TruyenFull.Me

Almondprogress Khi Hoang Tu Roi Xuong The Gioi Cua Toi

Một ngày đầu tuần, trời Bangkok u ám.
Nhiệt độ thấp hơn mọi hôm. Không khí nặng như trước cơn bão.

Almond vừa bước ra khỏi phòng đã thấy Progress đang đứng im bên khung cửa, mắt nhìn lên một góc trần nhà.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" – anh hỏi.

Progress chỉ lặng lẽ nói:

"Có thứ gì đó... vừa qua đây. Ta không thấy nó. Nhưng ta chắc chắn nó biết ta đang ở đây."

Cùng lúc ấy, ở dưới tầng trệt, May cũng cảm thấy bất thường.
Khi cô mở cửa sổ để thắp hương như mọi ngày, khói nhang không bay lên – mà xoáy tròn tại chỗ.

Cô sững lại.
Một tiếng lách cách nhẹ vang lên từ bàn thờ – một mảnh giấy bùa tự rơi xuống, lật úp, mặt chữ biến mất hoàn toàn.

May ngồi xuống, tay cầm lấy chuỗi hạt gỗ, lẩm bẩm:

"Có ai đó đang thử bước vào...
Nhưng không phải là người."

11:00 trưa, chuông cửa nhà Almond reo.
Là Dr. Methee.

Ông bước vào với gương mặt nặng nề hơn bình thường, tay cầm theo một túi hồ sơ và một bức ảnh in từ máy ảnh film cũ.

Almond pha trà, còn Progress thì lịch sự cúi chào – tuy lúc này, ánh mắt cậu đã không còn ngây thơ như lần đầu gặp giáo sư.

"Cả hai phải nghe kỹ," – Dr. Methee nói khi vừa đặt cốc trà xuống.
"Tuần trước, một tổ chức cổ học phi chính phủ đã liên hệ tôi. Họ đưa cho tôi bức ảnh này..."

Ông đưa ra một tấm ảnh trắng đen.

Trong ảnh là một hình vẽ bích họa cổ – một hoàng tử đứng giữa vòng tròn nghi lễ, tay không cầm vũ khí, mà ôm lấy một vật gì đó mơ hồ – như một con người.

"Bức này bị xóa khỏi tất cả các tài liệu bảo tàng từ những năm 70. Nhưng giờ nó được phát tán lại trong giới cổ học ngầm. Và họ đang lùng người trông giống 'vị hoàng tử ấy'."

Almond nhíu mày:
"Ý ông là... họ đang tìm Progress?"

"Không phải tìm để giúp." – Dr. Methee ngắt lời.
"Mà để... giữ lại nghi lễ. Hoặc... hoàn tất nó."

Tối hôm đó, Almond về nhà sớm.
Anh bật toàn bộ camera an ninh trong nhà – thứ anh từng gỡ bỏ vì ghét bị giám sát.

Anh nhìn qua kính phòng bếp, nơi Progress đang gọt cam.
Lúc này, ánh mắt cậu không còn lanh lợi như trước, mà như đã biết rõ tất cả – nhưng cố vờ như chưa từng.

Sau bữa tối, hai người ngồi trong phòng khách.
TV mở một kênh tin tức, nhưng không ai nghe.

Almond lên tiếng trước:
"Nếu có ai đó tìm cậu. Và họ muốn cậu quay về để... làm tiếp nghi lễ đó. Cậu sẽ đi chứ?"

Progress không trả lời ngay.
Một lúc lâu sau, cậu nói chậm:

"Ta không sợ chết.
Ta chỉ sợ mình sẽ không còn biết mình là ai... nếu bị buộc phải làm điều mình không chọn."

Almond nhìn thẳng cậu.

"Vậy đừng đi.
Nếu cậu không muốn, tôi sẽ không để ai kéo cậu đi đâu hết."

Progress hơi sững người.
Lần đầu tiên, ánh mắt cậu rung lên.
Rồi, rất khẽ:

"Ngươi nói như thể... ta là người thuộc về nơi này."

Almond không đáp.
Nhưng không rời ánh mắt khỏi cậu.

Nửa đêm.
May gõ cửa gấp.

Mắt cô đỏ hoe, giọng thì thào:

"Tôi đặt lại bùa, nhưng nó cứ biến mất sau khi tôi rời khỏi nhà.
Có ai đó – hoặc thứ gì đó – đang can thiệp từ bên ngoài."

"Tôi nghĩ... cánh cổng đã bắt đầu mở."

Progress đang đứng phía sau Almond, nghe thấy toàn bộ.

"Ngươi có biết mở cổng nghĩa là gì không?" – cậu hỏi May.

Cô ngập ngừng, rồi gật đầu:

"Nó không chỉ là mở lối đi về.
Mà còn... là mở luôn cả lời nguyền.
Nếu không đóng lại kịp, mọi thứ từ phía cậu sẽ tràn qua đây."

Almond quay sang Progress:
"Cậu biết cách đóng nó lại không?"

Progress nhìn anh – một ánh nhìn không còn mang sự sợ hãi, mà là sự chuẩn bị:

"Ta không biết cách đóng.
Nhưng nếu đến lúc... ta sẽ là người bước vào trước.
Để những thứ khác không thể theo sau."

Sáng hôm sau, Almond dậy sớm.
Anh rảo bước xuống nhà May.

Cô đang đốt hương, rắc muối quanh mép cửa.

"Có cách nào bảo vệ cậu ấy không?" – anh hỏi.

May không quay lại:
"Chỉ có một cách:
Dán một kết giới gắn với người sống.
Nghĩa là... một người ở thế giới này phải cam kết... giữ người kia lại."

Almond cau mày.
"Cam kết kiểu gì?"

May quay sang, lần đầu nhìn anh rất nghiêm:

"Cậu phải là nơi để cậu ấy thuộc về.
Không được chối bỏ.
Không được nghi ngờ.
Dù sau này, có bất cứ điều gì xảy ra."

Đêm đó, Almond vào phòng Progress.
Cậu đang đọc một quyển sách tiếng Thái mà anh lấy từ thư viện.

"Có chuyện gì sao?" – Progress hỏi.

Almond không trả lời ngay.
Anh chỉ tiến đến, đặt lên bàn một sợi dây đỏ, buộc thủ công.

"May nói... thứ này có thể giữ cậu lại.
Không mạnh. Nhưng nếu cậu tin... nó sẽ đủ để làm cánh cửa kia không kéo cậu đi được."

Progress nhìn sợi dây, rồi nhìn người trước mặt.
"Và ngươi... tin điều đó?"

Almond đáp, rất chậm:

"Tôi không tin bùa chú.
Nhưng tôi tin... nếu cậu muốn ở lại, thì tôi sẽ giữ cậu ở lại.
Bằng bất cứ giá nào."

Progress siết nhẹ sợi dây.
Rồi nói – không nhìn thẳng:

"Ngươi là người đầu tiên nói vậy với ta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me