Almondprogress Khi Hoang Tu Roi Xuong The Gioi Cua Toi
Trời Bangkok sáng hôm đó âm u như thể sương đọng trong lòng người từ đêm qua vẫn chưa tan.Progress nằm trên sofa, cơ thể ấm nhưng trán đẫm mồ hôi lạnh.
Mi mắt động nhẹ như người đang mơ sâu – hoặc đang bị ai đó kéo về một thực tại không thuộc về hiện tại này.Almond ngồi cách đó không xa, laptop mở nhưng không làm gì.
Ánh mắt anh thi thoảng lại liếc về phía sợi dây đỏ trên sàn — thứ từng là lời giữ, giờ nằm lặng như một vật không còn hiệu lực.⸻8 giờ 20 sáng.
Tiếng chuông cửa vang lên gấp gáp.Almond mở ra. Là Phum — mặt xanh như mới gặp chuyện gì lớn."Vào đi," Almond kéo cậu vào, "Mặt cậu như thấy ma vậy."Phum bước vào, đứng chưa ấm chỗ đã nói:"Tao... vừa dọn quán sáng sớm thì thấy một ông già mặc áo choàng trắng đứng trước cửa.
Không nhìn vào trong, không nhúc nhích.
Tay cầm cái gì giống chuỗi hạt... rồi khi tao bước ra hỏi thì ông ấy quay đi.
Nhưng... chỗ ông đứng có một vòng khói không tan."Almond khựng lại."Khói kiểu nào?""Giống như... đang tụ lại, rồi cứ lơ lửng mãi. Không có lửa, không có hương, không tan."⸻Progress từ trong phòng bước ra đúng lúc đó.
Gương mặt cậu hơi nhợt, nhưng ánh mắt rất tỉnh.
Không có biểu cảm hoảng loạn — chỉ là lặng như người vừa nghe điều mình đã biết trước.Phum quay lại, suýt làm rơi chai nước trên tay.
"Cậu ấy... nhìn khác hôm qua."Progress gật nhẹ với Phum, rồi quay sang Almond:"Người mà Phum thấy... là một trong những kẻ giữ nghi lễ.
Họ đang tìm cánh cổng."Phum trợn mắt:"Cái gì mà nghi lễ? Tao chỉ đứng nhìn thôi!"Progress bước đến gần, đặt tay lên vai Phum — nhẹ, nhưng khiến cậu lùi lại nửa bước."Đôi mắt của ngươi... đã thấy điều không dành cho người thường.
Vậy nghĩa là... ngươi đã đứng ở ngưỡng giữa hai thế giới."Phum lí nhí:"Tao... không muốn đứng ở đâu hết. Tao chỉ muốn bán cà phê và tán người đẹp."⸻Almond ngồi xuống ghế, nhìn hai người đối diện.
Trong lòng anh có cảm giác rõ:
Thế giới này đang mở ra một khe nứt, và từng người xung quanh anh đang bị cuốn vào — chỉ vì đã đến quá gần với Progress.⸻Sau khi Phum bình tĩnh lại, Almond pha trà, cả ba ngồi trong phòng khách.
Tiếng mưa bắt đầu lất phất trên kính.Progress nói chậm:"Trong nghi lễ cổ, kẻ từ chối tế mạng sẽ không được triệu hồi lần nữa.
Nhưng... nếu linh hồn thay thế chưa siêu thoát,
thì nghi lễ vẫn tồn tại, như một nhịp đập chưa dừng."Almond hỏi:
"Ý cậu là Pridi vẫn còn... giữ cửa?"Progress gật:"Và giờ, hắn không còn gọi ta.
Hắn gọi người xung quanh ta — để kéo ai đó đủ nặng, đủ gắn bó,
có thể thay ta bước vào lần hai."Phum tái mặt."Khoan đã... mày đừng nói tao là ứng viên, nha."Progress lặng một lúc."Không. Nhưng ngươi đã bị đánh dấu bằng ký ức.
Tức là nếu nghi lễ xảy ra... ngươi sẽ thấy.
Và những gì ngươi thấy... sẽ ở lại."⸻Chiều xuống, Phum rời đi với túi muối và một tấm bùa May đã chuẩn bị sẵn.
Trước khi đi, cậu nắm vai Almond, nhìn rất thật:"Tao đùa quen rồi, nhưng lần này tao nghiêm túc.
Mày phải chuẩn bị.
Người mày đang giữ... không chỉ bị kéo,
mà chính cậu ấy cũng đang tự trôi dần khỏi mọi thứ."⸻Đêm đó, trời lặng gió.Progress ngồi một mình trên ban công, tay cầm chuỗi hạt mà Pridi từng để lại.Almond bước ra, đứng cạnh.
Hai người không nói.
Chỉ có tiếng dây hạt va vào nhau, rất nhẹ.Một lúc sau, Progress nói — lần đầu tiên không xưng "ta":"Almond. Nếu một phần tôi... không còn là tôi,
anh có còn giữ phần còn lại không?"Almond nhìn cậu.
"Chỉ cần phần đó vẫn muốn ở lại, tôi sẽ giữ."Progress không cười.
Cậu chỉ cúi đầu, rồi gối nhẹ lên vai Almond.⸻Ngoài kia, chuỗi hạt treo trước cửa... rơi xuống thềm mà không ai chạm.Không vỡ.
Không vang.
Chỉ... lặng.Như một linh hồn vừa quyết định không còn đợi ai bước qua cánh cổng nữa.
Mi mắt động nhẹ như người đang mơ sâu – hoặc đang bị ai đó kéo về một thực tại không thuộc về hiện tại này.Almond ngồi cách đó không xa, laptop mở nhưng không làm gì.
Ánh mắt anh thi thoảng lại liếc về phía sợi dây đỏ trên sàn — thứ từng là lời giữ, giờ nằm lặng như một vật không còn hiệu lực.⸻8 giờ 20 sáng.
Tiếng chuông cửa vang lên gấp gáp.Almond mở ra. Là Phum — mặt xanh như mới gặp chuyện gì lớn."Vào đi," Almond kéo cậu vào, "Mặt cậu như thấy ma vậy."Phum bước vào, đứng chưa ấm chỗ đã nói:"Tao... vừa dọn quán sáng sớm thì thấy một ông già mặc áo choàng trắng đứng trước cửa.
Không nhìn vào trong, không nhúc nhích.
Tay cầm cái gì giống chuỗi hạt... rồi khi tao bước ra hỏi thì ông ấy quay đi.
Nhưng... chỗ ông đứng có một vòng khói không tan."Almond khựng lại."Khói kiểu nào?""Giống như... đang tụ lại, rồi cứ lơ lửng mãi. Không có lửa, không có hương, không tan."⸻Progress từ trong phòng bước ra đúng lúc đó.
Gương mặt cậu hơi nhợt, nhưng ánh mắt rất tỉnh.
Không có biểu cảm hoảng loạn — chỉ là lặng như người vừa nghe điều mình đã biết trước.Phum quay lại, suýt làm rơi chai nước trên tay.
"Cậu ấy... nhìn khác hôm qua."Progress gật nhẹ với Phum, rồi quay sang Almond:"Người mà Phum thấy... là một trong những kẻ giữ nghi lễ.
Họ đang tìm cánh cổng."Phum trợn mắt:"Cái gì mà nghi lễ? Tao chỉ đứng nhìn thôi!"Progress bước đến gần, đặt tay lên vai Phum — nhẹ, nhưng khiến cậu lùi lại nửa bước."Đôi mắt của ngươi... đã thấy điều không dành cho người thường.
Vậy nghĩa là... ngươi đã đứng ở ngưỡng giữa hai thế giới."Phum lí nhí:"Tao... không muốn đứng ở đâu hết. Tao chỉ muốn bán cà phê và tán người đẹp."⸻Almond ngồi xuống ghế, nhìn hai người đối diện.
Trong lòng anh có cảm giác rõ:
Thế giới này đang mở ra một khe nứt, và từng người xung quanh anh đang bị cuốn vào — chỉ vì đã đến quá gần với Progress.⸻Sau khi Phum bình tĩnh lại, Almond pha trà, cả ba ngồi trong phòng khách.
Tiếng mưa bắt đầu lất phất trên kính.Progress nói chậm:"Trong nghi lễ cổ, kẻ từ chối tế mạng sẽ không được triệu hồi lần nữa.
Nhưng... nếu linh hồn thay thế chưa siêu thoát,
thì nghi lễ vẫn tồn tại, như một nhịp đập chưa dừng."Almond hỏi:
"Ý cậu là Pridi vẫn còn... giữ cửa?"Progress gật:"Và giờ, hắn không còn gọi ta.
Hắn gọi người xung quanh ta — để kéo ai đó đủ nặng, đủ gắn bó,
có thể thay ta bước vào lần hai."Phum tái mặt."Khoan đã... mày đừng nói tao là ứng viên, nha."Progress lặng một lúc."Không. Nhưng ngươi đã bị đánh dấu bằng ký ức.
Tức là nếu nghi lễ xảy ra... ngươi sẽ thấy.
Và những gì ngươi thấy... sẽ ở lại."⸻Chiều xuống, Phum rời đi với túi muối và một tấm bùa May đã chuẩn bị sẵn.
Trước khi đi, cậu nắm vai Almond, nhìn rất thật:"Tao đùa quen rồi, nhưng lần này tao nghiêm túc.
Mày phải chuẩn bị.
Người mày đang giữ... không chỉ bị kéo,
mà chính cậu ấy cũng đang tự trôi dần khỏi mọi thứ."⸻Đêm đó, trời lặng gió.Progress ngồi một mình trên ban công, tay cầm chuỗi hạt mà Pridi từng để lại.Almond bước ra, đứng cạnh.
Hai người không nói.
Chỉ có tiếng dây hạt va vào nhau, rất nhẹ.Một lúc sau, Progress nói — lần đầu tiên không xưng "ta":"Almond. Nếu một phần tôi... không còn là tôi,
anh có còn giữ phần còn lại không?"Almond nhìn cậu.
"Chỉ cần phần đó vẫn muốn ở lại, tôi sẽ giữ."Progress không cười.
Cậu chỉ cúi đầu, rồi gối nhẹ lên vai Almond.⸻Ngoài kia, chuỗi hạt treo trước cửa... rơi xuống thềm mà không ai chạm.Không vỡ.
Không vang.
Chỉ... lặng.Như một linh hồn vừa quyết định không còn đợi ai bước qua cánh cổng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me