Almondprogress Khi Hoang Tu Roi Xuong The Gioi Cua Toi
Đêm Bangkok ẩm ướt.
Gió thổi mơn man qua những khe cửa, mang theo tiếng mưa tí tách đều đều.Progress Passawish trằn trọc trên giường.Trong giấc ngủ mơ màng,
cậu thấy mình đứng giữa một cánh đồng rộng mênh mông.Gió thổi ào ạt.
Bầu trời xám xịt.
Xa xa, có một cái cây trơ trụi, gãy ngang.Dưới gốc cây,
một phong bì vàng nằm lặng lẽ.⸻Progress tiến lại gần.Mỗi bước chân như dẫm lên nước.
Nặng nề.
Chậm chạp.Khi cúi xuống,
cậu nhận ra phong bì bị xé một góc nhỏ.
Từ bên trong, có thứ ánh sáng le lói, mơ hồ như lửa ma trơi.Một giọng nói thì thầm:"Nếu mở ra,
có thể cậu sẽ không còn được lựa chọn."Progress chạm tay vào mép phong bì.Lạnh buốt.⸻Cậu giật mình tỉnh dậy.Mồ hôi lạnh thấm lưng áo.Bên cạnh, Almond vẫn ngủ yên, hơi thở đều đặn.Progress nhắm mắt lại, cố dẹp bỏ cảm giác bất an."Chỉ là mơ thôi." – Cậu tự nhủ."Chúng ta đã rời xa những điều đó rồi."⸻Sáng hôm sau, trời hửng nắng.Progress quyết định không kể giấc mơ cho Almond.
Không muốn làm anh lo lắng vì một điều chưa có thật.Cậu vẫn mặc áo sơ mi trắng, đeo ba lô, hôn nhẹ lên má Almond trước khi ra khỏi nhà:"Tôi đi đây."Almond kéo cậu lại, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn:"Đừng mơ mộng trên lớp nữa."Progress cười, lắc đầu:"Tôi mơ lúc ngủ thôi.
Còn lúc thức... tôi đang sống thật."⸻Ở trường, buổi học diễn ra bình thường.Meepooh khoe rằng cuối tuần này trường tổ chức một chuyến thực địa khảo cổ tới vùng ngoại ô."Cậu đi không, Progress?"Progress định gật đầu.
Nhưng một thoáng chần chừ lướt qua.Một giấc mơ.
Một phong bì.
Một điều gì đó không rõ ràng."Để tôi suy nghĩ đã." – Cậu đáp.⸻Chiều, Almond đón Progress tại quán cà phê gần trường.Họ chọn bàn ngoài trời, dưới bóng cây.Khi nhân viên mang nước ra, Progress nhận ra một điều kỳ lạ:
ly trà sữa anh gọi có treo thêm một chiếc bùa nhỏ."Tặng kèm chăng?" – Almond hỏi.Progress cầm bùa lên xem.
Một mảnh giấy bé xíu được gấp lại tỉ mỉ, có in hoa văn lạ.Bên trong, chỉ có một chữ duy nhất, viết tay:"Chọn."⸻Cả hai nhìn nhau.Không ai nói ra,
nhưng đều cảm thấy điều gì đó đang trôi về phía họ,
chậm rãi, nhưng không thể ngăn cản.⸻Tối hôm đó, khi về tới nhà,
Progress bước vào trước.Almond khóa cửa sau lưng.Trong khoảnh khắc ánh đèn bật sáng,
cả hai đều đứng khựng lại.Ngăn kéo phòng khách —
mở toang.Và phong bì vàng —
nằm chính giữa bàn, như thể tự mình di chuyển.⸻Progress siết chặt quai ba lô.Almond bước tới trước,
che chắn cậu theo bản năng.Không ai lên tiếng.
Không ai giải thích.Chỉ có một sự thật rất rõ ràng:Có những thứ, dù không được mời,
cũng sẽ tìm đến.⸻Tiếng mưa bắt đầu rơi lộp độp ngoài cửa kính.
Gió rít qua khe cửa.
Chuông gió ngân lên thành những âm thanh cao vút như tiếng gọi xa xôi.Trong bóng đèn vàng,
Almond quay lại, nắm lấy tay Progress.Siết chặt.Không cần lời hứa.Không cần nghi thức.Chỉ cần...
ở bên nhau.
Dù thế nào đi nữa.
Gió thổi mơn man qua những khe cửa, mang theo tiếng mưa tí tách đều đều.Progress Passawish trằn trọc trên giường.Trong giấc ngủ mơ màng,
cậu thấy mình đứng giữa một cánh đồng rộng mênh mông.Gió thổi ào ạt.
Bầu trời xám xịt.
Xa xa, có một cái cây trơ trụi, gãy ngang.Dưới gốc cây,
một phong bì vàng nằm lặng lẽ.⸻Progress tiến lại gần.Mỗi bước chân như dẫm lên nước.
Nặng nề.
Chậm chạp.Khi cúi xuống,
cậu nhận ra phong bì bị xé một góc nhỏ.
Từ bên trong, có thứ ánh sáng le lói, mơ hồ như lửa ma trơi.Một giọng nói thì thầm:"Nếu mở ra,
có thể cậu sẽ không còn được lựa chọn."Progress chạm tay vào mép phong bì.Lạnh buốt.⸻Cậu giật mình tỉnh dậy.Mồ hôi lạnh thấm lưng áo.Bên cạnh, Almond vẫn ngủ yên, hơi thở đều đặn.Progress nhắm mắt lại, cố dẹp bỏ cảm giác bất an."Chỉ là mơ thôi." – Cậu tự nhủ."Chúng ta đã rời xa những điều đó rồi."⸻Sáng hôm sau, trời hửng nắng.Progress quyết định không kể giấc mơ cho Almond.
Không muốn làm anh lo lắng vì một điều chưa có thật.Cậu vẫn mặc áo sơ mi trắng, đeo ba lô, hôn nhẹ lên má Almond trước khi ra khỏi nhà:"Tôi đi đây."Almond kéo cậu lại, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn:"Đừng mơ mộng trên lớp nữa."Progress cười, lắc đầu:"Tôi mơ lúc ngủ thôi.
Còn lúc thức... tôi đang sống thật."⸻Ở trường, buổi học diễn ra bình thường.Meepooh khoe rằng cuối tuần này trường tổ chức một chuyến thực địa khảo cổ tới vùng ngoại ô."Cậu đi không, Progress?"Progress định gật đầu.
Nhưng một thoáng chần chừ lướt qua.Một giấc mơ.
Một phong bì.
Một điều gì đó không rõ ràng."Để tôi suy nghĩ đã." – Cậu đáp.⸻Chiều, Almond đón Progress tại quán cà phê gần trường.Họ chọn bàn ngoài trời, dưới bóng cây.Khi nhân viên mang nước ra, Progress nhận ra một điều kỳ lạ:
ly trà sữa anh gọi có treo thêm một chiếc bùa nhỏ."Tặng kèm chăng?" – Almond hỏi.Progress cầm bùa lên xem.
Một mảnh giấy bé xíu được gấp lại tỉ mỉ, có in hoa văn lạ.Bên trong, chỉ có một chữ duy nhất, viết tay:"Chọn."⸻Cả hai nhìn nhau.Không ai nói ra,
nhưng đều cảm thấy điều gì đó đang trôi về phía họ,
chậm rãi, nhưng không thể ngăn cản.⸻Tối hôm đó, khi về tới nhà,
Progress bước vào trước.Almond khóa cửa sau lưng.Trong khoảnh khắc ánh đèn bật sáng,
cả hai đều đứng khựng lại.Ngăn kéo phòng khách —
mở toang.Và phong bì vàng —
nằm chính giữa bàn, như thể tự mình di chuyển.⸻Progress siết chặt quai ba lô.Almond bước tới trước,
che chắn cậu theo bản năng.Không ai lên tiếng.
Không ai giải thích.Chỉ có một sự thật rất rõ ràng:Có những thứ, dù không được mời,
cũng sẽ tìm đến.⸻Tiếng mưa bắt đầu rơi lộp độp ngoài cửa kính.
Gió rít qua khe cửa.
Chuông gió ngân lên thành những âm thanh cao vút như tiếng gọi xa xôi.Trong bóng đèn vàng,
Almond quay lại, nắm lấy tay Progress.Siết chặt.Không cần lời hứa.Không cần nghi thức.Chỉ cần...
ở bên nhau.
Dù thế nào đi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me