TruyenFull.Me

Always Ii Bi Mat Trong Phong Chua

Khi Harry tỉnh dậy, cậu bối rối trong giây lát là tại sao cậu không ở trong ký túc xá của mình. Rồi những chuyện xảy ra đêm qua ùa về trong tâm trí cậu. Cấm túc với Lockhart, giọng nói kỳ lạ, dòng chữ kỳ quặc, Filch... Harry cử động vai và cảm thấy không còn đau nữa. Cậu đứng dậy và mặc quần áo, đi ra ngoài để tìm cha. Cậu hy vọng sẽ nhận được câu trả lời cho một số câu hỏi của cậu.

"Cha?" Harry thò đầu vào phòng làm việc và nhìn thấy Severus đang ngồi ở bàn làm việc chấm điểm bài tập.

"Chào buổi sáng Harry. Vai của con thế nào rồi?" Severus hỏi, đặt bút lông xuống.

"Con cảm thấy tốt hơn rồi". Harry nói, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của cha mình. "Cha, chuyện xảy ra đêm qua là gì vậy? Dòng chữ đó là gì và chuyện gì đã xảy ra với bà Norris?"

Severus ngập ngừng không biết nên nói cho Harry biết bao nhiêu. "Bà Norris đã bị hóa đá. Hóa đá là một dạng biến cơ thể đó trở nên tê liệt và trở nên giống như đá. Tuy nhiên, người bị hóa đá sẽ không chết và có thể hồi phục bằng một loại độc dược do ta và giáo sư Sprout hợp tác làm việc với nhau".

Harry chậm rãi gật đầu. "Vậy còn phòng chứa đó là gì vậy?"

"Đó là một huyền thoại và có nhiều khả năng đó chỉ là một trò đùa dai tàn bạo". Severus nói, không muốn nói cho Harry biết là có thể có một con quái vật đang sống ở đâu đó trong ngôi trường này. Harry không cần phải lo lắng về điều đó, đặc biệt là khi ngôi trường đã được kiểm tra rất nhiều lần. "Tuy nhiên, rõ ràng là có người nào đó đang có ý định không tốt và muốn gây hoảng loạn trong trường học nên con nhất định phải cảnh giác. Học sinh sẽ không được phép ở một mình trong lâu đài, con sẽ được hộ tống bởi các giáo sư và huynh trưởng. Ta mong con sẽ tuân thủ theo quy tắc mới này?"

"Vâng thưa cha". Harry vừa nói vừa gật đầu một cái mặc dù cậu vẫn muốn biết thêm về phòng chứa. "Nhưng phòng chứa đó chính xác là cái gì? Và người thừa kế-"

"Harry". Severus nói với giọng điệu kiên định. "Bây giờ ta đã nói với con tất cả những gì mà con cần biết. Đây không phải là chuyện mà con và bạn bè của con phải điều tra; đó là việc của các giáo sư. Tất cả những gì con cần làm là đến lớp và tuân thủ các quy tắc. Con có hiểu chưa?"

"Dạ cha". Harry thở dài. Cậu cảm thấy ngứa ngáy vì muốn biết nhiều hơn. Rõ ràng là có cái gì đó đang xảy ra, nhiều hơn những gì mà cha cậu nói với cậu.

"Đêm qua con đề cập đến việc nghe thấy một giọng nói". Severus đột nhiên lên tiếng. "Con có nhận ra đó là gì không?"

"Không. Con thậm chí không chắc đó có phải là giọng nói không nữa. Điều đó rất kỳ lạ. Lockhart nói ông ta không nghe thấy gì cả". Harry vừa nói vừa trầm tư suy nghĩ. Có lẽ Lockhart đã nói dối? Nếu ông ta là người đứng sau những chuyện đã xảy ra thì sao? Ông ta đã đến trễ khi giáo sư McGonagall triệu tập các giáo sư, nhưng ông ta lại bảo vệ cậu trước những lời buộc tội của Filch.

Severus gõ ngón tay lên trên bàn một lúc. "Điều đó thật kỳ lạ. Nếu con nghe thấy nó lần nữa, ta muốn con nói cho ta biết". Ông phóng một câu thần chú xem thời gian. "Đã đến giờ chúng ta đi ăn sáng. Hãy nhớ là sau khi học xong các tiết học con sẽ bắt đầu làm bài luận sau khi làm xong hết bài tập về nhà".

Harry nhăn mặt mặc dù cậu biết cậu xứng đáng với hình phạt đó. Cậu đi theo cha đến Đại Sảnh Đường và cậu háo hức muốn kể cho bạn bè biết những chuyện đã xảy ra.

"Vì vậy, đó là lý do tại sao giáo sư McGonagall giảng giải về sự an toàn của chúng ta và nói chúng ta không được đi đâu một mình". Hermione nói một cách thận trọng khi cô đang dùng bữa sáng. "Mình tự hỏi không biết trong thư viện có tư liệu về phòng chứa đó không nữa". Đôi mắt cô sáng lên khi nghĩ đến việc ở trong thư viện tra cứu thông tin.

"Ừ, cậu nên tìm thử xem. Thật tệ khi chúng ta vẫn còn chịu phạt đúng không Harry?" Ron cười khúc khích khi cậu đặt đống thịt băm chiên vào đĩa của mình.

Hermione đảo mắt và lấy ra một cuốn sổ để viết ra những gì Harry đã nói với họ. "Mình không ngại khi phải tra cứu một mình, Ngoài ra Ron, có lẽ cậu sẽ ngủ thiếp đi và ngáy khi ở trong thư viện, và cậu sẽ khiến cho chúng ta bị mắng giống như năm ngoái vậy".

Harry vừa cười vừa uống ngụm lớn nước bí ngô. Cậu nhận thấy rằng hầu hết các Gryffindor vẫn đang nhìn chằm chằm và thì thầm về cậu, thậm chí có một số người cố tình giữ khoảng cách với cậu càng xa càng tốt. Harry cau mày. Tại sao họ lại ác cảm với cậu khi cậu là một Snape thay vì là một Potter? Cậu vẫn chỉ là Harry! Cậu trừng mắt nhìn những người đó và họ nhanh chóng quay mặt đi. Cậu nhìn thấy Percy khẽ nhếch mép và cậu chỉ đơn giản là trợn mắt khi nhìn anh ta. Rất may là, cậu vẫn có sự giúp đỡ từ cặp song sinh, Neville và Ginny. Harry lo lắng khi nhìn Ginny, cô ấy trông mệt mỏi và buồn bã.

"Này Ron, Ginny có ổn không vậy?" Harry hỏi.

"Tại sao cậu hỏi vậy?" Ron liếc nhìn về phía Ginny. Cậu hơi cau mày.

"Ginny trông buồn bã". Hermione nói khi cô nhìn Ginny. "Và mệt mỏi".

"Có lẽ cô ấy nhớ nhà". Harry lên tiếng.

"Ồ, có lẽ vậy". Ron gật đầu.

"Cậu nên nói chuyện với Ginny". Hermione đề nghị, rồi cô cắn một miếng trái cây.

Ron ngạc nhiên nhìn Hermione. "Mình? Tại sao lại là mình?"

"Cậu là anh trai của em ấy". Hermione nói.

"George và Fred và Percy cũng là anh trai của em ấy mà". Ron nhún vai. "Mình không biết phải nói gì với em ấy".

Hermione tức giận. "Ronald cậu không có chút lòng thương nào sao. Đừng bận tâm nữa. Mình sẽ nói chuyện với em ấy khi chúng ta ở trong phòng sinh hoạt chung".

Ron trông có vẻ yên tâm. "Cảm ơn Hermione".

Harry chuyển sự chú ý quay trở lại những chuyện đã xảy ra đêm qua. "Mình nghĩ có lẽ Lockhart có liên quan đến chuyện đó".

"Tại sao trên thế giới có rất nhiều người mà cậu lại nghĩ là do giáo sư làm?" Hermione nôn nóng hỏi. "Giáo sư dường như không phải là loại người sẽ làm tổn thương bất kỳ ai, hoặc bất kỳ động vật nào".

"Yeah? Cậu quên Quirrell rồi sao". Harry đáp trả lại và Hermione chậm rãi gật đầu, trông cô có vẻ cam chịu với ý kiến của Harry. "Cậu không nghe thấy những gì mà mình đã nói với cậu sao, mình nói ông ta đã đến trễ khi giáo sư McGonagall triệu tập các giáo sư".

Ron lập tức gật đầu. "Đúng vậy có lẽ sự nổi tiếng chỉ là vẻ bề ngoài của ông ta và thực chất ông ta là một kẻ độc ác!"

"Harry, cậu cũng nói rằng giáo sư đã bảo vệ cậu khi Filch buộc tội cậu đã làm tổn thương bà Norris". Hermione vui vẻ chỉ ra.

"Đúng là ông ta đã làm vậy nhưng nó có thể là cách để biến ông ta trông giống như một người tốt hoặc là ông ta đang có định gì đó". Harry cãi lại. Sau cuộc phiêu lưu năm ngoái, vì những chuyện Quirrell đã làm cậu không thể dễ dàng tin tưởng một giáo sư.

"Mình nghĩ giáo sư Lockhart không có vấn đề gì đâu. Mình tin chắc rằng giáo sư Dumbledore đã kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo giáo sư Lockhart không có liên quan đến kẻ- mà- ai- cũng- biết". Hermione nói ra suy nghĩ của mình.

Harry khom vai. Đó đúng là sự thật. Mặc dù Lockhart không phải là một giáo viên giỏi, nhưng cậu chắc chắn là Dumbledore, và cả cha cậu nữa, sẽ không để một kẻ đứng về phía Voldemort ở bên cạnh cậu.

"Có thể là cậu nói đúng. Nếu cậu tìm thấy bất cứ điều gì trong thư viện thì cậu sẽ nói cho mình biết đúng không?" Harry hỏi.

Hermione vui vẻ gật đầu. "Mình sẽ nói cho cậu biết. Đầu tiên mình sẽ bắt đầu với cuốn Hogwarts, Một Lịch Sử. Mình chắc là trong đó sẽ có ghi chép về nó".

Harry đã nghĩ rằng chỉ có ba người họ biết về dòng chữ được viết trên tường nhưng khi cậu ăn xong bữa sáng, cậu nghe thấy mọi người thì thầm bàn tán về bà Norris và người thừa kế của Slytherin. Cậu bối rối nhìn bạn bè của mình. "Làm thế nào mà mọi người phát hiện ra chuyện này?"

"Mình cũng không biết. Này Neville!" Ron gọi và Neville nghiêng người về phía họ. "Mọi người đang nói về dòng chữ được viết trên tường. Cậu có biết gì về nó không?"

"Hai Ravenclaw năm thứ bảy nhìn thấy nó khi Filch đang lau dọn bức tường. Mọi người đang suy đoán ý nghĩa của nó là gì". Neville nói với họ.

"Đây có thể là một chuyện tốt. Có lẽ có học sinh nào đó trước đây đã từng được nghe nói về phòng chứa". Hermione lên tiếng.

Neville nghiêng người lại gần hơn. "Rõ ràng là, căn phòng đó thực sự tồn tại và trước đây đã được mở ra. Và- và có một học sinh đã chết". Cậu thì thầm nói cho họ biết.

Harry rất sốc khi nhìn vào ánh mắt của Ron và Hermione. Tại sao cha không nói cho cậu biết điều này? "Chuyện đó đã xảy ra khi nào?" Harry hỏi.

Neville nhún vai. "Mình nghĩ hình như ai đó đã nói là năm mươi năm trước thì phải".

Hermione ghi chép tất cả thông tin vào cuốn sổ của cô. "Nếu đó là sự thật thì trong sách lịch sử phải có ghi chép về nó. Mình sẽ đến thư viện trước khi vào tiết học. Hẹn gặp lại hai cậu sau!" Cô nhảy cẫng lên và vội vã rời khỏi Đại Sảnh Đường.

Ron tiếp tục cúi mặt ăn thịt xông khói trong khi Harry chỉ đơn giản ngồi đó. Harry thực sự ước mình không có bị phạt để cậu có thể đến thư viện với Hermione và giúp cô tra cứu. Cha cậu đã nói rằng có thể là một người nào đó muốn gây rắc rối trong trường học nên đã viết dòng chữ đó và làm hóa đá bà Norris, nhưng nếu cha cậu sai thì sao? Hình như có một chuyện gì đó rất lớn đang xảy ra? Rốt cuộc thì, Dobby đã cảnh báo cậu rằng những điều tồi tệ sẽ xảy ra tại Hogwarts. Cậu nên nhắc cha cậu về điều đó, Harry âm thầm suy nghĩ.

Một tuần trôi qua không có chuyện kỳ lạ nào xảy ra nữa và cuối cùng thì hình phạt của Harry và Ron cũng đã kết thúc. Harry đã nhắc nhở cha mình về lời cảnh báo của Dobby và cha cậu nói rằng ông và Dumbledore luôn chú ý đến lời cảnh báo đó, và họ giữ cho đôi mắt và đôi tai của họ luôn cảnh giác. Khi Harry cố gắng để có thêm thông tin về học sinh đã chết cách đây năm mươi năm, cha cậu đã nói với cậu rằng đó không phải là chuyện cậu nên lo lắng và hãy để cho người lớn xử lý chuyện đó. Harry thở dài nhưng cậu cũng không nhắc đến chuyện đó nữa. Hôm nay Harry đã có thể luyện tập Quidditch với đội của cậu và bạn bè của cậu cũng đã đến xem cậu luyện tập.

"Harry tụi anh đã rất nhớ em đó. Cố gắng đừng gặp rắc rối nữa". Oliver Wood vui mừng cười toe toét khi Tầm thủ ngôi sao đã trở lại. Anh ấy là một trong những Gryffindor không đối xử khác biệt với Harry.

"Em sẽ cố gắng hết sức". Harry nói. Cậu nheo mắt khi thấy đội Quidditch nhà Slytherin đang đi về phía họ.

"Mấy người đang làm gì ở đây? Chúng tôi đã đặt trước sân bóng để tập luyện". Oliver thông báo, lườm Marcus Flint.

Marcus Flint cười khẩy lại. "Chúng tôi chỉ đang chờ cho đến lượt chúng tôi được tập luyện. Chúng tôi cần tập luyện cho Tầm thủ mới. Tại sao cậu lại lo lắng như vậy? Không lẽ cậu lo lắng khi tập luyện trước mặt chúng tôi sao? Chúng tôi không đáng sợ đến thế đâu". Marcus nhếch môi.

"Tùy các người thôi". Oliver chế giễu. "Tất nhiên là, sau khi mất rất nhiều điểm vào năm ngoái, tôi có thể thấy lý do tại sao cậu muốn đến xem và tham khảo cách thức tập luyện của chúng tôi". Các Gryffindor mỉm cười sau lưng Oliver, khiến Slytherin lườm họ.

"Vậy ai là Tầm thủ mới trong đội của các người?" Oliver hỏi một cách quan tâm.

"Chính là tôi". Draco Malfoy tự mãn lên tiếng, bước lên phía trước. Cậu ta đưa mắt ra hiệu về những cây chổi mới mà thành viên trong đội Slytherin đang cầm. "Và những cây chổi mới này là món quà từ cha tôi. Năm nay, chiến thắng sẽ thuộc về chúng tôi!"

Harry đảo mắt và ho vài tiếng để che dấu tiếng cười của cậu.

"Chà, có gì buồn cười lắm sao Potter. Khoan đã. Bây giờ mày là Snape đúng không?" Draco chế nhạo Harry.

"Có vấn đề gì với mày sao Malfoy?" Harry hỏi, nhận ra rằng mọi người đều đang nhìn bọn họ.

"Không có vấn đề gì hết. Ngoại trừ Snape là một kẻ phản bội bẩn thỉu!" Draco Malfoy thốt ra những lời nói đáng ghét.

"Mày không được nói về cha tao như vậy!" Harry rút cây đũa phép của mình ra, chĩa thẳng vào Malfoy.

"Harry!" Hermione rít lên.

"Năm nay ông ấy là cha của mày nhưng năm ngoái ông ấy rất ghét mày!" Draco chế giễu. "Rõ ràng là trước mặt người khác ông ấy phải chịu đựng mày!"

"Harry, bỏ đũa phép của cậu xuống đi". Hermione nói, chăm chú nhìn Harry.

"Đúng rồi, mày tính làm gì sao máu bùn?" Draco mỉm cười.

"Sao mày dám nói như vậy!" Ron hét lên, bước về phía Draco.

"À, tao nói đúng mà cô ta chính là như vậy". Draco nhún vai tuy nhiên đôi mắt màu xám của cậu ta đang sáng lên. "Và với tin đồn rằng Phòng chứa bí mật đã được mở, có lẽ cô ta sẽ là người tiếp theo bị tấn công! Người thừa kế của Slytherin được biết đến là người rất ghét lũ máu bùn và muốn loại bỏ chúng".

"Câm miệng Malfoy!" Harry cảnh cáo. Draco chuyển sự chú ý của mình về phía Harry và mỉm cười một cách tàn nhẫn.

"Giáo sư Snape có lẽ vẫn ghét mày". Draco cố tình chọc tức Harry. "Có lẽ ông ấy chỉ đang chờ đợi thời điểm thích hợp để thoát khỏi mày!"

"Đủ rồi trò Malfoy!" Giáo sư McGonagall đi qua khi bà thấy một đám đông đang tụ tập. "Sao trò dám nói những điều như vậy? Vì trò đã sử dụng từ ngữ đó. Slytherin trừ ba mươi điểm! Và ta sẽ kể cho giáo sư Snape nghe về chuyện này".

Draco há hốc miệng nhìn bà. "Ba mươi điểm? Điều đó thật không công bằng!"

"Ta nghĩ rằng nó rất công bằng". Giáo sư McGonagall nói với giọng điệu nghiêm khắc. "Trò cũng sẽ bị cấm túc. Còn về trò, trò Snape, mặc dù trò đang bị khiêu khích, trò cũng không nên lấy đũa phép của mình ra như thế. Rất may là trò đã không phóng thần chú vào trò Malfoy. Lần sau trò hãy nhớ là nên đi đến và gặp một người lớn. Trừ Gryffindor năm điểm".

Các Gryffindor bắt đầu phàn nàn rằng điều đó thật không công bằng nhưng giáo sư McGonagall đã phớt lờ họ khi bà dẫn Draco đi vào lâu đài.

"Mình không thể tin là giáo sư đã trừ điểm chỉ vì cậu chĩa đũa phép vào tên khốn đó!" Ron giận dữ nói.

"Đấu tay đôi hoặc tự ý phóng thần chú vào học sinh là hành vi bị nghiêm cấm và cậu đã có ý phóng thần chú vào Malfoy khi cậu chĩa đũa phép vào cậu ta". Hermione giải thích. "Ít nhất thì cậu không bị trừ ba mươi điểm, giống như Malfoy vậy".

Harry nhún vai. Cậu thực sự không quan tâm đến vấn đề đó, cậu chỉ có thể nghĩ đến những điều Malfoy đã nói. Cậu ghét bị nhắc nhở về cách mà trước đây cha cậu đã đối xử với cậu. Nó rất khác biệt với cuộc sống bây giờ của cậu, một cuộc sống mà cậu biết cha cậu yêu cậu và không bao giờ có thể ghét cậu. Cậu cũng lo lắng khi Malfoy đã nói rằng Hermione có thể là mục tiêu kế tiếp.

"Mình không thể tin Malfoy là Tầm thủ". Ron phàn nàn khi cả ba cùng nhau quay trở lại lâu đài.

"Mình cũng không thể tin là cậu ta đã mua mấy cây chổi đó để dễ dàng gia nhập đội". Hermione nói, giọng điệu rõ ràng rất khó chịu.

"Cái từ mà Malfoy gọi cậu có nghĩa là gì vậy?" Harry hỏi.

"Đó là một từ ngữ xấu xa. Nó có nghĩa là những người sinh ra ở Muggle đều có dòng máu bẩn thỉu". Ron nói, liếc nhìn Hermione. "Cậu nên để Harry trừng trị Malfoy. Hoặc là mình nên ra tay trừng trị hắn ta".

"Điều đó chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn". Hermione nói, tuy nhiên cô rất cảm động trước sự quan tâm của Ron.

"Harry".

Harry quay người lại và thấy cha mình đang đứng bên cầu thang, với vẻ mặt nghiêm túc. Ông ra hiệu cho Harry đến chỗ ông. Rồi ông nhìn Hermione. "Trò Granger, ta xin lỗi vì từ ngữ đã xúc phạm trò ngày hôm nay. Ta hy vọng nó không làm trò cảm thấy khó chịu, vì dù là phù thủy thuần huyết hay là được sinh ra bởi Muggle cũng không liên quan đến sự thông minh và mạnh mẽ của phù thủy đó, mà ta chắc chắn rằng trò sẽ trở thành một phù thủy thông minh và mạnh mẽ".

Đôi mắt của Hermione mở to khi thấy lời khen. "Cảm ơn giáo sư". Cô thì thầm.

Ron nhìn theo khi Harry bước đi theo sau cha cậu ấy. "Không thể tin là có một ngày Snape sẽ nói điều gì đó tốt đẹp với cậu?"

Hermione lắc đầu. "Kỳ quan sẽ không bao giờ chấm dứt".

"Giáo sư Mc Gonagall đã nói với ta những chuyện đã xảy ra. Con có ổn không?" Severus hỏi một cách lo lắng khi cả hai bước vào khu nhà của họ.

Harry thả lỏng khi ngồi trên ghế dài. "Con ổn. Malfoy chỉ là một tên khốn chết tiệt như thường lệ".

"Harry hãy cẩn thận cách ăn nói của con". Tuy Severus nói vậy nhưng giọng điệu của ông không có vẻ gì là tức giận. Ông tức giận với thằng nhóc Malfoy vì đã nói những lời như vậy với Harry và cũng như dám nói từ ngữ đáng sợ đó với Granger. Cũng bởi vì cái từ đó mà ông đã suýt mất đi Lily.

"Con đã làm Gryffindor mất đi năm điểm". Harry lầm bầm. "Con thậm chí còn chưa phóng bùa chú vào Malfoy".

"Con có ý định đó không?" Severus hỏi.

Harry ngập ngừng. Sự thật là... "Có lẽ là con có ý định đó". Cậu thừa nhận. "Hoặc có thể con sẽ giết hắn ta".

"Và con sẽ gặp rắc rối nếu con làm vậy". Severus nói. "Tuy nhiên, nếu con chĩa đũa phép vào người khác vì bất cứ lý do gì cũng sẽ khiến cho con gặp rắc rối, vì Hogwarts có những quy tắc nghiêm ngặt về đấu tay đôi giữa các học sinh với nhau".

"Vì vậy, con sẽ gặp rắc rối nếu con tự bảo vệ cho chính mình?" Harry thốt lên.

"Con không có gặp rắc rối, bị trừ năm điểm là một lời cảnh cáo dành cho con và các học sinh khác. Nếu Draco chuẩn bị đánh con hoặc đã đánh con, thì việc tự bảo vệ mình của sẽ là điều hợp lý". Severus nói, nhớ lại chuyện bị bắt nạt lúc ông còn đi học. Ông biết điều đó có vẻ không công bằng. Ông đã giảng dạy khá rõ ràng cho Draco và cũng đã phạt cậu bé viết một ngàn dòng cũng như thêm một lần cấm túc. Ông cũng đã cảnh báo cậu bé bị chiều hư kia rằng nếu cậu bé còn hành động như vậy một lần nữa, thì ông sẽ loại cậu ra khỏi đội Quidditch.

Harry hờn dỗi. "Sao cũng được. Nhưng Malfoy cũng nói rằng Hermione có thể bị tấn công bởi người thừa kế của Slytherin. Người thừa kế đó muốn loại bỏ những phù thủy được sinh ra ở Muggle. Điều đó có đúng không?"

Severus thở dài. Ông ước rằng những học sinh nhà Ravenclaw đã không nhìn thấy những dòng chữ đó thì hiện tại cũng sẽ không có những suy đoán đang lan ra khắp trường học. "Đúng vậy". Severus thừa nhận. "Truyền thuyết kể rằng Salazar Slytherin chỉ muốn nhận những đứa trẻ thuần chủng vào Hogwarts và ông ta đã để một con quái vật nào đó ở trong căn phòng bí mật, con quái vật đó sẽ nhắm vào những đứa trẻ không có dòng máu thuần chủng. Nhưng đó chỉ là một câu chuyện truyền thuyết được kể lại, cũng không có tìm thấy căn phòng hay con quái vật nào cả".

"Oh". Harry nói.

"Harry, con không tin những gì Draco nói phải không?" Severus khẽ hỏi. Thật đau đớn khi biết rằng việc ông đã đối xử như thế nào với Harry trong quá khứ vẫn có thể được sử dụng để làm tổn thương con trai của ông.

Harry lắc đầu, cậu hiểu cha đang nói đến điều gì. "Không, con không tin. Nhưng con rất tức giận khi nghe những lời cậu ta nói".

"Ừ, chính bản thân ta cũng không vui vẻ gì". Severus đồng ý với lời nói của Harry. "Con có biết ta rất hối tiếc về năm học trước không?"

Harry ngạc nhiên nhìn cha. "Tất nhiên là con cũng vậy". Cậu nở một nụ cười buồn bã. "Con chỉ không thích bị nhắc nhở về nó".

Severus thở dài. "Ta cũng vậy". Ông vòng tay ôm con trai và Harry dựa vào người ông. Họ cùng nhau ngồi trên ghế sofa một lúc lâu, mỗi người nghĩ về việc họ đã đi được bao xa kể từ khi phát hiện ra họ là cha và con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me