TruyenFull.Me

Always Ii Bi Mat Trong Phong Chua

Các lớp học và bữa trưa cũng giống y như bữa sáng, Harry luôn bị các học sinh nhìn chằm chằm và thì thầm to nhỏ về cậu. Nhiều người trong số đó có các học sinh nhà Gryffindor thì luôn nhận xét về ngoại hình của cậu, hỏi cậu có thực sự là Harry không. Một số học sinh Slytherin thì sẽ chế nhạo cậu khi đi lướt qua cậu trên hành lang và những người còn lại thì nhìn cậu một cách nghi ngờ. Trên hết, Harry nhận được một thông báo từ giáo sư McGonagall là sau bữa tối cậu sẽ bị cấm túc với giáo sư Lockhart. Một kết thúc hoàn hảo cho một ngày hoàn hảo, Harry nghĩ một cách mỉa mai.

Sau tiết học cuối cùng, Harry biết ơn khi trốn thoát trở về phòng riêng trong khu nhà của mình. Cha cậu vẫn chưa trở về nên Harry lấy sách ra và bắt đầu làm bài tập về nhà. Cậu thực sự biết ơn khi được ở đây, ngay cả khi đây chính là hình phạt của cậu. Ở đây sẽ không có ai nhìn chằm chằm và thì thầm to nhỏ nhỏ về cậu.

Hai mươi phút sau Severus tìm thấy Harry đang ở trong phòng của cậu bé, chăm chỉ làm bài tập về nhà. Ông dựa vào ngưỡng cửa. "Ngày hôm nay của con thế nào?" Ông hỏi, mặc dù ông nghĩ ông đã biết tất cả. Ông đã thấy các học sinh đã hành động như như thế nào vào bữa sáng và bữa trưa. Ông đã cấm túc một số học sinh Slytherin vì ông đã nghe thấy họ nói xấu về ông và Harry, cũng như thái độ thiếu tôn trọng của họ đối với ông.

"Kinh khủng". Harry lẩm bẩm.

Severus thở dài. "Chúng ta đều biết điều này sẽ không dễ dàng". Ông nhắc nhở con trai. "Những lời bàn tán đó cuối cùng cũng sẽ lắng xuống. Có ai nói điều gì với con về việc con trở thành con trai của ta không?"

"Họ không tin đó là sự thật và họ chỉ muốn con là Harry Potter". Harry ngước nhìn cha, đôi mắt buồn bã và đầy vẻ mệt mỏi. "Thái độ của Percy vẫn luôn như vậy. Ồ, và con bị cấm túc với giáo sư Lockhart sau bữa tối".

Severus cau có. Là Lockhart sao? Ông thở dài. "Con đã bị cấm túc. Thật may mắn là con chỉ bị cấm túc có một lần". Ông nhìn chằm chằm vào con trai mình. "Hôm nay con không ăn nhiều". Ông đã theo dõi Harry suốt bữa sáng và bữa trưa, và ông đã phải kiềm chế bản thân để không đi xuống dãy bàn Gryffindor và khiến Harry ăn. Ông không muốn làm con trai mình xấu hổ.

"Con không đói". Harry nói, chơi đùa với tờ giấy da của mình.

Severus nhíu mày. "Có phải vì những lời bàn tán đó không? Hay là vì bị cấm túc?"

Harry lắc đầu. "Cũng không phải vì mấy chuyện đó". Cậu cắn môi dưới. "Cha vẫn còn giận con à?" Harry buột miệng hỏi.

Severus có vẻ ngạc nhiên. "Không phải ngày hôm qua chúng ta đã nói điều này rồi sao? Ta không phải đã nói với con rằng ta đã tha thứ cho con rồi sao?"

"Nhưng có thể cha vẫn còn tức giận?" Harry nhấn mạnh. "Bà Weasley đã gửi Thư Sấm cho Ron mặc dù đêm qua bà ấy đã mắng và phạt cậu ấy. Vì vậy, con nghĩ có lẽ cha vẫn còn tức giận".

Ahh, Severus nghĩ. Ông lắc đầu. "Ta không còn tức giận nữa. Ta tin rằng con biết những việc mà con làm là sai và một khi hình phạt của con kết thúc, chúng ta sẽ không nói về nó nữa. Ông bà Weasley rất buồn vì Ron đã từng bị phạt trong mùa hè vì đã lái chiếc xe. Đó có thể là lý do tại sao bà Weasley gửi Thư Sấm. Bà ấy muốn chắc chắn rằng lần này Ron đã học được một bài học".

Harry thư giãn. Cậu đã quên rằng Ron từng gặp rắc rối vì lái chiếc xe. Nó có nghĩa rằng cha mẹ của cậu ấy sẽ rất khó chịu với cậu ấy. "Oh".

"Đó có phải là lý do tại sao con không thể ăn? Con nghĩ rằng ta vẫn còn tức giận?" Severus muốn biết câu trả lời. "Có phải con nghĩ rằng ta sẽ gửi Thư sấm cho con hoặc thêm hình phạt?"

"Con không chắc lắm". Harry nói thật lòng. "Lúc trước con chưa từng có cha mẹ? Con không chắc cha sẽ trông đợi điều gì ở con".

Severus im lặng một lúc, âm thầm mắng bản thân vì sáng nay đã không trấn an con trai rằng mọi chuyện giữa họ vẫn ổn. Đêm qua ông đã rất tức giận nhưng bây giờ thì ông không cảm thấy như vậy nữa. Ông biết con trai mình đã hiểu cậu bé đã làm sai điều gì. "Ta tin rằng ta đã nói với con rằng ta sẽ không bỏ đói con như một hình phạt. Và ý của ta cũng chính là con không nên trừng phạt bản thân bằng cách tự bỏ đói chính mình".

"Con đã không làm như vậy". Harry nhíu mày. "Ít nhất con không nghĩ rằng con đã làm vậy".

"Con có nhiều bài tập về nhà không?" Severus hỏi, triệu tập một đĩa trái cây và bánh quy cho Harry. Chiếc đĩa đáp xuống bên cạnh Harry cùng với một ly sữa và Harry ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.

Sau khi kiểm tra thấy Harry chỉ còn phải đọc một chương, ông bảo con trai ăn đồ ăn nhẹ và sau khi cậu bé đọc xong thì ra phòng khách gặp ông. "Còn bài luận mà cha kêu con viết?" Harry hỏi, cắn một miếng táo.

"Con có thể viết nó vào ngày mai". Severus nói. Trong lòng ông đang âm thầm đảo mắt với chính mình. Merlin, tôi đang mềm lòng, ông nghĩ thầm. "Sau khi con đọc xong, chúng ta sẽ chơi cờ với nhau".

Đôi mắt của Harry sáng lên khiến Severus muốn mỉm cười. Ông thực sự ghét khi thấy Harry trông rất đau khổ cả ngày hôm nay.

"Cảm ơn cha". Harry tặng cho cha mình một nụ cười.

Cha và con trai đã chơi một vài ván cờ trước khi đi đến Đại sảnh Đường để ăn tối. Trước khi họ bước vào trong, Severus dừng lại và đặt tay lên vai Harry. "Con sẽ ăn một lượng thức ăn kha khá". Ông nói với giọng điệu nghiêm khắc.

Harry gật đầu. "Vâng thưa ngài". Cậu vui vẻ mỉm cười.

"Nếu có ai làm phiền con, con sẽ lập tức nói cho ta biết". Severus tiếp tục nói. "Một số lời bàn tán thì chúng ta cần đợi cho nó tự lắng xuống nhưng nếu có ai đó bắt nạt hoặc quấy rối con, ta muốn con nói cho ta biết".

Harry gật đầu, mặc dù cậu không phải là loại người sẽ chạy đến gặp cha chỉ vì mấy cái vấn đề nhỏ nhặt đó. Rốt cuộc thì cậu đã mười hai tuổi rồi!

Harry và Severus cùng nhau bước vào Đại Sảnh Đường và tiếng thì thầm lớn dần lên. Severus trừng mắt nhìn những người dám nhìn chằm chằm vào họ và sau đó ông đưa tay bóp nhẹ vai con trai mình trước khi đi đến bàn đầu.

"Harry trông cậu tốt hơn lúc chiều rồi". Hermione nói, nhìn Harry thật kỹ.

"Yeah, mình đã có một buổi chiều tốt đẹp". Harry vừa nói vừa lấy thức ăn bỏ vào trong đĩa của mình. Cậu ngước nhìn cha và mỉm cười toe toét khi ra hiệu với ông. Cha cậu đảo mắt nhưng trông hài lòng.

"Mình đã rất chán khi ở trong tháp". Ron phàn nàn khi cậu lấy thịt bò nướng đặt vào trong đĩa của mình. "Đặc biệt là vì không có ai đó chơi cờ hoặc chơi bài nổ với mình". Ron nhìn thẳng vào Hermione.

Hermione nổi giận. "Ron chúng ta cần phải làm bài tập về nhà. Thêm vào đó cậu còn phải chép phạt nữa". Cô nhắc nhở Ron.

Ron rên rỉ. "Blimey, mình quên mất chuyện đó rồi. Tối nay mình sẽ bắt đầu làm việc với chúng". Cậu nhìn sang Harry. "Hôm nay cậu có viết bài luận chưa?"

Harry lắc đầu. "Không, cha nói mình có thể bắt đầu làm nó vào ngày mai. Mình chỉ làm bài tập về nhà và sau đó chơi cờ vua với cha mình".

Ron, Hermione và Neville, và những người ngồi đủ gần để có nghe lén được; đều nhìn chằm chằm vào cậu. "Cậu bị phạt phải ở yên trong nhà nhưng cha cậu lại chơi cờ với cậu?" Ron hoài nghi hỏi. "Thật sự là giáo sư Snape sao?"

"Wow". Neville nói, trông có vẻ sốc. Thật khó để tin rằng giáo sư luôn ghét ánh sáng mặt trời lại là một người cha. Và còn là cha của Harry!

Hermione mỉm cười. "Harry mình nghĩ điều đó rất tốt". Cô rất vui mừng khi Harry có một người cha luôn trông chừng cậu. Giáo sư Snape hẳn đã nhận thấy tâm trạng chán nản của Harry và ông muốn làm cậu vui lên.

Ron nhăn mặt. "Mình không thể tin rằng mình đang bắt đầu ước Snape là cha của mình".

Harry mỉm cười. "Chà, đó chỉ là hôm nay thôi. Ngày mai mình phải viết bài luận của mình. Và việc tệ nhất là, mình đã bị cấm túc với Lockhart".

"Giáo sư Lockhart thì có vấn đề gì sao?" Hermione hỏi, vì cô giống như các học sinh nữ khác đều hoàn toàn bị chinh phục bởi vẻ đẹp trai của giáo sư.

"Ừm, vì ông ta là một tên khốn?" Ron trả lời.

Hermione tức giận. "Giáo sư không là người như vậy. Cuộc đời của ngài ấy rất thú vị. Mình chắc chắn chúng ta sẽ học được rất nhiều điều từ ông ấy".

Ron và Harry cười khúc khích. "Cậu không nhớ bài kiểm tra mà ông ta đã cho chúng ta sao? Các câu hỏi trong đó toàn là về ông ta thích màu gì và sở thích của ông ta!" Harry lắc đầu. Thật lãng phí thời gian khi học lớp đó. Họ thậm chí còn chưa mở cuốn sách của họ ra.

"Đó chỉ là ngày đầu tiên! Có lẽ giáo sư chỉ muốn chúng ta thư giãn hay là ngài ấy muốn làm một thứ gì đó khác". Hermione đỏ mặt khi đáp trả họ. Cô lườm bạn mình khi thấy họ cười.

Harry nhận thấy ánh mắt tức giận của Hermione và quyết định xoa dịu cô. "Có lẽ sau này ông ta sẽ dạy tốt hơn". Cậu nói với Hermione mặc dù cậu không tin vào điều đó. Cậu thở dài khi thấy bữa tối đã kết thúc. "Mình đoán mình sẽ xem coi ông ta cấm túc mình như thế nào. Cậu có nghĩ ông ta sẽ hỏi mình mấy câu hỏi về việc ông ta thích và không thích chất liệu áo choàng nào không".

Ron cười. "Đừng lo lắng quá bạn thân. Sẽ không có vấn đề gì đâu, việc cấm túc của mình sẽ tệ hơn cậu rất nhiều. Vì mình bị cấm túc với Filch!"

"Ew, chúc may mắn". Harry vừa nói vừa chuẩn bị đi đến lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, cậu cũng vẫy tay chào cha mình.

"Buổi tối tốt lành trò Potter!" Giáo sư Lockhart cười rạng rỡ khi Harry bước vào lớp.

"Snape". Harry nhắc nhở Lockhart một cách mệt mỏi. Cậu đã làm điều tương tự trong lớp học của ông ta.

"Ah, Harry, đó cũng là một trong những chuyện mà tôi muốn nói với trò". Giáo sư Lockhart gật đầu khi đang ngồi ở bàn làm việc và đưa cho Harry một đống thư. "Đây là thư của người hâm mộ gửi cho ta. Do ta có quá nhiều thư, nên ta cần trò giúp đỡ ta viết thư trả lời cho người hâm mộ!"

Harry thầm rên rỉ khi nhìn vào đống thư trước mặt mình. Cậu thà chà rửa vạc hơn là làm việc này.

"Bây giờ Harry, với tư cách là một người nổi tiếng giống như trò, tôi cảm thấy tôi cần cho trò một lời khuyên". Giáo sư Lockhart nói khi ông ký tên của mình với nét chữ bay bướm trên thư của người hâm mộ. "Trước hết, là tên của trò. Thế giới phù thủy trên toàn thế giới đều biết đến cái tên Harry Potter! Nhưng Harry Snape thì không ai biết. Trò phải suy nghĩ đến những người hâm mộ của mình".

Harry muốn mở miệng phản đối rằng cậu không muốn có bất kỳ người hâm mộ nào hết, nhưng giáo sư Lockhart lại nói tiếp. "Đối với việc trò đến trường bằng chiếc xe bay, đúng vậy, đó là một việc làm thu hút sự chú ý của mọi người nhưng bây giờ trò vẫn còn quá nhỏ. Trò còn nhỏ nên hãy bắt đầu xây dựng mọi thứ từ từ thôi. Hãy nhớ điều này, sự nổi tiếng cũng giống như người nổi tiếng vậy!"

Harry nghiến răng và tập trung trả lời thư của người hâm mộ. Cậu muốn cãi lại cái người được gọi là giáo sư nhưng cậu nghĩ nó sẽ không đáng để mạo hiểm có một cái cấm túc khác. Phần còn lại của buổi cấm túc hai người họ hầu hết làm việc trong sự im lặng, chỉ có đôi lúc Lockhart sẽ đọc một lá thư trong những lá thư của người hâm mộ gửi cho ông ta. Đột nhiên Harry ngước lên. "Thầy có nghe thấy gì không?"

Giáo sư Lockhart hầu như không nhìn cậu. "Hừm?"

"Thầy có nghe thấy tiếng ồn đó không? Nó giống như là một giọng nói". Harry tập trung lắng nghe nhưng tiếng ồn đã dừng lại.

Giáo sư Lockhart nhìn xung quanh một cách lo lắng. "Tôi không nghe thấy gì hết". Lockhart nói. Ông kiểm tra thời gian và mỉm cười. "Rất tiếc là, giờ giới nghiêm của trò đã đến. Chắc trò cảm thấy vui vẻ nên không biết đã đến giờ! Chúc ngủ ngon nhé trò Potter!"

"Snape". Harry nói ngắn gọn và nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Cậu lắc đầu khi đi về phía phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Người đàn ông đó rốt cuộc đang dạy cái gì, cậu cũng không biết nữa. Khi cậu đi xuống hành lang, cậu nhìn thấy có nước trên sàn nhà. Cậu cau mày và tiếp tục đi tiếp, và cậu nhìn thấy có một vũng nước lớn. Cậu từ từ nhìn lên và thấy con mèo của ông Filch, bà Norris đang bị treo lơ lửng trên không. "Merlin". Cậu thở ra một hơi. Con mèo cứng đờ như một tấm ván. Đôi mắt của cậu mở to hơn khi cậu nhìn thấy chữ viết trên tường. Phòng chứa bí mật đã được mở. Kẻ thù của người thừa kế hãy cẩn thận.

"Cái gì-" Harry thì thầm nhưng bị gián đoạn khi ông Filch đi về phía cậu.

"Ha! Muốn gây ra rắc rối khác sao cậu bé? Không phải bây giờ ngươi nên ở trong ký túc xá của ngươi sao". Ông Filch nói với giọng điệu rất hào hứng. "Có vẻ như ngươi sẽ cần một chuyến thăm khác đến người đứng đầu-" Ông Filch dừng lại khi nhìn thấy con mèo của mình. "Bà Norris?" Ông rên rỉ. Ông lập tức nhìn về phía Harry. "Mày đã làm gì với bà Norris? Mày đã giết con mèo của tao?"

Harry lùi lại một bước, đôi mắt mở to đầy sợ hãi trước vẻ giận dữ trên khuôn mặt của Filch. "Không, tôi chỉ nhìn thấy con mèo như thế này thôi! Tôi không có làm đau bà Norris!"

"Mày nói dối!" Filch nắm lấy vai Harry và bắt đầu lắc mạnh.

"Argus hãy buông trò Snape ra!" Giáo sư McGonagall đã phát hiện ra họ và đang vội vã đi về phía họ. "Chúng ta không được đối xử với học sinh như vậy!"

""Cậu ta đã giết con mèo của tôi!" Ông Filch vừa nói vừa khóc nức nở.

Harry đẩy tay ông Filch ra khỏi người cậu, cảm thấy vai nhói đau. "Con không có chạm vào bà Norris!" Cậu lên tiếng đáp trả, hy vọng McGonagall tin lời cậu.

Khuôn mặt của giáo sư McGonagall tái nhợt khi nhìn thấy bà Norris và dòng chữ được viết trên tường. Bà vẫy đũa phép và một số Thần Hộ Mệnh có hình dạng con mèo chạy đi theo các hướng khác nhau. "Ta đã gửi lời nhắn đến hiệu trưởng và các giáo sư khác". Bà nói với giọng điệu bình tĩnh, mặc dù đôi mắt của bà có vẻ lo lắng.

Chỉ mất một vài phút để Hiệu trưởng, Bà Pomfrey, giáo sư Flitwick, và cha của cậu đến chỗ của bọn họ.

"Harry?" Severus lập tức đi đến chỗ của con trai, đôi mắt nhanh chóng nhìn qua con mèo và dòng chữ trên tường. Ông hít một hơi thật sâu và nhìn Harry. "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao con không ở trong ký túc xá của con?"

"Vì cậu ta đã giết con mèo của tôi!" Ông Filch hét lên, căm ghét mà trừng mắt nhìn Harry.

"Con không có!" Harry gần như hét lên. Cậu bối rối về những gì đang diễn ra, lo lắng rằng sẽ không có ai tin cậu, và vai cậu đang rất đau.

"Harry sẽ không làm tổn thương bà Norris". Severus nói một cách kiên quyết, trừng mắt nhìn Filch.

"Vậy cậu ta đang làm gì ở đây?" Filch ác ý hỏi.

"Tôi e rằng, là lỗi của tôi". Giáo sư Lockhart bước tới chỗ bọn họ. "Xin lỗi, tôi đã đến trễ. Harry chỉ vừa mới rời khỏi văn phòng của tôi vài phút trước, nơi trò ấy bị phạt cấm túc". Ông buồn bã nhìn con mèo vẫn còn đang treo lơ lửng. "Thật đáng tiếc khi tôi không có mặt ở đây sớm hơn. Nếu tôi tới đây sớm hơn thì có lẽ tôi đã cứu được bà Norris".

"Argus con mèo không chết". Dumbledore nói, cuối cùng thì cụ cũng lên tiếng. Cụ đã quan sát con mèo rất lâu. "Con mèo chỉ bị hóa đá".

"Đúng như tôi nghĩ". Giáo sư Lockhart gật đầu.

Severus đảo mắt. "Sao chuyện này lại xảy ra?" Ông hỏi Dumbledore khi mọi người nhìn chằm chằm vào bức tường.

"Ta không biết". Giọng nói của Dumbledore nghe có vẻ lo lắng. "Có ai nhìn thấy gì không?"

"Hỏi thằng nhóc đó! Cậu ta là người duy nhất ở đây! Chuyện này nhất định là do cậu ta làm!" Filch khăng khăng buộc tội Harry.

"Không có học sinh năm thứ hai nào có thể làm được chuyện này". Dumbledore nói một cách kiên quyết.

Giáo sư McGonagall trừng mắt nhìn Filch. "Và Argus ngay cả khi ông đang buồn bã, thì ông cũng không có quyền làm tổn thương một học sinh!"

"Ông làm tổn thương con trai tôi?" Vẻ mặt của Severus thật đáng sợ và Filch bắt đầu lùi lại.

"Tôi nghĩ rằng cậu ta đã giết con mèo của tôi". Filch lầm bầm, trốn sau lưng Dumbledore.

"Con đau ở đâu?" Severus nhìn Harry và nhận thấy cậu bé đang giữ chặt vai cậu. "Hãy cho ta thấy".

"Severus hãy để cho tôi". Poppy vẫy đũa phép lên trên người Harry và cau mày. "Vai bị bong gân. May mắn là nó không bị trật khớp". Bà bắn cho Filch một cái nhìn chê bai.

Severus nhào tới muốn tấn công Filch nhưng lại bị Dumbledore ngăn lại. "Severus, ta sẽ nói chuyện với Argus. Ông ấy sẽ không làm tổn thương Harry nữa". Cụ nói khẽ nhưng giọng điệu rất kiên quyết. "Chúng ta cần phải làm sạch bức tường này, trước khi các học sinh khác nhìn thấy và bắt đầu hoảng loạn. Ta cũng muốn có một cuộc họp nhân viên trong nửa giờ nữa. Ta sẽ nói chuyện với giáo sư Sprout về các cây mandrake của bà ấy và sau đó giáo sư Snape có thể điều chế thuốc hồi sinh bà Norris". Cụ nhìn Filch. "Đi với tôi Argus để chúng ta có thể nói chuyện với nhau". Sau đó cụ liếc nhìn giáo sư Flitwick. "Filius, thầy có thể đưa con mèo đến chỗ của giáo sư Kelingborn được không?"

"Tất nhiên là được Hiệu trưởng". Giáo sư Flitwick nhẹ nhàng thả bà Norris xuống và vội vã rời đi.

"Severus tôi sẽ đưa Harry đến bệnh thất". Poppy đề nghị nhưng Severus lắc đầu từ chối.

"Tôi sẽ tự chăm sóc cho con trai của tôi". Severus nói và dẫn Harry về khu nhà của họ.

"Ngồi trên ghế sofa". Severus ra lệnh ngay khi họ vừa bước vào phòng khách. Ông triệu hồi một lọ thuốc trị thương và đưa cho Harry. "Uống hết toàn bộ. Con có thể sẽ cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng cũng vì đã đến giờ con đi ngủ nên cũng không sao hết".

Harry uống hết lọ thuốc, khẽ nhăn mặt vì mùi vị của nó và đưa lọ thuốc lại cho cha mình để ông làm nó biến mất. "Cha tin con đúng không? Con không có làm tổn thương bà Norris hoặc viết dòng chữ đó".

"Bình tĩnh Harry, tất nhiên là ta tin con". Severus nói, nhẹ nhàng chạm vào vai Harry. "Còn đau không?"

"Không, bây giờ con cảm thấy tốt hơn rồi". Harry nói, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. "Cảm ơn cha".

Severus thực hiện nhanh một câu thần chú chuẩn đoán lên trên người Harry để đảm bảo vai được chữa lành. "Con không cần phải cảm ơn ta. Con xứng đáng được chữa lành con trai". Ông nhét đũa phép vào tay áo, cảm thấy hài lòng vì vết thương được chữa lành. "Con có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?"

"Con đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng của Lockhart sau khi trả lời thư người hâm mộ gửi cho ông ấy... một chuyện rất nhạt nhẽo... sau đó con nghe thấy có một giọng nói? Lockhart không nghe thấy giọng nói đó..." Harry lầm bầm khi mắt cậu bắt đầu nhắm lại. Cậu đã rất mệt mỏi và với lọ thuốc mà cậu uống, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. "Đi bộ về tháp, thấy... dòng chữ... và bà Norris... Filch mắng con... lắc mạnh vai con".

Severus giữ lấy Harry khi cậu bé ngã xuống, và ngủ say. Ông bế con trai lên giường, biến quần áo thành đồ ngủ và đắp chăn cho con trai. "Chúc ngủ ngon con trai". Ông thì thầm và sau đó quay trở lại phòng khách. Ông không biết phải làm gì với những điều mà Harry đã nói. Harry đã nghe thấy một giọng nói nào đó? Ông sẽ phải hỏi thêm Harry vào ngày mai. Đôi mắt của Severus tối sầm lại khi biết Filch làm con trai ông bị thương. Sao người đàn ông đó dám đặt ngón tay lên người Harry? Albus có thể nói chuyện với Filch về hành vi của ông ta nhưng Severus cũng sẽ nói chuyện với Filch. Ông sẽ đảm bảo Filch sẽ không bao giờ dám nghĩ đến việc làm tổn thương Harry hay bất kỳ học sinh nào khác.

Severus nhanh chóng xem thời gian và thấy rằng ông cần phải đến cuộc họp nhân viên. Ông gọi lên một gia tinh.

"Giáo sư Snape muốn Roxie làm gì ạ?" Lập tức có một con gia tinh dáng vẻ nghiêm túc xuất hiện và lên tiếng hỏi.

"Harry con trai của tôi đang ngủ và tôi cần đi họp. Roxie có thể vui lòng ở lại đây được không và nếu Harry thức dậy hãy nói cho nó biết tôi đang ở đâu? Ngoài ra nếu Harry cần tôi, hãy lập tức thông báo cho tôi biết ngay". Severus nói.

"Vâng giáo sư Snape! Roxie rất vui khi được làm việc này!" Roxie mỉm cười rạng rỡ.

"Cảm ơn Roxie. Tôi sẽ về nhanh thôi". Severus nói và rời khỏi khu nhà để đi đến chỗ cuộc họp.

"Cho đến khi chúng ta biết chuyện gì đang diễn ra, ta muốn tạm thời đưa ra một quy tắc mới là các học sinh không được đi bộ một mình. Ta muốn các giáo sư cũng như các huynh trưởng sẽ hộ tống các học sinh đến lớp học của họ". Dumbledore nói với nhân viên của mình, khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị.

"Albus ông nghĩ gì về chuyện này?" Minerva lo lắng hỏi.

Dumbledore thở dài. "Ta cũng không biết. Ta hy vọng đây chỉ là một trò đùa để dọa các học sinh và nếu nó thực sự tồn tại thì mong là căn phòng đó chưa được mở".

"Trong quá khứ đã có nhiều cuộc tìm kiếm trong lâu đài và hình như không có tìm thấy vị trí chính xác của căn phòng đó?" Giáo sư Flitwick hỏi.

"Không, không có bằng chứng về việc đã tìm thấy được căn phòng đó". Dumbledore nói mặc dù đôi mắt của cụ vẫn hiện lên vẻ lo lắng.

"Thế còn bà Norris? Ai có thể làm điều đó với con mèo?" Poppy hỏi. "Con mèo có thể hồi phục được không?"

"Vâng, giáo sư Sprout nói là sẽ sớm có những quả mandrake và Severus, ta sẽ cần thầy điều chế độc dược hồi phục từ cây mandrake".

"Ngài Hiệu trưởng tôi cũng có thể điều chế độc dược". Lockhart xung phong nhận việc. "Chuyện đó khá dễ dàng đối với tôi, tôi đảm bảo với ngài".

"Tôi tin rằng trong trường học này chỉ có một người mới là bậc thầy độc dược". Severus nói xen vào trừng mắt nhìn Lockhart. Rồi ông chuyển sự chú ý sang Dumbledore. "Tôi muốn biết cụ đã nói những gì với ông Filch". Giọng điệu của Severus lạnh như băng.

"Tôi cũng muốn biết; ông ta không nên làm chuyện như vậy". Minerva cũng tán thành với ý kiến của Severus.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Giáo sư Sprout hỏi.

"Ông Filch giữ chặt vai của trò Snape và lắc mạnh khiến vai của trò ấy bị bong gân". Poppy trả lời. "Severus, trò ấy ổn chứ?"

"Vâng, tôi đã cho Harry uống lọ độc dược trị thương với một ít thuốc ngủ không mộng mị ở trong đó. Có một con gia tinh đang theo dõi Harry thay cho tôi". Severus nói, vẫn nhìn chằm chằm vào thầy hiệu trưởng.

"Ta đã nói chuyện với Argus rằng dù cho có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng không được làm bị thương bất kỳ một học sinh nào nữa". Dumbledore nói với giọng điệu nghiêm túc. "Ta cũng nói với ông ta rằng kể từ bây giờ ông ta sẽ tránh xa Harry. Và ta cũng thông báo với mọi người rằng nếu Harry nhận được cấm túc từ bất kỳ ai trong số các giáo sư thì không được để cậu bé cấm túc với Argus".

Severus gật đầu mặc dù ông vẫn còn buồn bực vì Filch vẫn được phép ở lại Hogwarts. "Và sẽ ra sao nếu Filch không tuân theo những quy tắc mới này?"

Dumbledore thở dài một hơi. "Ta cũng đã nói với ông ta rằng nếu ông ta tái phạm thì sẽ phải rời khỏi trường, điều đó làm Argus vô cùng buồn bã. Vì Argus luôn coi Hogwarts là nhà của mình".

"Tôi không quan tâm! Sự an toàn của học sinh quan trọng hơn cảm xúc của ông ta". Severus nói với giọng điệu giận dữ.

"Ông ta sẽ không tái phạm nữa đâu". Cụ Dumbledore nói. Cụ phóng một câu thần chú xem thời gian. "Muộn rồi. Cảm ơn mọi người đã đến đây và chúc mọi người có một giấc ngủ ngon. Và nhớ giữ cho đôi mắt và đôi tai của mọi người luôn luôn cảnh giác".

Severus đang cân nhắc có nên ở lại và kể lại việc Harry có thể đã nghe thấy điều gì đó khi chuyện đó xảy ra. Nhưng vì Harry đã chịu ảnh hưởng bởi lọ độc dược mà ông đã cho cậu bé uống, Severus quyết định chờ đợi. Ông sẽ hỏi rõ Harry vào buổi sáng ngày mai.

Severus trở về khu nhà của mình và cảm ơn Roxie, vì đã giúp ông theo dõi Harry và đã nói cho ông biết là Harry vẫn còn ngủ và chưa tỉnh dậy. Ông lặng lẽ đi đến phòng của Harry và nhìn con trai một lúc lâu, Harry đang thở đều đặn trong giấc ngủ. Dường như những rắc rối luôn tìm đến con trai ông. Mặc dù ông biết Minerva sẽ thông báo cho Gryffindor của bà về việc không được đi lại một mình trong lâu đài, vì ông cũng sẽ thông báo như vậy với Slytherin của ông, nhưng ông cũng sẽ nói Harry biết về các quy tắc mới. Nếu căn phòng kia thực sự ở đâu đó trong lâu đài, ông không muốn Harry đi tìm kiếm căn phòng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me