TruyenFull.Me

Almondprogress Khi Hoang Tu Roi Xuong The Gioi Cua Toi

Almond chưa bao giờ tin vào định mệnh.
Nhưng từ khi Progress xuất hiện, mọi thứ trong anh dần dịch chuyển khỏi logic quen thuộc.

Đặc biệt là hôm nay — khi cậu nói muốn ở lại, không còn là vì không biết đường về.
Mà là... vì ở đây, có người muốn giữ cậu lại.

Bức thư từ cậu bé để lại đêm qua vẫn còn trên bàn.
Giấy nhòe nước mưa, nhưng dòng chữ ấy vẫn hiện rõ:

"Cánh cổng đã mở.
Người duy nhất có thể đóng lại...
phải là người bước vào cùng."

Progress chạm nhẹ vào mép giấy.
Almond đứng sau, khẽ lên tiếng:

"Nếu cậu đi vào một mình...
tôi không chắc mình còn là chính mình sau đó."

Cậu quay lại, lần đầu nhìn anh như không còn khoảng cách thời đại, không còn lời xưng "ngươi – ta".

Chỉ là:
Một người đang sống, muốn được sống.
Và một người... không thể sống nếu mất người kia.

Tối hôm đó, Phum gọi điện với giọng kỳ lạ:

"Tao không dám chắc, nhưng sáng nay khi tắm... tao thấy một vòng tròn mờ sau lưng, gần vai trái.
Giống hệt hình dưới chân bệ tế hôm tao mơ thấy đền."

Almond nhíu mày.

Progress cầm điện thoại, hỏi:

"Cậu từng đứng ở giữa vòng tròn trong giấc mơ?"

Phum:

"Ừ. Lúc đó tao tưởng tao là người tế. Nhưng nhìn lại thì tao chỉ đứng nhìn.
Người ở giữa là... cậu."

Progress lặng một lúc.

"Cậu đã bị ghi nhận là 'ผู้เห็น' – người chứng kiến.
Trong nghi lễ cổ, người chứng kiến không bị tế. Nhưng... không thể rời nghi lễ cho đến khi nó hoàn tất."

Phum gào:

"Mày nói kiểu gì vậy? Tao đâu có tham gia!"

Progress nhẹ nhàng:

"Không cần tham gia. Chỉ cần nhìn. Và nhớ.
Vậy là đủ để cánh cổng ghi nhận."

Sáng hôm sau, họ cùng đến bến Wat Ratcha Singkhorn lần nữa.
Nơi đó đã đổi màu.
Không khí nặng. Đất đá nứt.
Vòng tròn nơi nền đá... rộng hơn trước, như đang hít thở.

Progress bước đến mép vòng.
Chuỗi hạt cũ được buộc lại bằng chỉ đỏ giờ nằm gọn trong tay cậu.

Almond không nói.
Chỉ đi song song, đứng bên cạnh cậu — không lùi nửa bước.

"Tôi không để cậu đi một mình." – anh nói.

Progress nhìn anh:

"Nếu đi cùng... anh sẽ thấy hết.
Cả điều cậu ấy thấy khi thế mạng.
Và điều tôi từng làm: im lặng."

Almond gật.

"Vậy hãy cho tôi thấy.
Để nếu cậu không thể ở lại, thì ít nhất... tôi còn giữ lại được ký ức đúng của cậu."

Khi bước vào trung tâm vòng đá, không gian xung quanh bắt đầu biến dạng.

Không phải xoáy ảo.
Mà là ký ức bị gấp lại.
Giống như cả thành phố bị gập làm đôi — và giữa hai mặt giấy, là một khoảng trống có hình dáng đền thờ cổ.

Và ở chính giữa đó, Pridi xuất hiện.

Không còn là bóng.
Không còn là giấc mơ.

Mà là một người hoàn chỉnh, mặc áo nghi lễ, không còn vết máu, không còn cúi đầu.
Chỉ đứng thẳng.
Và đưa tay về phía Progress.

Không nói gì.
Không khóc.

Chỉ có đôi mắt — vừa đầy tha thứ, vừa đầy lời chưa kịp nói.

Progress tiến lên.
Cậu không run.
Không hoảng.

Chỉ... khóc.
Vì người mình từng để mất
đã chọn quay lại, chỉ để một lần nữa... nhìn mình sống.

Almond định bước theo.
Nhưng ngay rìa vòng tròn, gió xoáy mạnh – như không muốn anh vào.

Progress quay lại.

"Nếu anh bước vào, anh sẽ không còn là người giữ cổng.
Mà là... người bị giữ lại."

Almond không dừng.

"Nếu tôi không bước vào, tôi sẽ là người sống mà mất hết."

Và anh bước qua rìa gió.
Đến cạnh Progress.

Nắm tay cậu.
Lần đầu — không phải giữ.
Mà là cùng chọn.

Phía xa, Pridi nhìn hai người.

Không còn giận.
Không còn oán.

Anh cúi đầu.
Rồi... quay lưng, bước về phía ánh sáng phía sau điện thờ.

Khi anh biến mất,
chuỗi hạt trong tay Progress tan thành tro.
Bay đi.

Và vòng tròn dưới chân... khép lại.

Không tiếng vang.
Không chấn động.
Chỉ... đóng lại như một chuyện đã có kết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me