Allvic Identity V So We Fall In Love With The Golden Letter
• Couple: Joseph Desaulnier x Victor Grantz • Skinship: DM x Jingle Bell • Summary: Rắn nhỏ yêu thích việc quấn lấy Bell, Bell đương nhiên cũng thế, chỉ có mỗi một người thì chẳng thích lắm thôi.• Setting:> DM và Jingle Bell đang yêu đương =))) DM thì vẫn "thả thính" Bell rất căng nhưng Bell thì né cũng rất nhiệt tình> Quan hệ chủ - tớ, nhưng tất nhiên là không nặng về cái này rồi =)))
___"Bell à... Em nỡ lòng nào hôn nó mà không hôn tôi."DM ôm eo câu trai trẻ tuổi, đầu khẽ dụi dụi lên vai người ta mà ăn vạ. Cậu trai tên Bell trái lại có vẻ rất vô thường, một bên vừa rót trà ra tách, một bên vừa điềm đạm đáp lời. "Ngài DM, tôi không nghĩ ngài sẽ so đo với thú cưng của ngài"DM ngẩng mặt, tựa cằm lên đỉnh đầu của Bell, biếng nhác mè nhèo."Thú cưng của tôi? Của em thì có, em quyến rũ nó, nó ăn mảnh em!"Bell không rõ vì sao mà bản thân và một con rắn qua lời của DM lại như thể là một chuyện vụng trộm đầu đường xó chợ. Cậu khẽ nhướng mày bày tỏ vẻ khó hiểu, thậm chí con rắn nhỏ còn nhìn chủ nhân nó với ánh mắt bày tỏ sự tiếc thương cho mặt tiền đẹp đẽ bị anh ta sử dụng một cách phí phạm. "Ngài đừng ấu trĩ. Nhóc ta lâu lâu mới chơi với tôi, khi nào mà tôi và nó lại trở thành cái chuyện mà ngài đang nói?""Mới ban nãy, còn làm ngay trước mặt tôi mà. Em không chối được đâu."DM cứng đầu cứng cổ ôm eo người kia càng thêm chặt. Bell thoáng cau mày. Cậu châm xong nước trà trên khay, sau đó không nặng không nhẹ cất lời. "Tôi và Wick cũng hay thế, tôi và rắn nhỏ có làm vậy cũng bình thường mà.""Vậy hôn tôi đi, tôi cũng bình thường mà."Nếu Bell được phép nói, cậu sẽ bảo rằng trong cả ba thì anh ta là kẻ bất thường nhất. Nhưng cảm giác rõ ràng việc tranh cãi chẳng có mấy kết quả, Bell cũng liền hiểu nên đưa ra quyết định gì. Cậu khẽ đưa tay gỡ lấy tay đang ôm eo mình, sau đó quay người lại vươn tay ra ôm lấy gương mặt của người đàn ông đang (giả vờ) bù lu bù loa lên. Cậu khẽ nhướng người lên, đặt trên môi người kia một cái hôn tựa chuồn chuồn lướt nước.Bell lùi lại, nhìn người kia cuối cùng cũng im lặng. Cậu khẽ cười hài lòng, sau đó tiếp tục cất lời."Tôi pha trà xong rồi, ngài mau dùng đi."DM tròn xoe mắt nhìn người trong lòng, có chút bất ngờ, lại có chút ngẩng ngơ trước cái cười mềm dịu của đối phương. Giọng của cậu cũng đặc biệt êm ái khiến DM bất giác quên luôn tại sao mình lại bù lu bù loa. "Hôn cái nữa nhé.""...""Một cái thôi, xin em đấy""Thôi được rồi, tùy ý ngài."
___Lâu rồi mới viết ra được cái đúng nghĩa là một cái đoản =)))
___#Kai [151224]
___"Bell à... Em nỡ lòng nào hôn nó mà không hôn tôi."DM ôm eo câu trai trẻ tuổi, đầu khẽ dụi dụi lên vai người ta mà ăn vạ. Cậu trai tên Bell trái lại có vẻ rất vô thường, một bên vừa rót trà ra tách, một bên vừa điềm đạm đáp lời. "Ngài DM, tôi không nghĩ ngài sẽ so đo với thú cưng của ngài"DM ngẩng mặt, tựa cằm lên đỉnh đầu của Bell, biếng nhác mè nhèo."Thú cưng của tôi? Của em thì có, em quyến rũ nó, nó ăn mảnh em!"Bell không rõ vì sao mà bản thân và một con rắn qua lời của DM lại như thể là một chuyện vụng trộm đầu đường xó chợ. Cậu khẽ nhướng mày bày tỏ vẻ khó hiểu, thậm chí con rắn nhỏ còn nhìn chủ nhân nó với ánh mắt bày tỏ sự tiếc thương cho mặt tiền đẹp đẽ bị anh ta sử dụng một cách phí phạm. "Ngài đừng ấu trĩ. Nhóc ta lâu lâu mới chơi với tôi, khi nào mà tôi và nó lại trở thành cái chuyện mà ngài đang nói?""Mới ban nãy, còn làm ngay trước mặt tôi mà. Em không chối được đâu."DM cứng đầu cứng cổ ôm eo người kia càng thêm chặt. Bell thoáng cau mày. Cậu châm xong nước trà trên khay, sau đó không nặng không nhẹ cất lời. "Tôi và Wick cũng hay thế, tôi và rắn nhỏ có làm vậy cũng bình thường mà.""Vậy hôn tôi đi, tôi cũng bình thường mà."Nếu Bell được phép nói, cậu sẽ bảo rằng trong cả ba thì anh ta là kẻ bất thường nhất. Nhưng cảm giác rõ ràng việc tranh cãi chẳng có mấy kết quả, Bell cũng liền hiểu nên đưa ra quyết định gì. Cậu khẽ đưa tay gỡ lấy tay đang ôm eo mình, sau đó quay người lại vươn tay ra ôm lấy gương mặt của người đàn ông đang (giả vờ) bù lu bù loa lên. Cậu khẽ nhướng người lên, đặt trên môi người kia một cái hôn tựa chuồn chuồn lướt nước.Bell lùi lại, nhìn người kia cuối cùng cũng im lặng. Cậu khẽ cười hài lòng, sau đó tiếp tục cất lời."Tôi pha trà xong rồi, ngài mau dùng đi."DM tròn xoe mắt nhìn người trong lòng, có chút bất ngờ, lại có chút ngẩng ngơ trước cái cười mềm dịu của đối phương. Giọng của cậu cũng đặc biệt êm ái khiến DM bất giác quên luôn tại sao mình lại bù lu bù loa. "Hôn cái nữa nhé.""...""Một cái thôi, xin em đấy""Thôi được rồi, tùy ý ngài."
___Lâu rồi mới viết ra được cái đúng nghĩa là một cái đoản =)))
___#Kai [151224]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me