TruyenFull.Me

Allvic Identity V So We Fall In Love With The Golden Letter

• Couple: Edgar Valden x Victor Grantz

• Skinship: Printing x Pantaloon

• Summary: Đối với những thoáng mơ màng chẳng tỏ tường, không phải điều đó cũng tựa ánh trăng tàn bên kia bậu cửa sổ.
___

Pantaloon không có thói quen ngủ quá sớm.

Theo lý mà nói, điều đó chỉ tổ hủy hoại thân thể em. Nhưng Pantaloon không thuận theo lý thuyết tự nhiên, đương nhiên cũng không phải là tồn tại được sinh ra và lớn lên một cách tự nhiên.

Gió nhẹ thổi bên bậu cửa sổ, Printing hiếm hoi về khuya, bước vào phòng, sớm đã thấy Pantaloon hiện diện ở đấy. Gã muốn cất tiếng chào, lại chợt thấy thoáng mi mỏng rũ nhẹ trầm tư. Mái đầu trắng xanh được chút bạc sáng mờ ảo của trăng điểm tô, phiến một viền sáng yếu ớt tựa ánh sáng lập lòe của chút tàn lửa trắng nhợt. Pantaloon mặc chiếc áo lụa quen thuộc, cổ áo chỉ để hở một chút xuống điểm giáp của xương quai. Bóng người phủ từ cổ xuống, nhìn chung khó lòng mà ngắm được gì. Printing cảm thấy suy nghĩ của bản thân có phần nực cười, sau đó tự xua nó qua bên.

Gã trai trẻ như lệ cất gọn đồ qua một bên, sau đấy bước vào phòng tắm gột sạch thân thể. Sau khi đã đem mớ vội vã của hôm nay vứt xuống cống rãnh, Printing mới rời đi, tiến đến bóng người tĩnh lặng ngồi bên cửa sổ.

Bóng của Printing ngã rạp sau lưng nhưng chuyển động lộ liễu, đương nhiên sẽ dễ dàng đánh động đến Pantaloon. Đối phương khẽ hấp háy mi mắt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Printing..."

Phiến môi mỏng gọi tên gã, tựa như nó cất lên trong vô thức. Printing khẽ cười.

"Em đến từ lúc nào?"

Pantaloon lại thoáng chút nghĩ ngợi.

"Em ở phòng anh à?"

Printing muốn bật cười trước câu nói của Pantaloon. Nhưng gã biết, đôi lúc, morpho thân ái của gã sẽ như một tảng mây mơ màng, sà vào góc phòng của Printing, tựa như là một thói quen khó bỏ. Printing đưa tay đến, nhẹ nhàng chạm đến gò má đối phương, ngón tay mơn trớn đường diềm chìm trên màu da trắng trẻo.

"Em lại đến đây. Ít nhất là sau khi em bặt tăm ba tháng"

Pantaloon khẽ tựa má vào cái chạm. Em như người vừa tỉnh dậy từ một cơn mê ngủ. Bàn tay của Printing mân mê lọn tóc buông thõng bên gò má trước khi ý định lướt xuống rõ rệt hơn. Pantaloon thở dài. Em đưa tay gạt đi tay của Printing. Gã chẳng buồn lòng, trái lại có chút hài lòng.

"Tôi còn tưởng em lại bị ai đánh thuốc"

Pantaloon liếc nhìn Printing bằng đôi hổ phách đẹp đẽ, bày ra một chút khó chịu.

"Anh muốn bị đánh à?"

"Nếu em dùng môi em thì tôi tin rằng mình có thể chịu được"

Rõ ràng là ngứa đòn.

Pantaloon chợt thấy có chút nhẹ nhõm. Đáy lòng căng thẳng nặng trĩu vì câu đùa chẳng mấy lịch sự kia mà nhẹ đi. Kí ức trước lúc nhận thức được bản thân đang ở phòng Printing có chút mờ nhạt. Pantaloon chỉ biết rằng chúng tạm thời như thế thôi, sau một nhiệm vụ dài, chúng sẽ luôn như thế. Printing cúi người, hai tay chống xuống hai bên người Pantaloon.

"Anh muốn gì?"

Printing cong cong đôi môi kiều diễm, vô thường cất lời.

"Hôn"

"Vì gì?"

"Vì em bỏ quên tôi ba tháng ròng"

Pantaloon tự nhủ đó quả là một lý do nực cười. Em không nhớ họ có gì đó với nhau. Nhưng rồi, Pantaloon cũng khẽ ngước mặt, môi hôn nhẹ lên khóe môi của Printing. Đôi mắt của gã nhện thoáng mở to. Và gã nhìn em, kẻ vừa gieo một chút lạ lẫm, nở cái cười ngọt ngào như mật ong vàng óng. Printing chợt cất tiếng cười rúc rích.

"Có gì buồn cười sao?"

"Không" - Printing ngay lập tức trả lời.

"Chỉ là, đáng yêu quá, tôi không muốn chờ đến tối mai chút nào"

Pantaloon chợt hiểu ý nghĩa câu nói. Em có chút hối hận khi đáp ứng gã.

"Tôi muốn ngủ"

"Vậy thì đi ngủ thôi"

Ánh trăng dần tàn, tựa như tan chảy, đổ xuống nhân gian. Mây đen phủ kín, đem ánh sáng yếu ớt cuối cùng dập tắt hoàn toàn.
___

#Kai

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me