong thả đi bộ...."Takemitchy?" - Vào ngày kia Takemichi đã nhận một cuộc điện thoại số lạ, cậu sợ lừa đảo nên bật loa lớn, cũng may trong tiệm không có ai, đúng là Vel đi công tác nên tiệm có im lặng ít nhiều, cơ mà ai gọi cậu là "Takemitchy" vậy? Hay nhầm số."Ai thế ạ?" "Sano Manjirou..." - Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi mới lên tiếng, sao cậu lại không biết số hắn trong khi liên lạc được với những người khác? Thật đáng giận nhưng thực ra hắn cũng xin số cậu từ Taiju thôi. "À là anh ạ? Anh ơi! Sao anh lại gọi tôi là "Takemitchy thế? Tôi là "Takemichi"." - Qua vài lần tiếp xúc thì cậu biết ngoại trừ lúc phát bệnh thì Sano Manjirou rất dễ nói chuyện nên cậu khá thoải mái....
"Chúng nó ăn mặc lẳng lơ để câu dẫn em đó!"
"Sao nay anh lắm miệng vậy?"
"Đến ăn ramen, giảm giá 80%"
"..."
"Sano Manjirou..."
"Tôi không phải Takemitchy, tôi là Takemichi."
...
• Sanzu Haruchiyo.
• Hanagaki Takemichi.
• Kawata Souya.
• Kawata Nahouya.
• Sano Manjirou.
• Destiny - Bánh xe vận mệnh lần nữa xoay chuyển.
...
71 --> 75
Cielo Dalziel Lilla
29/5/24
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me