TruyenFull.Me

Almondprogress Sau Chia Tay

" Teaser sao ? Đương nhiên rồi ạ, cơ hội thế này làm sao tôi có thể từ chối, nhờ chị giúp đỡ nhiều hơn " - Progress vui vẻ đồng ý, dù so với phần trailer thì teaser có phần đơn giản hơn nhưng đây cũng là một bước tiến lớn của cậu

Progress tâm trạng hứng khởi vừa hát ca vừa đi xuống bãi đỗ xe

Bíp...bíp...bíp, tiếng kèn xe từ phía sau lưng vang lên làm Progress hoảng hồn nhảy sang một bên như mèo dựng lông

" Chơi kiểu gì vậy ?" - Progress thấy người ngồi trên xe là Almond thì không ngại miệng nữa nhưng nhớ lại lúc nãy là anh ta đã đứng ra giúp đỡ cậu nên thái độ bỗng dịu đi hẳn

" Sao ? Cậu đi giữa đường vậy là sai, tôi đang tốt bụng nhắc nhở cậu thôi " - Almond còn cố ý bấm còi thêm vài lần nữa

" Lên cơn thì uống thuốc đi " - Progress mắng xong thì quay đầu đi tiếp, cậu định cảm ơn nhưng trước sự cợt nhả của Almond thì miệng cậu nhịn không được

" Thành công rồi có vui không ?" - Almond lái xe theo Progress

" Còn buồn được chắc "

" Vậy không định cảm ơn à ? Người không biết ơn nghiệp quật nhanh lắm đó "

" Thì...cảm ơn đây ! Cảm ơn anh Poomsuwan rộng lượng tốt bụng đã đứng ra giúp đỡ tôi, sau này tôi sống để bụng chết mang theo " - Progress còn trịnh trọng chắp tay cúi đầu để thể hiện sự chân thành

" Haha, công đức của tôi phải được thiên hạ đều hiết chứ, sao lại đem giấu trong cái bụng tròn của cậu làm gì " - Almond không nhịn cười nổi trước dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn của Progress

" Được rồi đó, cảm ơn anh rồi, nếu anh còn muốn gì nữa..thì nhắn tin cho tôi biết tôi sẽ cân nhắc mua cho, cân nhắc thôi đó nha "

" Biết rồi biết cậu keo kiệt rồi, tối nay đến nhà của tôi có việc muốn bàn " - Almond nói xong thì quăng cho Progress tấm thẻ địa chỉ rồi lái xe đi

" Bàn việc thì đến văn phòng mà bàn ? Mắc gì phải tới nhà anh ??" - Progress nhìn tấm thẻ địa chỉ, cậu nhận ra địa chỉ nơi này không phải là khu chung cư của vị doanh nhân kia, chẳng lẽ là nhà khác của anh ta ?

Progress về đến nhà, mệt mỏi đến mức chỉ cần nằm xuống cũng có thể rơi vào giấc ngủ ngay được, cậu vốn định còn muốn nhắn tin báo cáo cho Shane nhưng vừa cầm điện thoại lên thì tinh thần không thể không chế được nữa vào rơi vào giấc ngủ say.

Từ lúc ở khách sạn Chiang Mai hay ở trên máy bay, cậu phải luôn luôn trong trạng thái tập trung hết sức để hoàn thành nốt phần nội dung còn lại trong bản thuyết trình sáng nay. Không cần nói cũng biết Progress đã kiệt quệ đến mức nào, cậu đã giữ trạng thái tỉnh táo gần cả 2 đêm rồi.

Progress ngủ thẳng một giấc đến chiều, hoàng hôn đỏ rực phủ màu lên cả thủ đô Krung Thep, lan màu rực rỡ đến cả một mảng giường nơi cậu đang say giấc. Cậu bị chuông báo thức gọi tỉnh, Progress lồm cồm bò dậy với tay lấy điện thoại hiện đã là hơn 5 giờ chiều.

Cậu vội vươn mình dậy cho tỉnh táo rồi gọi điện cho Shane báo cáo tình hình

" Vậy tóm lại tối nay mày tới nhà anh ta "

" Ừ nói nãy giờ mà chưa hiểu hả thằng quần "

" Vậy mà mày nói khó lắm hả, xạo quần với ai vậy ?"

" Tao nói cái mẹ gì khó ??"

" Cái vụ tới nhà riêng của anh ta đó, lần trước mày nói muốn tới được đó tìm thông tin khó lắm, giờ mày thành công rồi còn gì "

" Ờ ha tao quên mất, tao còn đang trên mây vụ đề xuất được duyệt, vậy tối nay sao đây ?"

" Đương nhiên là tìm dấu vết rồi, nếu anh ta không ở một mình thì chắc chắn sẽ biết thôi, nếu biết được mật khẩu thì càng tốt, tao sẽ tra được số điện thoại của người lần trước mày kể là của ai "

" Nhưng mà anh đâu phải chỉ có một nhà, chắc gì đó đã là nơi anh ta ở với ông Xakrit "

" Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cứ tin tao đi "

" Tin mày mà đời tao xém ăn giỗ mấy lần rồi đó thằng chó "

" Cái đó xé nháp "

Progress giỡn thêm mấy câu với Shane rồi cũng cúp điện thoại, cậu thay đồ rồi bắt taxi đến địa chỉ Almond đưa cho.

Progress dừng xe trước cánh cổng cao màu đen nhám. Ngôi nhà của Almond hiện ra, vuông vức và gọn gàng đến mức khiến cậu khẽ nhướng mày. Tường bê tông xám phẳng, cửa kính lớn phản chiếu ánh chiều, sân lát đá sạch sẽ và hàng cây ven lối đi được cắt tỉa như trong tạp chí. Khi bước vào trong, cậu thoáng sững lại trước khoảng không rộng mở, gam màu trắng – xám lạnh lẽo nhưng tinh tế. Mọi món nội thất đều đặt đúng vị trí, đẹp đến mức khó tìm ra một điểm thừa, như chính chủ nhân của nó—chỉnh chu, kiệm lời và giữ một khoảng cách vô hình.

Progress sau khi xuống khỏi taxi thì đang loay hoay xem làm thế nào để vào cổng sau, cậu còn đang định gọi điện Almond thì xe của anh Torn xuất hiện phía sau.

" Progress ! Em đến rồi à ?" - anh Torn mời Progress cùng lên xe vào trong

" Cảm ơn anh " - sau khi lên xe cậu nhìn thấy một giỏ đồ phía sau ghế của anh Torn, cậu vừa nhìn liền nhận ra đây là nhãn của thương hiệu trang sức nổi tiếng, đây là đồ mà giới nhà giàu Thái Lan hay dùng, bình thường người ở tầng lớp như cậu chưa bao giờ mơ tới nổi

" Anh cũng có gu ghê, cái này mắc lắm đấy, định tặng cho bạn gái hả anh ?" - Progress nghĩ là của anh Torn nên cũng tò mò hỏi thử, nhìn anh Torn như vậy cậu không ngờ anh cũng là một người chịu chi

" Hả ? À cái đó không phải của anh đâu, là của quà tặng của Almond đó, của người khác tặng " - anh Torn liếc nhìn món quà phía sau xe, vẫn không khỏi xuýt xoa với trị giá của món quà

" Chắc không phải fan hả anh ?" - Progress nhìn nhãn hiệu thì chắc không phải cái người bình thường có thể mua nổi nhưng nếu là của fan thì cũng không ưu ái đến mức được quản lý mang đến tận nhà trao tận tay cho Almond đâu nhỉ, món quà này chắc chắn đến từ người nào đó có mối quan hệ gần gũi hơn

Bỗng nhiên lúc này trong đầu Progress nảy ra hình ảnh Almond đứng bên cửa sổ nghe điện thoại với tông giọng trầm ấm đêm hôm đó, chẵng lẽ đây là quà của người đó ?

____________________________________

🐸 : do tui đang ở quê rồi nên dạo này không đăng truyện được, bù đỡ 1 chap nhen

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me