TruyenFull.Me

Almondprogress Khi Hoang Tu Roi Xuong The Gioi Cua Toi

Có những ngày chẳng có gì đặc biệt xảy ra.
Không có phong bì lạ.
Không có chuông gió rung bất thường.
Không có vết nứt, ánh sáng, hay lời gọi từ một thế giới khác.

Chỉ là...
Progress ngủ dậy trễ hơn Almond.
Và bữa sáng là bánh mì phết bơ đậu phộng cùng sữa đậu nành nguội ngắt.

"Sao anh không gọi em dậy?"

"Nhìn cậu ngủ ngon như vậy, ai nỡ."

Progress dụi mắt, tóc rối, nhưng vẫn bật cười.

Sau bữa sáng, họ đi dạo.

Không cần mục đích.
Không cần đích đến.

Chỉ đi, qua từng con phố nhỏ, nơi có tiếng mèo kêu từ ban công tầng hai,
có quán sách cũ đang thanh lý 10 baht một cuốn,
và có cả những người xa lạ gật đầu chào nhau bằng mắt.

Ở một tiệm đồ cũ, Almond tìm thấy một chiếc máy ảnh film.
Loại máy nặng tay, khung kim loại bạc sờn.

Progress đứng nhìn anh lau bụi, gắn phim, căn chỉnh.

"Muốn chụp gì?" – Cậu hỏi.

Almond đưa máy lên, nhìn qua ống ngắm:

"Chụp người tôi từng tưởng sẽ biến mất."

Tiếng click vang lên.

Tấm ảnh đầu tiên sau tất cả.
Không đẹp.
Không chỉnh sáng.
Nhưng là thật.

Tối hôm đó, họ nằm dài trên sàn nhà.

Không bật đèn.
Chỉ có ánh đèn hành lang lọt qua khe rèm.

Progress chống cằm, lật sổ trắng — cuốn sổ cậu đã mua hôm trước.

Almond nằm bên cạnh, đọc một quyển tiểu thuyết cũ bị rách gáy.

"Nếu viết lại mọi thứ từ đầu, anh muốn viết gì?"

Almond không trả lời ngay.
Gập sách lại, suy nghĩ một lát.

"Không viết lại.
Chỉ... tiếp tục.
Nhưng lần này, mình sẽ viết chậm thôi."

Progress gật.
Cậu viết lên trang đầu tiên của sổ:

Ngày đầu tiên không nhớ về chuyện cũ.
Và vẫn sống được.
Còn sống rất tốt.

Đêm hôm đó, không ai ngủ sớm.
Cũng không thức vì lo âu.

Chỉ là không muốn khép mắt vội, vì mỗi phút bên nhau đều có cảm giác như được cộng thêm tuổi thọ.

Cả thế giới vẫn quay.
Mùa mưa vẫn chưa dứt.
Tàu điện vẫn chạy muộn vào cuối tuần.
Tiệm sách dưới nhà vẫn đóng cửa lúc 9 giờ.

Không gì thay đổi.

Chỉ có hai người...
biết chắc rằng, mình không còn chạy trốn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me