Alltake Hoa Vien Lac Vu
Vở kịch kết thúc, đám bất lương ấy bắt đầu công cuộc lôi kéo Takemichi đi dạo chơi lễ hội để bồi đắp tình cảm.
Đến trước cửa hàng yêu cầu của lớp em, Mikey vui vẻ đạp tung cánh cửa, gọi lớn:
"Takemicchi~đi chơi nào?"
Nhưng không có Takemichi nào đáp lại hắn, chỉ có một cô gái mặc đồ quản lí đưa tay ra hiệu không có, nói:
"Cậu ấy vừa được yêu cầu rồi. Hẹn sau nhé!"
"Yêu cầu, ai yêu cầu?" Em trai song sinh của Smiley, Angry cau có nó, bọn họ đã phải chờ để được đi chơi cùng em cơ mà? Giờ thì em lại bị tên ất ơ nào đó dẫn đi mất.
Cô gái nhún vai, gương mặt biểu lộ sự bó tay mà nói:
"Vì tính chuyên môn trong công việc, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng. Mọi người có thể yêu cầu cái khác."
Đúng là chuyên môn, tới mức người ta phát ghét. Không làm gì được, Kakuchou đành đề nghị chia nhau ra tìm em.Còn Takemichi đang ở nơi nào? Trả lời, em đang đi cùng Wakasa. Hắn ta đã yêu cầu em ngay từ lúc vở diễn của lớp Takemichi kết thúc, nhanh tới mức em cũng phải bất ngờ. Yêu cầu của hắn chính là cả hai cùng dạo chơi lễ hội với nhau.Không khí có chút ngại ngùng, dù sao cũng là hai người con trai với nhau, Wakasa vẫn ngậm cái que của hắn, nhìn mây nhìn gió, Takemichi thì cúi đầu, đi theo hắn. Cả hai chẳng nói với nhau câu gì.
"Takemichi, nhìn." Nghe Wakasa gọi, em ngẩng đầu nhìn theo hướng hắn chỉ, lại thấy Chifuyu ở nơi xa.
"Đi thôi, chơi một chút."
Hắn kéo tay em chạy, chạy thật nhanh để cắt qua mặt Chifuyu đang quay đầu nhìn quanh, làm cậu chàng bất ngờ. Wakasa làm vậy mục đích là trêu chọc cậu ta, cũng là để thử nghiệm cảm giác đưa nhau đi trốn trong truyền thuyết.
Takemichi bị giật mình, tay nắm chặt lấy tay hắn, theo hắn chạy vào một con hẻm nhỏ.Em thở dốc, vừa rồi chạy nhanh quá. Mồ hôi chảy từng giọt trên mặt, lăn xuống cổ và chạy trên những đường cong mê người của Takemichi. Em cúi người, làm hõm cổ sâu thêm một chút, cũng làm lộ ra chút da thịt trắng ngần sau cổ áo.
Wakasa lặng lẽ nuốt nước bọt, hắn như muốn hoá thú rồi, vừa vặn Takemichi vô ý kéo cổ áo, đưa tay quạt quạt cho bớt mệt, đúng là khiến cho bản năng của hắn sôi sục, chỉ muốn lao vào ăn sạch miếng mồi ngon lành này.
"Mày chơi gì kì thế, không được có lần hai đâu nghe hông?" Em có chút giận dỗi, quạt muốn sái cổ tay vẫn chẳng mặt lên chút nào, dùng ngón tay chỉ vào Wakasa mà nói.
"Rồi rồi." Hắn nói, lại cầm tay Takemichi, nhưng không chạy, mà dẫn em đi dạo chơi lễ hội.
Qua mỗi cửa hàng, Wakasa sẽ dừng lại, hỏi xem phần thưởng lớn nhất của nó là gì, rồi dùng khả năng của mình đem nó về cho Takemichi. Việc này làm cho mọi người khóc không ra nước mắt, nhìn Takemichi và Wakasa như nhìn quái vật.
"Cửa hàng tình yêu???"
Takemichi giật mình, nhìn lên tấm biển mà dụi mắt mấy lần, lại nhìn sang Wakasa bình thản vô cùng, hắn tỉnh bơ nói:
"Vào thử coi sao?" Chào đón bọn họ là một không khí tràn ngập sự hường phấn, ở giữa cửa hàng này có một cái ghế, ngồi trên ghế là một cô gái trẻ ăn mặc có vẻ thần bí, trầm giọng nói:
"Các vị muốn xem tình duyên, hay muốn thử thách tình yêu của người còn lại?"
"Chỉ có hai dịch vụ đó thôi sao?" Wakasa khoanh tay chán nản, vẻ mặt bất cần. Cô gái có chút tức giận, chỉ tay vào hắn mà kêu đừng có coi thường, lôi ra một cái hộp kêu cả hai lại gần.
"Không phải là hộp bánh Pocky bình thường hay sao?" Đùa à, cái này Wakasa hắn ăn suốt ấy. Takemichi cũng thắc mắc, cái này để làm gì?
Cô gái đưa ngón trỏ ra lắc qua lắc lại, bóc hộp bánh rồi lấy ra một que, đưa cho Takemichi:
"Ngậm lấy đi, một mẩu ngắn thôi."
Em ngoan ngoãn làm theo, ngậm que Pocky vào miệng, nhìn em với Wakasa bây giờ không khác gì nhau đâu, khác cái mặt em không bất cần như hắn, mà dễ thương lắm luôn á. Em quay qua nhìn hắn, lại nhìn cô gái, cô ấy cười một cách hài lòng mà túm cằm cả hai người lại.
Wakasa có vẻ khó chịu, nếu không phải cô ta là con gái, hắn đã đánh cô ta bố mẹ nhận không ra rồi. Cằm của hắn bộ muốn cầm là cầm hả?
"Cắn đi." Cô gái nói, có điệu bộ như ra lệnh.
Wakasa nhìn que Pocky trên miệng Takemichi, cuối cùng cũng hiểu cô ta muốn hắn làm gì. Đem tay của cô gái gỡ khỏi cằm Takemichi, hắn nghiêng đầu, từ từ ăn từng chút một que Pocky trong miệng em. Takemichi ngạc nhiên, nhưng em đã quá quen với mấy việc này, bị hôn nhiều, quen cả rồi, mặc kệ hắn đang cắn tới gần môi em.Còn 1cm nữa, Wakasa đưa tay che kín mắt của cô gái đang hóng hớt đằng kia.
Chạm rồi! Môi em và hắn chạm nhau, Wakasa đưa lưỡi ra, nếm thử mùi vị ngọt ngào trên môi của Takemichi, quả nhiên, cực kỳ mê người.
"Mở miệng ra." Hắn nói, em ngoan ngoãn làm theo, để lưỡi hắn trêu đùa khoang miệng mình. Phải mất một lúc lâu, hai người mới buông nhau ra.
Cô nàng có tinh thần hóng hớt kia tiếc nuối, bỏ lỡ cảnh hay rồi. Nhưng sau đó lấy lại thái độ tự mãn hỏi Wakasa trải nghiệm vừa rồi thế nào.
"Không tệ." Hắn nói, trả tiền dịch vụ rồi dẫn Takemichi rời đi.Cả hai rời khỏi trường, tới một cửa hàng hoa, em chờ bên ngoài còn Wakasa bước vào trong.
Một lát sau, hắn đi ra cùng với một giỏ hoa lưu ly nhỏ.
"Này Takemichi, để tao theo đuổi mày nhé?"
Takemichi cười nhẹ, cầm lấy giỏ hoa, kéo tai Wakasa lại mà thì thầm:
"Tao sẽ cho mày cơ hội, xem mày có thể khiến tao đổ mày không?"
Hoa lưu ly, sự thủy chung và tình yêu đích thực.Hôm ấy, con ác quỷ bất cần bỗng vui vẻ hẳn, nó đã chạm được tới đoá hoa, và khiến đoá hoa kia tin tưởng nó.Hôm ấy, đoá hoa kia tự thêm một tầng gai nhọn, nó không thể buông lơi cảnh giác, nó muốn giữ sự ấm áp của ác quỷ làm của riêng, không muốn chia sẻ, không muốn ai ngoài nó có thể tiếp cận những ác quỷ kia.
Đến trước cửa hàng yêu cầu của lớp em, Mikey vui vẻ đạp tung cánh cửa, gọi lớn:
"Takemicchi~đi chơi nào?"
Nhưng không có Takemichi nào đáp lại hắn, chỉ có một cô gái mặc đồ quản lí đưa tay ra hiệu không có, nói:
"Cậu ấy vừa được yêu cầu rồi. Hẹn sau nhé!"
"Yêu cầu, ai yêu cầu?" Em trai song sinh của Smiley, Angry cau có nó, bọn họ đã phải chờ để được đi chơi cùng em cơ mà? Giờ thì em lại bị tên ất ơ nào đó dẫn đi mất.
Cô gái nhún vai, gương mặt biểu lộ sự bó tay mà nói:
"Vì tính chuyên môn trong công việc, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng. Mọi người có thể yêu cầu cái khác."
Đúng là chuyên môn, tới mức người ta phát ghét. Không làm gì được, Kakuchou đành đề nghị chia nhau ra tìm em.Còn Takemichi đang ở nơi nào? Trả lời, em đang đi cùng Wakasa. Hắn ta đã yêu cầu em ngay từ lúc vở diễn của lớp Takemichi kết thúc, nhanh tới mức em cũng phải bất ngờ. Yêu cầu của hắn chính là cả hai cùng dạo chơi lễ hội với nhau.Không khí có chút ngại ngùng, dù sao cũng là hai người con trai với nhau, Wakasa vẫn ngậm cái que của hắn, nhìn mây nhìn gió, Takemichi thì cúi đầu, đi theo hắn. Cả hai chẳng nói với nhau câu gì.
"Takemichi, nhìn." Nghe Wakasa gọi, em ngẩng đầu nhìn theo hướng hắn chỉ, lại thấy Chifuyu ở nơi xa.
"Đi thôi, chơi một chút."
Hắn kéo tay em chạy, chạy thật nhanh để cắt qua mặt Chifuyu đang quay đầu nhìn quanh, làm cậu chàng bất ngờ. Wakasa làm vậy mục đích là trêu chọc cậu ta, cũng là để thử nghiệm cảm giác đưa nhau đi trốn trong truyền thuyết.
Takemichi bị giật mình, tay nắm chặt lấy tay hắn, theo hắn chạy vào một con hẻm nhỏ.Em thở dốc, vừa rồi chạy nhanh quá. Mồ hôi chảy từng giọt trên mặt, lăn xuống cổ và chạy trên những đường cong mê người của Takemichi. Em cúi người, làm hõm cổ sâu thêm một chút, cũng làm lộ ra chút da thịt trắng ngần sau cổ áo.
Wakasa lặng lẽ nuốt nước bọt, hắn như muốn hoá thú rồi, vừa vặn Takemichi vô ý kéo cổ áo, đưa tay quạt quạt cho bớt mệt, đúng là khiến cho bản năng của hắn sôi sục, chỉ muốn lao vào ăn sạch miếng mồi ngon lành này.
"Mày chơi gì kì thế, không được có lần hai đâu nghe hông?" Em có chút giận dỗi, quạt muốn sái cổ tay vẫn chẳng mặt lên chút nào, dùng ngón tay chỉ vào Wakasa mà nói.
"Rồi rồi." Hắn nói, lại cầm tay Takemichi, nhưng không chạy, mà dẫn em đi dạo chơi lễ hội.
Qua mỗi cửa hàng, Wakasa sẽ dừng lại, hỏi xem phần thưởng lớn nhất của nó là gì, rồi dùng khả năng của mình đem nó về cho Takemichi. Việc này làm cho mọi người khóc không ra nước mắt, nhìn Takemichi và Wakasa như nhìn quái vật.
"Cửa hàng tình yêu???"
Takemichi giật mình, nhìn lên tấm biển mà dụi mắt mấy lần, lại nhìn sang Wakasa bình thản vô cùng, hắn tỉnh bơ nói:
"Vào thử coi sao?" Chào đón bọn họ là một không khí tràn ngập sự hường phấn, ở giữa cửa hàng này có một cái ghế, ngồi trên ghế là một cô gái trẻ ăn mặc có vẻ thần bí, trầm giọng nói:
"Các vị muốn xem tình duyên, hay muốn thử thách tình yêu của người còn lại?"
"Chỉ có hai dịch vụ đó thôi sao?" Wakasa khoanh tay chán nản, vẻ mặt bất cần. Cô gái có chút tức giận, chỉ tay vào hắn mà kêu đừng có coi thường, lôi ra một cái hộp kêu cả hai lại gần.
"Không phải là hộp bánh Pocky bình thường hay sao?" Đùa à, cái này Wakasa hắn ăn suốt ấy. Takemichi cũng thắc mắc, cái này để làm gì?
Cô gái đưa ngón trỏ ra lắc qua lắc lại, bóc hộp bánh rồi lấy ra một que, đưa cho Takemichi:
"Ngậm lấy đi, một mẩu ngắn thôi."
Em ngoan ngoãn làm theo, ngậm que Pocky vào miệng, nhìn em với Wakasa bây giờ không khác gì nhau đâu, khác cái mặt em không bất cần như hắn, mà dễ thương lắm luôn á. Em quay qua nhìn hắn, lại nhìn cô gái, cô ấy cười một cách hài lòng mà túm cằm cả hai người lại.
Wakasa có vẻ khó chịu, nếu không phải cô ta là con gái, hắn đã đánh cô ta bố mẹ nhận không ra rồi. Cằm của hắn bộ muốn cầm là cầm hả?
"Cắn đi." Cô gái nói, có điệu bộ như ra lệnh.
Wakasa nhìn que Pocky trên miệng Takemichi, cuối cùng cũng hiểu cô ta muốn hắn làm gì. Đem tay của cô gái gỡ khỏi cằm Takemichi, hắn nghiêng đầu, từ từ ăn từng chút một que Pocky trong miệng em. Takemichi ngạc nhiên, nhưng em đã quá quen với mấy việc này, bị hôn nhiều, quen cả rồi, mặc kệ hắn đang cắn tới gần môi em.Còn 1cm nữa, Wakasa đưa tay che kín mắt của cô gái đang hóng hớt đằng kia.
Chạm rồi! Môi em và hắn chạm nhau, Wakasa đưa lưỡi ra, nếm thử mùi vị ngọt ngào trên môi của Takemichi, quả nhiên, cực kỳ mê người.
"Mở miệng ra." Hắn nói, em ngoan ngoãn làm theo, để lưỡi hắn trêu đùa khoang miệng mình. Phải mất một lúc lâu, hai người mới buông nhau ra.
Cô nàng có tinh thần hóng hớt kia tiếc nuối, bỏ lỡ cảnh hay rồi. Nhưng sau đó lấy lại thái độ tự mãn hỏi Wakasa trải nghiệm vừa rồi thế nào.
"Không tệ." Hắn nói, trả tiền dịch vụ rồi dẫn Takemichi rời đi.Cả hai rời khỏi trường, tới một cửa hàng hoa, em chờ bên ngoài còn Wakasa bước vào trong.
Một lát sau, hắn đi ra cùng với một giỏ hoa lưu ly nhỏ.
"Này Takemichi, để tao theo đuổi mày nhé?"
Takemichi cười nhẹ, cầm lấy giỏ hoa, kéo tai Wakasa lại mà thì thầm:
"Tao sẽ cho mày cơ hội, xem mày có thể khiến tao đổ mày không?"
Hoa lưu ly, sự thủy chung và tình yêu đích thực.Hôm ấy, con ác quỷ bất cần bỗng vui vẻ hẳn, nó đã chạm được tới đoá hoa, và khiến đoá hoa kia tin tưởng nó.Hôm ấy, đoá hoa kia tự thêm một tầng gai nhọn, nó không thể buông lơi cảnh giác, nó muốn giữ sự ấm áp của ác quỷ làm của riêng, không muốn chia sẻ, không muốn ai ngoài nó có thể tiếp cận những ác quỷ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me