TruyenFull.Me

Almondprogress Chiu Trach Nhiem Voi Tra Xanh

Được rồi, để tôi bắt đầu câu chuyện này một cách đàng hoàng trước đã. Câu chuyện bắt đầu từ chính tôi – Progress, học sinh lớp 11, cái tuổi ngổ ngáo chênh vênh giữa thanh xuân và áp lực thi cử. Tôi thuộc dạng năng động, lắm mồm, thỉnh thoảng cà khịa chơi chơi nhưng cũng dễ thương lắm chứ đùa. Không phải kiểu học sinh gương mẫu, nhưng cũng chẳng gây chuyện lớn bao giờ... cho đến cái ngày tôi chung phòng với Almond.

Almond – cậu ta là kiểu người mà tôi không thể ưa nổi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt đẹp đến mức mấy chị năm trên cũng phải liếc trộm. 

Ừ thì đẹp thật đấy, nhưng cái kiểu lạnh tanh, ít nói, lại thêm một bầy vệ tinh vây quanh suốt ngày... khiến tôi có cảm giác cậu ta là nam thần mặt lạnh phiên bản nam trà xanh. Cứ như thể chỉ cần bước đi một bước là trời đổ mưa, hoa nở rộ, chim hót líu lo. Từng lời cậu ta nói ra đều nhẹ nhàng, lịch sự, nhưng lại mang cái cảm giác như kiểu: "Tôi biết tôi đẹp, nhưng tôi khiêm tốn lắm."

Mà khổ cái, số tôi đen đủi hay sao ấy, lại bị sắp xếp ở cùng phòng ký túc xá với cậu ta. Ban đầu tôi cũng ráng nhịn, nghĩ chắc cũng chẳng va chạm nhiều đâu. Ai ngờ đâu, số phận lại đưa đẩy tôi đi xa hơn những gì tôi tưởng tượng...

Và thế là câu chuyện bắt đầu từ một đêm nhậu say, đến một nụ hôn điên rồ... và sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy Almond đang ngồi thu lu ở góc giường, lưng quay về phía tôi. Cái chăn bị vo tròn dưới tay cậu ta, còn vai thì cứ run nhẹ nhẹ, như kiểu... đang khóc?

Tôi dụi mắt, đầu còn choáng váng vì dư âm của rượu bia hôm qua. Trong đầu lờ mờ nhớ lại cái gì đó... mùi nước hoa nhè nhẹ... ánh mắt của Almond dưới ánh đèn ngủ... và rồi, ôi trời đất, nụ hôn đó.

Tôi bật dậy như bị điện giật. Không phải tôi đã cưỡng hôn cậu ta thật đấy chứ?

"Ê... này..." tôi ngập ngừng gọi, cổ họng khô khốc.

Almond quay lại nhìn tôi. Đôi mắt đỏ hoe, sống mũi hơi sưng, và cái vẻ đáng thương đến mức tôi suýt nữa quên mất là mình đang là người gây họa. 

Cậu ta im lặng một chút, rồi buông một câu khiến tôi suýt rớt xuống giường:

"Cậu phải chịu trách nhiệm."

Tôi đơ mất vài giây.

"Gì cơ?"

"Cậu hôn tôi," Almond nói, môi mím chặt, mắt vẫn hoe đỏ. "Tôi không cho phép. Nhưng cậu làm rồi. Vậy nên cậu phải chịu trách nhiệm."

Tôi há miệng, không biết phản bác thế nào. Tôi nhớ là cậu ta không đẩy tôi ra mà...? Không, khoan, không phải tôi đang đổ lỗi cho nạn nhân đâu. Nhưng mà cái cách cậu ta nhìn tôi hôm qua ấy, rõ ràng là có gì đó... không bình thường.

Tôi vò đầu bứt tóc. Trái tim thì đập loạn lên như trống trận. Tôi mới là người không hiểu chuyện gì đang xảy ra đây chứ không phải cậu ta.

"Almond, cậu... đừng có đùa kiểu đó."

"Tôi không đùa." Cậu ta quay mặt đi, giọng nhỏ như muỗi kêu. "Tôi nghiêm túc."

Tôi chết đứng tại chỗ. Cái vẻ mặt vừa lạnh vừa mềm đó lại hiện lên nữa rồi. Kiểu người gì đâu mà vừa có thể khiến người ta phát điên, vừa khiến người ta thấy... tội lỗi?

Và thế là, từ một cái hôn điên rồ trong cơn say, tôi, Progress, chính thức bị kéo vào một mớ hỗn độn giữa cảm xúc, trách nhiệm, và một tên bạn cùng phòng là nam trà xanh chính hiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me